Minh Thương Dễ Tránh, Yêu Thầm Khó Phòng

Chương 13:




Lương Thần đến khách sạn chuyện đầu tiên làm chính là đăng tin trên Weibo an ủi fans.
@ Lương Thần: Vẫn ổn, ăn gì cũng thấy ngon, mọi người chú ý an toàn nhé.
Tin vừa đăng, Lương Thần xem lướt bình luận, có một bình luận hỏi cô vì sao sắc mặt có vẻ không được tốt.
Lương Thần trả lời: "Ngủ sao? Chẳng lẽ game chưa đủ vui?"
Trả lời xong, Lương Thần bị Lưu Dĩ Tình kéo đến đài truyền hình để ghi hình tiết mục.
Phần còn lại đều giao cho nhân viên xử lý.
Nam chính Đinh Gia Vận đã đến đài truyền hình từ sớm, lúc Lương Thần đến thì gặp trợ lý của Đinh Gia Vận ở hành lang, cười nói: “Cô Lương tới rồi sao? Anh Vận mới nói tôi đi gọi điện cho cô đó.”
Lương Thần hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Trợ lý nói: “Anh Vận muốn gặp riêng cô, đang chờ ở phòng trang điểm.”
Lương Thần nghĩ thầm, có lẽ Đinh Gia Vận muốn giới thiệu cho cô người đang có tài nguyên nào đó, với diễn viên ca sĩ bọn họ thì đó là chuyện bình thường nên cô cũng không suy nghĩ nhiều, chỉnh lại tóc một chút rồi cùng chuyên viên trang điểm đi đến phòng trang điểm gặp Đinh Gia Vận.
Viên Kha Kha đi phía trước, vừa mới đẩy cửa thì Lương Thần đã thấy được một hình bóng quen thuộc ở trong phòng.
Cô không dám khẳng định, chỉ khi cửa mở ra hoàn toàn, người bên trong quay đầu lại nhìn thì cô mới dám chắc chắn.
Cô không nhìn lầm, chính là Mã Sơn Sơn, cô bạn cùng phòng đại học với cô.
Lương Thần đứng ở cửa, ngập ngừng gọi: “Sơn Sơn?”
Cổ tay Mã Sơn Sơn chuyển động, đem điếu thuốc kẹp giữa hai đầu ngón tay dụi tắt rồi bỏ vào thùng rác kế bên.
“Tranh Tử, đã lâu không gặp.”
Đúng là đã lâu không gặp.
Từ khi tốt nghiệp đại học, Mã Sơn Sơn bước chân vào làng hài, đến nay cũng xem như là có chút thành tựu. Nhưng cô cũng chưa từng liên lạc với Lương Thần, cũng như không chủ động gặp mặt các bạn học khác, giống như là bốc hơi khỏi nhân gian.
Lương Thần mỗi lần thấy cô trong TV, đều nghi ngờ liệu mình và cô ấy có phải từng là bạn cùng phòng hay không.
Nhưng gặp nhau ở tình huống như thế này, cả hai đều ăn ý không hỏi quá nhiều.
Năm đó, Mã Sơn Sơn vì thất tình mà mắc bệnh trầm cảm, ăn uống vô độ làm thay đổi cả vóc người.
Sau khi tốt nghiệp thì đường ai nấy đi, cô ấy cũng chưa khỏi bệnh hẳn. Sau này, khi cô ấy xuất hiện trên TV trên cương vị là một diễn viên hài thì cũng không ai nghĩ cô từng là một sinh viên nhạc viện thực thụ.
Lương Thần tuy không biết vì sao cô ấy lại rẽ hướng sang hài kịch, cô từng thử liên lạc vài lần nhưng không được. Sau Lương Thần không quản nữa, nếu Mã Sơn Sơn đã cố tình không muốn liên lạc với bạn học thì thôi vậy.
Chỉ là không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở đây.
Mã Sơn Sơn mặc một cái áo hoodie màu đen cùng quần jeans bó màu xanh. Chân cô thô đến nỗi cô cao 1m7 mà trông như 1m54, nhưng cái khí chất âm nhạc vẫn còn, mặt cô cũng không vì mập mà biến dạng quá nhiều, mắt to mũi cao, thoạt nhìn vẫn là cô béo xinh xắn như ngày trước, chỉ là hiệu ứng trên TV làm cô trông béo hơn nên đối với phần lớn người xem thì cô béo đến mức khó coi.
“Sơn Sơn…” Lương Thần nói, “Đã lâu không gặp rồi...dạo này khỏe không?”
