Minh Thương Dễ Tránh, Yêu Thầm Khó Phòng

Chương 3:




Lương Thần sau khi nhận được hồi âm đồng thời cũng nhận được lời mời kết bạn trong steam (steam là một phần mềm dùng để quản lý các key bản quyền của các game trong hệ thống Valve có thể hiểu nôm na như cái kho chứa game vậy) của Lục Cảnh, ID có chút quen thuộc.
You have me.
Đây là một bài hát do cô tự sáng tác trong album lúc ra mắt của cô, không phải là bài hát chủ chốt nên cũng không được chú ý lắm. 
Lương Thần sợ mình nhìn nhầm nên xác nhận thêm một lần nữa, cẩn thận lấy điện thoại chụp rồi gửi cho Lục Cảnh. 
Tranh tử: "Là cậu à? "
Nam khách quý của Trân Ái: "Chính tôi."
Lương Thần vốn đang muốn hỏi Lục Cảnh thích bài hát đó à. 
Nam khách quý của Trân Ái: "YY phòng số 923405, vào đi"
Tranh tử: "Được"
Bảy tám phút sau
Nam khách quý của Trân Ái: "Chưa xong à?"
Tranh tử: "Sắp xong rồi. Tôi đang tạo tài khoản YY... "
Nam khách quý của Trân Ái: "... "
Lục Cảnh xoay đầu nói với Hà Diệp: "Có khả năng tôi gặp phải hộp tinh ngàn năm rồi. "
Lương Thần vừa mới vào phòng có số mà Lục Cảnh gửi, tai nghe truyền đến những lời này cùng một trận cười của đám nam sinh. 
Vì thế, Lương Thần lặng lẽ rời phòng. 
Cô tức tốc gửi tin nhắn cho Tôn Bân Úc: "Khoai môn, chơi trò này bắt buộc phải nói chuyện à? Ngộ nhỡ bị nhận ra thì biết phải làm sao. Mất mặt muốn chết."
Kem Khoai Môn: "YY? Trong đó có công cụ thay đổi giọng nói."
Lương Thần liếc mắt một cái, quả nhiên có công cụ thay đổi giọng nói.
Giọng nữ đáng yêu, giọng nữ dịu dàng, giọng nữ thông minh, giọng nữ hán tử, giọng nam thần, giọng thô. 
Lương Thần chọn giọng nữ đáng yêu. 
Vào lại phòng, bên trong chỉ có 2 người. 
You have me và cô. 
Lương Thần noi: "Xin chào, tôi vào rồi."
Vừa mở miệng cô đã bị chính mình làm cho kinh tởm. 
Cái này mà là giọng nữ đáng yêu à. 
Bây giờ đổi giọng khác có kịp không đây. 
Lục Cảnh vẫn trực tuyến cũng không trả lời ngay. Cô cảm thấy có thể cậu ấy bị chấn động rồi. 
Tình cảnh cực kỳ xấu hổ. 
Vài giây sau, tai nghe truyền đến một thanh âm. 
"Ừ, xin chào"
Sạch sẽ, trong trẻo, không chút tạp chất, lại còn mang một chút cảm, giác đặc trưng của thiếu niên. 
Lương Thần nghĩ người này chắc hẳn còn rất trẻ. 
Cô ra mắt 6 năm, từng nghe qua không biết bao nhiêu giọng nói lôi cuốn, quyến rũ, độc đáo, mị hoặc nhưng không có một giọng nói nào sạch sẽ giống như vầy. 
Lương Thần chợt nhớ vừa rồi còn nghe những giọng nói khác nên hỏi: "Chỗ cậu còn có người khác?"
Lục Cảnh ừ một tiếng. 
Lương Thần cũng không hỏi thêm. 
Cô không muốn bị nhận ra, cư nhiên cũng không đi quản chuyện của người khác. 
"Chơi Á phục sao?", Lục Cảnh hỏi. 
Lỗ tai lại lần nữa được gột rửa. 
"Ừ,... Á phục"
"Tôi biết rồi", Lục Cảnh nói, "Tôi kéo chị"
Lập tức, yêu cầu tổ đội từ Lục Cảnh được gửi đến. 
