Mộ Hàn Trọng

Chương 91: Đạp tuyết ngắm hoa mai (1)




Vì thế một hàng bốn người cùng vào nhà.
Vu Diệp ngồi uống trà ngon thị nữ vừa mới pha xong, miễn cưỡng nghiêng người tựa vào nhuyễn tháp, tầm mắt thỉnh thoảng phiêu tới vị trí Cố Thành Song đang vô cùng hưng phấn nói chuyện với Nam Khiếu Hoàn, biểu tình trên mặt tựa tiếu phi tiếu, Ỷ Lôi ở bên cạnh nhìn thấy mà không khỏi rùng mình.
Cố Thành Song... đắc tội chủ thượng từ khi nào vậy...
Ỷ Lôi nhìn theo tầm mắt của Vu Diệp, phút chốc trong ánh mắt liền pha lẫn thêm vài tia đồng tình.
Mà tại nơi hai người đang nhìn, Nam Khiếu Hoàn biểu tình lạnh nhạt, nhưng có thể nhìn ra bên dưới biểu tình lạnh nhạt đó là vẻ hơi chút mất tự nhiên. Y trời sinh bản tính nội liễm trầm mặc, không am hiểu cách thức cùng người khác ở chung. Mặc dù người đối diện là người mình từng cứu giúp, nhưng dù sao cũng đã là chuyện của nhiều năm trước, cộng thêm đối phương không chút che giấu đem hết thảy hảo cảm dành cho y thể hiện ra mặt, cho nên khi y bị thiếu niên kéo đến một góc, y chỉ biết trầm mặc nghe thiếu niên liên tục kể đủ loại chuyện to nhỏ bản thân trải qua trong mười mấy năm qua.
Về phía Cố Thành Song, sau một hồi rốt cuộc hắn cũng đem toàn bộ những gì hắn trải qua sau khi được Nam Khiếu Hoàn cứu về Lăng Tiêu Các miêu tả xong rồi, lại giống như ảo thuật không biết từ nơi nào lôi ra một cái túi, tươi cười đem cái túi đưa tới trước mặt Nam Khiếu Hoàn: "Nam đại ca, đây là một tí đồ chơi do các tỷ muội trong các làm, không quá đắc giá, nhưng lại rất tinh xảo, trong lúc rãnh rỗi, Nam đại ca có thể đem chúng ra chơi để giết thời gian."
"Cái này!?"
"Mau nhận lấy." Cố Thành Song đem đồ vật này nọ nhét hết vào trong lồng ngực y, lại trộm liếc mắt nhìn Vu Diệp ở cách đó không xa, biểu tình vốn mang theo tươi cười nhất thời trở nên có chút cổ quái, "Nam đại ca, ta còn có chút chuyện muốn nói với ngươi."
Nam Khiếu Hoàn liếc hắn một cái, ý bảo hắn mở miệng.
Nhưng không ngờ Cố Thành Song khẽ lắc đầu, lại trộm liếc nhìn ra phía sau Nam Khiếu Hoàn.
Lúc này Nam Khiếu Hoàn mới hiểu được hắn là đang cố kỵ điều gì. Không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, nhưng vẫn theo ý tứ của thiếu niên, đi ra cửa.
Cánh cửa sau lưng khép lại, Cố Thành Song lại tiếp tục hướng trong rừng trúc đi thêm một đoạn, mới dừng bước lại.
Cẩn thận nhìn xung quanh một vòng, xác nhận không có bất luận kẻ nào ở gần đây, thiếu niên mới quay lại, khuôn mặt thanh tú trở nên vô cùng nghiêm túc: "Nam đại ca, ta đã suy nghĩ nhiều ngày qua, cũng nghe được không ít từ miệng những người trong phủ... tuy rằng trong lòng vẫn cảm thấy kỳ quái, nhưng dù sao đây chính là lựa chọn của Nam đại ca, ngoại trừ chúc phúc ra, ta cũng chỉ có thể chúc phúc..."
Nam Khiếu Hoàn nhìn thiếu niên trước mặt, một mảnh mờ mịt, hoàn toàn nghe không hiểu hắn đang nói đến chuyện gì.
"A, kỳ thật trong lòng ta có một chút tiếc nuối... thế nhưng, nói sao thì, Nam đại ca và chủ thượng nhìn rất xứng đôi, hai người đứng chung rất đẹp mắt... các tỷ tỷ trong các hẳn là sẽ rất thương tâm..."
