Mộ Hàn Trọng

Chương 39:




Dận Quốc buôn bán phồn vinh, các đại thành trấn, lấy Huyền Chu làm đầu não, đã sớm hủy bỏ những hạn chế trong buôn bán ở tiền triều, không chỉ vấn đề thời gian, mà ngay cả vấn đề khu vực cũng đều được hủy bỏ. Ngoại thành mở cửa tự do buôn bán, mà việc buôn bán cũng không phải chịu sự giám sát của quan phủ. Nhưng trong nội thành Huyền Chu, vốn là nơi ở của nhiều quan to và hoàng tộc, cùng với trung tâm chính quyền đất nước, cho nên bị quản chế nghiêm khắc hơn rất nhiều so với ngoại thành, mặc dù cũng có cửa hàng san sát nhau, nhưng độ náo nhiệt lại kém hơn rất nhiều.
Ngày 7 tháng 7, Vu Diệp mang theo Nam Khiếu Hoàn xuất môn, đi Quyền phủ, nhưng chỉ bước trên đường chốc lát, lông mày liền không tự giác cau lại.
Nhìn ngã tư đường phía trước, rộn ràng nhốn nháo, nam nữ già trẻ đi trên đường đều ăn mặc một thân lụa hoa, cười nói vui vẻ. Hai bên ngã tư đường, người bán hàng rong thét to giọng rao bán hàng hóa, liên tục vẫy gọi các khách nhân đi ngang qua.
Một trận tiếng cười thanh thúy của tiểu hài tử từ xa vọng tới, sau đó liền bắt gặp năm sáu nam hài tử, bộ mặt thanh tú, quần áo hoa lệ, trong tay cầm lá sen xanh biếc không biết từ nơi nào tìm được, chạy xuyên qua dòng người, thỉnh thoảng quay đầu lại quan sát, xong lại tiếp tục nhanh chân chạy trốn đồng bạn đang truy đuổi phía sau.
“Khiếu Hoàn, hôm nay là ngày mấy?”
Hai người bước chậm giữa dòng người, Vu Diệp nghi ngờ hỏi.
“Chủ thượng, hôm nay là đêm Thất Tịch.”
Nam Khiếu Hoàn mặt không chút thay đổi đáp.
Ngày 7 tháng 7… Đúng rồi, ngày này hằng năm, chính là ngày cả Dận quốc tổ chức lễ hội. Các thiếu nữ vào ngày này sẽ so tài tú công [thêu thùa], hướng Chức Nữ cầu nguyện được trí tuệ cùng tài nghệ, đồng thời cũng âm thầm ước nguyện một nhân duyên mỹ mãn; các văn nhân muốn có công danh sẽ tế bái Khôi Tinh [sao Khôi, vị thần văn chương thời xưa của Trung Quốc], xin hắn phù hộ mình thi đỗ. Mà các nữ tử đã thành thân, sẽ ở trên phố mua về con rối hình hài tử, thả trên mặt nước, cầu nguyện sinh được con cái,… Tập tục ở các nơi bất đồng, cách chào mừng lễ hội cũng không giống nhau.
Kỳ thật, hằng năm từ ngày 1 tháng 7, ngoại thành Huyền Chu sẽ mở một khu chợ gọi là ‘Khất Xảo Thị’, cho phép dân chúng mua bán các vật phẩm ăn mừng lễ hội. Khu chợ này vừa mở ra, liền nhanh chóng chật kín người, khi cách Thất Tịch chỉ còn ba ngày, xe ngựa khó đi, đám đông chật chội, thẳng đến đêm khuya, dòng người mới thưa dần. Nhưng trong nội thành vì có quản chế tương đối nghiêm ngặt, cho nên đợi tới đêm Thất Tịch, Vu Diệp mới nhớ ra còn có ngày lễ lớn này. [Khất Xảo Thị: chợ bán đồ vật cầu Chức Nữ giúp cho khéo tay thêu thùa – phong tục xưa]
Một đường chen lấn đi đến Quyền phủ, lần này hạ nhân trực tiếp dẫn hai người tiến vào thư phòng của Quyền Bình Sinh. Nhìn thấy Vu Diệp, Quyền Bình Sinh thật cao hứng, buông bút trong tay, kéo người qua, cho hắn xem bức tranh chính mình vừa mới vẽ xong.