Lương Thần vừa bấm chấp nhận thì ngay lập tức trên màn hình xuất hiện thêm một nhân vật. 
Lương Thần chọn nhân vật nam, còn Lục Cảnh cố ý chọn nhân vật nữ. 
Hai người sau khi chuẩn bị lập tức kết đôi cùng tiến vào trò chơi. 
Màn hình chuyển đến quảng trường tố chất, Lương Thần khẩn trương hỏi: "Nhảy xuống đâu?"
Lục Cảnh nói: "Còn chưa lên máy bay mà chị đã lo đi đâu rồi."
Lục Cảnh lời này vừa nói ra, đám sau lưng lại bắt đầu bịt miệng cười. 
Ở PUBG, tuy rằng mỗi một trận đấu người chơi đều ở cùng một bản đồ, nhưng mỗi khu vực được phân chia trong bản đồ lại có trang bị đẳng cấp khác nhau. 
Những nơi như cảng G, căn cứ quân sự, thành R có rất nhiều nguyên liệu và trang bị thượng đẳng. Tất nhiên, nhiều người sẽ trực tiếp từ máy bay nhảy xuống những nơi này và rủi ro cũng tăng lên. Thông thường người chơi sẽ không chọn nhảy ở đây mà nhảy ở những địa điểm ít đồ nhưng ít người hơn. 
Nhưng trước khi trò chơi chính thức bắt đầu, không ai biết máy bay sẽ bay về hướng nào trên bản đồ. 
Hướng bay khác nhau, sách lược khác nhau. 
Ví dụ như căn cứ quân sự vật tư phong phú nhưng nếu không nằm trên đường bay hay thậm chí lệch xa khỏi quỹ đạo bay thì người chơi không thể nhảy trực tiếp đến căn cứ quân sự mà chỉ có thể lựa chọn tiếp đất sau đó đi xe qua hay chạy qua, cực kỳ mất thời gian. 
Lương Thần nói: "Dù sao thì đi chỗ vắng đi."
Lục Cảnh cười khẽ, "Chị không cần sợ."
Lương Thần: "Đông người tôi sẽ nhanh chết. "
Lục Cảnh: "Nhanh thế nào?"
Lương Thần nhớ tới tối hôm qua, cô một mình một hàng, nửa giờ chơi 10 chết đủ 10.
"Tôi chơi nửa giờ, giết 6 mạng."
Lương Thần sờ sờ mặt, mặt có chút nóng.
Quá mất mặt.
Quả nhiên, cô nghe được thanh âm Lục Cảnh có mang theo ý cười.
"Trò này bán cho chị thiếu 98 máu rồi."
Lương Thần: ".................."
60 giây thời gian chuẩn bị kết thúc, hình ảnh chuyển đến trên máy bay.
Vài giây sau, máy bay xuất hiện trên bản đồ.
Lương Thần nghĩ nghĩ, nói: "S, thành S?"
Lục Cảnh: "......"
"Trường học." Lục Cảnh nói chắc như đinh đóng cột, "Nhãi nhép thôi, đừng sợ."
Lục Cảnh đánh dấu địa điểm trên bản đồ, "Thấy được chưa? Lúc nào tôi nói nhảy thì nhảy."
Lương Thần gật đầu với máy tính: "Được."
1, 2, 3...... "Nhảy."
Sau khi Lục Cảnh nhảy khỏi máy bay, lập tức điều chỉnh góc nhìn, đầu hướng xuống, gia tăng tốc độ. 
Khi thấy tốc độ rơi sắp đạt tối đa, lúc Lục Cảnh chuẩn bị bung dù thì hơi sửng sốt. 
"Chị ở đâu?"
Lương Thần: "Tôi đang ở không trung á......"
Lục Cảnh: "Chị bung dù rồi?"
Lương Thần: "Ừ......"
Hình ảnh thể hiện, Lương Thần xác thực đã bung dù.
Lục Cảnh nghẹn đến nói không nên lời, phía sau ba người kia đã cười lăn lộn trên đất.
Trong trò chơi, người chơi sẽ rơi tự do trước, hướng xuống phía dưới, chờ đến khi tốc độ đạt đến mức không thể không bung dù mới bung dù, như vậy mới đảm bảo được thời gian tiếp đất ngắn nhất, chiếm thế thượng phong. 
