Minh Ngọc Khuynh Thành

Chương 27: Sóng Gió Trong Thọ Điển (p2)




Hậu viện Đông Cung vẫn luôn có lính gác, chỉ là người đến võ công cao cường, bọn họ không dễ gì phát hiện ra. Cũng vì lí do này, đời trước Hoàng Hậu cùng Lý Lăng Chiêu mới xuất thủ thành công. Nhưng đêm nay, vốn đã không còn may mắn vậy nữa.
Lạc Thanh Thanh bỏ khối bánh hạt sen cuối cùng vào miệng, chụp lấy bả vai hắc y nhân. Hắn rõ ràng cũng kinh ngạc, lập tức ra đòn đánh trả. Nhưng trần đời này hắn chưa từng nhìn thấy môn võ nào kỳ lạ như vậy, vừa cổ quái vừa tà đạo. Lạc Thanh Thanh không phí nhiều lực đã buộc hắn phải bỏ người trong bao tải xuống. Nhưng cho dù là vậy, hắc y nhân rõ ràng vẫn ở thế hạ phong. Lạc Thanh Thanh còn chưa đánh quá mười chiêu, đã khiến kẻ kia thổ huyết. Nhìn bộ dạng chật vật của hắn, Lạc Thanh Thanh nảy sinh lòng tốt lên tiếng nhắc nhở.
“Đừng phí sức nữa, ngươi không phải đối thủ của ta.”
Hắc y nhân dùng tay lau máu nơi khóe miệng, vẫn chưa thể tin bản thân bị một cung nữ đánh bại.
“Nói đi, ngươi là ai?”
Lạc Thanh Thanh rất thành thật, đáp.
“Ta là trưởng sự cung nữ của Thái Tử.”
Hắc y nhân lại muốn thổ huyết, hắn thật sự bại trong tay cung nữ. Sau không ai nói với hắn, cung nữ của Đông Cung lại giỏi võ như vậy?
Lạc Thanh Thanh thấy hắn ngẩn người, đi qua ấn vào một huyệt vị trọng yếu của hắn. Nàng xuất thủ rất nhanh, không cho đối phương có cơ hội phản kháng. Xong xuôi, nàng mới đi qua mở bao tải ra. Không ngoài dựa đoán, người bên trong chính là Tần Nguyệt Châu. Phải biết nếu chuyện Thái Tử thấy sắc nổi lòng tham truyền ra ngoài, thanh danh của Lý Lăng Diên coi như hủy.
Lạc Thanh Thanh khịt mũi, đá vào hắc y nhân bất động bên cạnh.
“Ngươi mang nàng đến đây có mục đích gì? Còn nữa, là ai chủ mưu phía sau?”
Hắc y nhân rất có quy tắc, nửa chữ cũng không hé răng. Lạc Thanh Thanh biết kẻ này hẳn là tử sĩ, liền ấn bả vai hắn dọa:
“Ngươi không nói cũng được. Vậy để tay đánh gãy hết xương cốt của ngươi, khiến ngươi muốn chết không được mà muốn sống không xong.”
Hắc y nhân không hề nghi ngờ lời của Lạc Thanh Thanh, dựa vào bản lĩnh của nàng thì làm việc này dễ như trở bàn tay. Nhưng hắn vẫn không nói gì, bản thân chịu khổ cũng không sao, chỉ cần người nhà an toàn là được. Lạc Thanh Thanh biết không thu hoạch được gì, đành vác Tần Nguyệt Châu lên vai. Nàng đi ra ngoài, sau đó bảo lính canh trói hắc y nhân lại.
Bên này vừa xảy ra chuyện, tin tức đã đến tai Lý Lăng Diên. Hắn ở trên điện nói nói cười cười, nhưng không ai nhận ra thần sắc của hắn sớm đã lạnh đi. Hắn ngẩng đầu, vừa hay chạm mắt với Lý Lăng Chiêu cầm ly rượu trên tay tiến đến.
“Hoàng huynh, ly này thần đệ kính huynh.”
“Được thôi, Phúc Tử rót rượu.”
Phúc Tử muốn tiến lên, lại bị Lý Lăng Chiêu ngăn lại.
“Vẫn là để ta đi.”
Hắn nhận lấy bình rượu cung nữ đưa qua, nhanh chóng rót đầy ly cho Lý Lăng Diên. Lý Lăng Diên mỉm cười, nhanh chóng uống cạn. Lúc này, Minh Đế cũng vừa bước vào trong, thấy cảnh này thì cười nói:
“Nếu huynh đệ các con có thể bền chặt keo sơn như vậy, tương lai sẽ là phúc của vạn dân.”
Lý Lăng Diên và Lý Lăng Chiêu quỳ xuống hành lễ, sau đó là tất cả triều thần cũng lập tức quỳ theo. Minh Đế miễn lễ, để mọi người ổn định chỗ ngồi mới nói tiếp.
“Hôm nay là Thọ Điển của Thái Hậu, cũng hiếm khi có đầy đủ tông thất cùng văn võ bá quan tề tựu khiến trẫm rất vui mừng. Cũng nhân dịp này, trẫm muốn ban một mối duyên tốt. Đích nữ Lăng Viễn Hầu Tần Hoài Diễm là Tần Nguyệt Châu tri thư đạt lễ, thông tuệ dịu dàng, cùng với Kính Vương trời sinh một cặp. Trẫm muốn ban hôn cho hai người, không biết ý của Tần Khanh thế nào?”
Tần Hoài Diễm nào dám không bằng lòng, xưa nay hoàng ân ban xuống chỉ có thể tạ ơn. Hắn nhanh chóng quỳ xuống, khấu đầu.
“Tạ Hoàng Thượng coi trọng, đây là may mắn của nữ nhi, cũng là phúc của Tần Gia.”
Mà lúc này, Lý Lăng Hàn nghe xong cũng vui đến quên luôn phải cảm tạ, chỉ biết ngồi ngây ngốc. Vẫn là Liên quý phi nhìn không được, nhíu mày nhắc nhở.
“Hàn Nhi, còn không nhanh tạ ơn phụ hoàng.”
Lý Lăng Hàn bừng tỉnh, lập tức quỳ xuống. Nhìn bộ dạng mất mặt này của hắn, Minh Đế chỉ có thể bất lực phất tay.
“Tạ ân thì miễn đi. Mong rằng cưới vương phi rồi, con sẽ ngày càng tiến bộ hơn. Giúp trẫm san sẻ việc triều chính.”
Lý Lăng Hàn chấp tay đáp như chém đinh chặt sắt.
“Phụ hoàng yên tâm, nhi thần nhất định không phụ kỳ vọng của người.”
Lý Lăng Diên nhìn cảnh tượng đời trước lập lại, trong lòng ngũ vị tạp trần. Hắn không rõ khi Lý Lăng Hàn ôm thân xác lạnh lẽo của Tần Nguyệt Châu có bao nhiêu oán hận đối với hắn. Và còn có bao nhiêu thống khổ. Mặc dù không phải hắn hại nàng ấy, nhưng cái chết của nàng ấy cũng do hắn mà ra. Vậy mà đến cuối cùng, Lý Lăng Hàn vẫn không xuống tay giết vị huynh trưởng này, báo thù cho thê tử còn chưa qua cửa của đệ ấy. Chỉ riêng điểm này, đã khiến Lý Lăng Diên hiểu ra đâu mới là tình thân thật sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.