Lương Thần nhìn mấy tin nhắn, vuốt vuốt ngực, hít sâu một hơi.
Tranh Tử: "Xin lỗi... vừa mới cúp điện."
Lục Cảnh chỉ trả lời hai chữ: "Ra vậy."
Lương Thần đọc tới đọc lui hai chữ này vài lần, trong lòng thấy hụt hẫng, ngoài cảm giác phiền muộn còn có tiếc nuối khôn tả.
Vừa rồi sao lại bỏ chạy... Sao lại trốn... Nếu nhìn thêm một chút nhất định có thể tìm thấy Lục Cảnh, thật không thể hỏi thẳng cậu ngồi ở chỗ nào được.
Nhưng nếu cậu ấy gặp mình có thể dọa cậu ấy không nhỉ?
Cậu ấy hẳn sẽ vui sướng khôn xiết nhưng mình như vậy sẽ bại lộ, cũng thật xấu hổ quá...
Lương Thần đấu tranh tâm lý trong đầu, cuối cùng trở nên hỗn loạn, ngã lên giường, trời đất quay cuồng.
Không cam lòng nên chỉ có thể tự hành hạ bản thân.
Cô lăn qua lăn lại mấy vòng trên giường nhưng cũng không thể nghĩ được gì, lại ngồi dậy gửi tin nhắn cho Lục Cảnh.
Cô cảm thấy mình nên nói gì đó.
Tim vẫn đang đập liên hồi, hơi thở nóng rực, bàn tay đầy mồ hôi, cô gõ xong rồi lại xóa, tới lui như thế mấy lần, suy nghĩ cả nửa ngày để tìm cách sắp xếp ngôn ngữ diễn đạt.
Tranh Tử: "Hôm nay chưa học được cách nhảy cửa sổ, chiều mai có chơi không?"
Tin nhắn vừa gửi đi, Lương Thần thật muốn cho mình một cái tát.
Lý do gì vậy trời?
Lương Thần đang do dự có nên thu hồi tin nhắn không thì Lục Cảnh trả lời.
Lần này Lục Cảnh gửi tin nhắn thoại: "Để xem, có thể chơi hoặc không chơi."
m thanh có tiếng bóp kèn xe inh ỏi cùng tiếng người ầm ĩ, đại khái là ở trên đường.
Tranh Tử: "Cậu không ở tiệm net?"
Một lúc sau, Lục Cảnh nói: "Máy chủ treo rồi, không chơi nữa, đang về khách sạn."
Tranh Tử: "Vậy à, chú ý an toàn."
Đợi một lúc lâu sau mà Lục Cảnh không thấy hồi âm, Lương Thần đang nghĩ chắc đến lúc kết thúc cuộc trò chuyện thì cậu gửi tin nhắn thoại đến.
"Ngày mai chị không phải tăng ca sao?"
Lương Thần ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Sếp có việc nên hủy rồi."
Lục Cảnh: ".... À, hơn nửa buổi chiều mai tôi không chơi được."
Tranh Tử: "Không sao, ngày mai rồi nói sau."
m điệu OK, cuộc trò chuyện OK, ổn.
Quả nhiên, mối quan hệ tồn tại qua điện thoại như vầy Lương Thần thấy an tâm nhất.
*
Sáng hôm sau, Đinh Gia Vận đến gõ cửa phòng Lương Thần, anh cũng ở khách sạn này.
Lương Thần mở cửa, thấy Đinh Gia Vận mặc một bộ đồ tây màu xanh biển, đeo một cặp mắt kính nhìn rất trịnh trọng.
"Tìm em có việc gì sao?"
Đinh Gia Vận cười nói: "Trưa nay có rảnh không? Mời em đi ăn một bữa."
"Không, để em mời anh." Lương Thần nói, "Anh mời em mấy lần rồi, để em mời anh."
Đinh Gia Vận giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: "Khách sáo với anh làm gì, hôm nay anh mời, anh có mời thêm mấy người bạn cùng đi nữa."