“Khá khỏe nha.” Mã Sơn Sơn giang đôi tay, nói, “Mình không đến đây để tuyên truyền phim mới, chỉ là vô tình gặp anh Vận.”
Đinh Gia Vận ngồi thẳng lên, nút thắt duy nhất trên bộ âu phục bị cơ bắp làm căng sắp đứt.”
Anh vẫy vẫy tay với Lương Thần, “Tiểu Thần, qua đây đi, sao thấy bạn học lại nhút nhát sợ sệt vậy?”
Lương Thần ừ một tiếng rồi chầm chậm đi qua.
Mã Sơn Sơn dùng chân kéo cái ghế ra, ý bảo Lương Thần ngồi, Lương Thần kéo cái ghế dựa ra, ngồi xuống cạnh Đinh Gia Vận, đối diện với Mã Sơn Sơn.
Hai người bạn học thân thiết từng ngồi cạnh nhau, vậy mà Lương Thần bỗng sinh ra cảm giác ngượng ngùng, không giống cô ngày thường chút nào.
Mã Sơn Sơn cùng không buồn nói chuyện, Đinh Gia Vận từng hợp tác với cô vài lần, cho rằng tính cách cô là như vậy, không ngờ khi hai người gặp mặt lại xảy ra cảnh tượng như vậy, bản thân anh chỉ biết thầm hối hận vì đã gọi Lương Thần đến.
Cảnh tượng kỳ quặc này kéo dài vài giây thì bị trợ lý của Mã Sơn Sơn phá tan.
Cô đẩy cửa vào nói: “Sơn Sơn, bên kia đang chuẩn bị phát sóng, nhanh đi thay quần áo.”
Mã Sơn Sơn đứng dậy, xoa cổ tay một chút, “Đi thôi.”
Khi thấy cô sắp đi ra khỏi phòng trang điểm, Lương Thần không nhịn được liền nói, “Sơn Sơn! Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi, đã lâu không gặp rồi.”
Nét mặt Mã Sơn Sơn không thay đổi, không do dự mà từ chối Lương Thần, “Không được, buổi tối còn có việc.”
Bầu không khí trở nên nặng nề.
“Không sao.” Lương Thần nói, “Lần sau đi cũng được.”
Mã Sơn Sơn dùng giọng mũi ừ một tiếng rồi đóng cửa.
Lương Thần mất tự nhiên mà cúi đầu, đầu ngón tay xoa mũi, che đi sự xấu hổ của bản thân.
So với cô thì Đinh Gia Vận lại càng ngại hơn, anh hoàn toàn không biết Lương Thần và Mã Sơn Sơn xảy ra tình huống như vậy, lúc này chỉ có thể tìm chủ đề nói cho qua.
Sau khi ghi hình tiết mục xong, Đinh Gia Vận như mọi khi mời Lương Thần ăn cơm.
Lần này Lương Thần lại dứt khoát từ chối.
Cô từ sau khi gặp Mã Sơn Sơn, tâm tình không tốt lắm, về thẳng khách sạn nghỉ ngơi.
Lương Thần tẩy trang, nằm trên giường, nhớ lại lúc lần đầu tiên thấy Mã Sơn Sơn xuất hiện trên TV đã kinh ngạc đến không nói nên lời.
Sơn Sơn mặc một cái đầm chiffon màu đỏ cam, cánh tay tròn trịa, chân thô trắng, chọc cười khán giả bằng những cử chỉ và biểu cảm cường điệu. Bên dưới khán đài, khán giả cười ngả nghiêng, Lương Thần định mở miệng cười bỗng nụ cười đông cứng lại, cảm giác nặng nề nơi lồng ngực.
Đó là lúc Lương Thần phát hiện Mã Sơn Sơn chưa khỏi bệnh hoàn toàn.
Lúc đi học, giáo viên văn từng nói người xưa thường lấy niềm vui để biểu đạt nỗi buồn. Lương Thần không thực sự hiểu được tâm trạng đó lắm, chính là khi nhìn thấy Mã Sơn Sơn xuất hiện trên sân khấu hài, cô mới hiểu được cái gọi là lấy niềm vui biểu đạt nỗi buồn, buồn càng buồn hơn.
Tâm tình Lương Thần càng lúc càng tệ, cuối cùng cô lấy điện thoại mở Weibo ra xem.
Nội dung nhìn tới nhìn lui vẫn là những cái đó, vì thế cô lại bắt đầu xem tin trên vòng bạn bè. Cả buổi chiều không xem nên nội dung trong vòng bạn bè đủ cho cô xem một lúc lâu.