Trên mặt giấy Tuyên Thành, mực đen tùy ý vẽ phác thảo, ít ỏi vài nét bút, nhưng đã tái hiện lại khung cảnh chiến mã tê minh trên chiến trường.
Vu Diệp trước mắt sáng ngời, quay đầu vui vẻ nói: “Lão sư có phải là vẽ trận chiến của hai mươi lăm năm trước, tiên đế trên đường Nam chinh, ở Vĩnh Trữ Quan chiến đấu với Sí quân?”
“Đúng vậy, Hàn Trọng ngươi hảo nhãn lực!” Quyền Bình Sinh cười ha ha, vuốt râu, tán dương, nhãn châu xoay động, lại hỏi, “Ngươi là như thế nào nhìn ra?”
Vu Diệp cười khẽ, ngón tay chỉ vào nơi quân lính tập trung đông đúc trên bức tranh: “Nếu ta không nhìn lầm, loại áo giáp chống lửa này, chính là Liệt Hỏa Giáp vang danh khắp thiên hạ. Loại áo giáp này sử dụng kim loại tạo ra, quý hiếm vô cùng, nhưng một khi chế tác được thành phẩm, cơ hồ chống đỡ được tất cả vũ khí, loại kim loại đặc thù này, cả đại lục chỉ có Sí Quốc mới có. Hơn nữa, có thể trang bị cho một đội kỵ binh lớn như thế, nhất định chỉ có thể là Sí Quốc.”
“Ha ha ha! Không tồi, không tồi!”
Chiến thắng ở Vĩnh Trữ Quan của Văn đế hai mươi lăm năm trước, là trận chiến đầu tiên mọi người biết tới thanh danh Quyền Bình Sinh, cũng là trận chiến mà lão thường hoài niệm nhất. Giờ phút này Vu Diệp thành thạo nói ra, không khỏi khiến cho tâm tình Quyền Bình Sinh sung sướng.
Lão hết sức cao hứng, lôi kéo Vu Diệp ngồi xuống trước cửa sổ, lại hỏi hắn một ít vấn đề về trận chiến kia, Vu Diệp đều nhất nhất chính xác đáp lại.
Hai người hàn huyên một hồi, đề tài chuyển tới thực lực hiện nay của Dận Quốc, còn nói đến việc quân sự trong mười năm gần đây, quật khởi nhiều thanh niên trẻ tuổi tài giỏi, trong đó có ba người nổi danh nhất, đó là Thánh Hỏa tướng quân Tạ Viêm, Thần Thủy tướng quân Phùng Tĩnh Hải và Thiên Phong tướng quân Ti Hoàng Hàn Hồng.
Nói xong một câu, Quyền Bình Sinh thở dài, nếp nhăn trên mặt hiện lên thật nhiều lo lắng: “… Hiện giờ đất nước chúng ta nhìn bề ngoài mọi thứ đều tốt, kỳ thật ẩn bên trong là vô vàng khó khăn. Địch nhân ở phương Bắc, cùng chúng ta kết minh chỉ mới một tháng, đã sinh ra rất nhiều sự tình…”
“Hai nước kết minh, đối với dân chúng ở biên quan mà nói, đích xác là một chuyện tốt.” Vu Diệp than nhẹ, “Thế nhưng mười mấy năm trước, khi phụ hoàng vừa mới đăng vị, liền phái sứ giả tới Bắc Địch, đàm luận nghị hòa, lúc ấy bọn họ một câu liền cự tuyệt, mà phụ hoàng bận việc chinh chiến, không có thời gian lo liệu, vì thế mới để cho bọn họ có cơ hội tu sinh dưỡng tức. Cho đến hiện tại, Bắc Địch liền trở thành mối họa lớn nhất với đất nước chúng ta.” [tu sinh dưỡng tức: khôi phục và ổn định lực lượng]
“Hơn nữa Tam ca đã cùng bọn họ chiến đấu suốt ba năm, không biết đã đánh bại bọn họ bao nhiêu lần, lúc này bọn họ đột nhiên phái người sang nói muốn nghị hòa kết minh… Quả thật không thể không nghi ngờ.”
