Minh Thương Dễ Tránh, Yêu Thầm Khó Phòng

Chương 34:




Sáng sớm ngày hôm sau, có một bài thi của môn lập trình Visual.
Máy tính dùng để thi của Khoa Công Nghệ Thông Tin quản lý khá lỏng lẻo, có thể lên mạng tra cứu tài liệu miễn sao có thể hoàn thành bài thi, thì thầm thảo luận cũng không sao vì dù sao cũng không thể quay cóp được. Đề của Chu Châu khá dễ và cơ bản nên nhịn không nổi quay sang tám chuyện với Lục Cảnh bên cạnh.
"Em gái tối hôm qua là bạn gái hả?"
Lục Cảnh đang gõ bàn phím cũng không buồn liếc mắt nhìn Chu Châu một cái: "Vẫn chưa phải."
"Vẫn chưa? Ý là sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đang theo đuổi."
"Khà khà, bọn tôi đoán trúng phóc mà."
Dù hôm qua Chu Châu và Hà Diệp la lối um sùm Lục Cảnh không phải là người nhưng cũng chỉ trong giới hạn đùa giỡn, tình huống hiện tại như thế nào, mũi chó của bọn họ đánh hơi chuẩn hơn bất kỳ ai khác.
"Các người gặp mặt nhau chưa?"
"Gặp rồi."
"Ngoại hình như thế nào… Úi giời tôi không cần hỏi, nếu ngoại hình không giống tiên nữ thì làm gì mà lọt vào mắt của cậu."
Lục Cảnh cong khóe miệng, không nói gì.
Máu bà tám của Chu Châu phát tác, hoàn toàn quên luôn chuyện đang làm bài thi, dùng tay kéo kéo ghế ngồi của Lục Cảnh cù cưa: "Nói mau, ngoại hình thế nào? Đẹp hơn Tề Kỳ không?" Lục Cảnh chỉ cười đáp lại.
Chu Châu vẫn thấy ngứa ngáy, chọc chọc cánh tay cậu: "Nói đi chứ! Cuối cùng là ngoại hình như thế nào? Có nắm chắc không? Nhắm thành công bao nhiêu phần? Muốn anh em chỉ cho vài chiêu không?"
Mắt Lục Cảnh vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, mã code không ngừng bay nhảy: "Cậu không làm bài à?"
"Đề này dễ như vậy, tôi làm có chút là xong, thôi mà, nói chuyện kia trước đi!"
Lục Cảnh ngẩng đầu nhìn thoáng phía trên nói: "Thầy ơi, bạn này có ý kiến."
Cả người Chu Châu hơi run lên, lề mề không dám ngẩng đầu, chỉ trừng mắt đầy phẫn nộ với Lục Cảnh.
Lúc này, giọng nói quen thuộc của thầy trên đỉnh đầu Chu Châu vang lên: "Thấy dễ quá hả? Lại đây, tôi đổi cho em đề khác."
Chu Châu run bần bật, chậm rãi ngẩng đầu, siết chặt nắm đấm van xin: "Thầy à, không, không, không cần đổi được không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ha ha, tôi đích thân lựa đề cho em ở trong kho đề thi, mau lại đây."
Cứ như vậy, Chu Châu bị xách đi, Lục Cảnh xem như không có chuyện gì xảy ra.
Chuông vang lên, bài thi kết thúc, Lục Cảnh tắt máy tính, lúc này Chu Châu còn đang ra sức gõ code, mặt nhăn như cái bánh bao, Hà Diệp và Lưu Nhị quyết định không đợi cậu ta, tìm thấy Lục Cảnh, Lưu Nhị choàng tay qua vai Lục Cảnh nói: “Trời lạnh quá, ra ngoài ăn lẩu bò không?”
Lục Cảnh hất tay cậu ra, nói: “Các cậu đi đi, tôi không đi.”
“Cậu đi đâu vậy?”
“Hẹn hò.”
Lưu Nhị kinh hãi không khép miệng được, nhìn theo bóng dáng vội vã rời đi của Lục Cảnh, hỏi Hà Diệp: “Cậu ta có bạn gái khi nào vậy?"