Xem được một nửa, đột nhiên cô thấy hình ảnh quen thuộc ở tin mới cập nhật.
Sao? Lục Cảnh vừa đăng tin trong vòng bạn bè?
Lương Thần kéo xuống phía dưới một chút.
Một bức ảnh chụp Tháp Quảng Châu.
Chú thích: “Leihou” (Leihou là một công ty phần mềm ở Quảng Châu)
Ặc? Cậu cũng ở Quảng Châu?
Lương Thần lập tức gửi cho cậu một tin nhắn.
Tranh Tử: “Cậu cũng ở Quảng Châu?”
Lục Cảnh trả lời rất nhanh.
Đại Thần: “Đến tham gia một cuộc thi hùng biện.”
Lục Cảnh nghĩ nghĩ, tiếp tục gõ: “Sẵn tiện tham gia buổi giao lưu fans của Lương Thần.”
Chỉ là tin chưa kịp gửi đi thì Lương Thần đã gửi đến một chuỗi ba chấm.
Hộp Tinh Ngàn Năm: “..................................”
Hộp Tinh Ngàn Năm: “Tôi còn tưởng cậu đến tham gia buổi giao lưu fans của Lương Thần.”
Lục Cảnh đọc những lời này, bấm xoá từng chữ đang gõ, suy nghĩ đến vấn đề mà cậu tự đặt ra cho mình suốt mấy hôm này.
Nam khách quý của Trân Ái: “ Làm sao chị biết Lương Thần sẽ có buổi giao lưu fans ở Quảng Châu?”
Nam khách quý của Trân Ái: “Chị trùng hợp cũng ở Quảng Châu.”
Nam khách quý của Trân Ái: “Lần trước Lương Thần ở Quảng Châu, chị cũng ở đó.”
Nam khách quý của Trân Ái: “Chị còn có album tặng nội bộ của cô ấy.”
Nam khách quý của Trân Ái: “Chị rốt cuộc là làm nghề gì vậy?”
Đối mặt với một loạt câu hỏi của Lục Cảnh, Lương Thần chỉ trả lời hai chữ.
Hộp Tin Ngàn Năm: “Ha ha.”
Sau đó màn hình hiển thị: “Đối phương đang nhập...”
Lục Cảnh chậm rãi ngồi thẳng dậy, đặt hai chân xuống, tắt nhạc, tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, từng giây từng giây chờ bên kia trả lời.
“Đối phương đang nhập…” Đoạn chữ lúc ẩn lúc hiện, năm sáu phút trôi qua vẫn chưa có tin trả lời.
Lục Cảnh tùy tiện lấy một bịch bánh quy, xé mở bao, lấy ra một miếng, vụn bánh rớt xuống quần.
Cậu bỏ bánh quy vào miệng, sau đó giang hai chân, phủi vụn bánh rớt trên đùi xuống.
Chứng kiến toàn bộ quá trình, Chu Châu tì nửa người lên vai Lục Cảnh nói: “Cậu ăn bánh quy thôi mà, sao tay lại run thế?”
“Ai run?” Lục Cảnh giơ tay lên làm chứng nhưng cánh tay giơ lên đúng thật là đang run rẩy.
“Nhìn đi!”, Chu Châu nói, “Người anh em, không được chơi game, cậu liền trở thành kẻ liệt.”
Lục Cảnh nhíu mày, tát Chu Châu một cái, “Cút đi!”
Chu Châu đi thuận tay mang theo gói bánh quy trên bàn của Lục Cảnh đi luôn.
Lục Cảnh không quan tâm vì màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, WeChat có tin nhắn.
Mở ra quả nhiên là cô.
Tranh Tử: “ Tôi hôm nay có xem 66dashun phát sóng trực tiếp một chút, rất giỏi.”
Lục Cảnh cười lạnh, chắc chắn là đang chuyển chủ đề đây.
Tranh Tử: “Một trận đấu đơn mà giết 11 mạng, một trận 7 mạng, nhưng không may mắn lắm, toàn bị trời phạt trúng độc vòng, nhưng thành tích như thế đúng thật lợi hại.”
Lục Cảnh lại cười, cái này mà lợi hại sao?
Tranh Tử: “Tài thiện xạ của anh ta thật sự đỉnh, nhảy cửa sổ cũng rất lợi hại, tôi làm thế nào cũng không nhảy được.”
Lục Cảnh thu ý cười, ngồi thẳng, cúi đầu, tay gõ chữ, dáng tựa như học sinh trung học đang làm bài tập.
Nam khách quý của Trân Ái: “Nhảy cửa sổ mà rất lợi hại? Tối tôi dạy chị nhảy lò cò.”
