Minh Cung Truyện

Chương 52: Ngoại Truyện:Vị thùy linh lạc, vị thùy khai




MINH CUNG TRUYỆN – CHƯƠNG 52:
NGOẠI TRUYỆN: VỊ THÙY LINH LẠC, VỊ THÙY KHAI?
(Vì ai mà hoa rơi, vì ai mà hoa nở?)
*Lời tác giả: người Trung Quốc vốn lễ nghĩa trong cách cư xử và coi trọng nhiều mối quan hệ. Một trong số đó có quan hệ chủ tớ. Ngoại truyện này dành riêng cho nhân vật Nhữ Phần – người hầu của Trần Hoàng hậu Trần Thái Uyển, sau hầu hạ Thẩm Nhạc Hy.
----------------------
Một đêm tuyết lạnh lẽo cuối năm, trong vườn mai của ngự hoa viên, một nữ tử mặc áo choàng dày cộm, còn có cả mũ lông lớn đội đầu, che đi gần như một nửa gương mặt yêu kiều. Nàng đứng dưới trời tuyết, như thể đang ngóng chờ ai đó. Lát sau trong hoa viên tối mịt mới xuất hiện một bóng người áo trắng, tay cầm lục giác phát ra những ánh sáng lập lòe, tiến lại gần chỗ người đứng dưới gốc mai kia.
Kẻ đứng dưới gốc mai vang lên tiếng nói lạnh lùng: "Ta cứ nghĩ, ngươi đã quên người chủ này rồi chứ?"
Nhữ Phần không mất bình tĩnh, chỉ lặng yên cởi mũ ngoài, treo chiếc đèn lồng lên cánh mai đỏ, thản nhiên đáp: "Nhị tiểu thư phải chăng đã nhầm rồi? Phần Nhi là nô tỳ của đại tiểu thư."
Câu nói của Nhữ Phần với lời lẽ cứng rắn, khiến cho Trần Thái Quyên hơi cáu giận. Nàng ta "hứ" một tiếng nặng nề rồi nói: "Ngươi còn nói ngươi là người hầu của tỷ tỷ? Ngươi xem ngươi đã làm được gì cho chủ nhân mình rồi? Chuyện tỷ tỷ năm xưa, lẽ nào ngươi đã quên rồi?" Nàng ta chất vấn Nhữ Phần một cách mạnh mẽ.
Nhữ Phần không hề nhu nhược, yếu mềm. Thị cương liệt như lửa, đáp lại: "Ban đầu tiên hậu chỉ sai nô tỳ đến hầu hạ Hy tần, không có ý gì khác. Nhưng tiểu thư và lão gia luôn nói tiên hậu có tâm tư riêng, nhất mực muốn nô tỳ truyền tin từ Trường Nhạc cung ra để phục vụ cho những toan tính của Trần gia. Tiểu thư và lão gia, hai người chỉ đang cố gắng tìm một lý do áp đặt cho sự thất thế của tiên hậu năm xưa thôi." Mặc dù Nhữ Phần thực sự tôn trọng Trần gia, kính trọng tiên hậu, nhưng những việc Trần gia lợi dụng Nhữ Phần để hãm hại Hy tần, hại Điệu Ẩn Cung phi, thực sự khiến người khác phải phẫn nộ. "Tiểu thư luôn lấy tiên hậu ra để ép nô tỳ làm những việc hại người, từ việc rắc bột lân tinh lên kiệu của Văn thị, sau đó là việc nới lan can ở Thái Dịch trì. Nghĩ đến việc Hy tần đã từng cứu nô tỳ một mạng, nô tỳ càng thấy những việc mình làm đáng khinh bỉ, coi thường." Thị quá mệt mỏi khi bị xoay đi chuyển lại trong thế cục lúc này.Thị rất muốn giúp Thái Quyên, chỉ bởi nàng ta là muội muội của chủ nhân thị, nhưng những lời Hy tần nói với thị hôm trước, thị thấy mọi việc đã đi quá giới hạn.
