Mơ Ước Đã Lâu

Chương 28: Tần Tứ đã trở lại




Chương 28: Tần Tứ đã trở lại
Lời này không giống như là đang nói Lương Tấn Thành, mà giống như đang giải thích chuyện nào đó, khi người này nói chuyện khẽ cúi đầu, tóc dài để xõa khẽ rơi bên tai, nhẹ nhàng dán vào bên sườn mặt cô.
Kiều Tây không muốn nghe mấy thứ cong cong quẹo quẹo này, phiền chán quay mặt đi, nhìn tàn lửa đỏ đang còn âm ỉ cháy trên giá nướng.
Dáng vẻ này thật sự làm người ta thấy ghét, cái lạnh bạc vạn năm không đổi, vĩnh viễn lạnh nhạt bình tĩnh, lại đè nén kiềm chế.
Kiều Tây tránh ra, nhịn xuống cơn tức trong lòng, dập tắt lửa than, khắc chế tính tình mà lên lầu.
Phó Bắc vẫn luôn đi theo, theo sát phía sau.
Trên hành lang vẫn còn vài người bạn chưa vào phòng, đứng tán gẫu bên ngoài, nhìn thấy các cô thì nhiệt tình gọi một tiếng, trước mặt bạn bè Kiều Tây làm như không có chuyện gì, hàn huyên vài câu thì đi về phòng.
Đột nhiên Phó Bắc gọi cô lại.
Trên hành lang trống rỗng, không còn ai khác, Kiều Tây không dừng lại, cũng không quay đầu, chỉ là khi cô ấy gọi thì theo bản năng khựng lại, rồi mới tiếp tục đi về trước, cho đến khi mở cửa vào phòng, chặn người ở bên ngoài.
Phó Bắc không lại theo vào, đứng ngoài cửa vài phút, cho đến khi có người từ hành lang bên kia đi đến, thấy cô đứng trước cửa phòng Kiều Tây, dùng ánh mắt tò mò nghiên cứu mà đánh giá, cô mới rời đi.
Đèn trong phòng sáng lên, Kiều Tây liếc nhìn cửa phòng đóng chặt, lại đi tắm rửa rửa mặt.
Sau khi lên giường, bỗng nhiên cô chú ý đến ở tủ đầu giường có một bó hoa hồng nằm đó, từ sáng đến giữa trưa đi vào cũng không thấy, bên trong bó hoa có một tấm thiệp, nhưng bên trên trống không, một chữ cũng không có.
Có lẽ là người bạn nào đó đã đặt vào, cô không quá để ý. Biệt thự cho thuê sẽ trả trước mười một giờ, hôm sau khoảng mười giờ rưỡi mọi người mới dọn dẹp xong, Đường Nghệ đến bên này, nhìn thấy bó hồng, ngạc nhiên hỏi: "Ai tặng vậy?"
Kiều Tây mang túi xách lên vai, "Không biết, không để ý thấy ai đưa."
Đường Nghệ ôm hoa ngửi ngửi: "Còn rất đẹp, một bó to, cũng ôm không hết."
Một bó hoa to như thế, nếu ai ôm đến, chắc chắn mọi người có thể thấy được, nhưng không bị chú ý chỉ có thể là vào lúc xế chiều, lúc ấy tất cả mọi người đều đang chơi, ai rời khỏi cũng sẽ không phát hiện được.
Hai người cũng không hỏi nhiều, khi rời khỏi biệt thự, mọi người giúp mang quà đặt vào xe Jeep của Kiều Tây, có người cười nói: "Màu sắc của hoa rất hợp với xe."
Đều là sắc đỏ diễm lệ, nồng nhiệt lại phô trương.
Đường Nghệ đặt hoa vào ghế sau, còn cô ngồi vào ghế phụ lái, Kiều Tây đếm lại số người, không thấy bóng dáng Phó Bắc đâu, đang tự hỏi người đi đâu, thì một người bạn đến nói: "Kiều Kiều, bạn của cậu có việc đi trước, nói mình báo với cậu một tiếng."
Cả đám đều bận, cả ngày không rảnh nghỉ, Kiều Tây chỉ nhẹ gật đầu, gọi mọi người, xe từng chiếc từng chiếc chạy vào thành phố, vì đang trong thời gian làm việc, trên đường về không bị kẹt xe, đến phố Thất Tỉnh cũng vừa đến thời gian cơm trưa, cô lại mời mọi người ăn bữa cơm.
Về nhà, mở di động ra, tám giờ sáng Phó Bắc gửi tin nhắn cho cô, đoán chừng là đi vào lúc đó.