Ánh mắt Vu Diệp tối sầm, thanh âm tự thuật cũng vô thức trầm trọng lên.
Mà đối với Quyền Bình Sinh, lần này hàn huyên lại nói ra đúng quan điểm của lão. Lúc trước khi nghe được tin tức này, lão đã tận lực phản đối, nhiều lần giảng giải khẩn cầu hoàng đế. Nhưng mà lão một lòng vì nước trù tính, nhưng tất cả đều bị chìm xuống giữa cuộc chiến giành đế vị của các hoàng tử. Phía của đại hoàng tử, dựa vào được hoàng hậu cưng chiều, cuối cùng đạt được mục đích, làm cho hoàng đế hạ ba đạo kim bài, lệnh Ti Hoàng Hàn Hồng triệt binh, cùng địch quốc ký kết hiệp ước.
Nghĩ đến đây, mày Quyền Bình Sinh gắt gao nhăn lại, ánh mắt nhìn chằm chằm bức tranh trên bàn, trầm mặc thật lâu không nói.

“Gia gia!”[ông nội]
Không khí trong thư phòng trầm mặc không bao lâu, đột nhiên bị một thanh âm đánh vỡ.
Người chưa tới tiếng đã trước vang, tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, cuối cùng “Phách lạp” một tiếng, cửa thư phòng bị người tới đẩy ra, vọt vào một người trẻ tuổi thân mặc áo giáp: “… Nghe nói Hàn Trọng đến đây?!”
Hắn ước chừng hai mươi tuổi, thân hình cao lớn, áo giáp màu bạc toát ra khí thế sát phạt. Gương mặt tuấn lãng nho nhã, hai mắt sáng ngời, hắc bạch phân minh, giờ phút này đang hàm chứa vài tia hưng phấn cùng vui sướng, nhìn phía Quyền Bình Sinh.
“Lớn tiếng như vậy, còn ra thể thống gì!” Quyền Bình Sinh giận tái mặt, khiển trách, hai mắt lão nhẹ nâng, người trẻ tuổi kia lập tức cúi đầu, im bật, quy củ đứng nghiêm ở lối vào, không dám tiền thêm một bước.
Khẽ thở dài, Quyền Bình Sinh sau một lúc lâu mới mở miệng: “Tự Hiệu, lại đây tham kiến Hoàn Dạ Vương điện hạ!”
Thân thể người trẻ tuổi nghe thấy ba chữ Hoàn Dạ Vương liền khẽ run lên, lập tức nhịn không được trộm ngẩng đầu, rất nhanh liếc nhìn một cái về phía ghế Vu Diệp, sau đó liền thành thành thật thật tiêu sái bước đến trước mặt Vu Diệp, quỳ xuống một chân, hai tay ôm quyền, làm một tư thế chào của võ tướng: “Mạt tướng tham kiến Vương gia!”
Xem ánh mắt người này, tựa hồ là cùng Mộ Hàn Trọng có quen biết cũ, nhưng… Vì sao hắn lại không hề có một tia ấn tượng, Vu Diệp thiêu mi suy nghĩ, ánh mắt dừng ở áo giáp trên người đối phương, biết người trước mắt này là một võ tướng, trong miệng đạm nói: “Ngu hầu không cần đa lễ.”