Hà Diệp dùng sức đập đầu Lưu Nhị: "Ngu ngốc!”
*
11 giờ sáng Lương Thần trang điểm xong, xách túi ra tới cửa, mới vừa sờ đến tay nắm cửa thì cửa đã bị mở ra.
Lương Thần và Viên Kha Kha trước cửa bốn mắt nhìn nhau: “Sao em lại tới đây?”
Viên Kha Kha phất phất tập tài liệu trong tay: “Hôm nay em định đi lấy trang phục tài trợ cho chị, chị ký tên trước đi.”
Cô rút giấy tờ ra, đưa cho Lương Thần, liếc mắt một cái xem xét từ trên xuống dưới, nói: “Chị sắp đi ra ngoài?”
Lương Thần cầm giấy tờ đi đến phòng khách, lấy bút ra, lúc ký tên thì "Ừ" một tiếng.
Viên Kha Kha hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Đi ra ngoài chơi.”
Sau khi ký tên xong, hai người cùng nhau xuống lầu.
Trong thang máy, Viên Kha Kha vừa xem di động vừa nói: "Hôm nay khó gọi xe, chị đi đâu? Nếu tiện đường, chị cho em quá giang với."
Lương Thần rũ mi, mắt lấp lánh, có sự dịu dàng vô ngần trong mắt: "Chị đến Nam Đại."
"Hay quá, cũng tiện đường, cho em xuống tòa nhà Thành Nghiệp nha."
Đến gara, Viên Kha Kha mới phát hiện không có lão Lưu mà Lương Thần tự mình ngồi vào ghế lái.
"Chị tự lái xe đi hả?"
Lương Thần vừa cài dây an toàn vừa nhìn cô: "Ông ấy hôm nay xin nghỉ phép, chị chỉ đi ra ngoài chơi, chị có thể tự lái xe"
Viên Kha Kha "À" một tiếng cũng không nghĩ nhiều.
Lúc xe lái lên cầu vượt, cô đột nhiên nghi ngờ mà nhìn qua Lương Thần: “Chị đến Nam Đại chơi?”
Lương Thần hơi chột dạ: “Thì sao? Không thể à?”
“Đến Nam Đại thì chơi cái gì?”
“Chơi lòng vòng.”
“Với ai?”
“Bạn bè.”
“Đàn em kia?”
“Em đừng quản!”
“Xem ra đúng là vậy rồi!” Viên Kha Kha kinh hồn bạt vía, “Không phải chứ?! Trâu già gặm cỏ non?”
“Em nói gì vậy?” Lương Thần nói, “Còn không chú ý từ ngữ, chị quăng em xuống xe nha.”
Viên Kha Kha cảm thấy thật không thể tưởng tượng được, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết hai con người chả liên quan tí gì không biết bằng cách nào có thể ở bên nhau: "Chuyện xảy ra như thế nào vậy? Tình trạng hiện tại như thế nào? Cậu ta theo đuổi chị hả?”
“Ừ……”
“Bà nó! Mấy năm nay, mấy em trai tuổi tuy nhỏ nhưng gan cực kỳ to nha!”
Lương Thần cúi đầu trộm cười, ừ, đàn em tuy không lớn tuổi nhưng gan rất lớn.
Nửa tiếng sau, Lương Thần dừng xe ở giao lộ, trước khi Viên Kha Kha xuống xe, mang một tâm trạng khó diễn tả nói với Lương Thần: “Buổi tối quay về sớm chút, ngày mai còn luyện tập đó.”
Lương Thần nói: “Chị biết rồi.”
Lúc Viên Kha Kha đang đóng cửa xe, nghĩ đến chuyện Lương Thần kể cho cô ở trên xe, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được: “Hai người là yêu đương trên mạng à?”
“Cái gì mà yêu đương trên mạng, em đừng nói bừa à.” Lương Thần có ý bảo cô nhanh đi đi, “Em lại không đi lên người ta muốn tan làm rồi, vốn dĩ là tăng ca cuối tuần.”