Lương Thần nhìn tin nhắn trả lời của cậu, mắt cong lên, nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Cố ý chuyển đề tài, sinh viên đại học thật dễ lừa.
Tranh Tử: “Được, được!”
Tranh Tử: “Lại nói, nếu hôm nay cậu mở phát sóng trực tiếp thì 66dashun sẽ ra sao đây?”
Đại Thần: “1”
Lương Thần cầm điện thoại cười, quả nhiên là đầu óc ngây thơ, đấu với chị thì vẫn chưa phải đối thủ nha.
Tranh Tử: “Không gặp không về!”
Đại Thần: “1”
Lương Thần buông điện thoại, cũng không muốn ngủ, lập tức gọi cho Tiếu Vũ nhờ mang máy tính đến.
Tiếu Vũ mới tắm xong, đang ăn cơm hộp, miệng còn đang ngậm thịt gà, cầm máy tính chạy đến.
Vừa nhìn thấy máy tính, Lương Thần đã há hốc mồm.
Đây là cái máy tính bảng siêu mỏng dùng trong văn phòng, căn bản là không chơi game nổi.
Cô rầu thối cả ruột, lấy điện thoại từ dưới gối ra, gửi tin nhắn cho Lục Cảnh.
Tranh Tử: “Đại thần, chúng ta hẹn hôm khác chơi được không? Tối nay có việc.”
Đại Thần: “Tôi bận lắm.”
Tranh Tử: “...................... Được rồi, đợi tôi nửa tiếng nha.”
Lương Thần ngẩng đầu, nhìn Tiếu Vũ hỏi: “Em có mang chứng minh theo không?”
Tiếu Vũ: “Có mang, mà chi vậy?”
Lương Thần trả lời: “Cho chị mượn chút, mai chị trả em.”
“Chị muốn làm gì?” Tiếu Vũ khó hiểu, “Muốn dùng chứng minh của em làm chuyện xấu sao?”
Lương Thần nhìn Tiếu Vũ năm giây rồi nghiêm túc nói: “Cho chị mượn chứng minh, đừng hỏi gì cả, tiền thưởng tháng này tăng gấp đôi được không?”
Tiếu Vũ: “Chị chờ em một lát, em lập tức đi lấy chứng minh.”
Tiếu Vũ là cô bé vừa tốt nghiệp đại học, làm trợ lý cho Viên Kha Kha, mới vào làm, so với Viên Kha Kha thì dễ lừa hơn nhiều.
Sau khi Lương Thần lấy được chứng minh của Tiếu Vũ, nhanh chóng lấy ra một bộ quần áo từ tủ quần áo của khách sạn.
Áo khoác màu đen, quần jeans màu xám, đầu đội mũ fisherman, mang khẩu trang rồi bước ra cửa.
Lúc mới đến khách sạn, Lương Thần đã chú ý ngay đến quán cafe Internet kế khách sạn, nên cô đi thẳng đến quán cafe Internet kia, đến quầy tiếp tân, lén lút móc chứng minh của Tiếu Vũ ra, nói: “Có phòng riêng không?”
Người quản lý đang ăn mì, nghe Lương Thần nói, cắn đứt sợi mì trong miệng, ngẩng đầu nói: “Chỉ còn một phòng đơn thôi.”
“Được, lấy cho tôi phòng đơn đó đi.”
Người quản lý sờ sờ mũi, nhìn cô gái đang mang khẩu trang và mũ, do dự trong chốc lát rồi nói: “Được, chờ tôi một chút, chứng minh thư, cô có là hội viên không? Thanh toán luôn không?”
Lương Thần lấy tờ một trăm đưa cho quản lý, nói: “Đây.”
Quản lý lấy tiền cùng chứng minh rồi cúi đầu thao tác.
Đột nhiên, có một người đến bên cạnh Lương Thần.
Cô nhìn thoáng qua, người nọ cũng mặc áo khoác màu đen, đeo một cặp sách, trên đầu đội mũ lưỡi trai.
Là một học sinh bình thường nhưng trên người lại thoang thoảng mùi hương của bột giặt.
Bột giặt nhãn hiệu nào nhỉ, thơm ghê…
Lương Thần hơi nghiêng người, nhịn không được mà ngửi thêm hai lần.
Người kia dường như nhận ra điều gì đó, nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Chột dạ, Lương Thần lập tức cúi đầu, tự giác nhích sang một bên.
Sau khi quản lý trả chứng minh cho cô, cô nhận lấy rồi quay bước đi.
Hết chương 13

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.