Nụ cười Lương Thần chợt tắt, nói: "Bạn anh à... Em đi không tiện lắm đâu."
Nụ cười Đinh Gia Vận không thay đổi, nhẹ giọng nói: "Thập Cửu Ngộ, em biết không?"
Lương Thần gật đầu, "Đương nhiên biết, anh ấy...... Khoan đã, hôm nay có anh ấy?"
Thập Cửu Ngộ, nhạc sĩ nổi tiếng cả nước, năm xưa chỉ với bài "Yêu Ca" mà nổi như cồn, đến nay vẫn luôn tỏa sáng rực rỡ. Anh ta sáng tác nhạc giúp cho không ít ca sĩ ít tên tuổi liền trở thành ca sĩ tuyến 1, nhưng thiên tài phần lớn là không bình thường, nghe đồn tính tình anh ta quái gở, không thường ra bài, xuất quỷ nhập thần, rất khó liên lạc!"
Nói cách khác, anh ta không giống những nhạc sĩ khác, cho ra bài liên tục, kiếm tiền không ngừng nghỉ, mà lại sống ở thế giới riêng theo ý mình.
Đinh Gia Vận nhướng mày, nói: "Anh ta cũng khá thích anh, thêm dì của anh ấy lại là đối tác của anh, cho nên anh ta sẽ đến, em có đi không?"
"Đi!"
Đinh Gia Vận cười vỗ vỗ đầu Lương Thần, "Xem ra một ảnh đế như anh cũng có chút địa vị."
Lương Thần hai mắt sáng rỡ, cô từng nghe qua nhạc của Thập Cửu Ngộ, sa lầy ngay lập tức, cơ hội kết bạn lần này tất nhiên cô sẽ không bỏ qua.
"Anh chờ chút, em đi sửa soạn lại một chút." Lương Thần vội nói rồi quay về phòng bắt đầu thay quần áo, "11 giờ rưỡi xuất phát được không?"
Đinh Gia Vận cười gật đầu, "Em ăn mặc đơn giản một chút là được rồi, 11 giờ rưỡi anh gọi điện cho em, chúng ta cùng đi."
"Vâng!"
Lương Thần vội vàng bắt đầu trang điểm, sẵn báo chuyện này cho Lưu Dĩ Tình.
Lưu Dĩ Tình vừa nghe tin xong, vội vàng chạy đến phòng Lương Thần, nhìn thấy cô bắt đầu đắp mặt nạ thì biết đây là sự thật, nói: "Mối quan hệ của Đinh Gia Vận quả thật trâu bò."
Lương Thần vừa phân phó cho Viên Kha Kha và Tiếu Vũ giúp cô chuẩn bị quần áo vừa nói: "Anh ta hiện tại không phải đã bắt đầu hoạt động mạnh ở hậu đài sao? Có tài nguyên như thế này cũng là bình thường. Chỉ là lần nợ ân tình này không biết sau này phải trả sao đây?"
Lưu Dĩ Tình khom lưng, ném đi mấy miếng bông phấn trên bàn trang điểm, "Chị trước đi đổi vé máy bay thành ngày mai nhé?"
"Được." Lương Thần nói, "Khi nào về tìm cơ hội mời Đinh Gia Vận một bữa."
Lưu Dĩ Tình vừa nghe liền cười, "Em gấp làm gì, hoạt động nhiều năm như vậy mà còn giống như lúc học đại học. Giới giải trí là nơi như thế nào em còn không biết sao? n nghĩa qua lại rất bình thường, em không cần quá để ý, nếu mỗi lần móc nối đều làm em kinh sợ, về sau sẽ càng mệt hơn? Em suy nghĩ thoáng một chút, việc này cũng không phải là em nhờ vả Đinh Gia Vận làm, anh ta cũng chỉ làm một việc là thuận nước đẩy thuyền, về sau anh ấy có nhờ vả gì thì em nhớ đến ân tình này là được."
