Hai người họ ở lại nhà chú Lê một hôm, sau đó ghé về nhà của Minh gặp bố mẹ. Lần này đến nhà của người kia, Nhã mang trong lòng là một cảm giác hoàn toàn mới lạ. Tim anh đập liên hồi, căng thẳng ngồi trước mặt bố mẹ của Minh, nghiêm túc nói:
- Cháu là Nhã, cháu hôm nay không đến với tư cách bạn thân của Minh. Cháu muốn xin phép chú và mẹ vợ được chính thức hẹn hò với em ấy. Có được không ạ?
Bố mẹ Minh ngây ra một lúc, sau đó bật cười. Ông bà cười đến mức rơi cả nước mắt, khiến hai bạn trẻ không hiểu sự tình thế nào cứ ngơ ngác nhìn nhau mãi.
Thế này là chấp nhận hay là phản đối đây?
Mẹ Minh vỗ vỗ vai Nhã vừa cười vừa nói:
- Ôi con rể, sao con lại gọi bố nó là chú với mẹ vợ chứ! Con gọi sai rồi, ôi con tôi. Gọi lại đi!
Nhã và Minh lập tức nhận ra, nhìn nhau cười ngại. Anh chỉnh lại tư thế hơi cúi đầu, sau đó ngẩng lên lần nữa cười tươi rói nói với hai vị phụ huynh trước mặt.
- Không ấy hai người cho con xin lấy Minh nhé, bố mẹ vợ!
Lần này, tới lượt Minh thụi vào hông của Nhã. Ai đời câu tỏ tình còn chưa nói, mà đã nhảy một phát sang hỏi cưới như vầy. Trên đời này, chắc chỉ có mỗi anh nhờ vô sỉ mà sống dai thôi!
Thật may, khi gia đình của Minh vốn đã chấp nhận Nhã từ trước. Riêng mẹ của cậu còn sớm đã gọi anh là con rể bởi thời bây giờ khó kiếm ra một người vừa giàu, vừa đẹp trai, lại tốt tính như này lắm. Chỉ là bà sợ thằng con của mình ham vui, mà bỏ qua chàng trai tốt như Nhã mà thôi. Lần này, nghe hai đứa nói nghiêm túc như thế, bà đương nhiên vui mừng trong lòng. Không ngần ngại vỗ đầu thằng nhóc trước mặt, mỉm cười gật đầu, sau đấy xuống bếp làm vài món.
Bố của Minh là cảnh sát, ông tin vào con mắt nhìn người của mình. Thời buổi phóng khoáng, cũng không ngại chuyện con trai mình yêu một người con trai khác. Chưa kể cậu thanh niên này, còn nói chuyện rất hợp ý với ông. Ông quý còn hơn con ruột thì chẳng có lý do gì để mà ngăn cấm cả, liền hùa theo bà nhà vỗ đùi đồng ý:
- Gả, ai chứ Nhã thì bố gả!
Cả bữa ăn, căn nhà đều ngập tràn trong tiếng cười vui vẻ. Riêng hai người, từ đầu đến cuối đều chỉ biết nhìn nhau cười ngại. Lúc anh không có trái tim, mọi cảm xúc đều do ý thức quyết định. Không vui, không buồn, mọi thứ đều rất tự nhiên. Bây giờ có rồi, lại bắt đầu biết căng thẳng tim đập chân run các kiểu, đến nhìn cũng không dám nhìn lâu. Cảm giác cứ như mới yêu lần đầu vậy!
Đến chiều, bố Minh lại lôi bình rượu Gò Đen ra nhâm nhi với Nhã. Ông là vậy, mỗi lần có chuyện vui là muốn mang rượu ra uống. Không uống nhiều, chỉ dùng nó làm chất xúc tác để mọi người dễ nói chuyện với nhau hơn.
Nhưng cũng giống như lần trước, ông lại lần nữa gục trước Nhã. Chuyện dọn dẹp hiện trường tiếp tục đến tay anh. Thanh niên kia không than thở một lời vẫn vui vẻ dọn dẹp, rửa xong chén bát, lau sạch nhà rồi mới về phòng.
Nhã đứng trước cửa, tay đặt trên tay nắm nhưng được một lúc rồi mà vẫn không chịu bước vào. Chẳng hiểu sao lại như vậy, cứ chần chừ dán mắt vào tấm gỗ trước mặt, nửa muốn vào nửa lại không.