Viên Kha Kha lẩm bẩm rời đi, Lương Thần ngồi ở trong xe thở phào, lái xe về hướng Nam Đại.
Cửa đông Nam Đại là cái cổng cũ mở ra từ khu trồng cây, bao xung quanh là mấy cái tiểu khu kiểu của vài chục năm trước, do không có lối đi bộ nên có rất ít sinh viên lui tới, qua lại ở đây phần đông là dân cư xung quanh đây.
Lương Thần ngồi trong xe, gửi tin nhắn cho Lục Cảnh.
Quả Cam: "Tôi đến rồi."
Đại Thần: "Được, tôi ra liền."
Lương Thần nhìn vào trong cổng trường, quả nhiên thấy Lục Cảnh đang bước nhanh tới.
Thời tiết hôm nay ảm đạm, những đám mây đen nặng trĩu tựa như muốn rớt xuống mặt đất làm cho tâm trạng của con người cũng thêm u ám. Nhưng chỉ ngay khi nhìn thấy Lục Cảnh đi đến, Lương Thần cảm thấy toàn bộ ảo não nơi đáy lòng đều tan thành mây khói.
Lục Cảnh mặc áo khoác màu đen rộng, khoác trên người vẫn như cũ không thể che lấp được vóc dáng cao ráo cứng cỏi của thiếu niên.
Cậu đi nhanh, mắt nhìn thẳng, tương phản với cơn gió lạnh cùng những hàng cây khô lá xung quanh, nghiễm nhiên cậu trở thành điểm sáng trung tâm duy nhất.
Ra đến cửa đông, Lục Cảnh đột nhiên bị một nam một nữ chặn lại ngay lối đi.
Lương Thần nhìn từ xa xa, đánh giá hai người kia hẳn là Lục Cảnh có quen, đang cùng Lục Cảnh nói chuyện.
Không biết có phải có giác quan đặc biệt hơn người hay không, Lục Cảnh đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô, chỉ liếc mắt một cái để xác nhận, sau đó quay đầu lại cùng hai người kia nói chuyện.
Bước chân vội vã, sau khi nói qua loa liền bước tiếp trên lối đi bộ, đằng sau hai người kia còn đang lớn tiếng nói cái gì đó, Lục Cảnh quay đầu lại nói lớn với họ một câu, ngay sau đó cất bước chạy tới.
Lục Cảnh chạy đến trước xe, tay chống trên cửa xe, Lương Thần ngồi trong xe, nói: “Cậu chạy cái gì mà chạy, trên đường có xe.”
“Tôi sợ để chị chờ lâu.”
Lương Thần quay mặt đi, tằng hắng một tiếng nói: “Mau lên xe, nơi này không thể đậu lâu quá.”
“Được.”
Lục Cảnh lên xe, ngồi ở ghế phụ, Lương Thần lén nhìn cậu, trước khi bị phát hiện ra đã thu hồi ánh mắt.
“Chị nhìn gì vậy?”
Không nghĩ tới thế mà vẫn bị phát hiện.
Lương Thần khởi động ô tô, chuyển tay lái: “Không có gì. Đi chỗ nào đây?”
Lục Cảnh nói: “Rẽ phải phía trước, đường Linh Tinh chị biết không?”
“Biết, tôi từng đi qua rồi.”
Lương Thần lái xe, Lục Cảnh yên tĩnh ngồi ở một bên, bên trong xe không một tiếng động.
Lúc đang rẽ, Lục Cảnh đột nhiên nói: “Tôi biết vừa rồi chị nhìn tôi.”
Cậu khẽ mỉm cười, mang theo một sự kiêu ngạo khôn tả.
Lương Thần thiếu chút nữa đạp nhầm chân thắng thành chân ga, tính phủ nhận, lời nói đã lên đến cửa miệng, lại chỉ có thể biến thành một câu nói không rõ ràng. “Cậu thì có cái gì đẹp.”