Lương Thần nghe cũng cảm thấy hợp lý.
Vừa rồi khi nghe Đinh Gia Vận nói, cô quá kích động, làm như là cô cầu khẩn Đinh Gia Vận giới thiệu cho cô vậy. Nghĩ kỹ lại, nếu cô quá xem trọng chuyện này thì cũng quá mệt mỏi.
Lưu Dĩ Tình giúp cô gỡ bỏ mặt nạ, vừa dùng bông trang điểm lau mặt giúp cô vừa nói: "Có người giúp em, em tiếp nhận, nếu có người nhờ vả em thì em giúp đỡ theo khả năng của bản thân, đơn giản vậy thôi. Em và Đinh Gia Vận là bạn bè, cũng là cộng sự, loại quan hệ này yêu cầu em phải giữ vững tâm lý cân bằng bình thường, không phải khom lưng cúi đầu. Anh ta là ảnh đế không tồi, nhưng em cũng chả kém, doanh số bán album khủng, đừng vì giai đoạn này mà hạ thấp bản thân."
Lưu Dĩ Tình nói xong, tâm trạng Lương Thần hoàn toàn thả lỏng, "Vâng, em đã hiểu ý của chị, chị cũng đi sửa soạn trang điểm đi."
Lưu Dĩ Tình vỗ vỗ đầu cô, "Chị đi trang điểm, lát sẽ đến tìm em."
*
11 giờ rưỡi, Lương Thần cùng Lưu Dĩ Tình đúng giờ có mặt tại đại sảnh khách sạn, Đinh Gia Vận, người đại diện và trợ lý cũng đến rồi, tài xế đi lấy xe, Đinh Gia Vận kéo Lương Thần hướng về phía cửa đi.
Lương Thần hôm nay mặc một cái áo lông màu trắng mỏng cùng váy ngắn màu đen, chân mang đôi giày cao gót cột dây, tóc ngắn không cần làm gì nhiều, trang điểm đơn giản, thoạt nhìn vừa sạch sẽ vừa khí chất.
Đinh Gia Vận nhịn không được nhìn cô nói: "Anh thật hối hận lúc trước không mời em làm nữ chính."
Lương Thần cười, để lộ lúm đồng tiền nhỏ nơi khóe miệng, giống như một nữ sinh năng động từ vườn trường đại học bước ra, "Lần sau anh nhớ thảo luận với người đại diện của em, thù lao đóng phim của em rất cao."
Đinh Gia Vận cười nói: "Được, nếu có cơ hội làm lại bộ "Lạc Đà Tường Tử", anh bỏ vốn lớn cũng muốn mời em làm nữ chính."
Lương Thần: "............"
Như thế nào đàn ông ngày nay đều có cái tính này, khen một chút sẽ chết sao?
"Được rồi, không đùa em nữa." Đinh Gia Vận nói, "Xe tới."
Sau khi đoàn người lên xe thì xe hướng thẳng đến nhà hàng.
Đến nhà hàng vừa đúng 12 giờ, khách mời của Đinh Gia Vận cũng ùn ùn kéo đến, sau khi ngồi xuống, Lương Thần ngước nhìn người trên bàn thì thấy đàn ông mặc âu phục giày da, phụ nữ khí chất thành đạt, hoàn toàn không nhìn ra có liên quan gì đến âm nhạc.
Lương Thần nháy mắt với Đinh Gia Vận, Đinh Gia Vận khẽ nói: "Hình như không đến, đợi chút nữa anh hỏi."
Lương Thần thấp thỏm gật đầu, ngoài miệng lại nói: "Không gấp."
Đối diện hai người là một người phụ nữ tóc ngắn nhìn Lương Thần, nói: "Ai da, đây là Lương Thần tiểu thư sao?"
Đinh Gia Vận lập tức giới thiệu: "Đây là nhà làm phim Kỷ Thu, bọn anh thường gọi là chị Thu."
Hắn hạ giọng nói thêm: "Dì của Thập Cửu Ngộ."