Muộn một chút thì Kiều Kiến Lương đến, hôm qua ông đã qua bên này, hôm nay lại đến một chuyến, Kiều Tây đã sớm nói với ông sinh nhật sẽ không về nhà, để ông không cần qua, thế mà hôm qua ông vẫn đến, chắc chắn sẽ không thấy người.
Kiều Tây giữ ông lại ăn cơm chiều, ông hưng phấn giúp nấu cơm, thức thời mà không nhắc đến hai mẹ con họ Chu, còn khoe mang quà đến đây, vui vẻ hì hì nói: "Sang năm chúng ta cùng nhau đón sinh nhật, đến lúc đó ba nấu cơm xào rau cho con, con phụ trách ăn là được."
Đời này Kiều Kiến Lương sống khá bi kịch nhưng cũng xứng đáng, vừa sáng suốt nhưng cũng không sáng suốt, ở trước mặt Kiều Tây xem như là tự hiểu rõ, cái gì cũng hiểu, nhưng lại làm thất bại mọi việc. Kiều Tây không muốn bình phán ông thế nào, chỉ vừa nấu canh vừa nói: "Cơm nước xong tôi đưa ba về."
Tránh nói đến chủ đề kia, không đồng ý nhận.
Kiều Kiến Lương hiểu rõ lại giả vờ hồ đồ, tiếp tục làm việc, hỏi cô dạo này thế nào, cuối cùng, uyển chuyển hỏi Kiều Tây đã mở quà ông tặng chưa, Kiều Tây thẳng thắn nói: "Quà tặng đều để hết trong phòng, chưa rảnh để mở."
Một chút ông cũng không để ý, lau tay nói: "Không phải con thích dây chuyền kim cương sao, nên mua cho con hai sợi, kiểu dáng đều là kiểu đang thịnh hành bây giờ, rất thích hợp với các cô gái trẻ như con."
Kiều Tây dừng một chút, không nói chuyện.
Thích dây chuyền kim cương, đã là chuyện lúc mới mấy tuổi rồi, hồi nhỏ cái gì cũng không hiểu, nên yêu thích mấy thứ lấp lánh sáng chói, sau khi trưởng thành thì thấy không có gì để thích. Kiều Kiến Lương tự cho là đã chọn đúng quà, nhưng sự quan tâm và hiểu biết về con gái mình chỉ dừng lại lúc mười mấy năm về trước, còn có tác dụng gì chứ.
Thật lâu sau, lâu đến nỗi nước trong nồi canh đã sôi ùng ục, Kiều Tây mới nói: "Sau này đừng mua, dây chuyền kim cương không hợp với quần áo của tôi."
Kiều Kiến Lương nhất thời nghẹn lời, 'À' một tiếng.
Sắc mặt Kiều Tây vẫn không biến động, tiếp tục nói: "Ba làm kinh doanh thì cách Lương Tấn Thành xa một chút, đừng giống trước đây, ngày nào cũng đến gặp ông ta, bây giờ ông ta còn khó bảo toàn cho mình, cẩn thận liên lụy đến bản thân."
"Không có, sẽ không lại liên quan đến ông ta nữa." Kiều Kiến Lương phẫn nộ nói, nhớ đến việc hợp tác với Lương Tấn Thành mấy năm trước, lúc trước chính ông ta là người sắp xếp cho ông đi đấu thầu cạnh tranh, cho rằng có thể kiếm được nhiều tiền, sau khi xảy ra chuyện còn không phải chính ông tự chịu sao. Lương Tấn Thành làm ăn không nói đến chữ tín, chỉ nói đến lợi ích.
Kiều Tây cũng lười lại quan tâm nữa, cũng mặc kệ, đến chiều tối thì đưa Kiều Kiến Lương về.
Khi trên đường về đại viện, Kiều Kiến Lương tán gẫu về Phó Bắc, nói chút chuyện Kiều Tây không biết. Có vẻ như Phó Bắc không hòa hợp với người trong nhà, sau khi về nước không bao lâu thì chuyển đến nhà của cô ấy gần làng đại học ở, nhà họ Phó vì chuyện này mà tức giận không ít, nhất là ông nội Phó, hận không thể đến làng đại học bắt người dẫn về nhà, Lương Ngọc Chỉ vì chống đỡ thể diện, vài lần chạy đến bên kia khuyên giải, đáng tiếc Phó Bắc cũng không về.