Nhắc đến Thái Uyển, Thái Quyên dường như bị chạm tới chỗ yếu lòng nhất. Nàng gắt lên: "Ngươi mới là hồ đồ. Nhất định năm xưa tỷ tỷ đã nhận ra điều bất thường ở Thẩm Nhạc Hy, cho nên mới sai ngươi tới hầu hạ nàng ta. Tỷ tỷ vốn tốt với ngươi, sao lại chỉ vì muốn trả chút ân huệ cho Thẩm Nhạc Hy mà để ngươi tốn công mấy năm liền chứ? Để ngươi ra khỏi cung không phải tốt hơn sao?"
"Tiểu thư, người quá cố chấp." Nhữ Phần thở dài: "Tiên hậu nương nương vốn đơn giản chỉ muốn trả ân. Vậy mà tiểu thư và lão gia luôn vấy bẩn tấm lòng của tiên hậu. Các người nói năm xưa Hy tần hại tiên hậu sảy thai, sau đó buồn rầu mà mất mạng, các người có chứng cứ gì chứ? Lão gia và tiểu thư chẳng qua chỉ là đang lợi dụng tiên hậu mà loại bỏ Hy tần thôi. Nếu Hy tần thực sự ác độc, tại sao không nghi ngờ gì mà giữ nô tỳ lại hầu hạ? Đuổi nô tỳ đi, chẳng phải tốt hơn sao?"
Trần Thái Quyên lần đầu không nén được, giáng bạt tai vào má Nhữ Phần khiến thị ngã xuống đất, bưng mặt nức nở. Thái Quyên gằn từng tiếng: "Chính vì nàng ta năm xưa hại tỷ tỷ nên mới muốn giữ ngươi lại bên mình. Bởi vì như thế bọn ta mới không nghi ngờ sự bất thường của nàng ta." Chậm rãi, Thái Quyên nhếch môi: "Ngươi mang tiếng trung thành với tỷ tỷ ta bấy lâu, vậy mà lại dễ dàng tin ả thế sao?"
Nhữ Phần bưng mặt khóc, lại bị Thái Quyên kéo lên một cách thô bạo, gấp gáp chất vấn thị: "Ngươi đã tiết lộ điều gì cho nàng ta chưa? Đã nói với nàng ta chúng ta nghi ngờ nàng ta cấu kết với Hoàng hậu và Trương gia chưa? Hả!"
Nhữ Phần khóc nức nở mà lắc đầu. Thị mới kể chuyện nguyên nhân Trần gia nghi ngờ Thẩm Nhạc Hy hại Hoàng hậu năm xưa, chưa nói nhiều đến việc Trần gia hoài nghi quan hệ của Nhạc Hy và đương kim Hoàng hậu.
Trong không gian tịch mịch, Nhữ Phần nghe thấy tiếng Thái Quyên thở phào. Lấy lại bình tĩnh, nàng ta nhẹ giọng nói với thị: "Phần Nhi, ta biết xưa nay ngươi trung thành vớ tỷ tỷ. Ngươi chớ có tin Thẩm Nhạc Hy. Nàng ta miệng lưỡi giảo hoạt, hôm trước khi ta đến, nàng ta suýt nữa thì mị hoặc cả ta. Nhưng bản thân ta, chẳng có lý do gì để không nghi ngờ nàng ta dính dáng đến chuyện năm xưa. Đành rằng nàng ta hiến kế cho tỷ tỷ đánh bài Trường Môn phú. Tuy nhiên vì sao nàng ta vừa xuất hiện thì tỷ tỷ ta lại sảy thai, chuyện hương liệu lại bị bại lộ đúng thời điểm như thế?"