Nhưng nếu giống như Lương Thần vừa nhảy khỏi máy bay đã bung dù thì không nói đến không thể làm chủ phương hướng, tốc độ cũng cực chậm, chờ cô tiếp đất, khả năng người chơi khác đã nhặt xong trang bị rồi. 
Lục Cảnh hít sâu một hơi, nói: "Lần sau khi nào tôi nói bung dù thì bung dù."
Lương Thần: "Vâng......"
Lúc này, Lục Cảnh đã rơi xuống đất, mở bản đồ nhìn thoáng qua, Lương Thần cách cậu ngày càng xa, có quỷ mới biết cô bị thổi đến nơi nào. 
Để tất cả thuận theo chiều gió đi.
Lục Cảnh nói: "Như vậy, chị trước tìm một chỗ trốn đi, không cần chạy lòng vòng, tôi tìm được đủ trang bị liền lái xe qua tìm chị."
Lương Thần chỉ có thể nói được.
Ba phút sau, Lục Cảnh nhặt một cái mũ giáp cấp 1, một cái áo chống đạn cấp 2, một cái ba lô cấp 2, cùng một bình xịt, tùy ý nhặt dải băng, thuốc giảm đau cùng túi chữa bệnh, sau đó lập tức đi tìm xe.
"Tôi bây giờ đang qua......"
Lời còn chưa dứt, Lục Cảnh đột nhiên nhìn thấy phía trên bên trái, một cái đầu lâu xuất hiện bên cạnh kí hiệu đồng đội..
Lục Cảnh: ".................."
"Chị chết như thế nào???"
Lương Thần thật lâu không nói lời nào.
Cô là ai? Cô ở đâu? Ai giết cô?
Tai nghe chìm vào trầm mặc.
Chu Châu không nhịn được, lấy điện thoại ra, gửi bài Thuận Phong, chỉnh âm lượng cực đại. 
"Ha ha ha ha ha ha ha ha tặng đồng đội của Cảnh đại thần......"
Lương Thần nghe thấy giai điệu quen thuộc, tay càng run lên......
Lục Cảnh thở dài, "Chị chuyển góc nhìn, xem tôi chơi này. "
Lương Thần nghe lời chuyển góc nhìn, hình ảnh lập tức biến thành góc nhìn của Lục Cảnh. 
35 phút sau, một trận kết thúc, Lục Cảnh với thành tích giết 12 mạng giành chiến thắng trận đấu. 
Lục Cảnh chuyển về sảnh trò chơi, hỏi: "Xem hiểu chưa?"
Lương Thần nói: "Cậu muốn nghe cảm nhận thực sự của tôi không?"
Lục Cảnh: "Nói."
Lương Thần bí bức trong chốc lát, nói: "Tôi cảm thấy chắc tôi là một tên mù rồi......"
Lục Cảnh khóe môi hơi cong lên: "Có phải cảm thấy bản thân còn là một kẻ điếc đúng không?"
Lương Thần: "............"
Toàn bộ trận đấu, cô không có một lần thấy rõ nơi nào có người, Lục Cảnh vừa bắn xong đã chạy ra ngoài.
Hơn nữa, khi mà Lương Thần tưởng Lục Cảnh đang bắn loạn xạ vào không khí thì cùng lúc trên màn hình xuất hiện chữ đỏ. 
1 mạng......2 mạng......3 mạng......
Thêm nữa, mỗi lần có người hướng tới Lục Cảnh nổ súng thì Lục Cảnh còn cố ý giải thích cho Lương Thần.
"Nóc nhà có người."
"Nghe thấy không, phía sau trên núi có người."
"Mau xem, có người ở phía sau tảng đá bắn tôi."
"Tay súng đang trốn sau cây."
Lương Thần mỗi lần đều cảm thấy, khả năng bản thân thật sự là một con tôm đất. 
Kẻ điếc, người mù.
Lương Thần nhịn không được hỏi: "Câu rốt cuộc làm sao có thể nghe ra được?"
Lục Cảnh một bên bấm chuột, một bên nói: "Nghe âm thanh rồi đoán."
Lương Thần: "???"
Cô bản thân học nhạc bao nhiêu năm vứt hết đi. 
