Mộ Hàn Trọng

Chương 51: Nói Mê




Nắng mùa Hè rực rỡ, chiếu rọi vào phòng trong, tiếp cận một bên cửa sổ, khói bụi trôi nổi trong không trung có thể rõ ràng nhìn thấy, mà mái tóc đen dài mềm mại kia, cũng hiện lên sáng bóng như tơ lụa dưới ánh mặt trời. 
Thanh niên mặc áo trắng, thân dài đứng thẳng, ánh mắt dừng trên tấm bản đồ Vân Châu thật lớn trước mặt. 
Thật lâu sau, tiếng nói ôn hòa dễ nghe vang lên: “Phụ hoàng, người… Là nói thật?” 
Cách thanh niên áo trắng hơn ba thước, trung niên nam tử mặc một thân hoa phục màu đen ánh mắt trầm trầm, thanh âm khàn khàn hàm chứa vài phần uy nghiêm: “Chẳng lẽ trẫm thoạt nhìn giống như đang nói đùa sao, Trọng nhi?” 
Vu Diệp nghe được câu trả lời như thế, cũng không nói thêm gì nữa. 
Cái gọi là chuyện quan trọng, sau khi Vu Diệp nhìn thấy Ti Hoàng Vân Dật và Mộ Vân Tiêu cùng ở trong ngự thư phòng, nghĩ một chút liền minh bạch, không khỏi cảm thán, quả là chuyện quan trọng, hoặc là nói đối với hắn, đối với Ti Hoàng Hàn Hồng đây quả là chuyện quan trọng thập phần có lợi…
Ánh mắt Ti Hoàng Vân Dật xẹt qua Mộ Vân Tiêu cùng Vu Diệp ở cách đó không xa, cuối cùng lại nhìn trở về trên bản đồ. Hắn thật mạnh thở dài, theo ghế đứng dậy, vài bước đi tới phía sau Vu Diệp, đưa tay chạm đến bản đồ trên vách tường. 
Ngón tay của hắn lướt qua từng mảng xanh biếc, hai mươi châu ở Giang Nam, mười châu ở Tây Bắc… Cuối cùng dừng lại ở khu vực Vĩnh Xương môn được khoanh tròn bởi mực màu đỏ kia…
“Tứ châu ở Mạc Bắc… Năm đó trẫm nhất thời sơ suất, để cho địch nhân đoạt đi… Mười lăm năm qua… Trẫm chưa từng một ngày quên đi mối nhục này!” Bàn tay còn lại phủ dưới ống tay áo siết thật chặt, ánh mắt Ti Hoàng Vân Dật lãnh liệt như băng, giữa mi tâm một mảnh hàn ý, “Mười lăm năm, đã qua mười lăm năm! Là trẫm vô năng, chỉ có thể trơ mắt nhìn dân chúng tứ châu ở Mạc Bắc, phải sinh tồn dưới sự thống trị không một kẽ hở của địch nhân! … Từ đó tới nay, trẫm hàng đêm ưu tư, khó có thể chợp mắt. Lúc này đây… Mắt thấy lão thiên gia [ông trời] đã đưa tới cơ hội tuyệt hảo, nhưng trẫm vẫn không thể tự tay đoạt lại tứ châu Mạc Bắc… Thật sự đáng buồn! Thật sự… đáng giận! Khụ khụ…”
Từng câu từng chữ theo kẽ răng thoát ra khỏi miệng, tràn đầy phẫn hận cùng không cam lòng…
Trên mặt vẫn như cũ một mảnh lạnh lùng, nhưng thân thể Ti Hoàng Vân Dật lại đang không ngừng run rẩy. 
Trong giây lát, hắn vô lực khom người, kịch liệt ho khan. Tiểu thái giám đứng gần đó vội vàng giúp đỡ Ti Hoàng Vân Dật ngồi trở lại trên ghế, một bên cẩn thận lau vệt máu nơi khóe miệng hắn, một bên dùng tay nhẹ vỗ lưng Ti Hoàng Vân Dật. 
“Khụ khụ… Trẫm… Khụ khụ, trẫm không được… Trọng nhi…” 
“Nếu là năm năm trước, trẫm còn có thể mặc giáp ra trận! Nhưng hôm nay, thân thể rách nát này…”
Bên kia, Ti Hoàng Vân Dật cúi đầu lên tiếng, bên này, Vu Diệp xoay người, hướng một phía khác đi đến.