“Tôi khó coi sao?” Lục Cảnh xoay người, đột nhiên hướng mặt áp sát Lương Thần: “Thật sự khó coi sao? Ai nói tôi là phiên bản cao cấp của Lưu Mậu Ngạn vậy?”
Bỗng khuôn mặt tuấn tú xuất hiện ngay trước mặt mình mà không kịp đề phòng, Lương Thần có thể cảm giác được cả tiết tấu hô hấp của cậu, rất nhanh.
Lương Thần buồn cười, duỗi tay đẩy cậu ra: “Cậu đừng quấy rầy tôi lái xe!”
Bàn tay chạm vào áo, mềm mại và hơi ngứa, tạo thành một chuỗi âm thanh sột soạt. Lục Cảnh giả vờ ngã ra sau, Lương Thần theo phản xạ mà vươn tay chụp cậu lại, lại chụp phải bàn tay của cậu. Bàn tay khô ráo ấm áp, khớp xương thon dài cân đối.
Lương Thần cảm giác Lục Cảnh còn nhẹ nhàng nắm lại một chút. Cái nắm này tựa như đang túm lấy tim cô, làm cô không thở được.
Lương Thần theo bản năng rút tay về, gắt gao vịn tay lái, nói: “Vừa rồi hai người kia là bạn học của cậu à?”
Lục Cảnh "Ừ" một tiếng, làm bộ không biết Lương Thần đang dời lực chú ý: “Hai người học lớp bên cạnh, tìm tôi mượn sách.”
Lương Thần cũng "Ừ" rồi không nói chuyện nữa, vài phút sau, cô dừng xe: “Đến đường Linh Tinh rồi.”
Lục Cảnh duỗi tay mở cửa xe, ngay trước khi xuống xe, lại nhắc nhở: “Chị muốn đeo khẩu trang vào không?”
Lương Thần nhìn ra xung quanh bên ngoài, trên đường không có nhiều người lắm, vì trời lạnh nên mỗi người đều đem đầu chôn vào mớ khăn quàng, hơn nữa gần đây sương mù khá dày, phần đông đều mang khẩu trang nên ai cũng nhìn không thấy mặt ai.
Lương Thần từ trong túi xách lấy khẩu trang ra, quấn khăn quàng vài vòng, thoạt nhìn so với người đi trên đường cũng không khác biệt.
Bữa trưa ăn ở một quán ăn gia đình, sau khi ăn xong ra ngoài, Lục Cảnh dẫn Lương Thần đến thang máy, ấn lầu 12.
Lương Thần hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Xem phim.”
Lương Thần khó hiểu nhìn Lục Cảnh.
“Không phải hẹn hò sao? Không phải đều đi xem phim sao?”
Nhìn bộ dạng thẳng thắn và tự tin của Lục Cảnh, nửa ngày sau Lương Thần phun ra hai chữ “Tầm thường”.
Lục Cảnh chỉ cười, sau khi cửa thang máy mở ra, trước mắt xuất hiện một cái bảng ghi—— “Rạp phim riêng tư”.
Ánh đèn trong đại sảnh của rạp chiếu phim lờ mờ, một vài khách đang ngồi đợi trên sô pha chơi trò chơi, tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm chạp nhu hòa, không ai chú ý tới hai người mới vừa bước vào.
Hai người đi đến quầy, ông chủ hỏi hai người muốn xem phim gì, Lục Cảnh nhìn thoáng vào ipad rồi hỏi Lương Thần: “Chị muốn xem phim gì?”
Lương Thần liếc mắt một cái thì thấy bộ phim mới của Đinh Gia Vận: “Này đi! Tôi còn chưa có thời gian đi xem.”
Lục Cảnh ‘“Ừ” một tiếng, không vui lắm.
“Sao vậy, cậu không muốn xem hả?” Lương Thần hỏi.
“Không,” Lục Cảnh dùng ngón tay chọn bộ phim, rồi dời tay đi, đút vào trong túi, “Đều theo ý chị.”
Lương Thần vui vẻ gật đầu, lại nhìn những người đang ngồi phía sau, nói: “Nhiều người xếp hàng quá, chúng ta không phải xếp hàng?”
