Mộ Hàn Trọng

Chương 24: Phong Khởi (1)




Mặt trời lên cao, ánh nắng phá tan tầng mây thổi đi hết cái lạnh của sáng sớm, ấm áp dào dạt bao phủ mọi ngóc ngách, xuyên thấu tầng tầng lá cây, hình thành vô số bóng đen loang lổ trên mặt đất. Gió thổi lên, lá cây xanh biếc rì rào lay động, bóng đen trên mặt đất cũng nhẹ nhàng lay động theo. Vô Hương Uyển trong Diệu Dạ Điện, một mảnh muôn hoa đua sắc, sau giờ Ngọ thời tiết ấm áp, phong cảnh hữu tình. Vài tiếng rên rỉ thở dốc trầm thấp từ trong điện tràn ra ngoài theo cửa sổ nửa mở, lại tiêu tán vào trong tiếng chim hót cùng tiếng lá cây rì rào…
Mạnh thúc vào một cái, chất lỏng nóng rực bắn vào trong huyệt động đang gắt gao siết lấy phân thân cực đại, Vu Diệp ôm người trong lồng ngực thở ra một hơi, lẳng lặng bình phục lại hô hấp.
Đôi chân trong tầm nhìn bất an giật giật, cảm thụ người trong lồng ngực cũng đang dồn dập thở dốc, Vu Diệp cúi người, đưa tay vén hảo vài sợi tóc ướt mồ hôi dính vào trên cổ y, hôn xuống: “Đừng nhúc nhích… ngươi còn muốn một lần nữa sao?”
Lời vừa dứt, Nam Khiếu Hoàn liền cảm nhận được vật trong cơ thể vừa mới mềm xuống lại hơi hơi cứng rắn lên, lập tức không dám cử động nữa, đối với câu hỏi của Vu Diệp, chỉ có thể lắc đầu thay cho trả lời.
Nhưng mà người sau lưng vẫn không buông y ra, cứ giữ tư thế như vậy, yên tĩnh nằm hồi lâu, cho đến khi Nam Khiếu Hoàn rốt cục không thể không nghĩ rằng trận tình sự này có lẽ sẽ tiếp tục lần nữa, một thanh âm bao hàm vài phần biếng nhác liền vang lên: “Khiếu Hoàn…”
Trong lòng Nam Khiếu Hoàn nhịn không được rùng mình một trận, chỉ mới nửa ngày, y đã vô số lần nghe thanh âm này kêu tên của y, khác với ngày xưa, hàm chứa vài phần lưu luyến, vài phần khao khát… Làm cho lòng người không khỏi có chút rung động…
“… Chủ thượng… ngài muốn tắm rửa sao? Thuộc hạ… đi phân phó…” Nam Khiếu Hoàn mở miệng hỏi, thanh âm vốn trầm thấp từ tính bởi vì vừa mới trải qua tình sự, cũng trở nên vô cùng ám ách.
Vu Diệp ‘Ừ’ một tiếng, đem vật chôn sâu trong cơ thể người nọ rút ra, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy.
Thân thể vốn đã không nhiều khí lực, lại thêm vừa mới trải qua một hồi tình sự, giờ phút này Nam Khiếu Hoàn chỉ khẽ động một chút xương cốt toàn thân đều cùng nhau kiệt lực phản kháng… Cắn môi dưới, cử động thân mình, vừa mới khom người định nhặt lên quần dài rơi dưới giường, một bàn tay thon dài trắng nõn lại nhanh hơn thay y nhặt lên, đưa tới trước mắt y.
“… Tạ ơn… chủ thượng.” Nam Khiếu Hoàn cúi đầu cung kính nói.
Vu Diệp xuống giường, cầm lấy quần áo trên mặt đất sơ sài mặc trở lại, sau đó đi đến giá áo bên cạnh, cầm lấy kiện áo choàng duy nhất, xoay người cúi đầu liếc nhìn thân ảnh còn đang xích lõa quỳ tại chỗ kia, lại đem áo choàng đặt ở trước mặt y.