Tiếng bước chân vang lên, Mộ Vân Tiêu nãy giờ vẫn không nói một lời, như có điều suy nghĩ giương mắt. Ánh mắt của hắn trước tiên dừng ở trên người Ti Hoàng Vân Dật, ngắn ngủi nhìn một hồi, mới chuyển hướng sang Vu Diệp. 
“Sư phụ.” Vu Diệp mở miệng, gương mặt tuấn mỹ như ngọc, không chút biểu tình, “Ngay từ đầu… Người phụ hoàng lựa chọn vốn không phải là ta, mà là ngươi đúng không?” 
Thu phục tứ châu Mạc Bắc… Trọng trách lớn như thế, đặt ở trên người Mộ Hàn Trọng, thật sự không thể tưởng tượng. Mặc dù Vân Liệt Đế bách bệnh quấn thân không thể đi xa, Tam Đại Tướng quân đều đang phòng thủ tại các khu vực khác không thể tùy tiện điều động, nhưng trước khi nghĩ đến Mộ Hàn Trọng, hiển nhiên không thể không nghĩ đến một người vô cùng thích hợp khác là Mộ Vân Tiêu. 
“Quả nhiên không ngu ngốc.” Mộ Vân Tiêu đáp, “Người hướng phụ hoàng ngươi đề nghị như vậy, chính là ta.” 
“Sư phụ…” Nghe câu trả lời này, Vu Diệp thật sự không biết nên lấy biểu tình gì để nhìn Mộ Vân Tiêu. Cảm kích? Bất đắc dĩ? Hay là nén giận? Cảm kích hắn cho mình cơ hội nắm giữ quân quyền, bất đắc dĩ hắn bởi vì ngại phiền toái liền đem vị trí chủ soái đẩy cho kẻ khác, hay là nén giận hắn chưa từng cùng mình thương thảo đã đem mình dâng lên trước mặt Ti Hoàng Vân Dật… 
“Như thế nào? Có ta làm quân sư đi theo, chẳng lẽ ngươi còn sợ đánh không thắng bọn mọi rợ kia?” Mộ Vân Tiêu nhìn bộ dáng nửa muốn nói lại thôi của thanh niên trước mắt, khó chịu trừng Vu Diệp vài lần, từ đầu đến giờ hắn vẫn luôn giữ im lặng, nghe xong đoạn nói chuyện giữa Ti Hoàng Vân Dật và Vu Diệp, kẻ luôn khuyết thiếu tính kiên nhẫn như hắn, thật sự đã nhịn tới cực hạn. 
Theo ghế đứng dậy, Mộ Vân Tiêu nhìn thoáng qua Ti Hoàng Vân Dật, sửa sang lại quần áo, liền hướng phía cửa mà đi: 
“Chuyện còn lại, hoàng huynh ngươi cứ thảo luận cùng hắn là được.” Dừng một chút, liền bổ sung, “Mặt khác nhớ rõ giao dịch giữa chúng ta… Ta đi trước.” 
Thời điểm nói ra nửa câu sau, trong thư phòng đã không còn nhìn thấy thân ảnh nguyệt sắc kia.
Ti Hoàng Vân Dật được người hầu hạ dùng nước ấm uống xong vài viên thuốc, lại tĩnh tọa một hồi, rốt cục thở ra một hơi, nhẹ giọng phân phó người bên cạnh vài câu, tiểu thái giám liền cung kính lui xuống, lúc ra ngoài còn cẩn thận đóng cửa lại. 
Bên trong không gian im lặng, lư hương trong góc phòng tỏa ra hương khí lượn lờ. Tầm mắt Ti Hoàng Vân Dật xuyên thấu qua làn khói nhìn thanh niên áo trắng đứng ở trước mặt mình. 
“Ba nghìn tinh binh, ngươi tùy ý lựa chọn trong Thượng Tứ Quân. Những người được lựa chọn, về sau toàn bộ đều thuộc thân binh của ngươi. Lựa chọn xong, trẫm sẽ cho ngươi thời gian một tháng để luyện binh… Có Ngũ đệ theo hiệp trợ, ngươi có cái gì không hiểu, đều có thể hỏi đệ ấy. Sau một tháng, trẫm tin tưởng trẫm tuyệt đối sẽ không thất vọng.” 
“Ngươi mang theo bọn họ, thuận đường dẹp sạch giặc cỏ ở Bạch Châu. Đợi thời cơ thích hợp, trẫm sẽ phái người xuất ra mật lệnh, đến lúc đó ngươi liền mang binh Bắc thượng…” 
Tiếng nói khàn khàn, mang theo uy nghiêm đặc biệt của đế vương, từng câu từng chữ, tinh tế giao trọng trách cho Vu Diệp. 