Quyền Tự Hiệu từ mặt đất đứng dậy, theo chỉ bảo của Quyền Bình Sinh, ngoan ngoãn đứng ở một bên.
“Ha hả, không biết Hàn Trọng ngươi có còn nhớ tên bất hảo tiểu tử nhà lão này không?” Một khắc trước gương mặt vẫn uy nghiêm, một khắc sau liền tươi cười, mặt mũi hiền lành, công phu thay đổi sắc mặt của Quyền Bình Sinh thực tốt.
Vu Diệp còn chưa kịp nói chuyện, Quyền Tự Hiệu bên kia nghe thấy gia gia nhắc tới mình, ánh mắt nhìn chằm chằm trên mặt đất khẽ giật giật, bỗng nhiên ngẩng đầu hướng Vu Diệp nhếch miệng cười, nụ cười kia hồn nhiên trong suốt, làm cho Vu Diệp trong lòng khẽ động.
Nụ cười như vậy giống như đã từng gặp qua, nhưng gương mặt trước mắt xa lạ như thế, hắn trầm mặc suy tư sau một lúc lâu, cũng nhớ không nổi hai người đến tột cùng đã gặp nhau ở nơi nào.
“Đúng rồi… Lúc ấy Hàn Trọng ngươi tuổi còn nhỏ, có lẽ là không nhớ rõ.” Quyền Bình Sinh vỗ vỗ bả vai Vu Diệp, liếc mắt nhìn tôn tử của mình, “Năm đó hắn may mắn được bệ hạ để mắt, khi hắn năm tuổi liền cho phép tiến cung làm thư đồng.”
Thư đồng? Vu Diệp nhướng một bên mày, quay đầu nhìn thanh niên, cẩn thận đánh giá một lúc lâu… Đúng rồi, trong trí nhớ có một đoạn thời gian, tựa hồ có một nam hài nho nhỏ, luôn luôn đi theo phía sau Mộ Hàn Trọng, tự cho mình là người bảo vệ của Mộ Hàn Trọng…
“Ha ha… Ta nhớ ra rồi.” Vu Diệp theo ghế đứng dậy, tiến lên vài bước đi đến trước mặt Quyền Tự Hiệu, trong mắt đều là trêu chọc nhìn về phía thanh niên: “Ngươi chính là một trong những tiểu thí hài hay cười nhạo gọi ta là Ải Đông Qua!” [Ải Đông Qua: trái bí đao lùn]
Giờ phút này, hai người mặt đối mặt mà đứng, cũng bởi vậy, Nam Khiếu Hoàn ở bên cạnh liền phát hiện một sự thật về chủ tử nhà mình, hắn so với thanh niên đối diện, cao hơn nửa cái đầu.
Ngốc lăng một hồi, Quyền Tự Hiệu tựa hồ cũng phát hiện điều đó. Hắn nhẹ khụ một tiếng, vừa nâng mắt, liền đối diện với đôi con ngươi đen mang ý cười ngâm ngâm của Vu Diệp, nhất thời, trên gương mặt tuấn lãng nổi lên đỏ ửng. Hắn ấp úng nửa ngày, rốt cục nghẹn ra một câu: “Kia, thời điểm đó… Hàn Trọng ngươi thật sự là rất nhỏ!”
Lời này vừa thốt ra, Quyền Bình Sinh ngồi bên kia nhẹ cong khóe miệng, mà Vu Diệp đầu đầy hắc tuyến, trầm tĩnh nhìn hắn sau một lúc lâu, cũng phì cười. Quyền Tự Hiệu này, so với khi đó, tính tình thật sự là một chút cũng không thay đổi.
“Đúng, đúng, đúng. Ta lúc ấy thực nhỏ gầy, cho nên… Không thể trách được ngươi gọi ta như vậy.” Vu Diệp nhoẻn cười, nhìn thanh niên đối diện, nhân lúc hắn vẫn ngốc lăng, Vu Diệp mở ra hai tay, cho Quyền Tự Hiệu một cái ôm, “… Lại nhìn thấy ngươi, ta thật rất vui vẻ, Tự Hiệu.”