Lục Cảnh thở dài, "Chơi một trận nữa đi, lần này vị trí nhảy tùy chị chọn."
Lương Thần mắt sáng lên: "Được rồi!" 
Lần này, Lương Thần chọn thành Z.
Thành Z nằm ở góc trái trên cùng bản đồ, cực kỳ hẻo lánh, trang bị cũng ít, nhảy đến nơi đó cơ bản cũng chỉ có thể một đường đi dạo ngắm cảnh. Rất có khả năng súng chưa bắn phát nào đã tiến vào top 20.
Bởi vì địa điểm này ít người, chỉ cần không nổ súng dẫn người tới, cơ bản sẽ không trở thành bia ngắm.
Nhưng vòng BO sẽ cách rất xa chỗ này, nhảy đến nơi này người chơi phải tốn rất nhiều thời gian để chạy về vòng BO. Lúc người khác đang bắn nhau thì bạn đang chạy độc. Trong khi người khác đang thu thập chuyển phát nhanh, bạn cũng đang chạy độc. Khi người khác bắn hạ đối thủ, bạn vẫn đang chạy độc.
Cho nên dù bạn còn sống đến top 20, trên người không có trang bị tốt, bạn cũng chỉ có thể làm chuyển phát nhanh khi bước vào vòng BO. 
Lương Thần sau khi nhảy khỏi máy bay tuy rằng không bung dù để nhảy nhưng cô vẫn chưa học được cách khống chế phương hướng. 
Lục Cảnh chỉ cho mấy thao tác, Lương Thần vừa thử, ngược lại càng bay càng xa......
Lục Cảnh lại lần nữa thở dài.
Đây là lần chơi lâu nhất của cậu từ trước đến giờ, số lần thở dài cũng nhiều nhất. 
"Chị tùy tiện bay đi, tôi sẽ bay theo chị."
Lục Cảnh nói những lời này, đột nhiên nhớ tới cái gì, thuận miệng nói: "Tranh Tử yên tâm tung cánh, Hương Tranh mãi ở bên."
Lương Thần lập tức cứng đờ.
Này...... Đây là...... Đây là khẩu hiệu fan club của cô trên cả nước. 
Suy nghĩ Lương Thần lạc trôi, Lục Cảnh này, không phải là fans của cô đó chứ?
Đang nghĩ ngợi, Lục Cảnh đột nhiên nói: "Đi tắm vui nhỉ?"
Lương Thần hoàn hồn, "Cái gì?"
Lục Cảnh lại thở dài, "Chị nhìn màn hình máy tính đi."
Lương Thần thấy cô vừa rơi xuống nước, còn Lục Cảnh đứng ở bờ biển nhìn cô.
Ah, đi tắm, thật vui.
Lương Thần mất một phút mới bơi lên bờ, nói: "Chúng ta hiện tại đang ở đâu?"
Lục Cảnh mở bản đồ ra, nhìn thoáng qua, nói: "Nơi này vắng người, chúng ta lái xe đi hầm trú ẩn."
Lương Thần: "Được."
Hai người tìm được xe, sau khi lên xe, Lục Cảnh lẩm bẩm một mình.
"Thật vắng, muốn đấu tay đôi cũng không có."
"Muốn đâm người cũng chả có để đâm."
"Ơ......"
Không chỉ vậy, Lục Cảnh còn ngáp một cái.
Một lát sau, Lục Cảnh nhàm chán bắt đầu bấm kèn inh ỏi.
"Mau tới bắn nhau với tôi đi...... Cầu xin các người, ai tới đây đi......"
Lương Thần: "......"
Trải qua thời gian ngồi xe dài đằng đẵng, hai người rốt cuộc cũng tới được hầm trú ẩn.
Lương Thần run bần bật: "Sợ quá......"
Lục Cảnh: "Đừng lo, nếu có người nổ súng bắn chị, chỉ cần phát đầu chị không chết, tôi sẽ bắn hắn chết trước khi hắn kịp bắn phát thứ hai."
Lục Cảnh lời này vừa nói ra, cả phòng ngủ ồ lên.
"Wow~ Cảnh đại thần của chúng ta quá tuyệt vời ~"
"Ghê nha ~ Cảnh đại thần muốn nổ súng nha......"