Cố Thành Song không đầu không đuôi tự mình nói liên tục, nói một hồi, thanh âm càng lúc càng thấp, biểu tình trên mặt cũng ngày càng trở nên mất mác.
Mà Nam Khiếu Hoàn vẫn luôn lẳng lặng nghe đến tận lúc này rốt cục mới nghe hiểu được chút ít.
Y hơi nhíu mày, con ngươi đen không khỏi trầm xuống vài phần.
Cố Thành Song... là đang nói quan hệ giữa y và chủ thượng?
"Nam đại ca hẳn là thích chủ thượng... thực thích thực thích đúng không..."
"... Nhưng bất luận như thế nào, Nam đại ca vẫn nên cẩn thận một chút..."
Cố Thành Song hạ mi mắt thấp giọng nói: "Chủ thượng dù sao cũng không phải người trường tính [không thích cái gì quá lâu], có lẽ hiện tại hắn thực thích ngươi... nhưng... Nam đại ca, ngươi ngàn vạn lần đừng lún quá sâu... tránh cho về sau..."
"Chuyện này ta tự biết chừng mực."
Nam Khiếu Hoàn đột nhiên cắt đứt thanh âm trầm thấp dễ nghe của thiếu niên, trong câu nói còn hàm chứa vài phần lãnh ý.
||||| Truyện đề cử: Sụp Đổ Hình Tượng |||||
Khẩu khí của y thập phần bình tĩnh, thế nhưng vẫn khiến cho Cố Thành Song mạnh rùng mình một cái.
Thiếu niên chậm rãi giương mắt, chỉ thấy vẻ mặt của hắc y nam tử đối diện vẫn thản nhiên như cũ, nhưng không biết từ khi nào đã ẩn hiện lên vài phần tiêu điều, kéo theo thân hình cao lớn kia giống như cũng bị phủ lên một lớp tịch liêu.
Cố Thành Song nuốt nuốt cổ họng, sau một lúc lâu, mới cắn môi nhìn thẳng Nam Khiếu Hoàn, trong hai tròng mắt hiện lên vài tia ủy khuất: "Nam đại ca... ta... ta không phải cố ý muốn..."
"Ta biết."
Tiếng nói trầm thấp không gợn sóng, Nam Khiếu Hoàn đưa tay vỗ vỗ bả vai Cố Thành Song: "Ý tứ của ngươi, ta hiểu được."
"Thế nhưng..."
Từ ngày đó người nọ đem mình ôm vào trong ngực, hỏi ra vấn đề kia, trong lòng y đã có đáp án. Đó là đáp án hoàn toàn xuất phát từ đáy lòng, thuần túy theo bản năng...
Nhìn thật sâu Cố Thành Song, Nam Khiếu Hoàn khẽ thở dài, mở miệng lần nữa, thanh âm trầm thấp có chút mờ mịt: "Thế nhưng, đây là chuyện riêng của ta."
"Nam đại ca!"
"Ngươi biết là được, đừng nói cho người khác biết... nếu những gì ngươi muốn nói chỉ có như vậy, ta đây liền đi vào."
Nói xong, Nam Khiếu Hoàn liền xoay người đi ra khỏi rừng trúc.
Cố Thành Song sửng sốt, lập tức phục hồi tinh thần lại, đuổi theo tới trước mặt Nam Khiếu Hoàn, vươn tay kéo lại tay trái của nam nhân.
Nam Khiếu Hoàn cúi đầu nhìn hắn.
"... Nam đại ca..." Thanh âm Cố Thành Song rầu rĩ, hắn cúi đầu, khẽ cắn môi, "Mấy ngày nay ta có điều phối chút thuốc mỡ cho ngươi, thoa lên hình xăm có thể giúp làn da khôi phục nhanh hơn..."
"... Vẫn luôn nghĩ đợi có cơ hội sẽ đưa cho ngươi... thiếu chút nữa liền đã quên."
Lưu luyến buông ra cánh tay Nam Khiếu Hoàn, Cố Thành Song cúi đầu sờ soạng trong ngực nửa ngày, mới lấy ra vài cái bình nhỏ, nhét vào trong tay Nam Khiếu Hoàn.
"... Đa tạ."
Nam Khiếu Hoàn cúi đầu nhìn thiếu niên trước mặt, sau một lúc lâu, thở dài ra tiếng.