Từ từ, nàng ta rút từ trong tay áo ra một tờ giấy Tuyên Thành khổ nhỏ, màu đã hơi ngả vàng nhưng mực vẫn còn rõ nét, đưa cho Nhữ Phần tự xem. Nhữ Phần theo phản xạ tự nhiên, mở tờ giấy ra, soi xuống dưới đèn lục giác. Ba chữ "Trần Thái Uyển" đập mắt thị khiến thị hơi sững sờ nhìn Thái Quyên.
Thái Quyên trầm giọng kể: "Năm ngoái, khi ta đi hội Nguyên tiêu ở thành Bắc Kinh, ta tình cờ đi dạo đến một sạp hàng lồng đèn cầu siêu cho người quá cố. Lúc thoáng trông thấy mảnh giấy này, ta cũng không kìm được sự ngạc nhiên. Vừa khéo lúc đó có một nữ tử cầm quạt hợp hoan, đeo khăn che mặt quay lại sạp hàng đó nhặt chiếc khăn tay thêu bông hoa thược dược đẹp đẽ rồi nhanh chóng rời đi. Đáng tiếc ta không thể giữ chiếc khăn tay đó, chỉ lấy được từ chủ quán mảnh giấy này..." Nghiến răng, nàng ta nói: "Hầu hạ kẻ đó cũng khá lâu rồi, khăn tay có thêu hoa thược dược, còn cả chữ viết này nữa, ngươi nghĩ sao?"
Nhữ Phần bàng hoàng chốc lát. Nhiều lần lắm rồi, vào những sáng sớm mùa thu, thị được sai tới cung viên hái hoa thược dược cắm vào bình gốm vân xanh trên triện. Mà hình thêu trên khăn tay của Hy tần, thị đã vô số lần nhìn thấy; nó với thị sớm đã trở thành quen thuộc. Những chữ trên giấy cũng giống chữ của Hy tần đến bảy phần.
Thị cũng có vẻ không tin được: "Chữ viết này..."
Trần Thái Quyên nói với giọng dứt khoát: "Tất nhiên tờ giấy này là lý do lớn nhất ta và phụ thân nghi ngờ nàng ta. Ngươi luôn không tin nàng ta hại tỷ tỷ sảy thai, sau đó thất sủng, cho nên ta buộc phải cho ngươi xem vật chứng lớn nhất này." Nhếch môi cười, Thái Quyên nói: "Viết ra tên Uyển tỷ lên giấy cầu siêu, hẳn nàng ta ăn năn chuyện mình hãm hại tỷ tỷ ta năm xưa."
Nhữ Phần bình tĩnh, nghĩ ngợi chốc lát rồi nói: "Năm xưa Hy tần có duyên tri ngộ với tiên hậu. Sau đó tiên hậu đột ngột qua đời. Có khi ít nhiều Hy tần thấy cảm thương, cho nên mới..."
"Ha ha!" Trần Thái Quyên cười lớn tiếng: "Ngươi ở trong cung bấy nhiêu năm, há lại vẫn đơn thuần như thế? Nàng ta há lại nhớ tới một người nàng ta mới chỉ gặp một lần? Ta chẳng nghĩ ra lý do nào hợp lý hơn việc nàng ta động lòng vì mình có dính dáng tới chuyện của tỷ tỷ ta. Còn ngươi, chỉ vì ả cứu ngươi một mạng mà ngươi sẵn lòng tin xảo ngôn của ả."
Nhữ Phần cười khổ. Chỉ vì cứu một mạng? Trong mắt Trần Thái Quyên hay bất cứ kẻ quyền quý nào, mạng sống của a hoàn bọn thị đều rẻ rúng vậy sao? Thị luôn kính trọng Hy tần hơn Thái Quyên một phần, âu cũng vì Hy tần không coi thường cái mạng rẻ này của thị. Bởi thế, không phải tự dưng thị lập lời thề sẽ không phản bội Nhạc Hy. Đương nhiên, nếu Nhạc Hy thực sự có dính líu đến tiên chủ của thị, thị cũng sẽ không dung thứ nàng.