Kiều Kiến Lương không nghĩ chuyện chuyển ra ngoài ở có vấn đề gì lớn, cho rằng người trẻ tuổi nên có không gian riêng của mình, không muốn ở cùng người lớn trong nhà cũng là bình thường, nhưng vừa nghĩ thì lại nói: "Có thể lối sống nhà họ khác ta, bọn họ mấy thế hệ đều ở chung, vô cùng náo nhiệt."
Mẹ con họ Chu ở nhà, Kiều Tây chỉ chở Kiều Kiến Lương đến cổng, không đi vào, Kiều Kiến Lương giữ cô lại, cô quyết tuyệt nói: "Có khách hẹn trước hôm nay sẽ đến tiệm, ngày khác rồi lại về."
Trước khi khởi động xe rời đi, nhịn không được mà nhìn nhà họ Phó đối diện.
Căn nhà lớn đến vậy, nhiều năm trước người ra người vào, cửa sổ trên phòng tập ở lầu hai cho đến giờ đều rộng mở, bây giờ lại thanh thanh lãnh lãnh, cửa sổ trên lầu ít khi được mở ra, mặt trời không chiếu vào được, nặng nề không chút sức sống.
Hôm nay là ngày Thất Tịch, thích hợp cho mấy đôi yêu nhau.
Phố Thất Tỉnh nhộn nhịp phồn hoa, vì nghênh đón ngày hôm nay, các tiểu thương và cửa hàng đều có hoạt động chào mừng, với lượng người đông đúc trên phố như thế, chỉ cần là ngày nghỉ đều phải làm một đợt khuyến mãi.
Xung quanh tiệm xăm hình có không ít người, Kiều Tây chưa đi vào, lập tức lái xe về tiểu khu. Tới cửa, bảo vệ gọi cô lại, nói cô có hàng chuyển phát.
Là của mấy người bạn gửi đến và một bó hoa baby, hoa có nhiều màu khác nhau, trông rất đẹp mắt, bảo vệ thấy ngạc nhiên, cười nói: "Hoa này là do người ở cửa hàng hoa mang đến, cô không có ở nhà, điện thoại cũng không gọi được, nên đặt ở đây, nhờ chuyển lại cho cô."
Cũng may là bảo vệ biết cô, nếu không chắc chắn sẽ không nhận.
Kiều Tây mang đồ lên: "Làm phiên anh rồi, cảm ơn nhé."
Bảo vệ khoát tay: "Không có gì." Nhìn nhìn bó hoa trong lòng cô, khoa trương nói: "Hoa này thật đẹp."
Tuy rằng quen biết Kiều Tây, nhưng bảo vệ sẽ không nhìn trộm chuyện riêng của người ta, đêm Thất Tịch tặng hoa đến thì chắc chắn là người rất quan trọng. Nhưng Kiều Tây không nghĩ nhiều, dù sao hôm qua cũng là sinh nhật cô, có lẽ mấy người bạn kia đưa đến, vừa vào nhà thì Đường Nghệ gọi đến, hỏi: "Nhận được đồ chưa?"
Đường Nghệ không nói rõ là cái gì, lại hỏi đã nhận được chưa, Kiều Tây cho là cô ấy gửi, trong bó hoa baby vẫn là một tấm thiệp trống, có lẽ là cửa hàng hoa tặng kèm.
Đặt hoa baby vào phòng khách, bên cạnh bó hồng, một cái thuần khiết một cái nồng nhiệt, một sự tương phản rõ nét, nhưng lại hài hòa đến lạ.
Cô nói: "Rất đẹp."
Đường Nghệ đắc ý, "Mình biết cậu sẽ thích mà, chọn rất lâu mới được đó."
Một đống đồ chuyển phát, có đồ Đường Nghệ mua, còn có một số là bạn bè gửi đến, đến muộn một ngày. Kiều Tây không nghĩ nữa, vừa mở gói hàng vừa nói: "Hai ngày nữa đến trường tìm cậu, dù sao cũng không có gì làm."
Đường Nghệ sảng khoái đồng ý, nói ba mẹ cô gửi đặc sản đến đây, chờ Kiều Tây qua thì cùng ăn.
Kiều Tây lấy quà trong hộp rồi xếp mấy hộp quà rỗng thành một chồng cao, cô có chút cảm khái, bình thường không cảm thấy bản thân có nhân duyên tốt, nhưng khi sinh nhật đến lại có nhiều quà như vậy, đều không phân được là của ai tặng. Cô gửi lời cảm ơn cho mọi người, còn lại Phó Bắc, Phó Bắc tặng một sợi lắc tay, kiểu dáng cũng không phải kiểu thịnh hành hiện nay, vô cùng đơn giản, cô cầm lên nhìn, cảm giác có chút quen thuộc, nhưng cũng không để ý quá nhiều.