Nam Khiếu Hoàn hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn người nọ, lại thấy Vu Diệp đã đi tới cửa, không biết đang phân phó gì đó với hạ nhân ngoài cửa.
Tư thái xuất chúng, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều tràn đầy bình tĩnh khoan thai, Nam Khiếu Hoàn xuất thần nhìn, thẳng đến khi Vu Diệp lại ngồi vào trước mặt y, mới phục hồi tinh thần lại.
“Ngươi tự đi được không?” Vu Diệp ôn nhu hỏi.
“Có, có thể…” Bị cặp mắt sâu thẳm hàm chứa thân thiết quan tâm kia nhìn chằm chằm, Nam Khiếu Hoàn giống như vẫn còn trôi nổi trong một khắc xuất thần vừa nãy, không hiểu sao lại có chút lúng túng, vội vàng mặc hảo quần dài, nhưng lại tác động đến chỗ phía sau kia, động tác đột nhiên bị kiềm hãm tại chỗ.
Vu Diệp nhìn bộ dạng luống cuống tay chân hiếm có của y, bất giác cười ra tiếng: “Vẫn là để ta đỡ ngươi đi, trên lưng ngươi có thương tích, nên cẩn thận một chút.” Dứt lời, cũng không đợi Nam Khiếu Hoàn đáp lại, trực tiếp tiến lên, đem người đỡ lấy đặt tựa vào trên người mình, đứng dậy hướng hồ tắm phía sau điện đi đến.
Nước trong hồ bốc lên nhiệt khí, Vu Diệp thật cẩn thận tháo xuống vải trắng đã thấm máu đỏ trên lưng Nam Khiếu Hoàn. Cho dù trong lúc tình sự hắn đã vạn phần cẩn thận, nhưng khi nhiệt tình dâng cao, vẫn không cẩn thận đụng trúng miệng vết thương.
Người nằm úp vào vách hồ lúc này mày kiếm nhíu chặt, thân mình khẽ giật, gắt gao bám chặt thạch bích, trong suốt quá trình, thủy chung không thốt ra một tiếng.
Rốt cục cởi xuống hết vải trắng dính máu, Vu Diệp thật cẩn thận rửa sạch miệng vết thương, cầm lấy bình nhỏ trên bàn bên cạnh ao được thị nữ đưa tới trước đó, theo thứ tự mở ra nắp bình, giúp Nam Khiếu Hoàn bôi thuốc.
Nước thuốc lành lạnh, hương khí lượn lờ, Nam Khiếu Hoàn ngâm mình trong nước hồ ấm áp, ngửi mùi hương như có như không kia, ý thức dần dần trở nên mơ hồ…
Đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, Vu Diệp đang bôi thuốc sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy giữa sương khói lượn lờ, một thân ảnh màu trắng dần dần xuất hiện, tuấn nhan hàm vài phần tức giận, đang lạnh lùng nhìn hắn.
“Sư phụ, sao ngươi lại tới đây?” Vu Diệp có chút nghi hoặc, nhưng động tác trên tay cũng không ngừng, đem bình nhỏ cuối cùng đặt trở về vị trí cũ, cầm lấy vải trắng sạch, thật nhẹ tay giúp người nọ băng bó.
“Tiểu tử ngươi có thể ở đây nhàn nhã ngâm mình, ta vì sao không thể tới, ân?” Mộ Vân Tiêu thiêu mi, hướng Vu Diệp đi tới, khẩu khí thập phần tức giận.
Ngồi xổm xuống bên cạnh ao, tầm mắt Mộ Vân Tiêu liếc nhìn về phía người đã ngủ gục gần đó, nói: “Ai, đúng là thiên hạ đảo ngược rồi, Tam ca của ngươi vừa mới tỉnh, tiểu tử vô tâm nhà ngươi đã ở đây ôm ấp mỹ nhân trong ngực, vui đến quên cả trời đất.”