"Oa ~ Cảnh ca ca thật biết trêu người ta ~"
Lục Cảnh: "......"
Đối diện nếu là con trai, cậu cũng sẽ làm như vậy mà. 
Chỉ là sau khi cậu nói xong câu đó, phía bên kia lại không có thanh âm.
"Xin chào? xin chào? Đâu rồi?"
Bà nó, đột nhiên offline? YY cũng offline?
Lục Cảnh buồn cười, "Ha, nữ sinh hiện nay đều đáng sợ như vậy sao? Một lời không hợp liền offline?"
Chu Châu rời khỏi trò chơi, liếc qua, nói: "11 giờ, là cậu offline."
Lục Cảnh: "...... À."
Cậu nhìn thoáng qua WeChat, bên kia cấp tốc gửi tới tin nhắn.
Cam tử: "Cậu làm sao vậy?? Sao không thấy nữa vậy?? Cậu chết rồi sao?? Tôi biết làm sao đây!!"
Lục Cảnh vô thức cong khóe môi cười, xem vô số dấu chấm hỏi của cô, khẳng định cô đã luống cuống tay chân, hoảng đến mất phương hướng, nói không chừng lúc này đã chết rồi. 
Tưởng tượng cảnh tôm đất đầu óc choáng váng, cũng khá là thú vị. 
Nam khách quý của Trân Ái: "Mạng của tôi bị ngắt rồi, tôi đi ngủ trước."
Tranh tử: "Vậy à... Vậy ngày mai cậu có chơi nữa không?
Nam khách quý của Trân Ái: "Tối mai 7 giờ."
*
Một khi đám nam sinh rời khỏi trò chơi, bọn họ phút chốc từ những thanh niên thế kỷ tràn trề sức sống thanh niên có lý tưởng biến thành đám trẻ lớn xác không thể tự chăm sóc bản thân —— bọn họ nằm trên giường cầm điện thoại, cái cảnh tượng quen thuộc này khiến người ta nghĩ tới sự sỉ nhục của quốc gia.
Lâm Tắc Từ (một vị quan nhà Thanh) ở trên trời nhìn xuống cảnh này nhất định sẽ nhảy từ trong quan tài ra mang điện thoại đi thiêu rụi. 
Lục Cảnh nhận điện thoại từ ban công trở về liền thấy được cảnh tượng như vậy.
Lục Cảnh cởi giày, chậm rãi lên giường.
Hà Diệp đột nhiên hỏi: "Hôm nay cậu thật sự kéo theo em gái. Là ai?"
Lục Cảnh nói: "Bạn của bạn, không quen."
Hà Diệp hỏi: "Đẹp không?"
Lục Cảnh nằm xuống, nói: "Tôi chưa gặp."
Hà Diệp bám riết không buông: "Vòng bạn bè có ảnh không?"
Lục Cảnh xoay người, "Không thấy."
"Giọng nói như thế nào?!"
Lục Cảnh nhớ tới giọng nói của Lương Thần, tự nhủ với lỗ tai của bản thân, "Mày chịu khổ rồi"
"Không biết, cô ấy mở biến giọng"
Hà Diệp: "Cô ấy sao phải mở biến giọng?"
Lục Cảnh mở to mắt trong bóng đêm nhìn Hà Diệp.
Vấn đề này, đúng thật là cậu chưa từng nghĩ qua.
Đột nhiên, Lưu Nhị ở giường đối diện bỗng như xác chết vùng dậy.
"Tôi biết!"
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào cậu.
Lưu Nhị hắng giọng, bóp mũi, phát ra giọng nói cực nhỏ, nói: "Liên Mai? Đây là giọng loli của tôi."
Tức thì, tất cả mọi người trong  ký túc đồng loạt nghĩ đến một cái video trên mạng mấy hôm trước, một tên con trai cả trăm kí dùng giọng loli nũng nịu để tán tỉnh người chơi cùng. 
Lưu Nhị: "Cô ấy tốt nhất đừng là tên kia nha?"
Chu Châu: "Hôm nay rất có khả năng cậu kéo theo một tên con trai."
Hà Diệp: "Đừng bi quan như vậy, biết đâu lại là một em gái dễ thương."
Lục Cảnh: "Câm miệng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.