“Trọng nhi, ngươi nghe rõ?” @TichLangPh ong
Ti Hoàng Vân Dật ngẩng đầu nhìn hướng Vu Diệp, hỏi. 
“Ân.” 
Vu Diệp thấp giọng đáp. 
“…” 
Ti Hoàng Vân Dật nhìn thanh niên trước mắt. Bất quá chỉ vừa mới qua tuổi hai mươi, nét trẻ con của thiếu niên còn chưa hoàn toàn rút đi… Nghĩ đến trách nhiệm mà đôi vai thon gầy kia sắp phải gánh vác, quyết tâm sau nhiều lần do dự mới hạ xuống được, hiện tại tựa hồ lại bắt đầu có vài phần dao động…
Ánh mắt hướng về phía trước đi đến, đứng ở trước mặt Vu Diệp. Nhìn gương mặt tuấn mỹ tú lệ trước mắt, gương mặt so với dung nhan như ngọc chôn sâu trong trí nhớ kia, thật sự rất giống nhau… Thoáng chốc, Ti Hoàng Vân Dật tựa như lại thấy được Kiều Niệm Sương hướng hắn dịu dàng đi tới.
Thật lâu, hắn nhắm mắt thở dài. 
“Trọng nhi… Sợ sao?” 
Lông mi dài khẽ động, Vu Diệp biết người trước mắt đang hỏi cái gì. Một nam tử hai mươi mốt tuổi như Mộ Hàn Trọng, tuy rằng thiên tư thông minh, lại theo Quyền Bình Sinh học tập bày binh bố trận ba năm, nhưng dù sao hắn vẫn quá trẻ tuổi… Giang hồ chém giết khác với đánh giặc sa trường, loại tình huống gì cũng có thể phát sinh, cho dù có Mộ Vân Tiêu đi theo, nhưng một chút không cẩn thận, vẫn có thể sẽ đánh mất tánh mạng… 
Tâm tư bách chuyển một hồi, Vu Diệp ngẩng đầu nhướng mày khẽ cười. 
“Phụ hoàng muốn nghe đáp án như thế nào?” 
Ti Hoàng Vân Dật ngẩn ra, ánh mắt hai người trao đổi giữa không trung. 
Trong đôi con ngươi đen thâm thúy, hàm chứa vài phần ý cười. Bên trong đó, có thong dong, có nhàn nhã hòa lẫn vài phần hưng phấn trước khiêu chiến, nhưng tuyệt không có một tia khiếp đảm cùng sợ hãi. 
Trong tầm nhìn Ti Hoàng Vân Dật, suốt khoảng thời gian ngắn, chỉ còn lại có đôi mắt kia. 
… 
“Ha ha ha ha ha ha ha!” Tiếng cười to đột nhiên vang lên, đánh vỡ sự yên lặng trong gian phòng, thời gian giống như bị đình trễ kia lại bắt đầu lưu động, liệt hỏa trong mắt Ti Hoàng Vân Dật dần dần biến mất, thay vào đó đều là tán thưởng cùng hài lòng, “Hoàn Dạ Vương Mộ Hàn Trọng nghe lệnh!” 
“Nhi thần có mặt!” Vu Diệp vén qua vạt áo, ‘Xoát’ một tiếng nửa quỳ trước mặt Ti Hoàng Vân Dật.
“Năm xưa, địch nhân thừa dịp Đại Dận ta nội loạn, chiếm lấy tứ châu Mạc Bắc, đến nay đã hơn mười lăm năm, lúc này lại có ý đồ bất chính, mượn cớ kết minh, âm thầm muốn xâm chiếm biên cương nước ta! Nay trẫm hạ lệnh, phong Hoàn Dạ Vương Mộ Hàn Trọng làm Vân Huy Tướng quân, dẫn ba nghìn kì binh, dọn sạch giặc cỏ tác loạn ở Bạch Châu, sau đó bí mật Bắc thượng, giành lại tứ châu ở Mạc Bắc, rửa sạch nỗi nhục của Đại Dận!” 
“Nhi thần tuân mệnh!” 
Vu Diệp nhận lấy thánh chỉ từ trong tay Ti Hoàng Vân Dật, thánh chỉ tuy nhỏ nhưng tựa hồ nặng ngàn cân, cung kính thu vào trong tay áo. 
Tầm mắt Ti Hoàng Vân Dật nhìn lướt qua tấm bản đồ treo trên tường. 