Nhữ Phần chỉ nói: "Đó là suy đoán của tiểu thư. Chỉ một tờ giấy cầu siêu chưa đủ thuyết phục để khẳng định Hy tần có dính líu đến chuyện năm xưa. Nô tỳ cũng chưa tìm được mảnh ngọc bội trên tay Thuận Quý phi năm đó. Chưa có nó thì không thể khẳng định Hy tần có dính líu đến chuyện năm xưa được." Ngừng một lát, Nhữ Phần nói: "Tiểu thư hãy yên tâm. Khi có ngọc và khẳng định được chắc chắn, nô tỳ sẽ tự mình trả cái mạng này lại cho Hy tần. Nhưng nô tỳ cũng mong tiểu thư trong thời gian nô tỳ tìm mảnh ngọc, tiểu thư có thể để yên cho Hy tần và các tần phi trong hậu cung. Nô tỳ không thể lần nữa giúp tiểu thư hại Hy tần hay bất kỳ ai." Nhữ Phần tỏ thái độ rất rõ ràng, thị chỉ giúp Thái Quyên khi chắc chắn Hy tần là người dính dáng đến việc tiên hậu năm xưa. Với thị, tiên hậu là chủ nhân duy nhất. Một tớ không thờ hai chủ. Thị cảm tạ Hy tần vì nàng đã cứu thị một mạng, lại thề một lòng tận tụy, nhưng nàng sẽ không tha thứ nếu Hy tần là người hại tiên hậu.
Trần Thái Quyên không tỏ ra phẫn nộ, trầm giọng nói: "Được, ta chỉ mong ngươi sẽ nhớ kỹ lời nói của mình hôm nay. Ta chỉ nói đến đó thôi, và ta tôn trọng quyết định của ngươi. Ta chỉ hy vọng dẫu rằng ngươi không giúp đỡ nhưng cũng sẽ không bán đứng Trần gia ta."
Nói xong Thái Quyên mở chiếc ô giấy dầu, che lên rồi đi khuất. Nhữu Phần vẫn đứng chôn chân như một cái cây bất di bất động giữa trời tuyết. Một bên chủ nhân, một bên ân nhân, thật khó khăn nếu cuối cùng ân nhân của thị lại là người hại chủ nhân của thị. Ngày kia nếu sự thật thị không mong muốn được phơi bày, thị không chắc mình sẽ đủ lý trí để giết Hy tần và đứng cùng một phía với Trần thị.
Thị vừa đi về cung vừa nghiêm túc nghĩ lại những chuyện về Hy tần xảy ra từ trước tới nay. Thật ra thì thị khá tin con người của Hy tần. Nếu không phải nghe những lời không đẹp đẽ từ nhị tiểu thư thì ấn tượng của thị về Hy tần hầu như là tốt đẹp. Bề ngoài nàng ấy thật dịu dàng, thanh cao, đối xử với mọi người cũng không phải là hà khắc. Thị nhớ hôm trước khi mà Khang tần và mấy vị nương nương dâng lễ vật, Hy tần còn chủ động sai Phương Hà mang hầu hết đến quốc khố quyên góp cứu tế nạn dân trong đại tuyết. Năm xưa cũng chính nàng ấy hiến kế cho tiên hậu đàn Trường Môn phú để thu hút ánh nhìn của Hoàng thượng. Cách nàng ấy đối đãi với người trong cung cũng không thể bắt bẻ vào đâu được. Dù thị là người đến hầu hạ nàng ấy sau, nhưng nàng đối xử với thị không kém gì với Phương Hà, Như Dung. Những hạ nhân khác cũng vô cùng nể trọng, không bao giờ nặng lời hay tỏ ý khinh ghét. Ban đầu khi thị tới hầu hạ, nàng cũng có đề phòng song vẫn để thị ở lại, tiếp đãi tử tế. Ngay cả khi biết rõ Hiền tần là người hại mình, nàng ấy cũng không hề đuổi thị ra khỏi Trường Nhạc cung. Quan trọng nhất là nàng từng cứu thị một mạng.
