Minh Thương Dễ Tránh, Yêu Thầm Khó Phòng

Chương 29:




Một dòng điện chạy từ đầu ngón tay lan đến toàn thân, cổ khẽ run bên dưới lớp da, không để lộ ra ngoài.
Lương Thần hô hấp dồn dập, trong lòng cả buổi sáng an tĩnh lại đang dậy sóng.
Một cái, hai cái, ba cái…… Bông tuyết rơi trong lặng yên không một tiếng động, lại càng làm cho nhịp đập con tim rõ hơn.
Lương Thần hồi lâu chưa trả lời tin nhắn, Lục Cảnh lại gửi tin nhắn đến.
Đại Thần: "Được không?"
Để cô gặp cậu, một mình, được không ư?
Từ lúc không sợ gì ban đầu đến sự dè chừng hiện tại, nhiều lắm cũng mới hai phút mà thôi.
Lương Thần trả lời: "Gặp ở đâu?"
Đại Thần: "Công viên Nam Sơn?"
Quả Cam: "Hả?"
Đại Thần: "Nơi đó ít người."
Quả Cam: "......."
Đại Thần: "Đông người thì bất tiện."
Quả Cam: "?"
Đại Thần: "Ý tôi là bất tiện cho chị, đừng suy nghĩ nhiều."
Không quá ba câu đứng đắn, cái gì mà gọi là đạo đức của đàn em thời nay.
Lương Thần cười khẽ, chậm rãi đánh chữ.
Quả Cam: "Tốt."
Nói chuyện phiếm ba phút, lúc này với lúc gặp mặt nhau không hề giống nhau.
Dường như nước hoa dùng nên trang trọng hơn, Lương Thần lấy chai nước hoa Burberry đang đặt trêи bàn để vào ngăn tủ, giữa hàng ngàn lựa chọn, cầm lấy chai nước hoa màu cam nhạt ra.
Vào dịp sinh nhật năm nay của cô, một thương hiệu nước hoa từng hợp tác với cô đã điều chế cho riêng cô một loại nước hoa. Hương đầu là cam, bưởi, quýt, hương kế là hương hoa mẫu đơn, hoa đào và lê Nashi, hương thơm ngọt ngào tươi mát, giữ mùi rất lâu.
Xịt nước hoa, mặc áo khoác, Lương Thần đi đến tủ giày, tự hỏi nên mang giày gì.
Trong ấn tượng của cô, Lục Cảnh hình như rất cao, cô chỉ đứng đến vai cậu, mang giày nào đi với cậu đều được. Nghĩ đến nơi sắp đến là công viên Nam Sơn, Lương Thần liền mang đôi ủng đế bằng.
Chuẩn bị tất cả xong xuôi, Lương Thần đứng trước kính, ưỡn ngực thu bụng nhìn hồi lâu.
Không biết có phải do để nhiệt độ máy sưởi cao hay không, gương mặt Lương Thần ửng đỏ, cô dùng tay sờ sờ, ừm, hơi nóng, không phải do đánh nhiều phấn má hồng.
Di động tích tích vang lên hai tiếng, là Lục Cảnh gửi tin nhắn đến.
Đại Thần: "Đến thì gọi điện cho tôi."
Phía dưới là số điện thoại cậu gửi đến.
Lương Thần đem số điện thoại lưu vào, lúc đặt tên thì không biết nên viết cái gì.
Lục Cảnh?
Cứ như vậy đi, cô gõ vào hai chữ.
Lương Thần ra cửa, đi thang máy xuống bãi đậu xe, lão Lưu tài xế đã ở trêи xe chờ cô.
Lương Thần nói: “Đến công viên Nam Sơn đi.”
Lão Lưu khó hiểu mà quay đầu lại nhìn cô, “Cô đi một mình hả?”
Lương Thần ậm ừ một chút, “Ách…… Còn có một người bạn.”
Lão Lưu không hỏi nhiều, cười ha hả mà nói: “Hôm nay tuyết rơi, Nam Sơn hẳn rất đẹp, lại đang giờ làm việc, cũng rất ít người.”
Lương Thần ừ một tiếng, "Tôi từng đến đó từ nhiều năm trước, mấy năm nay cũng không đến."
“Vâng.” Lão Lưu chậm rãi khởi động xe, “Công viên Nam Sơn chưa khai thác nhiều, đều là dân sống ở gần đó lui tới, thích hợp thả lỏng tâm tình, thay đổi không khí."
