[MilkLove] Chị Và Em

Chương 24:




Vừa về đến nhà, em cùng tôi vào nhà. Có cả ba mẹ tôi đều ngồi sẵn ở phòng khách, kế bên còn có cả Ton.
Thấy tôi vừa về tới, bên cạnh còn có Love mẹ tôi đã tỏ vẻ khó chịu.
“Mẹ bảo con về, con còn dắt theo cô ta làm gì. Con thấy con gây rắc rối chưa đủ hả?” Mẹ tôi vẫn dùng giọng điềm đạm nói.
“Con muốn đưa Love về ra mắt với gia đình mình.”
Nghe tôi nói thế thì ai cũng sững sốt, cả Love đứng bên cạnh tôi vẫn không khỏi bất ngờ.
CHÁT!!!
“Mẹ dạy con như thế nào mà bây giờ con đem một đứa con gái về ra mắt chứ.” Lúc này mẹ tôi không giữ được bình tĩnh mà tát tôi một cái rõ kêu.
Ba tôi bàng hoàng không kịp ngăn mẹ lại, Love thì vô cùng bất ngờ với những gì vừa xảy ra nên không kịp phản ứng.
“Bác gái bớt giận, Milk còn trẻ người non dạ không hiểu chuyện.” Ton cũng đứng lên đi đến bên cạnh mẹ tôi nói.
“Tới lượt cậu lên tiếng à.” Tôi lườm Ton nói.
“Mẹ kêu con về để thông báo, gia đình chúng ta và gia đình của Ton đã hứa hôn cho hai con rồi.” Mẹ tôi điềm đạm nói.
Tôi nghe như không thể tin vào tai mình. Gì mà hứa hôn chứ, sao tôi chưa nghe chuyện này bao giờ.
“Mẹ à, hiện tại con có người yêu rồi. Và con chỉ muốn kết hôn cùng Love.”
“Con im ngay cho mẹ.” Mẹ tôi tức giận quát.
Mẹ tôi từ từ đi về phía Love, ánh mắt căm phẫn nhìn em.
“Lúc đi học tôi đã nói với cô là đồng tình luyến ái là bệnh hoạn. Cô bệnh thì bệnh một mình đi còn lôi kéo con gái tôi. Thứ bệnh hoạn.”
Mẹ tôi nói những lời cay nghiệt với em, em chỉ biết đứng chết trân mà nước mắt rưng rưng, đôi môi mấp máy không nói nên lời.
“Là con yêu cô ấy. Và chúng con hoàn toàn bình thường, đó không phải là bệnh.”
Tôi đến bên cạnh nhẹ nhàng vỗ về đôi vai đang run lên từng hồi của em nói.
“Mẹ nói rồi, con và Ton sẽ kết hôn với nhau.”
Mẹ tôi kiên quyết nói, còn tên Ton kia thì vui vẻ ra mặt.
“Ba à, ba nói gì đi.” Tôi đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía ba tôi.
“Ba nghĩ con nên nghe lời mẹ đi.” Ba tôi lẫn tránh ánh mắt tôi mà nói.
“Ba mẹ không cho con kết hôn với Love, thì từ mai con đi tu cho ba mẹ coi.”
“Bác à, con với P’Milk là thật lòng với nhau. Chúng con thật sự yêu nhau.” Giọng em lúc này có hơi khàn vì cố nén nước mắt nói.
Mẹ tôi vẫn không ngừng nhìn em bằng ánh mắt tức giận nói.
“Tới lượt cô lên tiếng ở đây à.”
Mẹ còn định động tay động chân với em thì được ba tôi chạy lại ngăn cản.
“Em bình tĩnh đi.” Ba tôi ôm mẹ tôi lại.
“Nếu mẹ đã không chấp nhận chúng con thì con cũng không cần ở lại đây nữa.”
“Mày có giỏi đừng về cái nhà này nữa. Tao không có đứa con bệnh hoạn như mày.” Lúc này mẹ tôi ngồi thụp xuống khóc to.
Tôi dắt tay em ra khỏi nhà, lên xe tôi không biết phải đi đâu nữa. Tôi cứ để xe lăn bánh mà không xác định được nơi tới.
“Hay chị về nhà đi, có gì từ từ nói với bác gái.” Em nhẹ nhàng khuyên tôi.
“Từ mai chị sẽ lên chùa để cầu bình an và báo hiếu cho ba mẹ. Em chờ chị 2 năm thôi. Sau 2 năm chị sẽ cùng em kết hôn.”
Nghe tôi nói thì em kinh hãi nhìn tôi.
“Chúng ta có gì từ từ giải quyết, không đến nổi để chị phải lên chùa đâu.” Em nhẹ nắm lấy tay tôi xoa nhẹ lên mu bàn tay nói.
“Chị ở cũng mẹ hơn 20 năm, nên chị hiểu rõ tính mẹ chứ. Chỉ cần 2 năm chị báo hiếu cho ba mẹ, chị sẽ cùng em buông bỏ mọi thứ ở bên nhau.” Tôi vẫn kiên quyết với quyết định của mình.
Em vẫn không ngừng khuyên tôi suy nghĩ lại, vì tôi còn trẻ còn có sự nghiệp lại là con gái. Không thể ép mình đi tu như vậy.
Tôi tự biết bản thân mình hiện tại suy nghĩ điều gì, nên tôi cũng đành xuôi theo ý em.
Chạy một vòng thành phố, cuối cùng cũng về nhà em. Ba mẹ em bận rộn đi công tác suốt nên đêm nay chỉ có tôi và em ngủ ở nhà.
“Chị làm ơn hãy nghe em.”
Trước khi chìm vào giấc ngủ em đã nói khẽ với tôi như vậy. Đêm ấy em cũng siết chặt tôi lại trong vòng tay em, như thể nếu thả lỏng ra tôi sẽ chạy mất.
Đã quá nửa đêm, em ngủ cũng sâu giấc hơn. Tôi liền nhẹ gỡ vòng tay đang ôm tôi nhẹ nhàng ra.
Tôi ngắm nhìn em thật lâu, hôn nhẹ lên mái tóc, những ngón tay tôi nhẹ nhàng chạm vào từng nét trên gương mặt em.
Thấy không có nhiều thời gian tôi liền tìm giấy bút ngồi vào bàn viết vài lời nhắn nhủ em.
Chào em người con gái tôi yêu. Có lẽ lúc em đọc được bức thư này chị đã rời đi rồi. Trong 2 năm tới em phải giữ gìn sức khỏe, ăn uống đầy đủ nha. Lịch trình có bận đến đâu cũng phải biết chăm sóc bản thân khi chị không ở bên. Trong 2 năm này chị không muốn ai biết nơi chị đến, vì chị có quá nhiều vấn vương không thể tháo gỡ. 2 năm tu hạnh báo hiếu này chị sẽ như một người chồng trước khi cưới làm điều này báo hiếu ba mẹ, giống như những người đàn ông khác. Nên em không cần lo cho chị đâu. Yêu em!’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.