Một người tốt như thế, sao lại có thể hại đứa con trong bụng tiên hậu chứ?
Vả lại hại tiên hậu đâu có lợi ích gì cho nàng ta?
Trần gia từng ngờ vực quan hệ giữa Hy tần và đương kim Hoàng hậu, thế nhưng bao lâu nay thị mấy khi thấy Hy tần tiếp xúc với Hoàng hậu đâu?
Nói chung là bảo Hy tần hay tiên hậu khi chưa có mảnh ngọc trên tay Thuận phi năm xưa thì kết luận này chính thị là người thấy vô lý.
Tiên hậu nương nương đi rồi. Gia quyến tiên hậu thì thù hận Trương Hoàng hậu không nguôi, lại một mực cho rằng Hy tần có dính dáng. Là kẻ đầy tớ, Nhữ Phần cũng không biết hành xử sao cho phải. Thị không thể rời khỏi Hy tần, bởi lẽ chủ nhân thị trước khi lâm chung đã phó thác thị đến đây. Hy tần tốt hay xấu, thị cũng tuân lời tiên hậu. Nhưng thị cũng không thể cởi bỏ sự ràng buộc với Trần gia.
Thẫn thờ bước từng bước nặng nề, cuối cùng thị cũng về được đến cung Trường Nhạc. Chỉ còn vài canh giờ nữa là tới giao thừa. Nơi nơi quanh các cung điện trong Tử Cấm thành đều rộn ràng, nhộn nhịp những tiếng hát ca, nói cười nhưng thị chỉ thấy rất đỗi quạnh hiu.
Chẳng ai còn nhớ ngày này những năm về trước, tiên hậu từng khổ đau thế nào.
Thị còn nhớ nửa đêm giao thừa ngày ấy, khi khắp nơi rạo rực tiếng pháo, chỉ có mình Khôn Ninh cung tịch liêu lạ thường. Tiên hậu tỉnh lại sau hai canh giờ mê man bất tỉnh. Thái y nói với tiên hậu... người vừa sảy thai.
"Không, không thể nào." Lúc đó người cầm chặt tay thị, nói một cách ngây ngốc, bất giác sờ vào bụng mình. "Con... con của ta chưa chết."
Thị lúc ấy chỉ biết bất lực nắm tay người mà rơi lệ.
Tiên hậu bỏ tay thị ra, cứ chân trần mà chạy ra sân, điên cuồng mà gào thét: "Con ơi! Về với mẹ..."
Người chạy khắp nơi trong Khôn Ninh cung, chân dường như tím đi vì tuyết lạnh, không ngừng tìm kiếm, không ngừng kêu gào trong khổ đau và ưu thương vô hạn. Thị vội sai cung nữ giữ người lại nhưng người vẫn quằn quại trên sân tuyết, hệt như một con ngựa hoang bị đánh.
Sau cùng, người ngất lặng đi.
Khôn Ninh cung đã có một đêm giao thừa kinh hoàng đến thế. Hoàng đế không biết. Không ai còn nhớ.
Giờ đây chỉ còn mình thị nhớ tới mà thôi.
Sau khi Hoàng hậu mất, thị làm việc ở Hoán y cục, bị thượng cung ở đó đối xử chẳng khác gì con chó, con mèo. May mắn thay, sau này Trần lão gia biết được, liền cứu thị ra khỏi nơi đó, đưa thị đến Ti chức phòng làm việc vặt, rồi sau đó thị được đưa đến Vị Ương cung của Văn Cung phi, hầu hạ Hy tần.