Lương Thần lập tức bưng trà qua cùng Kỷ Thu hàn huyên, Kỷ Thu thoạt nhìn trên dưới bốn năm chục tuổi, dáng người hơi béo, nhưng mặt mày hồng hào mày rậm mắt to, mang lại cảm giác thân thuộc, cùng cô trò chuyện với nhau khá thoải mái.
"Trăm nghe không bằng mắt thấy, Lương tiểu thư so với trong TV càng xinh đẹp hơn, sau này tôi lại thêm thích các bài hát của cô hơn."
Khi nghe Kỷ Thu nói vậy, Lương Thần kinh ngạc nói: "Thu tỷ cũng nghe em hát sao?"
Kỷ Thu nói: "Tôi ở tuổi này cũng ít nghe nhạc, chính là nhà tôi có một tên tiểu tử thối làm về âm nhạc, ở chung với nó cũng nghe không ít các bài hát hiện nay... Lại nói, cái tên tiểu tử thối vốn dĩ muốn cùng tôi đến đây, đi được nửa đường, nhìn thấy cái lá phong đỏ nhỏ ven đường liền nghĩ đến Canada, nói cái gì linh cảm đến, lập tức đặt vé máy bay, giờ đã trở về thu dọn hành lý."
Lương Thần: "......"
Lập dị quả nhiên lập dị......
Đinh Gia Vận xấu hổ mà khụ khụ, ánh mắt tỏ vẻ xin lỗi.
Lương Thần nhìn anh cười, ý bảo anh không cần nghĩ nhiều.
Tuy rằng Lương Thần là vì Thập Cửu Ngộ mà tới, nhưng Đinh Gia Vận cũng không thể lường trước tình huống này, cho nên mặc dù không như mong đợi, Lương Thần vẫn không lộ ra nửa điểm thất vọng, cùng các vị khách ăn cơm nói chuyện phiếm hoàn toàn vui vẻ.
*
Tháng 11 ở Quảng Châu vẫn còn nóng, buổi trưa, Lục Cảnh cùng Hà Diệp tham gia thi đấu hùng biện xong thì về thẳng khách sạn thay đồng phục, mặc áo hoodie đơn giản, sau đó ra ngoài ăn cơm.
Hai người đi đến cửa khách sạn thì mới nhớ còn chưa quyết định ăn gì, vì thế mỗi người lấy điện thoại ra tìm.
Năm phút sau, Lục Cảnh nói: "Bỏ đi, đi ăn KFC đi."
"Không được!" Hà Diệp nói, "Tôi lần đầu tiên tới Quảng Châu, sao lại có thể ăn KFC? Cậu đừng vội, chúng ta tìm lại xem."
Lục Cảnh nhìn trời nắng chói chang không khác gì mùa hè, nhíu mày, cúi đầu tiếp tục xem di động.
Xem một vòng, cậu nói: "Vậy ăn gà trái dừa đi."
Hà Diệp chớp chớp mắt, ngẩng đầu, ngây ngô nhìn Lục Cảnh: "Gà trái dừa là gì?"
Lục Cảnh: "............"
"Thôi đi ăn KFC!"
"Đừng nha!" Hà Diệp nói, "Buổi họp mặt fan chiều nay không phải hủy rồi sao? Dù sao cũng không có việc gì, chúng ta ăn mấy món đặc sản Quảng Đông đi."
Cuối cùng, hai người tìm một quán trà có bán món ăn Quảng Đông.
Từ quán ăn đi ra đã 2 giờ chiều, Lục Cảnh cùng Hà Diệp đi thẳng vào quán net kế quán ăn, lấy phòng hai người.
Hà Diệp vào steam, nói: "Kéo tôi?"
Lục Cảnh liếc nhìn góc trái màn hình, nói: "Từ từ."
Mười phút trước cậu đã gửi tin nhắn cho Lương Thần nhưng vẫn chưa có hồi âm.