"Ha ha."
Nghe tiếng đa tạ, Cố Thành Song có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, bộ dáng đáng thương ủy khuất không biết từ khi nào đã biến thành có chút ngượng ngùng cười cười: "Nam đại ca còn khách khí cái gì! Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta! Muốn nói đa tạ cũng phải là ta nói mới đúng a..."
Nam Khiếu Hoàn cẩn thận đem bình dược cất kĩ, bên tai lại nghe Cố Thành Song bắt đầu nói đâu đâu, bất giác có chút cười khổ.
... Đã nhiều năm như vậy, y vẫn là không quen cùng người nói nhiều ở chung...
Trở lại trong phòng, Cố Thành Song cùng Tây Ỷ Lôi nói thêm vài câu, liền đi tới hành lễ cáo lui với Vu Diệp.
Vu Diệp vẫn như cũ lười biếng tựa người trên nhuyễn tháp, ngón tay sờ sờ miệng chén trà. Nam Khiếu Hoàn theo thói quen đi đến đứng ở bên cạnh hắn.
Cố Thành Song hành lễ xong, yên lặng chờ ý tứ của hắn.
"... Về sau muốn tìm Khiếu Hoàn, cứ trực tiếp tiến vào là được."
Vu Diệp nửa híp mắt nói.
Cố Thành Song có chút kinh hỉ, lập tức thi lễ: "Thuộc hạ tạ ơn chủ thượng."
"Đúng rồi..." Nhớ tới sự kiện kia, Vu Diệp đột nhiên mở miệng gọi lại thiếu niên đã thối lui ra đến cửa, hướng hắn vẫy vẫy tay, chờ đến khi Cố Thành Song quay trở lại đứng ở cách hắn hơn một bước, mới ý bảo hắn dừng lại.
Đem chén trà đặt lên bàn nhỏ, Vu Diệp chậm rãi đứng dậy, đi tới gần Cố Thành Song.
"... Tính tình của ta rốt cuộc như thế nào... Thành Song ngươi đừng vội kết luận..."
Hắn tiến đến bên tai thiếu niên, đè thấp thanh âm, chậm rãi nói.
"Một tháng hai tháng ngươi không biết, ba năm, năm năm... ngươi chắc chắn sẽ biết."
Nhẹ nhàng nói xong hai câu, Vu Diệp đứng dậy, bỗng nhiên lại tươi cười với Cố Thành Song, sau đó quay đầu lại bước vài bước, một tay ôm lấy thắt lưng Nam Khiếu Hoàn, hướng môi y lập tức hôn xuống.
Nam Khiếu Hoàn lúc đầu còn có chút kháng cự, nhưng chỉ phút chốc, đã bị biến thành không còn thừa lực để quan tâm tới hai người còn lại trong phòng.
Cố Thành Song thất thần nhìn hai thân ảnh dính cùng một chỗ trước mắt, thân thể cứng ngắc thật lâu sau mới tìm về được tri giác.
Đêm đó, đợi tới khi người nọ tận hứng, Nam Khiếu Hoàn hai mắt đầy hơi nước, môi cũng bị khẳng cắn đến sưng đỏ.
Bàn tay ôm thắt lưng Nam Khiếu Hoàn vẫn còn chưa yên liên tục vuốt ve lên xuống, dọc theo sống lưng mơn trớn từng tấc da thịt.
"... Tiểu tử kia thích ngươi?"
Miễn cưỡng mở miệng, vẻ mặt Vu Diệp thập phần cổ quái.
"... A!?" Lời nói bay vào trong tai, nhưng đại não còn đang mơ hồ, hơn nửa ngày mới kịp phản ứng, Nam Khiếu Hoàn có chút ngạc nhiên với lời của Vu Diệp.
"—— Ngươi không biết?" Lần này đổi thành Vu Diệp kinh ngạc.
"... Thuộc hạ nên biết sao?" Nam Khiếu Hoàn cười khổ. Cố Thành Song thích y?... Chủ thượng hẳn là lại đang trêu chọc y đi?
"Hắn đã biểu hiện rõ ràng như vậy... ngươi lại không hề nhận ra chút nào?" Vu Diệp bỗng nhiên trở mình, áp Nam Khiếu Hoàn ở dưới thân, sau đó khom người đem mặt kề sát mặt y, con ngươi đen nhánh hiện lên vài tia tò mò cùng bất khả tư nghị.