Đang suy tư thì cánh cửa bất ngờ mở ra, anh theo đà bị kéo vào, loạng choạng va vào người phía trước.
Minh cũng đâu ngờ anh ta đứng đấy. Khi nãy nằm trên giường, cậu cứ thắc mắc mãi Nhã làm gì ngoài đó mà lâu chưa thấy về phòng. Vừa tính đi tìm thì vừa hay gặp anh đứng trước cửa, còn trùng hợp cắm đầu té vào ngực của người ta đau muốn nổ đom đóm mắt.
Minh ngẩng mặt nhìn lên, còn chưa kịp oán thán nửa lời thì anh lại cúi xuống. Trán của cậu va cái cốp vào cằm Nhã, đau điếng. Thanh niên xui xẻo vội vàng lùi lại, ngồi thụp lên giường xoa chỗ bị đau, miệng không ngừng trách cứ:
- Sao anh lại cao như thế chứ, cao bình thường cỡ mét tám thôi là được rồi. Cao tới hơn mét chín như vầy thì em biết phải làm sao? Đau quá!
Khác với người kia Nhã chỉ hơi hơi ê ẩm một chút, anh bật cười tiện tay khóa trái cửa rồi thong thả đi đến giường. Nhã đưa tay xoa lên trán của cậu, suy nghĩ một chút rồi dừng lại gỡ viên kẹo ra cho vào miệng. Sau đấy đưa một viên khác cho người kế bên, hỏi một câu:
- Em ăn kẹo không?
Minh mở to mắt nhìn viên kẹo với vẻ mặt đầy bất ngờ, nhưng chỉ được có hai giây cũng không nghĩ nhiều liền gật đầu đưa tay tính lấy. Thế mà đối phương cứ như đang cố tình chọc ghẹo, anh nhanh chóng rụt tay về còn nói với giọng có chút vô sỉ:
- Kẹo này không ngon, kẹo của tôi mới ngon!
Dứt lời, anh chồm người qua ấn cậu nằm xuống, nhẹ nhàng đặt bờ môi áp lên môi. Mùi rượu trên người phảng phất quanh mũi, mang chút vị ngọt khiến Nhã cảm giác ngà ngà say đến mức khó tả.
Minh không nghĩ đến đối phương lại dùng cách thức như vậy mà hôn cậu, nên không kịp trở tay, thôi thì cứ nhắm mắt quên đời mặc kệ vậy. Đôi môi nhanh chóng bị ai đó mạnh mẽ chiếm lấy, vừa gấp gáp vừa nhẹ nhàng ngậm chặt, vừa mềm mại lại có chút ẩm ướt mà quấn lấy. Cái lưỡi không yên phận của đối phương, ấm nóng luồn qua cánh môi, nhẹ nhàng tách ra, mang theo vị ngọt của kẹo truyền cho cậu. Sau đó, dây dưa một chút rồi đòi lại chúng.
Cả cơ thể của Minh nương theo cảm xúc mà cứ nóng dần, tay vô thức túm lấy phần áo trước ngực của anh kéo đến phía mình. Nhã đương nhiên nhận ra, bàn tay nam tính đặt trên vai Minh nhẹ nhàng trượt lên đỡ lấy gáy. Nụ hôn kéo dài đến mức, nhịp thở của cả hai cũng dần đứt quãng mới lưu luyến dứt ra. Anh nghiêng đầu cười, nhìn cậu nhóc đang mặt đỏ tía tai thở ở phía dưới thủ thỉ:
- Tôi thử rồi, phòng của em cách âm tốt. Lần trước em say quấn lấy tôi, lần này đến phiên tôi, được chứ?
Minh phồng má, trề môi nói với Nhã:
- Anh ăn gian, lần đó em có làm gì anh đâu, anh như vậy là lời rồi còn gì?
Đối phương cười vui vẻ, sau đó cúi xuống hôn khắp mặt Minh một lượt, rồi lại ngẩng đầu lên nói nhỏ vào tai cậu:
- Lần này tôi xin, lần sau cho em muốn làm gì thì làm!
Minh bật cười, cậu thật không ngờ, tên này ngoài vẻ lạnh lùng vẫn còn có bộ mặt đáng yêu như thế này. Thử hỏi làm sao cậu không thích anh cho được chứ?