Vu Diệp bật cười, đoán rằng Mộ Vân Tiêu vừa tới chỗ Ti Hoàng Hàn Hồng, không nhìn thấy hắn, không biết bởi vì nguyên nhân gì, lại sinh hờn dỗi. Lúc này mở miệng: “Sư phụ nếu nhàm chán, cùng xuống đây ngâm mình đi, nếu tịch mịch, cũng có thể kêu tới một mỹ nhân, thầy trò chúng ta hảo hảo tâm sự.”
Mộ Vân Tiêu lập tức nhíu mi, nhìn nhiệt khí lượn lờ trên mặt hồ, ghét bỏ lắc đầu: “Bẩn chết được! Ngươi tự mà ngâm đi…”
Vu Diệp không đáp lại tiếp tục cười, khom người tiến đến bên tai Nam Khiếu Hoàn thấp giọng kêu vài tiếng, không có tiếng đáp lại, liền biết y đã thật sự mệt mỏi, mới có thể ngủ quên ở trong hồ tắm thế này. Bất đắc dĩ khẽ thở dài, hắn lại một tay ôm lấy thắt lưng Nam Khiếu Hoàn, đem người đỡ lên, âm thầm vận nội lực, không phí bao nhiêu khí lực, đã đem người rời khỏi hồ nước.
Lau khô Nam Khiếu Hoàn, thay y phủ thêm áo choàng, tiếp tục tự lau khô chính mình, cầm lấy quần áo mới, bắt đầu mặc.
“… Nam Khiếu Hoàn?” Ánh mắt dừng ở nam nhân tựa người vào thạch bích bên kia, Mộ Vân Tiêu có chút nghi hoặc mở miệng. Không phải hắn hoài nghi hai mắt của mình, mà là do loại nam nhân thân thể rắn chắc, lạnh lùng kiên cường như vậy xưa nay đều không phải là khẩu vị của đồ đệ nhà mình… như thế nào…
“Đúng là y.” Vu Diệp gật gật đầu, ngừng một chút lại bỏ thêm một câu, “Sư phụ, chu kỳ bảy ngày một lần kia, có nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt không?” Ngày đó Mộ Vân Tiêu vẫn chưa nhấn mạnh về thời gian, nghĩ đến, có lẽ không đến mức phải đặc biệt nghiêm ngặt…
“Người kia… là y?” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên trở nên âm trầm, ánh mắt Mộ Vân Tiêu lại quét qua, sau một lúc lâu, mới quay đầu, nghiêm mặt cảnh cáo nói: “Ngươi thưởng thức y, không đưa y vào Lạc Tình Cung, ta có thể hiểu. Nhưng một khi đã như vậy… Đừng quên những gì ta đã từng nói với ngươi! Hơn nữa, nhớ lấy, đừng quá mức trầm mê!”
“Ta biết…” Nghĩ đến có lẽ hành động vừa rồi của hắn làm cho Mộ Vân Tiêu hiểu lầm, Vu Diệp bật cười, nhưng cũng không muốn giải thích. Đứng lên nâng dậy Nam Khiếu Hoàn, Vu Diệp một bên bước đi, một bên chuyển đề tài, hỏi: “Sư phụ có lời gì muốn hỏi, cứ hỏi đi.”
Trải qua chút kinh ngạc vừa rồi, nghẹn khí trong lòng Mộ Vân Tiêu bất tri bất giác cũng tan vài phần, bởi vậy lần này mở miệng, thái độ đã khá hơn nhiều: “Kinh thành bên kia có tin tức gì không?”
“Chiếu thư phụ hoàng tự tay viết sáng nay vừa truyền đến.” Vu Diệp đáp, lại đem nội dung trong chiếu thư thuật lại cho Mộ Vân Tiêu nghe.