Tình cảm biểu hiện rõ ràng như thế, hôm nay ngay cả Ỷ Lôi chưa hề dò hỏi Cố Thành Song câu nào cũng mơ hồ cảm giác được. Mà người nam nhân trước mắt này đã cùng thiếu niên nói chuyện nửa canh giờ thế nhưng lại không hề nhận ra?...
Nếu thật sự là thế thì... thần kinh người trước mắt này, rốt cuộc thô cứng tới mức độ nào đây?
Giống như nhìn thấy thứ gì kỳ dị, Vu Diệp dùng ánh mắt tràn ngập nghiên cứu cùng thán phục đánh giá vài vòng Nam Khiếu Hoàn, mới rốt cục từ bỏ mà ngã người trở về bên cạnh y.
Tay xoa trán, Vu Diệp nhịn không được khẽ cười ra tiếng.
Ha ha, nguyên lai đầu gỗ... cũng có ưu điểm khiến người ta đỡ lo... phải... chính là ưu điểm...
Hình xăm của Nam Khiếu Hoàn khôi phục rất nhanh, cộng thêm Cố Thành Song luôn chuyên tâm phối chế các loại dược hồi phục tốt cho y, bắt đầu từ ngày thứ năm, cơ bản đã vượt qua được giai đoạn ngứa, tróc da, kết vảy, gần như là khỏi hẳn.
Vết xăm khỏi hẳn thì cũng đồng nghĩa với việc hoa văn trên da thịt sẽ ngày càng nhạt đi, chỉ khi nhiệt độ cơ thể tăng cao mới có thể nhìn thấy.
Vì nguyên nhân này, Vu Diệp có chút buồn lòng.
Tuy rằng hình xăm sẽ hiện ra khi nhiệt độ cơ thể lên cao là rất tình thú, thế nhưng nếu có thể chỉ cần cởi y phục ra liền nhìn thấy cũng là một loại hưởng thụ nói không nên lời a.
Nhưng chút phiền muộn nho nhỏ này cũng chỉ là chợt lóe mà qua, căn bản không thể ảnh hưởng đến tâm tình tốt mỗi ngày của hắn. Chỉ cần nghĩ đến người mình thích đang ở bên cạnh mình, thương thế đã từ từ chuyển biến tốt, còn chuẩn bị cùng nhau đón mừng năm mới, là khóe miệng hắn lại không khỏi cong lên đầy mãn nguyện.
Cũng bởi vì như thế, nên thời điểm Khanh Nhan báo cáo việc điều tra về Nhâm Tông Tranh đang lâm vào cục diện bế tắc, Vu Diệp cũng biểu hiện thực thờ ơ.
Dù sao cũng đã sớm nói với Nhâm Tông Cẩm rằng việc này cần một chút thời gian không thể vội, hiện tại đương nhiên cũng không cần quá gấp gáp. Từng chút từng chút, men theo những manh mối tìm được mà điều tra từ từ, chung quy rồi cũng sẽ có kết quả mà thôi.
Vì thế vừa vung tay lên, xoay người một cái, chuyện này đã bị Vu Diệp ném ra sau đầu, thay vào đó toàn bộ đầu óc đều tập trung vào việc phải làm sao để nuôi dưỡng thân ái của mình có da có thịt nhiều hơn nữa.
Rất nhanh, đã tới ngày 23 tháng Chạp.
Hôm nay, khi Nam Khiếu Hoàn tỉnh lại mặt trời đã lên cao.
Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng vang lên vài tiếng chim ríu rít, nhưng phần nhiều vẫn rất yên ắng thanh u.
Tay chân đều lười biếng, đệm chăn mềm mại cọ vào làn da thập phần thoải mái, ngửi mùi thơm nhàn nhạt quanh chóp mũi, Nam Khiếu Hoàn nhìn đỉnh giường, đầu trống trơn.
Ngốc nhìn một hồi, cảm giác buồn ngủ lại kéo đến, y xoay người, nhắm mắt chuẩn bị tiếp tục ngủ thêm chốc lát.
Kết quả vừa mới xoay lưng, màn giường liền bị người vén lên, một trận mùi hương thơm ngát tràn tới.
"Tỉnh rồi thì mau đứng lên đi, nếu không dậy sớm cơm lại phải hâm lại lần nữa."