Sợi lắc tay này cuối cùng bị cô tiện tay ném vào ngăn kéo tủ đầu giường, bóc ra khỏi hộp, chiếm lấy một góc.
Chạng vạng trời có mưa nhỏ, trời tối đến lạ, Kiều Tây nằm lướt weibo, xem chút tin giải trí bát quái và tin tức thời sự, trong năm nay mấy phần mềm video khá phổ biến, có nhiều app lớn không ngừng được cho ra mắt, thế như sóng to gió lớn, lướt lướt bỗng chốc vọt tới một bảng xếp hạng phần mềm, nhưng cô rất ít khi chơi mấy thứ này, không nhiều hứng thú lắm.
Mệt mỏi, đi ngủ, bật chế độ yên lặng trên di động.
Cho nên không nghe thấy cuộc gọi đến vào lúc đêm khuya, điện báo vẻn vẹn một lần, hẳn là đối phương nghĩ cô đã ngủ, nên không gọi đến nữa.
Sáng hôm sau tỉnh lại, rửa mặt ra cửa, nhìn di động, nhìn có một cuộc gọi nhỡ, Kiều Tây nhíu nhíu mày, hơn một giờ sáng gọi điện đến, cái người này cũng thật bệnh mà.
Cô không gọi lại, cho dù gọi vào ban ngày cũng không nghe.
Hai ngày sau, đều không thấy bóng dáng Phó Bắc và Triệu Thập Hoan đâu, đến một chút tin tức cũng không có, cũng không phải Kiều Tây cố ý quan tâm đến hai người họ, mà là lúc trước vẫn thường nghe những người khác nhắc đến, gần đây lại không có ai nói gì.
Cô không quan tâm hai người này, chỉ là buổi chiều tình cờ gặp được Trang Khải Dương và bạn của anh ta ở trên đường, có người không giữ được miệng mà nói: "Lúc này sợ là phải chu toàn mọi chuyện một trận, vào học rồi thì cũng trốn không được."
Còn có thể là ai, không nói cũng biết.
Trang Khải Dương đạp cái người lắm miệng kia một đá, khiển trách: "Không ngậm miệng được hả, nói linh tinh cái gì."
Kiều Tây ngẩn ra, không biết có nên chào hỏi với anh ta hay không.
Trang Khải Dương vẫy tay trước, khách sáo hỏi: "Đi đâu vậy."
Cô hơi mím môi, "Về tiệm."
Trang Khải Dương à à hai tiếng, có chút qua loa lấy lệ, không nói nhiều lắm, tùy tiện tìm cái cớ đi trước, có chút ý tránh né.
Kiều Tây cũng không có hứng thú với chuyện này, cũng không chủ động đi quan tâm. Kiều Kiến Lương gọi điện thoại qua một lần, cũng không nói chuyện gì có liên quan đến, có lẽ là không có chuyện gì lớn, sau đó đến làng đại học tìm Đường Nghệ, cô gặp được Phó Bắc ở cổng trường đại học Bách khoa.
Đang trong kỳ nghỉ hè nên trường học khá vắng người, tới lui không được bao nhiêu người, khi đó cô đang đứng sau cái cổng xếp, cho nên không bị phát hiện.
Phó Bắc ăn mặc rất đơn giản, quần lưng cao phối với áo sơ mi ôm người, tóc hơi xõa, trước đây luôn được buộc lên gọn gàng, cô sóng vai đi cùng một người phụ nữ năm sáu chục tuổi, vừa đi vừa nói.
Bọn họ đi về phía khuôn viên Giang Đại, từ đầu đến cuối đều không nhìn bên này.
Lúc này Đường Nghệ đi ra, phát hiện cô đang nhìn cái gì, giải thích: "Người kia là giáo vụ của Giang Đại, đặc biệt hung dữ, lúc trước mình giúp giáo sư đến chỗ bà ấy lấy đồ, quả thực, thái độ rất ác liệt."
Giáo vụ của mỗi trường thường có một hai người như thế, không kiên nhẫn, còn hung dữ.
Kiều Tây thu hồi ánh mắt, cười cười, "Ai cậu cũng quen hết ha."
Đường Nghệ kéo cô đi ra ngoài, cười nói vui đùa. Đi đến cổng trường, sau khi lên xe, Kiều Tây nhìn về phía Giang Đại bên kia, cổng trường Giang Đại còn trống vắng hơn cả đại học Bách khoa, liếc nhìn một vòng cũng không có mấy người, bóng dáng quen thuộc sớm đã không còn
Giờ cao điểm ùn tắc đường, một đoạn đuờng ngắn ngủn bị tắc đến hai lần, Đường Nghệ nói nhảm, một đường lải nhải không dứt, cô có chuyện muốn nói, lại kiềm nén không mở miệng.