Lương Thần lúc này mới hiểu ra, hóa ra lão Lưu cho rằng cô đi Nam Sơn là đi giải sầu.
"Ngay cửa công viên Nam Sơn có một quán vịt quay, tôi ăn mấy năm rồi, cô có thể ghé ăn thử, kế bên là quán gà nấu với hạt dẻ, mở từ lúc tôi còn nhỏ, cũng không tồi."
Lương Thần hoàn toàn đồng ý, cúi đầu xem di động.
Vòng bạn bè bị spam bởi hình ảnh tuyết đầu mùa, hình ảnh đăng của mọi người giống nhau nhưng tâm tình lại khác nhau.
Lương Thần chụp một bông tuyết đang rơi ngoài cửa xe, đăng trêи vòng bạn bè nhưng không ghi gì cả.
Bài đăng mới vừa gửi liền xuất hiện một cái like, Lương Thần bấm mở xem, là Lục Cảnh.
Khóe môi cô hơi nhếch lên, cô gửi tin nhắn cho cậu.
Quả Cam: "Cậu đi chưa?"
Đại Thần: "Rồi."
Quả Cam: "Tôi cũng đi rồi."
Đại Thần: "Tốt"
40 phút ngồi xe tựa như bốn giờ.
Lúc lão Lưu dừng xe, Lương Thần nhìn ra ngoài một vòng, sau khi xác định Lục Cảnh không có ở đây liền lấy gương ra dặm lại lớp trang điểm.
Cô vừa trang điểm vừa nghe lão Lưu nói chuyện.
"Hôm nay chờ ở đây bao lâu? Tôi có cần chờ cô ở đây không?"
Lương Thần nghĩ ngợi, nói: "Không cần chờ tôi, chú về trước đi."
Lão Lưu nói được: "Vậy lúc cô muốn về thì gọi trước cho tôi 1 giờ."
"Được rồi."
Lương Thần trang điểm xong, chỉnh lại khăn quàng cổ màu vàng cẩn thận, mở cửa xe, một luồng gió ùa vào.
May là hôm nay cô mặc nhiều.
Quảng trường công viên Nam Sơn chỉ có lác đác vài người, một vài người là nhân viên công viên, Lương Thần lại lần nữa nhìn xung quanh, xác định không có Lục Cảnh.
Chắc hẳn cậu còn chưa đến.
Trêи đường Lương Thần đến đây, tuyết từ từ ngừng rơi, hiện tại đang buổi trưa, mặt trời chiếu vào những lớp tuyết mỏng chưa tan hết, sáng lấp lánh.
Bầu trời nắng sau khi tuyết rơi đẹp như trong cổ tích.
Lương Thần đứng ngắm núi Nam Sơn, trêи đỉnh núi nhọn phủ một tầng màu trắng, kéo dài tới sườn núi là một mảng màu xanh biếc nhưng khung cảnh trước mặt vẫn là một màu tuyết trắng xóa.
Lương Thần trong lúc vô tình nhìn thấy trêи mũi giày dính một chút tuyết, cô cúi đầu, nhẹ nhàng dậm chân, giũ tuyết rớt xuống, dẫm mấy dấu lộn xộn trêи mặt đất.
Lúc này, mũi giày bị một cái bóng bao phủ, cô ngẩng đầu lên, không kịp phòng bị đã nhìn thấy đôi mắt mang ý cười của Lục Cảnh.
Hóa ra con ngươi của cậu màu nâu nhạt, lấp lánh dưới ánh mặt trời rực rỡ.
"Đàn chị." Lục Cảnh nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Nhìn cái gì vậy?”
Lương Thần lập tức thu hồi lại ánh mắt không thành thật của bản thân, nhìn trái nhìn phải một hồi, "Hả? Cậu đến hồi nào vậy?"
Lục Cảnh hai tay cầm trà sữa, đưa một ly cho Lương Thần.
"Đến lâu rồi, vừa mới đi mua trà sữa cho chị."
"Hả… Cảm ơn." Lương Thần nhận lấy, ly trà sữa bằng giấy vừa đủ ấm, làm tan đi cơn gió lạnh, "Tôi đến muộn rồi."
“Không phải chị đến muộn.” Lục Cảnh nói, “Là tôi đến sớm.”