Thanh âm ôn nhuận dễ nghe mang theo ý cười.
Nam Khiếu Hoàn theo bản năng mở mí mắt, nhìn về hướng phát ra thanh âm, chỉ thấy thân ảnh thon dài của người nọ đứng ngược sáng, y phục màu trắng càng làm cho vóc dáng của hắn thêm cao ngất xinh đẹp tuyệt trần.
Người tới đem màn giường buộc lên, sau đó chậm rãi ngồi vào mép giường, tay kia đồng thời ôn nhu áp lên gò má y.
"... Chủ... thượng..."
Ngón tay dừng lại ở môi dưới, Nam Khiếu Hoàn ngẩn ra, mới chính thức tỉnh táo lại.
"Hôn chào buổi sáng."
Vừa nói vừa cuối người xuống, trên môi Nam Khiếu Hoàn nóng lên, một nụ hôn nhẹ nhàng đã đặt xuống.
Khi đầu lưỡi tiến vào, Nam Khiếu Hoàn cả kinh. Mấy ngày trước "hôn chào buổi sáng" không phải đều là hôn nhẹ một cái sao, hôm nay như thế nào lại biến thành hôn sâu... Ngô, như thế nào còn có một cỗ hương vị kỳ quái.. ngọt?...
Không để y tự hỏi quá lâu, ngay sau đó, y đã bị một lực mạnh kéo lên khỏi giường, ôm vào trong lòng, "hôn chào buổi sáng" lại tiếp tục được làm sâu sắc hơn nữa.
...
Hôn xong, nam nhân mới vừa thanh tỉnh đầu óc choáng váng, há miệng thở dốc, mà tên còn lại vẫn khí định thần nhàn vươn lưỡi liếm liếm môi, một bộ vô cùng thoả mãn.
"Hương vị bánh hoa quế này thế nào? Có thích không?"
Vu Diệp cười tủm tỉm tiến đến trước mặt Nam Khiếu Hoàn, tròng mắt khẽ chuyển, trêu đùa hỏi.
... Nguyên lai hương vị cổ quái lúc nãy là từ điểm tâm mà có? Nam Khiếu Hoàn ngây cả người, nửa ngày, mới ấp úng ra vài chữ: "... Có chút ngọt."
"Ha ha." Vu Diệp cười ra tiếng, đồng thời thuận tay kéo chăn trên người nam nhân ra, lại lấy qua y phục đã chuẩn bị tốt bên cạnh, "Khoảng thời gian này ở trong phủ rất buồn chán đúng không?... Đợi lát nữa ăn điểm tâm xong, chúng ta cùng ra ngoài đi dạo."
"A?" Nam nhân đang từ trên giường ngồi dậy ngẩn ra, "... Vâng."
Thời điểm mặc y phục, trên gương mặt lạnh lùng vẫn bình tĩnh vô ba như trước. Nhưng vài tia hưng phấn lặng lẽ hiện ra nơi đáy mắt đều rơi vào trong mắt Vu Diệp.
Hai người ăn xong điểm tâm, đi ra khỏi tiểu viện dưỡng bệnh của Nam Khiếu Hoàn, hướng vườn hoa phía sau phủ đi đến.
Khi đi ngang qua một tòa lầu, bước chân Nam Khiếu Hoàn dừng lại.
Trước mắt, thị nam thị nữ trong ngày thường làm việc ở các nơi khác nhau lúc này đều tụ tập cùng một chỗ, sơn lại vách tường, lau cột, dán câu đối, dán hoa cửa sổ... Trong ngoài các gian phòng đều có bóng người liên tục ra vào, tuy rằng bận rộn, nhưng ai nấy cũng tươi cười vui vẻ, làm việc vô cùng hăng say, thậm chí mơ hồ có cảm giác sức lực vẫn còn dư thừa không có chỗ dùng.
Một thân ảnh mặc y phục vàng nhạt trong đám người nghe thấy động tĩnh, nghiêng đầu sang, ở xa xa nở nụ cười với hai người: "Sớm trở về nga, chủ thượng."
"Ân." Vu Diệp gật gật đầu, nắm tay Nam Khiếu Hoàn tiếp tục hướng phía trước bước đi.
Xem tình hình, tựa hồ chuyện ra ngoài đi dạo hôm nay, tất cả mọi người đều đã biết?