Thuấn Ngọc Vương gặp chuyện không mất mấy ngày, đã lan truyền khắp nơi, làm huyên náo cả triều đình. Những người đứng về phía Ti Hoàng Hàn Hồng không ngừng kêu la khiến hoàng đế phải hạ lệnh nghiêm tra, mà Ti Hoàng Hàn Vũ cùng Ti Hoàng Hàn Luyện cũng phụ họa. Cho dù có chán ghét Ti Hoàng Hàn Hồng, hoàng đế cũng biết chuyện một Vương gia gặp chuyện không thể tùy tiện cho qua, vì thế thuận theo yêu cầu, phái vài quan viên đi thăm dò. Đồng thời, lại viết một phong chiếu thư gửi tới cho Mộ Hàn Trọng, cho phép Ti Hoàng Hàn Hồng quay về kinh trễ nửa tuần… nhưng lại không hề nhắc đến việc tăng thêm bảo vệ cho người vừa mới trải qua một trận ám sát thập tử nhất sinh kia…
“Đợi thương thế của Tam ca tốt hơn, ta sẽ tự mình hộ tống hắn hồi kinh.” Vu Diệp đem quyết định lúc sáng nói ra miệng. Hắn đã đáp ứng Mộ Hàn Trọng sẽ chiếu cố tốt Tam ca của hắn, đương nhiên phải thực hiện đúng lời hứa, hơn nữa là… đối với kinh thành, trung tâm quyền lực của đại Dận Quốc kia hắn cũng phi thường có hứng thú.
Mộ Vân Tiêu cũng không ngạc nhiên, cho nên chỉ thản nhiên ‘Nga’ một tiếng, đột nhiên nghĩ tới gì đó, đôi con ngươi đen trong mắt phượng xoay chuyển, lát sau đã hạ quyết định: “… Ta cũng đã lâu chưa đi qua kinh thành, hiện cũng nên quay về chốn cũ một phen xem sao. Hàn Trọng, sắp xếp thêm một chiếc xe ngựa!”
“Sư phụ?”
Vu Diệp giật mình nhìn về phía hắn, Mộ Vân Tiêu trời sinh tính tình không thích quyền thế, lại vô cùng chán ghét bọn người gió chiều nào theo chiều đó trong kinh thành, bởi vậy mới sớm thoát ly kinh thành, nhưng hiện tại hắn lại nói muốn quay về chốn cũ…
“Làm sao?” Mộ Vân Tiêu khoanh hai tay trước ngực, mắt phượng liếc về phía Vu Diệp, bộ dáng ngụ ý rằng nếu ngươi dám mở miệng ta liền hảo hảo dạy dỗ ngươi.
Vu Diệp cười gượng hai tiếng, không hề nói gì.
Đem Nam Khiếu Hoàn an trí ổn thỏa ở trên giường, Vu Diệp phân phó thị nữ vài câu, liền mang theo Khanh Nhan cùng Ỷ Lôi, đi Cửu Thiên Điện.
Cửu Thiên Điện được xây dựng bằng cẩm thạch, tọa ở phía Nam, khí thế hùng vĩ, điện nằm trên đỉnh núi Trọng Diêm Hiết, trước điện là dãy lan can làm bằng cẩm thạch khắc hoa văn, uốn lượn bao vây, cửa chính treo cao tấm biển Cửu Thiên Điện, ba chữ rồng bay phượng múa, giống như Giao Long đang bay lên chín tầng mây.
Hai bên phía trước tòa đại điện, nhất tề đứng hai hàng vệ sĩ, dưới ánh mặt trời, liếc mắt nhìn một cái, chỉ thấy hàn quang lóe sáng.
Vu Diệp mang theo hai người đi qua, y bào theo gió tung bay, vệ sĩ ở hai bên đều quỳ xuống đất hành lễ.
Vào điện, ngồi xuống, Khanh Nhan cùng Ỷ Lôi chia làm hai bên, bốn vị Đường chủ phân ra ở bốn hàng phía dưới, các môn chủ cung kính đứng phía sau bọn họ, cũng không thiếu người của Lăng Tiêu Các và Vô Ky Lâu, cùng với hơn mười ám vệ của Quán Thiên Các, còn có vệ sĩ đứng hai bên, nhìn thoáng qua, cả đại điện đứng đầy ấp người.
Thế nhưng cho dù có nhiều người như vậy, trong điện vẫn vô cùng yên tĩnh, mọi người đều nín thở ngưng thần, không dám động đậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.