Hà Diệp không nói gì, vọc di động một chút, năm phút sau, cậu nói: "Chưa được hả? Chờ ai vậy?"
Lục Cảnh mở WeChat, nhận tin nhắn của ba cậu gửi đến hai phút trước, nhưng Lương Thần vẫn như cũ không hồi âm.
Cậu tắt 4G, mở lại, Lương Thần vẫn không trả lời.
Lục Cảnh không tin nổi, dứt khoát khởi động lại di động.
Hai phút, WeChat vẫn im ắng như cũ, nhưng Hà Diệp đã chờ đến không kiên nhẫn, nói: "Mau đi! Chơi một trận trước đi!"
Lục Cảnh nhíu mày, miễn cưỡng mà bắt đầu trò chơi.
30 phút sau, một ván kết thúc, Lục Cảnh nhìn WeChat, vẫn là không có hồi âm.
Vì thế lại chơi thêm một ván.
Chơi liên tục bốn trận đã là 5 giờ chiều, trời đã tắt nắng, trong tiệm net đã sớm thoang thoảng mùi mì gói.
Lúc này, Lương Thần rốt cuộc cũng hồi âm.
Tranh Tử: "Ngại quá! Chiều nay có chút việc, không xem điện thoại nên quên đã hẹn chơi game cùng cậu!"
Tranh Tử: "Quỳ xuống!"
Tranh Tử: "Dập đầu!"
Lục Cảnh đọc mà không trả lời, ném điện thoại trên bàn, nói: "Chơi thêm một trận."
Một ván bắt đầu, hai người tiến vào đảo phục sinh, giao diện đếm ngược bắt đầu trò chơi xuất hiện.
Khi đếm ngược còn 10 giây, Lục Cảnh đột nhiên buông chuột, cầm di động lên đánh chữ.
Nam khách quý của Trân Ái: "Ừ."
Sau khi gửi tin nhắn đi, cậu tắt âm rồi bỏ điện thoại vào túi.
Không nghe không xem!
Lúc Lương Thần nhận được tin nhắn là lúc vừa cùng Đinh Gia Vận tiễn khách.
Bữa tiệc hôm nay khá vui, tuy rằng Thập Cửu Ngộ mong chờ không có tới nhưng những người này đều có tiếng nói trong giới điện ảnh, trong tay có nhiều tài nguyên điện ảnh, Đinh Gia Vận trò chuyện cùng bọn họ vui vẻ, Lương Thần cũng luôn tiếp khách, mất cả một buổi trưa.
Chờ cô và Đinh Gia Vận tiễn khách thì lại đến giờ cơm chiều.
Đinh Gia Vận lại mời cùng nhau ăn cơm chiều, nhưng lúc này nói thế nào Lương Thần cũng từ chối, cuối cùng Đinh Gia Vận cũng đồng ý để cô mời khách, nên hai người cùng đoàn đội hướng đến một quán ăn khác.
Trên đường, Lương Thần đọc tin của Lục Cảnh, mới nhớ bản thân có hẹn buổi chiều chơi game với Lục Cảnh.
Vì thế Lương Thần vội vội vàng vàng nhận sai.
Lục Cảnh trả lời một tiếng "Ừ", Lương Thần đoán cậu có chút giận, vì thế liên tục gửi tin xin lỗi, cậu đều không trả lời.
Đến quán ăn, cơm nước xong mới 7 giờ chiều.
Lương Thần đang tính buổi tối lén đến tiệm net chơi game thì Đinh Gia Vận mở miệng nói: "Cái hôm qua em đăng trong vòng bạn bè có phải là trò chơi đang hot hiện nay không?"
"Đúng vậy." Lương Thần nói, "Hôm trước em có nói qua với anh đó, công ty Khoa Học Kỹ Thuật Bác Viễn đã mời em làm người phát ngôn cho game đó."
"Hay không?" Đinh Gia Vận hỏi.