“Hàn Trọng…” Đợi ôm chấm dứt, Quyền Tự Hiệu thì thào ra tiếng nhìn về phía Vu Diệp, mặt đỏ mắt ướt, cảm động không thôi.
Quyền Bình Sinh ở một bên nhìn hai người liền ha hả cười ra tiếng, theo ghế đứng dậy: “Lão phu đột nhiên nhớ tới, còn có một số việc phải đi xử lý. Hàn Trọng ngươi không cần chờ ta, các ngươi người trẻ tuổi nhiều năm không gặp, cùng đi dạo nói chuyện đi!” Dứt lời chỉnh lý lại y bào, bước ra cửa thư phòng, không biết vội cái gì liền rời đi.
Quyền Bình Sinh mới vừa đi, Quyền Tự Hiệu liền thật mạnh thở phào một hơi, tùy ý kéo ghế qua ngồi dựa vào, bắt đầu cởi áo giáp trên người, áo giáp của hắn vừa mới cởi xuống, ngoài cửa liền bước tới một thị nữ, cầm y phục hoa lệ mới tinh dâng lên: “Thiếu gia, y phục ngài phân phó.”
Quyền Tự Hiệu cũng không kiêng dè Vu Diệp, ở trước mặt hai người trực tiếp thay y phục, một chút cũng không để ý việc này có thất lễ hay không. Hoàn hảo Vu Diệp không phải loại người hay so đo, cho nên chỉ có thể bất đắc dĩ buồn cười ngồi ở một bên chờ đợi.
Đợi hắn thay xong y phục, bước đến trước mắt Vu Diệp, Vu Diệp chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Tử ngọc kim quan, y phục đỏ thẫm, bên hông đeo trường kiếm, khí vũ hiên ngang, đúng tiêu chuẩn một vị công tử tướng mạo đường đường!
Quyền Tự Hiệu phi thường vừa lòng, tiến đến trước người Vu Diệp, cười hì hì nói: “Hàn Trọng, ngươi buổi chiều nếu không có việc gì, chúng ta ra ngoại thành đi dạo được không?”
“Ân?”
“Hôm nay là đêm Thất Tịch a, vừa rồi trên đường ta quay về đây, nhìn thấy thật là náo nhiệt! Ngươi biết không, Đạo Hương Cư vì hôm nay là Thất Tịch, còn đặc biệt cho ra nhiều loại điểm tâm mới! Mùi vị kia, chậc chậc…” Nói tới ăn, trên mặt Quyền Tự Hiệu một mảnh khát khao, nói xong điểm tâm ở Đạo Hương Cư, lại bắt đầu nói đến hai bên đường ngoài cửa Chu Tước Môn có bán đủ loại đồ ăn vật đủ phong vị, nào là bánh mật ong, thịt bò muối, hoành thánh nhân thịt gà, bánh bao quả mơ… Theo miệng hắn không ngừng kể ra, thẳng đến Vu Diệp hắc tuyến đầy mặt, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nam Khiếu Hoàn vẻ mặt bình tĩnh vẫn đứng ở phía sau mình, Vu Diệp lại quay đầu, biết mình nếu vẫn không lên tiếng, người trước mắt này có thể sẽ kể mãi không dừng, vì thế đành phải hướng Quyền Tự Hiệu gật gật đầu: “Hảo hảo hảo, ta đi ta đi!”
“Thật sự!” Quyền Tự Hiệu mừng rỡ, hung hăng vỗ vỗ lưng Vu Diệp, cười to vài tiếng: “Ha ha ha, đây mới là hảo huynh đệ! Đi, ta hôm nay liền hảo hảo mang ngươi đi ngao du ngoại thành!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.