Lục Cảnh cúi đầu, đem ống hút cắm vào ly trà sữa trong tay Lương Thần, “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Lương Thần đi theo sau cậu, nhìn bóng lưng cao gầy của cậu.
Cậu mặc một cái áo khoác lông màu xám nhạt, cổ viền lông xám đậm, lúc đi sẽ phát ra tiếng sàn sạt, âm thanh chỉ thuộc về mùa đông, làm người nghe có cảm giác an toàn từ đầu đến chân.
"Cậu đi bằng gì đến?" Lương Thần không biết nói gì, đành tìm đại chủ đề.
Bước chân Lục Cảnh chậm lại, sóng bước với Lương Thần nói: "Ngồi tàu điện ngầm đến."
"Hả?" Lương Thần nghi ngờ nhìn cậu, tàu điện ngầm chỉ đến chân núi chứ không lên núi.
"Sau đó đi bộ lên." Lục Cảnh cười nói, đôi mắt nhìn phía trước, ʍôиɠ lung không có mục tiêu.
“Sao không gọi xe đến?”
“9 giờ tôi đi rồi.”
Lương Thần bỗng không nói nữa.
9 giờ đi, xuống tàu cùng lắm là 10 giờ, hiện giờ là 12 giờ, trong hai giờ đồng hồ, cậu từ từ đi lên núi rồi.
“Cậu đi sớm quá làm gì……” Lương Thần cúi đầu, cắn ống hút, trong lòng tự trách bản thân đã biết mà còn cố hỏi.
“Không chờ nổi nên vội.” Lục Cảnh nghiêng đầu, góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy lông mi của cô khẽ run.
Lương Thần cảm giác được cậu đang nhìn cô, quay mặt đi, nhấp nhấp miệng.
Nhìn xem, con gái là vậy, biết những lời này nghe buồn nôn nhưng sâu trong lòng vẫn muốn nghe.
"Cũng không phải gặp lần đầu tiên." Lục Cảnh kéo dài giọng, "Xem ra đàn chị có ấn tượng sâu đậm lần gặp đầu tiên của chúng ta."
Lương Thần ngẩng đầu, đối diện ngay mắt cậu, lập tức dời đi: “Cậu này, vẫn chưa chịu buông tha hả?”
“Chị đang nghĩ đi đâu vậy?” Lục Cảnh nói, “Tôi là nói, có một lần chị đến Nam Đại, ở lề đường thư viện, chúng ta gặp mặt lần đầu tiên."
Lương Thần hơi nghẹn, trân châu mềm mại đang cắn hơi dính.
Cô uống một ngụm trà sữa lớn, nói: "A? Chúng ta lần đó có gặp rồi à?"
"Có gặp." Lục Cảnh nói, “Chị còn liếc nhìn tôi một cái."
“Phải không?” Con ngươi Lương Thần hơi loạn, “Tôi không nhớ rõ.”
Lục Cảnh a một tiếng, không mang theo cảm xúc, dường như chỉ là đơn thuần mà đáp lại.
Bước được hai bước, cậu đột nhiên dừng lại, “Thật không nhớ rõ sao?”
Lương Thần thấy bộ dạng phấn khích của cậu, bỗng không muốn lừa cậu, sợ cậu lại lộ ra đôi mắt đáng thương, không chịu nổi.
“A…… Tôi có ấn tượng, hình như là có gặp qua.”
Lục Cảnh sờ sờ cái mũi, tiếp tục đi: “Tôi nói rồi, chị không thể không có ấn tượng.”
Lương Thần hỏi: “Sao có thể khẳng định vậy chứ?”
Lục Cảnh quay đầu lại cười, “Bởi xứng là phiên bản cấp cao của Lưu Mậu Ngạn không có nhiều người đâu.”
Lương Thần: “……”
*
Không biết tự lúc nào, hai người đã đến khu buôn bán ở công viên Nam Sơn, ở đây mở một loạt quán ăn, nhưng vì là giờ hành chính, lại có tuyết rơi nên không có nhiều người lắm.
Lục Cảnh đưa cô đến một quán ăn lâu đời, trang trí cổ xưa, nhưng mặt tiền quán lại cực kỳ sạch sẽ.
Lương Thần ngẩng đầu nhìn thoáng qua biển hiệu, “Gà hạt dẻ Trần Ký”, đại khái chính là quán lão Lưu nói.