Lúc này đây, thị đang đứng ở một cung điện lộng lẫy chẳng kém gì Khôn Ninh cung năm nào. Trước điện treo rực rỡ những đèn lồng đỏ nhiều cạnh, nhìn như thể những bông hoa sen thần kỳ tỏa sáng trong màn đêm. Quanh những cây trong cung viên cũng treo những chiếc đèn lồng nho nhỏ. Gió thổi qua làm chúng hơi đong đưa, hệt như những con đom đóm lập lòe bay bay đùa giỡn.
Thị nghe Như Dung kể, sáng hôm nay, Hoàng thượng sai Anh tổng quản đưa đến gần trăm chiếc đèn lồng lớn nhỏ khác nhau do các nghệ nhân trong kinh thành làm, chiếc nào chiếc nấy màu sắc đường vẽ trang trí đều tinh xảo. Không khó để thấy sự ưu ái của Hoàng đế dành cho vị Hy tần này. Thị ở Khôn Ninh cung bao lâu, ở Trường Nhạc cung bao lâu, thị thấy rõ cách đối đãi khác biệt của Hoàng đế với hai người thị từng hầu hạ.
Bao lâu nay Hoàng đế luôn vậy. Hắn bảo thủ và nhẫn tâm vô cùng. Người hắn thích thì cực kỳ quan tâm, người không thích thì đến cái liếc mắt cũng không thèm nhìn. Tiên hậu đối với hắn thực cũng là hết lòng hết ý, yêu hắn hơn những Trương Trích Hoa, Văn Ngọc Hiểu kia nhiều. Yêu sâu sắc, yêu đến điên dại, yêu đến không màng tất cả để theo đuổi tình yêu của hắn. Nhưng hắn không bao giờ để tâm đến, vô tình quên lãng thê tử kết tóc của mình giữa đám tần phi hậu cung như hoa như ngọc.
"Nhữ Phần, sao bây giờ cô mới về?" Như Dung từ trong đại điện hân hoan chạy ra, kéo kéo tay thị vào trong, bảo: "Mau vào đi, nương nương bảo đợi cô về rồi mọi người mới được ăn uống."
Thị dường như người trong mộng vừa bước ra, gượng gạo đáp: "Nương nương và mọi người đều ở bên trong rồi à?"
Hôm nay là giao thừa, các cung đều tổ chức ăn bữa tất niên cùng nhau. Sau việc Lệ tần sảy thai, yến tiệc toàn hậu cung chính thức bị bác bỏ. Có vẻ là do hoàng thất liên tiếp xảy ra những chuyện không may mắn.
Thị bước vào điện, hạ nhân trong cung Trường Nhạc đều đã ngồi cả quanh chiếc bàn tròn rộng, phủ lụa đỏ viền kim ti. Trên bàn bày những món ăn giản dị trang trí đẹp mắt do chính các cung nhân trong cung Trường Nhạc làm. Vừa thấy Nhữ Phần, mấy ả cung tỳ xớn xác đon đả: "Nhữ tỷ tỷ mau ngồi vào đi, nương nương đang đợi tỷ đấy."
Thị hành lễ với Hy tần rồi nở nụ cười, ngồi vào bàn tiệc, nói: "Nô tỳ đến nội vụ phủ trả lại chiếc thang, cho nên quay về muộn. Thật là làm hỏng nhã hứng của mọi người."
Hy tần nói niềm nở: "Về là tốt rồi!" Rồi lại quay sang Phương Hà, bảo: "Phương Hà, còn không mau rót rượu cho mọi người?"
Phương Hà cười, mang bình rượu ra rót cho đám hạ nhân. Nói là hạ nhân song được ngồi chung bàn cùng chủ nhân thế này, bọn họ cũng nào bị coi như hạ nhân nữa. Ngoài Như Dung, Phương Hà, còn bốn, năm cung tỳ quét tước ngoài đại điện đều được ngồi trong mâm cỗ tất niên này.
Mấy kẻ hạ nhân hình như đều có y phục mới, chắc là Hy tần ban thưởng. Nhìn gương mặt kẻ nào kẻ nấy đều hoan hỷ.