“Tôi đã đặt chỗ.” Lục Cảnh mở di động, quét mã cho ông chủ để trả tiền.
Ông chủ liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, hỏi: “Bị cảm à? Không thì tôi mở cửa sổ bên trong cho thông thoáng?”
“Không cần đâu,” Lương Thần nói, “Chuyện nhỏ thôi.”
Lục Cảnh nghe đoạn đối thoại như vậy, nở một nụ cười khó hiểu.
Lương Thần trừng mắt với cậu một cái, cậu vẫn cười, vì thế dứt khoát dùng khuỷu tay huých cậu thì cậu mới thôi.
Cậu dẫn Lương Thần đến phòng chiếu phim của bọn họ, trong căn phòng rộng rãi chỉ có một cái sô pha đủ hai người ngồi.
Trên sô pha, có một bó hoa hồng.
Thanh khiết và thơm ngào ngạt.
Lương Thần ngơ ngẩn mà nhìn bó hoa.
“Sao vậy?” Lục Cảnh đi qua, cầm bó hoa lên, đưa đến trước mặt Lương Thần, “Lần trước có nói muốn tặng chị hoa hồng.”
Mới đầu Lương Thần theo bản năng tránh đi, sau mới lại giơ tay nhận, cúi đầu nói thầm: “Tôi nghĩ cậu quên rồi.”
Âm lượng chỉ cho chính mình nghe thấy, nhưng phòng chiếu phim quá trống trải, Lục Cảnh và cô đứng gần như vậy nên có thể nghe rõ ràng.
“Làm sao quên được.” Lục Cảnh nói, “Nếu chị thích, tôi mỗi ngày đều có thể tặng, tôi có thể mở một tiệm hoa, à không, mở một vườn hoa.”
“Tôi bị dị ứng.”
“Tôi cũng bị dị ứng, a, thật trùng hợp, vậy……”
“Phim bắt đầu rồi!” Lương Thần cắt ngang lời Lục Cảnh, nhanh chóng ngồi xuống, mắt nhìn thẳng, nhìn màn hình.
Cô sợ Lục Cảnh nói thêm gì nữa, lại yêu cầu gì nữa, cô đã hết lần này đến lần khác vứt bỏ nguyên tắc bản thân, không thể tiếp tục như vậy nữa.
Lục Cảnh khẽ nhếch khóe miệng.
Lúc cậu ngồi xuống, Lương Thần cảm giác sô pha phía bên cạnh chùng xuống, quần áo sát quần áo, dường như có thể truyền đi nhiệt độ cơ thể.
Chính là có một loại người, cho dù cậu chỉ ngồi bên cạnh không nói gì nhưng lại sở hữu sức hấp dẫn người khác. Hai mươi phút trôi qua, Lương Thần mới kinh ngạc phát hiện bản thân hoàn toàn không biết phim đang chiếu cái gì.
Cô cố gắng kéo sự chú ý về bộ phim, nhìn thấy khuôn mặt của Đinh Gia Vận chuyển động trên màn hình.
Đẹp thì có đẹp nhưng lại thiếu chút sức sống, hơn nữa bối cảnh nặng nề của bộ phim càng làm tăng thêm sự thiếu sinh khí.
Lương Thần buồn ngủ.
Khi nhạc cuối phim vang lên, nghe giọng của mình vang vọng trong phòng, Lương Thần mới từ từ tỉnh dậy.
Thân thể tỉnh giấc trước ý thức một bước, cô giật giật đầu, cảnh tượng trước mắt dần dần hiện lên rõ ràng, sau một chút hỗn loạn, cô mới nhớ tới bản thân đang xem phim, mà nhiệt độ cơ thể của người khác trên má cô rõ ràng nói cho cô biết, cô đang tựa vào vai Lục Cảnh.
Lương Thần đột nhiên ngồi thẳng, môi cùng lông trên khăn quàng cổ cọ vào cằm Lục Cảnh, cực kỳ lúng túng, không biết cuối cùng là lông trên khăn quàng cổ hay chính là môi cô chạm vào.