Trong quán không có nhiều người, trong quán chỉ có lác đác hai ba bàn, người phục vụ đều là ông già bà lão, tụm một chỗ tán dóc, thấy có người đến, một bác trai lập tức tiến đến, nhiệt tình dẫn Lục Cảnh và Lương Thần đến chỗ ngồi phía trong.
Người phục vụ tuổi tầm ba mẹ Lương Thần, nhìn Lương Thần cũng không biết là ai, vui vẻ hớn hở hỏi muốn ngồi đâu, Lục Cảnh chỉ bàn trong cùng, nói: "Ngồi đó đi."
Sau khi ngồi vào chỗ, Lương Thần nhìn khách ở các bàn khác, cũng toàn là người lớn tuổi, cũng không nhìn cô ở hướng này.
Nhưng Lương Thần vẫn có chút lo sợ bất an, cô hỏi: “Có phòng riêng không?”
Người phục vụ lập tức nói có, “Lầu hai có, tôi dẫn hai người lên đó.”
Lương Thần nhìn về phía Lục Cảnh, “Vào phòng riêng được không?”
Lục Cảnh nhìn cô cười như có như không, “Đương nhiên được.”
Lương Thần co quắp mà nói: “Tôi sợ cậu bị nhìn thấy, không tốt lắm.”
“Tôi biết rồi.” Lục Cảnh vẫn cười như trước, “Không thế thì còn có thể là gì?”
Hai người lên lầu, chọn đồ ăn xong, người phục vụ cầm thực đơn đi xuống.
Khoảng vài phút sau thì bưng một cái nồi đi lên, đặt lên cái bếp điện từ ở giữa bàn, mở chốt ra, nói canh trong nồi sôi là có thể ăn được rồi.
Người phục vụ đi rồi, Lương Thần ôm ly trà, không biết nên làm gì.
Trong lúc rảnh rỗi lại có chút ngượng ngùng, mà không thể lấy di động ra xem, chỉ có thể làm bộ nghiêm túc mà uống trà sữa, nghiêm túc mà nhai trân châu.
Lục Cảnh đột nhiên tằng hắng một tiếng, “Đàn chị.”
Lương Thần ngẩng đầu, “Hả?”
“Ngày mai chị có rảnh không?”
“Có công việc, sao vậy?”
“Ngày mốt thì sao?”
“Chưa biết nữa.”
“Ừ.”
“Sao vậy?”
Lục Cảnh nâng mí mắt, “Tôi đang suy nghĩ lần sau chúng ta có thể gặp nhau là khi nào.”
Cậu nói một câu có vẻ không chút để tâm, nhưng lại giống như một nắm đấm mềm mại đập mạnh vào trong lòng Lương Thần.
Trực tiếp như vậy, nhiệt tình như vậy, chân thật như vậy, là tính cách độc nhất vô nhị ở cậu trai này.
Lương Thần cảm giác máu trong người đang sôi lên.
“Không biết nữa, cứ xem tình hình đã.”
“Được.”
Canh trong nồi sôi, Lục Cảnh đứng dậy lấy cái chén trước mặt cô, dùng muỗng vợt dầu phía trêи, múc cho Lương Thần đầy một chén canh gà.
"Lúc còn nhỏ tôi hay đến quán này, hương vị khá ngon."
Lương Thần nói cảm ơn, nhận chén yên lặng ăn canh.
Bữa cơm này ăn vừa nhanh vừa chậm
Hai người nói vài câu rồi lại vùi đầu ăn cơm, giống như dùng hành động này để che đậy sự rung động.
Một bữa cơm ăn hơn một tiếng, Lục Cảnh xuống lầu thanh toán, Lương Thần đi phía sau cậu.
Ra khỏi quán ăn, Lương Thần nói: “Lần sau tôi mời cậu."
Lương Thần nói như vậy là có chút ý tứ.
Vừa rồi Lục Cảnh trực tiếp hỏi lần sau gặp mặt là khi nào như vậy, Lương Thần ngại trả lời trực tiếp, mà giờ phút này, cô hy vọng Lục Cảnh có thể nghe hiểu được ý tứ của cô.
Mà Lục Cảnh lại nói: “Không cần.”
Cậu cúi đầu nhìn Lương Thần, trong mắt cô có một tia kinh ngạc.
“Đàn chị, mời lại thì không cần, đáp ứng tôi một chuyện nhỏ đi.”
“Chuyện gì?”
“Lần sau gặp mặt, tôi có thể tặng hoa hồng cho chị không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.