"Hay nha!" Nhắc tới đến trò chơi này, hai mắt Lương Thần sáng rỡ, "Anh nhìn xem hiện tại nhiều người chơi như vậy liền biết nó rất hay."
Đinh Gia Vận một tay chống cằm, một tay nâng ly rượu, nói: "Em biết không, lúc anh học đại học, DOTA rất nổi tiếng, anh từng vì ở tiệm net thức đêm chơi game mà nợ môn, suýt nữa thì bị đuổi học."
Nhớ lại thời gian đại học, nếp nhăn nơi khóe mắt Đinh Gia Vận nhạt đi rất nhiều.
"Hả?" Lương Thần kinh ngạc nhìn Đinh Gia Vận, hoàn toàn không tưởng tượng ra một nam thần đại học phong độ như thế này hoá ra cũng là một nam sinh nghiện game.
"Anh không chỉ chơi DOTA giỏi, anh còn chơi Crazyracing Kartrider, khi đó trong Bắc Ảnh không có mấy người có thể phá vỡ kỷ lục cá nhân của anh."
Lương Thần nhìn chằm chằm Đinh Gia Vận không chớp mắt, "Anh thật..."
"Không thể tưởng tượng được à?" Đinh Gia Vận nói, "Lại nói, anh lâu rồi không có chơi game, tối nay em có việc gì không? Không có việc gì thì có thể kéo anh chơi thử trò chơi em đang chơi không?"
"Có thể nha!" Lương Thần mặc dù đồng ý nhưng lại nghĩ đến vấn đề máy tính, "Nhưng chúng ta không có mang máy tính để chơi..."
Đinh Gia Vận nói: "Vậy hôm qua em chơi như thế nào?"
Lương Thần ngượng ngùng cúi đầu, "Thật không dám giấu...... Tối qua em ra tiệm net..."
Đinh Gia Vận nhịn không được bật cười, "Em không nói sớm là không có máy tính, mấy trợ lý của anh toàn trai trẻ, lúc nào cũng mang máy theo, bọn họ cũng chơi trò này, có thể mượn cho em. Nếu không tối nay mượn bọn họ hai cái máy tính để chơi?"
Lương Thần cúi đầu nhìn thoáng qua di động, Lục Cảnh vẫn không hồi âm.
"Được thôi." Lương Thần nói, "Em rất cùi bắp nên đến lúc đó anh đừng cười nhạo em."
*
Trời bắt đầu tối, Lục Cảnh buông chuột, đứng lên vận động bả vai một chút.
Vừa rồi cậu cùng Hà Diệp hẹn với hai người bạn ở trường Chu Châu và Lưu Nhị chơi tổ đội 4 người, cậu đại sát tứ phương, mang theo ba người bạn cùng phòng nằm không cũng thắng, làm cho Hà Diệp hiện tại vẫn còn nằm trên sô pha thở hổn hển.
"Quá phê!" Hà Diệp cười bí ẩn, "Cậu hôm nay sao mạnh quá vậy! Quá kích thích!"
Lục Cảnh: "............"
Khi nào thì bạn cùng phòng của cậu có thể nói chuyện bình thường được một chút?
Chơi game lâu cũng mệt, Chu Châu rời YY để đi chơi Vương Giả Vinh Diệu, Lưu Nhị đi đọc sách, Hà Diệp định chơi Liên Minh Huyền Thoại 2.
Lục Cảnh ngồi xuống rời khỏi sảnh trò chơi, xem danh sách bạn tốt, quả nhiên Lương Thần đang trực tuyến, trạng thái vẫn là "Đang ở trong trò chơi".
Cậu lập tức lấy di động ra nhìn thoáng qua, quả nhiên Lương Thần gửi liên tiếp cho cậu ba tin nhắn."
Tranh Tử: "Thật xin lỗi."
Tranh Tử: "Đang có hội nghị, không có thời gian xem di động."
Tranh Tử: "Đại Thần Đại Thần, đừng giận, có được không?"
Không hề có thành ý.