Nhịp tim Lương Thần bắt đầu tăng vọt, cô tằng hắng, nói: “Thế mà cậu không gọi tôi dậy.”
Lục Cảnh không nói gì mà nhìn chằm chằm vào Lương Thần.
Bởi trong lòng xáo động, cô lộ ra vẻ thẹn thùng của mình.
Nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của Lương Thần, Lục Cảnh mới nói: “Bộ phim này cũng không hay lắm.”
Giọng điệu vui sướng khiến người ta nghi ngờ hôm nay cậu vừa trúng được 500 vạn.
Lương Thần bĩu môi mà do bản thân vừa nãy lại ngủ nên không thể phản bác gì.
“Đương nhiên, bài hát vẫn rất êm tai.” Lục Cảnh nói.
Lương Thần nhịn không được mà cười, nói: “Đó là đương nhiên.”
Lục Cảnh liếc mắt nhìn một cái, cô đang cúi đầu nhẹ ngửi bó hoa kia, chóp mũi chạm nhẹ trên cánh hoa, ánh sáng đỏ từ bộ phim rọi vào mặt cô, rọi vào trong mắt cô.
Hầu kết thiếu niên lăn lộn một chút, hơi thở khô nóng, ngực phập phồng, khó có thể kìm nén.
*
Khi hai người bước ra khỏi phòng chiếu phim, người đến đã đông lên, trên tay Lương Thần đang ôm bó hoa hồng kia, lớn như vậy đủ để lôi cuốn ánh mắt ngưỡng mộ của không ít cô gái, hơn nữa đi bên cạnh lại là một người có sức hấp dẫn mãnh liệt Lục Cảnh.
Trong lòng Lương Thần có chút hoảng loạn, sợ bị người khác nhận ra vì thế bước nhanh hơn.
Đến tầng hầm bãi giữ xe, Lương Thần đem hoa để ở ghế sau, hỏi: “Cậu về trường à? Tôi đưa cậu về?”
Lục Cảnh nói: “Tôi về nhà.”
“Vậy tôi đưa cậu về nhà.”
“Không cần, chị lái về thẳng nhà đi, xem như tôi đưa chị về nhà.”
“Vậy còn cậu?”
“Tôi gọi xe về nhà.”
“Phiền phức quá vậy.”
“Tôi muốn ở bên cạnh chị lâu hơn một chút.”
Lại là một câu làm cho người khác không thể từ chối.
Suốt quãng đường đi, Lương Thần lái xe cực chậm, nhưng vẫn cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh.
Khi đi được nửa đường, trời đột nhiên đổ mưa to, cho nên khi Lương Thần đến gara dưới nhà, cô do dự nửa ngày, nói: “Trời mưa to như vậy hay là tôi đưa cậu về nhà.”
Lục Cảnh cười như không cười mà nhìn Lương Thần, nói: “Nói như vậy thì chúng ta lại có thể ở bên nhau thêm 1 giờ?”
Lương Thần trừng mắt với cậu, “Cậu ăn nói cẩn thận.”
“Vâng.” Lục Cảnh điều chỉnh lại dáng ngồi một chút, “Tuy rằng tôi rất muốn ở bên chị thêm 1 giờ, nhưng như vậy chị sẽ mệt, tôi sẽ tự mình gọi xe về nhà.”
Lương Thần ngồi trên ghế lái, suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Cậu có bằng lái xe không?”
“Có.”
“Vậy cậu lái xe tôi về nhà đi, mưa lớn như vậy cũng khó gọi xe.”
Lục Cảnh không hề do dự, trong mắt còn mang vẻ tinh nghịch, cậu nói: “Được.”
Lương Thần xuống xe, Lục Cảnh ngồi vào ghế lái.
Lương Thần lấy bó hoa trên ghế sau ra, phất phất tay với Lục Cảnh.
Lục Cảnh một tay chống cửa xe nói: “Lần sau gặp, tôi có thể……”
“Cậu nhanh trở về đi!” Lương Thần đột nhiên cắt ngang Lục Cảnh, “Trời sắp tối rồi, ngày mưa đường trơn không an toàn.”