Minh đưa tay túm lấy cổ áo kẻ nằm trên, kéo xuống hôn thêm một lần nữa. Bốn cánh môi dính chặt vào nhau, viên kẹo ngọt tiếp tục được truyền qua lại.
Đến khi đã tan hết Nhã mới rời khỏi đôi môi có chút sưng đỏ. Anh nghiêng đầu, cắn nhẹ lên vành tai của Minh. Cảm giác cơ thể ai đó khẽ run lên một cái, những ngón tay thon dài còn tự nhiên bấu nhẹ vào lưng anh. Nhã mang đầy ý cười luồn tay vào áo, di chuyển lên trên tìm đến vị trí nhạy cảm, môi lại áp vào cổ của tên nhóc đáng yêu trước mặt, cố tình để lại vài đóa hoa nhỏ nổi bật trên làn da trắng của cậu ta.
Chiếc áo thun không biết từ lúc nào đã bị anh cởi phăng đi. Bàn tay nam tính, nhẹ nhàng lướt trên cơ thể khiến toàn thân Minh run rẩy.
Cậu ưỡn lưng, từng đợt âm thanh nỉ non từ cổ họng không ngừng phát ra khiến người nghe đỏ mặt. Cơ thể Minh nóng bừng, ngại ngùng luồn tay cởi áo giúp anh, sau đó lại ôm lấy thân thể ấy mặc kệ đối phương vùi đầu vào hõm cổ đến mức toàn thân đều nhộn nhạo. Dù trong trạng thái hưng phấn vì men rượu, nhưng đôi tai vẫn rõ ràng nghe thấy tiếng đập mạnh mẽ trong lồng ngực của anh. Nhanh và loạn, giống như trái tim của cậu ở thời khắc bây giờ.
Cả một đêm lăn lộn không ngừng, khiến cả người Minh vô cùng mệt mỏi. Trong khi Nhã vẫn khoẻ mạnh nấu đồ ăn sáng cùng mẹ, thì chỉ có cậu là nằm yên trên giường không muốn cử động tay chân. Dù cho Nhã đã rất nhẹ nhàng, tinh tế thế nhưng lần đầu vẫn không thể tránh khỏi cảm giác hơi khó chịu. Toàn thân thật sự chẳng còn tí sức lực nào.
Tiếng gõ cửa vang lên thú hút sự chú ý của Minh, hào quang vừa phát ra Nhã đã nhanh chóng bê tô cháo thịt vào phòng, sau đó còn thuận tay đóng kín cửa. Anh đặt tô cháo nóng hổi lên bàn, cúi đầu hôn lên má của cậu một cái nói với giọng vô cùng chiều chuộng:
- Dậy rồi à, để tôi giúp em!
Nói xong, thì tự nhiên ôm lấy cậu bế vào nhà tắm. Minh còn chưa kịp phản ứng gì đã bị anh đưa đi, cách anh làm cũng như cách anh nói. Nhanh và quá đỗi gọn gàng khiến cậu trở tay cũng không kịp!
Nhã nhẹ nhàng tắm gội thay đồ cho cậu, xong rồi lại giống như lúc đi vào anh bế cậu bước ra. Minh nằm gọn trong tay Nhã y hệt một đứa trẻ, mặc cho người ta muốn đưa đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm. Biết sao được, có người thương yêu như thế hưởng thụ một chút cũng chẳng sao mà.
Nhã để tên nhóc trên tay ngồi trở lại giường, sau đó kéo ghế đến ngồi xuống đối diện lau tóc cho cậu. Tự dưng không hiểu sao lại nhớ đến ngày tháng trước đây, không giấu được liền vui vẻ nói:
- Hai chúng ta bây giờ, giống hệt lúc tôi đỡ chai nước giúp em nhỉ?
Minh nghe anh nói vậy, nhanh chóng nhắm mắt suy nghĩ một chút, đến khi nhớ ra khoé miệng liền giương lên tạo thành nụ cười đáp lại:
- Đúng vậy, lần đó là em lau tóc giúp anh, còn bây giờ đổi lại là anh lau tóc giúp em! Cũng coi như có qua có lại rồi còn gì hì hì.