Lục Cảnh hừ lạnh một tiếng, lại xem tin tức vòng bạn bè, tin đầu tiên do Lương Thần đăng.
"Bái phục, nam thần của bọn ta lần đầu tiên ăn gà, thật sự ăn gà..."
Hình là một ảnh chụp, một notebook, màn hình hiển thị tài khoản xếp hạng nhất, giết 4 mạng.
Tài khoản không phải là Lương Thần.
Lục Cảnh đem ảnh chụp phóng to lên xem, bên cạnh notebook còn có một cái notebook khác.
Nam thần?
Cho nên là cùng người con trai kia chơi game.
Nhìn lại bối cảnh một chút —— vẫn là ở khách sạn?
Trâu bò.
Thật trâu bò.
Lục Cảnh cười lạnh tắt di động.
Hà Diệp bên cạnh thấy thái độ của cậu không đúng lắm, lại gần hỏi chuyện nhưng Lục Cảnh không để ý tới.
Hà Diệp nhìn thoáng qua màn hình máy tính của cậu.
Tài khoản "Icalive" rất quen thuộc với cậu, dạo này Lục Cảnh toàn cùng cô đấu đôi.
"Ê, không phải cậu mang theo em gái sao!" Hà Diệp nói, "Kêu cô ấy lên trò chơi, chúng ta cùng chơi đi!"
Lục Cảnh lạnh lùng nhìn máy tính, vặn nắp chai nước khoáng, cái nắp văng trên bàn theo góc bàn một đường lăn xuống, Lục Cảnh không nhặt, nhấp một ngụm, đeo tai nghe lên, đem trò chơi chuyển thành đấu đơn, nói: "Tôi mà mang cô ấy chơi game nữa thì tôi là cún."
*
Sau khi Lương Thần đăng tin lên vòng bạn bè, Đinh Gia Vận ra ngoài nhận điện thoại của người đại diện.
Lương Thần mở WeChat nhìn lướt một vòng, Lục Cảnh vẫn không trả lời tin nhắn của cô.
Lại xem steam, cậu trực tuyến!
Lương Thần lập tức mở YY, vào phòng Lục Cảnh.
YY của Lục Cảnh cũng trực tuyến!
Lương Thần hưng phấn mà nói: "Cậu vẫn còn ở trò chơi à? Muốn đấu đôi không?"
Hồi lâu, trong tai nghe không truyền ra tiếng Lục Cảnh đáp lại.
Lương Thần lại hỏi một câu: "Cậu đâu rồi?"
Giờ phút này, trước máy tính ngón tay Lục Cảnh khẽ run, tim đập ngày càng nhanh.
Như có một dòng điện chạy qua người cậu, trong khoảnh khắc đó, như có gió xuân thổi nơi gò má, tiếng chuông gió vang lên bên tai, ở ngay trong chính tiệm net ầm ĩ, trong đêm cuối thu khô nóng này.
Cô —— không có sử dụng biến âm.
Đó là âm thanh không thể quen thuộc hơn, từng cùng cậu đi vào giấc ngủ trong vô số đêm, thắp sáng tâm hồn cậu trên cả một chặng đường dài, xóa tan nỗi cô đơn của cậu trong bước đường cô độc này...
Sau một hồi lâu, Lục Cảnh vẫn không nói chuyện.
Lúc Lương Thần cho rằng cậu giận nên không trả lời thì đột nhiên cậu mở miệng nói, "Tôi đây."
Giọng nói bỗng trầm thấp, âm cuối run rẩy, giống như đang nhai sô cô la và kẹo nổ cùng lúc vậy.
Hà Diệp quay đầu nhìn Lục Cảnh, phát hiện cậu lại đấu đôi, tài khoản đồng đội vẫn là cái tên "Icalive" quen thuộc kia.
Cậu dụi dụi mắt, nói: "Lục Cảnh, lúc nãy cậu vừa nói gì?"
Lục Cảnh liếc Hà Diệp một cái.
"Gâu."