Lục Cảnh còn chưa dứt lời, sửng sốt một lát, cuối cùng hóa thành cười một cái, lái xe ra ngoài.
Lương Thần ôm bó hoa thở một hơi, may là cô vừa cắt ngang Lục Cảnh. Dựa theo kịch bản mỗi lần trước khi về nhà của cậu, Lương Thần dùng ngón chân cũng biết cậu muốn nói gì.
Tôi có thể hôn chị không?
Không được không được.
Giờ phút này, đang ở trên đường tâm tình Lục Cảnh tốt một cách khó lý giải, cậu tưởng tượng đến bộ dạng hoảng hốt vừa rồi của Lương Thần liền bật cười.
Cô nhất định là hiểu nhầm rồi, Lục Cảnh nghĩ, tôi vốn muốn nói “Tôi có thể lái xe của chị tới đón chị.”
Cô có phải cho rằng tôi hỏi có thể hôn chị không?
A, vấn đề như thế này tôi làm sao mà không biết xấu hổ nói ra được chứ?
*
Sau khi Lục Cảnh đi rồi, Lương Thần về đến nhà, vừa mở cửa ra, nhìn thấy Viên Kha Kha đang ngồi trong phòng khách, ủi quần áo cho cô.
“Đã trở về?” Viên Kha Kha nhướng mày.
Lương Thần ừ một tiếng, trước đem hoa đặt trong phòng khách, sau đó vào phòng ngủ thay quần áo.
Giọng nói Viên Kha Kha từ trong phòng khách truyền vào, “Chạy đến Nam Đại hẹn hò? Hẹn hò trong trường?”
Lương Thần mặc quần áo ở nhà đi ra, vừa tháo hoa tai vừa nói: “Ở ngoài trường, nhưng đứng trên lầu có thể nhìn thấy sân thể dục của trường, ôi, thật là hoài niệm mà.”
Viên Kha Kha cười xấu xa nhìn Lương Thần đem hoa cắm vào bình, nói: “Vẫn cảm thấy cuộc sống đại học tốt, đúng không?”
“Đúng vậy.” Lương Thần thuận miệng đáp, vài giây sau mới phản ứng lại, “Oái, Kha Kha, trong đầu em toàn suy nghĩ cái gì đâu không?”
“Ha ha ha ha em không nghĩ gì hết” Viên Kha Kha đặt bàn ủi xuống, cầm di động đến bên Lương Thần, “Chính là nhắc nhở chị một chút, đừng mê đắm tiểu thịt tươi. Xem ảnh quảng cáo "Đỉnh Phong Ca Đàn" phát hành ngày hôm nay đi, cũng đừng quên công việc chính của chị."
Lương Thần nhận di động của Viên Kha Kha, giao diện là trang Weibo chính thức của "Đỉnh Phong Ca Đàn", giữa trưa hôm nay, bọn họ tuyên bố ca sĩ tham gia là Lương Thần, thẳng thắn trực tiếp như bình luận bên dưới.
“Đau lòng Lương Thần” tức khắc trở thành đề tài nóng nhất, cư dân mạng thay nhau bàn luận không ngừng, với đội hình lần này, Lương Thần quả thực…… không thể nào thắng được.
Ngoài hai cây đa cây đề kia, chọn đại một ca sĩ ra, dù cho bài hát không nổi tiếng bằng bài hát của Lương Thần, độ nổi tiếng cũng không bằng Lương Thần nhưng bài hát của người ta yêu cầu kỹ thuật cực khó.
Bài hát của Lương Thần thường phổ biến, lý do nó phổ biến chính là đơn giản, bất kỳ cô gái nào chỉ cần giọng không quá tệ đều có thể làm sáng phòng Karaoke, nhưng nếu đặt trong một chương trình âm nhạc với mục đích phô diễn kỹ thuật như thế này thì không thể nào đấu lại.
Khi Lương Thần nhìn thấy hot search như vậy, không thể không bội phục năng lực lăng xê của nhà sản xuất chương trình lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.