Hy tần nở nụ cười như có như không, lại chêm một câu: "Các ngươi đừng ngại, cứ tự nhiên ăn uống nhé." Vừa nói, nàng ta lại khéo lấy đũa, gắp cho mấy ả thị nữ ít đồ ăn."
"Nương nương, người thật tốt." Mấy kẻ thị nữ được chủ nhân quan tâm, gương mặt đều hớn hở.
Lại có ả khác cũng lên tiếng: "Đúng đấy ạ. Như Quan âm vậy... Trước đây hầu hạ ở Bắc cung, Hạ Hoàng hậu cũng không tốt với nô tỳ như vậy."
Nhạc Hy cười. Vị Bắc cung Hạ Hoàng hậu, nàng biết. Đó là Hoàng hậu của biểu ca nàng. Nàng ta tuy khá hiền lành hiểu chuyện nhưng không biết lấy lòng kẻ dưới.
Như Dung giọng chua loét huênh hoang. Trước nay trong cung Trường Nhạc, thị là luôn là người thích màu mè trong lời nói: "Các ngươi nhìn đi. Những món này đều là ta cùng nương nương làm đấy." Thị chỉ các món trên bàn lại hân hoan giới thiệu: "Diệp ấp bạch liên, mẫu tử tương kề, phượng hoàng vu phi, mai ảnh chiếu hà, Nhị Kiều mẫu đơn,..."
Nhữ Phần và Phương Hà không kìm được bật cười. Phương Hà mỉa: "Toàn những cái tên đâu đâu. Ả nha đầu này càng ngày càng diêm dúa giống chủ nhân rồi."
"Hứ!" Như Dung bĩu môi. "Muội phải đọc mãi mới tìm được mấy cái tên tuyệt diệu này đấy."
Hy tần không cáu giận, lại nói: "Lá sen ấp hoa, mẹ con kề sát, phượng hoàng cùng bay, bóng mai chiếu nước, rồi lại Nhị Kiều mẫu đơn. Toàn những thứ có đôi có cặp. Xem ra Như Dung của chúng ta có người trong lòng rồi." Nói xong lại bật cười nham hiểm.
Nhữ Phần và Phương Hà lại không ngừng được cười, bật cười, chêm vài câu chọc ghẹo Như Dung khiến thị đỏ mặt như đóa mẫu đơn nhị kiều.
Tiếng nói cười của cung nhân trong cung Trường Nhạc càng lúc càng một âm vang, hòa vào tiếng pháo giao thừa nhộn nhịp và rạo rực. Niềm vui tràn ngập trên dưới đại điện lộng lẫy. Chủ tớ bọn họ ăn uống, nói chuyện rôm rả đến tận khuya.
Đôi khi Nhữ Phần chỉ mong cuộc sống mãi mãi được vui vẻ thế này.
Đêm khuya, Nhữ Phần nhìn ra ngoài sân. Tuyết vẫn rơi nhè nhẹ. Lại sắp sang năm mới rồi...
------------
*Lời dưới: Có thể nói chương này khá nhạt. Đó chỉ là những dòng mình dành riêng cho nhân vật mà mình khá yêu thích – Nhữ Phần. Con người nàng ta chung quy khá đơn giản và mộc mạc, hầu như là không có tà tâm. Tuy nhiên là xung quanh nàng ta có hai thế lực khá là cân sức hack não, giống như hai lực cân bằng, một là Trần Thái Quyên, hai là Thẩm Nhạc Hy. Điều đó khiến cho nàng ta bị động khi rơi vào mâu thuẫn giữa một bên là gia quyến tiên chủ, một bên là "ân nhân". Kết thúc của Nhữ Phần có lẽ sẽ khiến càng thêm nhiều người yêu thích nhân vật này, một người hầu trung thành, trước sau như một, nhưng cũng rất thiện lương.
Cảm ơn nếu ai đã dành thời gian quan tâm cái ngoại truyện nhạt thếch này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.