Tứ châu ở Mạc Bắc… Hắn ở trong lòng thì thào tự nói, lại nhìn về phía Vu Diệp, nụ cười trên mặt có vài phần kêu ngạo cùng thỏa mãn của bậc làm phụ thân: 
“Trọng nhi… Hết thảy… Liền kính nhờ ngươi!” 
Trở lại Vương phủ, Vu Diệp đầu tiền là đi tới chỗ Nam Khiếu Hoàn. 
Nửa ngày đã qua đi, nhưng người vẫn còn đang mê man. 
Ánh vào trong mắt chính là đường cong góc nghiêng kiên nghị. Trên da thịt màu lúa mạch đang ửng đỏ bất thường, lông mi thật dài khép chặt tạo ra bóng ma nho nhỏ dưới mi mắt, đôi môi có chút tái nhợt mím chặt thành một đường thẳng tắp, cho dù là đang ngủ, mày cũng nhíu chặt vào nhau, trên mặt cũng không thấy một tia thả lỏng. 
“Không phải đã uống dược rồi sao? Như thế nào sốt còn chưa lui?” Vu Diệp ngồi ở một bên, trong khẩu khí bất giác mang theo vài phần lo lắng mà ngay cả chính hắn cũng không phát hiện. 
“Chủ thượng…” Không ngờ người thân thể cường tráng luôn luôn khỏe mạnh nhưng lại đột nhiên phát sốt, hơn nữa còn càng ngày càng nghiêm trọng, Khanh Nhan lấy xuống cái khăn đang đắp trên trán Nam Khiếu Hoàn, để vào trong thao nước ở bên cạnh, lo lắng nói, “Ỷ Lôi đã thay đổi phương thuốc khác, vừa mới đi phòng bếp tiên dược, chắc chắn rất nhanh sẽ trở về.” 
Nàng vừa dứt lời, Ỷ Lôi liền vội vã từ ngoài cửa tiến vào, nhìn thấy Vu Diệp cũng ở trong phòng, hiển nhiên sửng sốt, nhưng rất nhanh liền kịp phản ứng: “Thuộc hạ tham kiến chủ thượng.”
Vu Diệp gật đầu đáp, đối Ỷ Lôi nói: “Tiên dược xong rồi? Đưa cho ta.” 
Trong con ngươi hiện lên vài tia nghi hoặc, Ỷ Lôi nhìn thoáng qua Khanh Nhan, do dự một chút, mới đem chén dược vừa nấu xong đưa qua. 
Nâng dậy người trên giường, Vu Diệp tiếp nhận chén dược, lông mày không tự giác nhăn lại. Nhìn chén dược đen đặc kia, cho dù không phải cho mình uống, nhưng chỉ cần ngửi thấy hương vị của nó, cũng đủ khiến hắn nhíu mày thở dài. 
“Khanh Nhan, đem một thao nước ấm tới đây, còn có khăn sạch và áo lót mới.” Dùng thìa khuấy nước dược trong chén, Vu Diệp phân phó nói. 
Độ ấm như vậy, vẫn là nhanh chóng uống vào mới tốt… Ở trong lòng suy tư một hồi, ánh mắt Vu Diệp không tự giác lại rơi xuống trên đôi môi tái nhợt của Nam Khiếu Hoàn. 
Đêm qua… Còn từ nơi này nghe được từng tiếng rên rỉ ẩn nhẫn mị hoặc lòng người, mà hiện tại, đôi môi tái nhợt đối lập với cả gương mặt đỏ ửng, khiến trong lòng hắn trào ra vô hạn thương tiếc… Nội tâm cảm thán, ý bảo Ỷ Lôi đứng bên cạnh bưng chén dược, Vu Diệp một tay nhẹ nắm lấy cằm Nam Khiếu Hoàn, một tay đem từng muỗng từng muỗng nước dược chậm rãi uy vào khóe miệng hơi hé mở kia.
Uy xong chén dược, Khanh Nhan bưng nước ấm đã đứng ở bên cạnh chờ hồi lâu. Vu Diệp quay đầu xem nói: “Thu thập xong liền lui ra đi, nơi này đã có ta.” 
Hai người Khanh Nhan cùng Ỷ Lôi liếc mắt nhìn nhau một cái, nhẹ giọng đáp ‘Vâng’, Ỷ Lôi thu hồi chén dược, Khanh Nhan đem quần áo sạch đặt lên cái bàn gần đó, liền cung kính lui xuống. 