Nhã nghe tiếng cười vui vẻ của Minh liền dừng động tác, không kìm nén liền chồm người đến nghiêng đầu hôn lên má của Minh. Sau đó lại làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục lau tóc cho cậu. Người kia chỉ nhẹ nhàng hôn một cái, cũng có thể khiến cậu cảm giác được anh ta nâng niu cậu đến nhường nào.
Một kẻ vừa si tình, vừa chân thành như Nhã cả thế gian này liệu cậu có thể gặp được mấy người đây?
Sau khi ăn hết tô cháo, cảm giác bứt rứt khó chịu cũng coi như vơi bớt phần nào. Minh xuống giường, theo Nhã đi ra ngoài. Vừa ra đến cửa, đã bị mẹ túm lấy gáy lôi đến một góc hỏi nhỏ:
- Mau nói cho mẹ biết, tại sao sáng giờ con lại trốn trong phòng. Có phải hai đứa..
Ánh mắt của bà tràn ngập ý tứ sâu xa, Minh nhìn nụ cười gian tà của mẹ, biết thừa bà ấy đang nghĩ gì. Cậu cũng chẳng còn gì để mà giấu giếm, đành ngại ngùng gật đầu chấp nhận. Mẹ nhìn thấy hành động e thẹn này liền che miệng cười tủm tỉm, nói lớn với Minh:
- Con được lắm nhé, có ông chồng tốt thế kia cơ mà! Nhã nó sáng sớm, còn dậy phụ mẹ nấu nướng mang vào phòng hầu hạ con. Thằng nhóc như con nói xem, kiếp trước con tu mất bao lâu để thằng bé thương con như thế?
Minh bật cười, ngoảnh mặt nhìn Nhã ở ngoài sân nói chuyện với bố. Trong lòng tràn ngập niềm hạnh phúc. Cậu quay lại hùa theo sự vui vẻ trả treo với bà:
- Thế mẹ nói thử, mẹ tu mất bao lâu để có ông chồng vừa thương mẹ, vừa thương con như bố?
Mẹ của Minh nghe con trai bà hỏi câu này, hừ một tiếng vỗ lên đầu cậu một cái. Sau đó, quay đầu nhìn một già một trẻ đứng nói chuyện ngoài sân, khuôn miệng cả hai đều cong lên nở một nụ cười.
Cuộc đời giống như một cuốn tiểu thuyết đã được vạch sẵn cốt truyện. Hai con người vô tình gặp nhau, ở cạnh nhau đó đều là do duyên nợ ở kiếp trước. Đâu thể ngờ trong cuộc sống của một người, luôn có một bóng dáng âm thầm bảo vệ. Nhã giống như vị thần hộ mệnh của Minh, luôn ở đâu đó bên cạnh mặc cho người kia không biết đến sự tồn tại của chính mình.
- Anh nè, hai ông cụ ở căn nhà bên kia đường hạnh phúc quá nhỉ. Mình mới chuyển đến đây vài ngày, mà hôm nào em cũng thấy họ nắm tay đi dạo vào buổi sáng đấy!
- Ừm, anh có nghe thằng bạn kể họ sống hạnh phúc lắm. Yêu nhau từ thời học năm hai đại học đến giờ đó, cũng mấy chục năm liên tục chứ đùa. Thật sự đôi khi chẳng cần gì nhiều, chỉ cầu được ở cạnh nhau yên bình sống một đời hạnh phúc như vậy là đủ!
Ánh mặt trời vẫn rực rỡ, đâu ai biết trước số phận sẽ thay đổi như thế nào. Đâu ai biết khi về già, người nào sẽ ở cuối cùng bên cạnh ta. Riêng Minh và Nhã họ vẫn biết cho dù kiếp sống này kết thúc, lúc gặp lại nhau ở đình của Mạnh Bà họ sẽ lần nữa nắm tay nhau vui vẻ xuất hiện trước mắt của bà ấy. Không còn là dáng vẻ của một Nguyễn Nhã nặng lòng dằn vặt, không còn là Lạc Minh u uất buồn rầu. Chỉ đơn giản là Nhã và Minh, chỉ đơn giản là một cặp chồng chồng già.
Chúng mình yêu nhau từ kiếp nào?
Chẳng cần hỏi đến, chẳng lao đao
Chỉ cầu đối phương luôn hạnh phúc
Chấp nhận bên nhau, mặc kiếp nào!
Hết.