Ngày hôm sau, Lâm Hoài đeo bao lô sắp ra ngoài, cậu và Hứa Lai đã hẹn nhau rồi, chín giờ gặp nhau ở đường quốc lộ.
Vợ chồng Lâm gia sớm đã quá nuông chiều đứa con của mình, cũng không có biện pháp để cấm cậu, đành phải cùng cậu đi ra ngoài, kết quả là đợi hơn một tiếng đồng hồ, cũng không thấy bóng dáng Hứa Lai đâu.
Lâm Hoài không nói lời nào, lấy điện thoại ra, gọi điện.
Cậu không biết dùng điện thoại di động cho lắm, Hứa Lai dạy cậu rất lâu mới biết được một chút, Hứa Lai chỉ lưu một số điện thoại trong di động, chỉ cần ấn vào phím đó là được rồi.
Vợ chồng Lâm gia nhìn con trai gọi điện thoại, có chút ngạc nhiên, lúc trước thằng con ngốc này có chết cũng không dùng di động, nghe tiếng chuông điện thoại còn có thể ném luôn điện thoại đi.
Nhưng rõ ràng lại không có ai bắt máy.
Lâm Hoài hoảng hốt, lúng túng. Cha Lâm hỏi cậu để ông cầm điện thoại xem xem, nhưng cậu gắt gao nắm chặt máy không muốn đưa ra.
Gọi nhiều lần, đều không có âm thanh gì.
Nước mắt trong mắt Lâm Hoài lại vòng tới vòng lui (rưng rưng)
Cuối cùng, cậu ném di động lên mặt đất, ô ô khóc lên.
Mẹ Lâm vội vàng ôm tâm can của mình vào lòng, trong lòng lại cực hận cái tên Hứa Lai kia, lại vẫn lấy lui làm tiến!
Cha Lâm nhặt điện thoại trên đất lên, may mà cũng không bị ném hỏng, ông gọi lại, nhưng máy chủ đã khóa.
Hai vợ chồng khuyên can mãi, dỗ con trai về nhà trước.
Lâm Hoài về đến nhà, vùi người vào trong ghế sofa khóc nức nở.
“Hứa Lai, Hứa Lai.”
Không khỏi bực bội.
Chỉ có khóc, khóc rồi Hứa Lai sẽ đến.
Cậu khóc rất lâu, bắt đầu tức giận, đem tất cả những đồ đạc linh tinh trong phòng khách quăng hết xuống đất.
Vợ chồng Lâm gia thở dài, cũng chỉ có thể để mặc cho cậu quăng đồ đạc, vừa gọi điện cho người quản lí, làm phiền hắn tìm cái tên Hứa Lai kia về đây.
Thế nhưng cũng không có tin tức gì, hỏi Lâm Hoài thì hỏi cái gì cũng không biết, chỉ không thể ngừng khóc được thôi.
Dù sao cũng hai mươi mốt tuổi rồi, đã trở thành họa sĩ rồi, còn như thế này …. Ai, hai vợ chồng vì đứa con này, đã cố gắng làm hết tất cả những gì có thể rồi.
Đúng vào lúc cả nhà Lâm gia đang sầu vân thảm vụ (âu sầu, sầu não), lại nghe thấy tiếng chuông cửa, đúng là Hứa Lai đang đứng ngoài sân.
Mẹ Lâm muốn mắng cái tên xấu xa này, nhưng lại phát hiện trên đầu Hứa Lai phủ đầy băng gạc, chân cũng khập khiễng.
Tức giận hỏi: “Bị thương rồi?”
Hứa Lai gật đầu.
Hôm nay cậu đen đến cực điểm, đêm hôm qua lăn qua lăn lại trên chiếc giường sắt nhỏ suy nghĩ cả buổi tối, sáng sớm vừa mới ngủ đã bị chuông báo đánh thức, phải đi gặp Lâm Hoài rồi.
Rời giường, vừa ra cửa, thì đối diện liền bị một chiếc xe máy đâm ngã, ngã đến xây xẩm mặt mày, đợi đến khi tỉnh lại, chủ xe máy đã bỏ trốn, may mà người trên đường có lòng tốt dìu cậu đến bệnh viện, muốn gọi điện cho Lâm Hoài, nhưng điện thoại lại hết pin.
Lúc này, không dễ dàng gì mới có thể đứng lên, vội vội vàng vàng chạy đến, ở bên ngoài phòng thì nghe thấy tiếng quỷ thích khóc đang khóc.
Ai.
Cậu bước vào cửa, trong phòng là một mảng hỗn độn. Trời ạ!
Cậu đi đến bên cạnh Lâm Hoài, lấy ống tay áo lau nước mắt cho cậu ấy.
“Uy, mình đến rồi, đừng khóc.”
Lâm Hoài không khóc nữa, tự mình lấy tay áo của Hứa Lai lau nước mắt, mắt đỏ đỏ càng giống con thỏ.
Cậu nức nở, đánh một cái, đánh thẳng vào bụng Hứa Lai.
“Ai yo”, Hứa Lai ngã xuống đất, đau đến méo miệng.
“Mít ướt, lực không nhỏ nha!”
“Hứa Lai, đồ tồi!” Lâm Hoài tức giận, đầu xoay qua một bên.
Vợ chồng Lâm gia thấy con mình đánh người bị thương ngã trên mặt đất, trên đất còn có các mảnh vụn thủy tinh bị đập vỡ, trong lòng có chút không yên tâm.
Hứa Lai từ dưới đất đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Lâm Hoài, gầm nhẹ: “Đã xong chưa!”
Hứa Lai quay đầu: “Cái điện thoại kia, nát! Không gọi được!”
Hứa Lai cũng không nói rõ, chiếc điện thoại đó cậu tốn mất hai nghìn để mua kiểu dáng mới nhất, bản thân cậu hiện tại cũng vẫn đang dùng chiếc điện thoại cũ từ năm năm trước!
“Điện thoại cũng rơi vỡ rồi à?”
Lâm Hoài đem chiếc điện thoại đã ném một lần từ trong túi áo lấy ra, mở lại, trên màn hình là hai cái đầu của Lâm Hoài và Hứa Lai đang dán vào nhau.
Cậu thực sự không muốn ném, trên mặt còn có Hứa Lai.
“Trong này đều là cậu ném sao?”
Lâm Hoài không trả lời, quay đầu, lại bị Hứa Lai quay lại.
“Cậu không phải rất thích sạch sẽ sao, chúng ta quét dọn cho sạch được không?”
“Không được, cậu quét!”
“Mình bị thương.”
Lâm Hoài chớp mắt mấy cái, thò tay sờ lên lớp băng gạc trên đầu Hứa Lai: “Không có máu! Gạt người!”
Lúc này, mẹ Lâm không nhịn được nói: “Tiểu Hoài, người ta bị thương!”
Lời của mẹ thì Lâm Hoài còn tin, có chút luống cuống, hỏi Hứa Lai: “Thật sự rất đau sao?” Dĩ nhiên cậu cho rằng đối phương đang giả bộ.
Vợ chồng Lâm gia cùng Hứa Lai đều dở khóc dở cười.
Nhưng trong lòng Lâm Hoài ngược lại cảm thấy rất tốt, bắt đầu bắt tay quét dọn tổng thể.
Sợ tay cậu bị thương, Hứa Lai khập khiếng với cha mẹ Lâm tới giúp cậu một tay, nhưng lại bị cậu đuổi ra, nói là ngại bọn họ quét dọn không sạch sẽ!
Đình Tử 2011-07-22 12:50