Đương sự Nam Khiếu Hoàn âm thầm nghi hoặc trong lòng, nhưng sau đó vẫn như cũ không suy nghĩ ra được gì, chỉ có thể mặc cho người nọ lôi kéo mình bước về phía trước.
Còn chưa đi vào vườn hoa, chợt nghe thấy một trận tiếng kinh hoảng ồn ào, thỉnh thoảng còn có âm thanh đồ vật này nọ rơi xuống đất.
"Cẩn thận ~ giữ chặt giữ chặt! Đừng để nó thoát ra!"
"A a... cẩn thận!"
"Uy chú ý một chút a! A...!"
Vừa nghe mấy âm thanh này, Vu Diệp liền biết xảy ra chuyện gì, vài ngày trước chính hắn còn tới đây chiếu cố một lần, không khỏi có chút đau đầu: "Tiểu tử này theo ngươi hơn nửa năm, sao tính tình vẫn cáu kỉnh như vậy..."
Nam Khiếu Hoàn ở bên cạnh lại không hề nghe thấy tiếng oán giận của hắn, bởi vì toàn bộ lực chú ý của y đều đã bị con tuấn mã tuyết trắng đang lao vút tới hấp dẫn hết.
Con ngựa trắng vung cao chân, tiếng kêu hưng phấn vui mừng, cái đuôi phía sau liên tục đánh vòng, đây đúng là con ngựa hoang mà Nam Khiếu Hoàn phục tùng được trước kia --- Ngân Diệu. Từ lúc từ biệt ở Mạc Bắc Nhứ Châu, con ngựa trắng đã suốt mấy tháng không được nhìn thấy chủ nhân của mình, lúc này chỉ vừa nghe thấy tiếng bước chân của chủ nhân nó liền quên hết tình cảnh hiện tại, bất chấp hạ nhân đang giúp nó xử lý bộ lông, dặm mạnh chân một cái, liền chạy vội về hướng Nam Khiếu Hoàn.
Trong quá trình chạy va chạm với không ít vật dụng này nọ, phá hủy không ít hoa cỏ, Ngân Diệu rốt cục cũng dừng lại ở trước mặt Nam Khiếu Hoàn. Nó vội vã đem đầu cọ vào trước ngực Nam Khiếu Hoàn, bắt đầu làm nũng.
"Đã lâu không gặp, Ngân Diệu."
Nhìn thấy Ngân Diệu đã mấy tháng không gặp, hai mắt Nam Khiếu Hoàn sáng ngời. Y yêu thích không buông tay liên tục vuốt ve cổ con ngựa trắng, hoài niệm những ngày tháng không lâu trước đó một người một ngựa cùng chiến sa trường.
"A, thật không hiểu nó làm sao mà sống được ở Mạc Bắc?..." Nhìn những hạ nhân đang thu dọn tàn cục mà Ngân Diệu để lại phía sau, Vu Diệp khẽ lắc đầu, "Thức ăn phải là loại thượng đẳng, người chăm sóc không được quá xấu, ngay cả nhiệt độ nước tắm cũng không được quá nóng hay quá lạnh... quả thực chính là một tiểu công tử, còn là một tiểu công tử hay cáu kỉnh..."
Đưa tay nhéo nhẹ lổ tai Ngân Diệu, Vu Diệp đảo mắt: "Nếu không phải ngươi còn có tác dụng giúp y vui vẻ, ta đã sớm ném ngươi ở lại vùng đất hoang của Nhứ Châu kia..."
Ngân Diệu hí một tiếng, lại cúi đầu hướng trên người Vu Diệp cọ cọ. Ngô, lần này là đang nhờ cậy...
"Ha hả, hôm nay ngươi nên hảo hảo biểu hiện, nếu biểu hiện tốt, khi quay về sẽ có thưởng nga." Vu Diệp không trêu chọc lổ tai nó nữa, cầm lấy dây cương đưa vào trong tay Nam Khiếu Hoàn, sau đó ngẩng đầu, mỉm cười:
"Nắng mùa Đông ấm áp, trời xanh gió mát, mấy ngày gần đây thời tiết đều thật tốt... Khiếu Hoàn, cùng ta ra ngoại thành đạp tuyết ngắm hoa mai, được không?"
Nam Khiếu Hoàn giương mắt nhìn lên, đón nhận ánh mắt ôn nhu dịu dàng của Vu Diệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.