Xốc lên chăn ấm, Vu Diệp ôm Nam Khiếu Hoàn, giằng co một hồi, mới đem được áo lót ướt đẫm mồ hôi trên người y cởi xuống. Sau đó cầm lấy cái khăn ngâm trong thao nước ấm, cẩn thận lau qua từng tấc da thịt, sau đó lại đem người nhẹ nhàng lật lại, bắt đầu lau sau lưng. 
Từng nơi khăn ướt lau qua, đều lưu lại một đạo thủy ngân, có vài giọt nước theo trên lưng trượt xuống, thấm vào đệm giường. Ánh mắt Vu Diệp đảo qua những dấu hôn có đậm có nhạt trải khắp trên da thịt màu lúa mạch kia, không tự giác nuốt một ngụm nước bọt, ngầm mắng chính mình một tiếng, Vu Diệp thu liễm tâm tình, dùng tốc độ nhanh hơn chà lau, bất quá một hồi, rốt cục cũng dùng nước ấm đem toàn thân cao thấp người trên giường lau qua một lần. 
Dùng nước ấm để hạ nhiệt thập phần hữu hiệu, so sánh với cơ thể nóng rực vừa rồi, nhiệt độ trên người Nam Khiếu Hoàn rõ ràng đã thấp xuống. Nhanh tay thu dọn xong hết thảy, Vu Diệp thở ra một hơi, ngón tay lưu luyến mơn trớn trên cổ Nam Khiếu Hoàn. Cổ bị ngón tay quấy rầy, người đang mê man khó chịu nhíu mày, thân thể nằm trong lồng ngực Vu Diệp khẽ giật giật, hướng bên trong dời mấy tấc, đồng thời môi mỏng khẽ mở, hàm hồ phun ra vài âm thanh. 
“Nóng quá…” 
Vu Diệp đang gian nan giúp y thay quần áo liền có chút giật mình, gục đầu xuống nhẹ hôn lên trán Nam Khiếu Hoàn, nhiệt độ đã hạ, sau đó lại nâng đầu, tiếp tục động tác trong tay. 
Xỏ tay áo vào, cài hảo nút thắt, Vu Diệp ôm Nam Khiếu Hoàn, đem người nhẹ thả lại trên giường.
Cuối cùng còn thay y dịch hảo góc chăn, Vu Diệp khom người, ngón tay đem mấy sợi tóc dính ở trên trán y vén ra sau tai, sau đó đứng dậy. 
Bận việc nửa ngày, trên người lại ra một thân mồ hôi, ngửi được hương vị trên người mình, Vu Diệp bất giác nhíu mày, xoay người định rời đi, kết quả ngay sau đó, liền có chuyện ngăn lại bước chân của hắn.
“… Nương… Đừng đi…” 
Vài câu chữ nói mê, từ trong miệng nam tử tràn ra, đồng thời, nhiệt độ nóng ấm cũng theo cổ tay bị người nọ bắt lấy, truyền tới. 
Vu Diệp thoáng giật mình, chậm rãi quay lại, ánh mắt lại rơi xuống trên mặt Nam Khiếu Hoàn, chỉ thấy trên gương mặt anh tuấn, thống khổ, không muốn xa rời, sợ hãi, hỗn tạp đủ loại cảm xúc cùng quy tụ, khiến cho lòng người kinh động.
Đã sớm nhìn quen bộ dạng mặt luôn vô biểu tình, luôn ẩn nhẫn của người trên giường, giống như hiện tại… Cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. 
Nương sao?… 
Có chút cảm thán, Vu Diệp nhìn nhìn sắc trời, lại sờ sờ trán Nam Khiếu Hoàn, cúi đầu đắn đo một hồi, nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang nắm lấy tay mình ra, sau đó cởi xuống ngoại sam, tháo hài miệt, chỉ chừa lại áo lót, lên giường, đem người ôm vào trong ngực, nhắm mắt. 
Nam Khiếu Hoàn trong mơ hồ nhận thấy được người mình níu kéo hoàn hảo đã không bỏ đi, giật giật thân mình, vùi đầu vào trong lồng ngực Vu Diệp, cơ thể cũng dán sát lại. 
Người trong lồng ngực cả thân mình nóng hổi, hơi thở ra cũng mang theo nhiệt khí dày đặc, phun ở trước ngực hắn, xuyên thấu qua lớp áo mỏng manh, truyền vào da thịt. 
“Nương…” 
Tiếng thì thào vang bên tai, thanh niên nhắm hai mắt, khóe miệng gợi lên ý cười bất đắc dĩ… Quên đi, lần này, coi như một lần làm ‘Nương’ vậy… @T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.