Cho đến khi cơm nước xong đưa Kiều Tây xuống lầu, cô mới không nhịn được dè dặt cẩn trọng hỏi: "Kiều Kiều, có phải cậu và giảng viên Phó có chuyện gì không?"
Chuyện này quá mức riêng tư cũng không nên hỏi đến, nhưng Đường Nghệ cảm thấy giữa hai người không đơn giản, cách thức ở chung rất lạ, cô lo lắng cho Kiều Tây, rối rắm nửa ngày mới hỏi. Khi ở cổng trường, cách rất xa cô đã nhìn thấy Phó Bắc ở đối diện, chỉ là sợ sẽ làm Kiều Tây không vui, nên nghẹn lâu như thế mới hỏi, kỳ thực sớm trước đó đã phát hiện rồi.
Kiều Tây hạ mắt rồi lại nâng lên, nghiêng đầu nhìn về phía cô ấy, hỏi lại: "Mình và cô ấy giống như có quan hệ gì lắm sao?"
Đường Nghệ ngượng ngùng, nếu nói tiếp sẽ làm cô ấy không vui, cô nói: "Không tính là rất giống, chỉ là ít giao tiếp."
Không khí nhất thời ngưng trệ, không biết Kiều Tây đang nghĩ gì, sau một lúc lâu, nhẹ nhàng nói: "Mình và cô ấy không quá quen, chỉ biết thôi."
Biết đã chạm phải vùng cấm, Đường Nghệ âm thầm mắng mình lắm miệng, hận không thể thu lại lời vừa rồi, vội chuyển sang đề tài khác thoải mái hơn.
Cảm xúc của Kiều Tây cũng không giống như tưởng tượng của cô ấy, mất mát, hoặc là mất hứng, ngược lại là dáng vẻ không có gì, làm người ta không đoán được.
Xe Jeep dần dần tiến vào trong màn đêm, xa xa là những ánh đèn, tốp năm tốp ba người đi trên đường, bóng đêm yên tĩnh vô biên vô hạn.
Giang Thành mát mẻ được hai ngày thì nhiệt độ lại tăng lên, lên tới hơn hai mươi độ.
Trong hai ngày này, mỗi ngày Kiều Tây đều sẽ nhận được một bó hoa, mỗi lần đều không giống nhau, hơn nữa người giao hoa không đưa đến tiểu khu, mà là trong tiệm.
Có lẽ ngày đó không có cô, nên không thể giao hoa đến tận tay cho cô, sau khi về thì người giao báo lại với người mua. Không rõ là ai tặng, cô hỏi người giao hoa, người này tỏ vẻ không biết, đặt qua app, không tra được thông tin thật của người mua, cho dù biết cũng không thể nói với cô, để bảo vệ thông tin cá nhân cho khách hàng.
Kiều Tây nghĩ đến ai có khả năng, nhưng không đoán được người nào, những người cô quen không giống như người sẽ mua hoa để tặng, bao gồm cả Phó Bắc.
Nhưng người giao hoa như đoán được tâm tư của cô, tuyệt không để lộ ra chút tin tức, mỗi ngày đều đúng giờ giao hoa đến đây, từ chối nhận cũng không được, cô muốn không nhận, người giao hoa cũng rất khó xử, chỉ phải nhận lấy.
Cô không có hứng thú với hoa cỏ, mỗi lần nhận đều để trên kệ, không quan tâm đến, cũng không mang về nhà.
Ngày ngày trôi qua như thường, đến ngày thứ ba thì có chuyển biến.
Tần Tứ đã trở lại, trước khi lên máy bay thì gọi điện đến, để Kiều Tây đến sân bay đón.
"Chín giờ rưỡi chờ tôi bên ngoài, buổi tối dẫn em đi ăn." Thực sự một chút cũng không khách sáo, giống như mời cô một bữa cơm là đã cho bao nhiêu vinh hạnh đặc biệt vậy.
May là Kiều Tây đã quen với cái tính này của cô ấy, khó hiểu hỏi: "Không phải tháng sau mới về sao, sao giờ lại về rồi?"
Tần Tứ lơ đãng nói: "Bên ngoài rất nhàm chán, dạo này hết tiền, nên về Giang Thành mở tiệm kiếm tiền."
Đến cái cớ cũng lười nghĩ, đến việc thiếu tiền cũng nói được, một câu Kiều Tây cũng không tin, cũng không thể ngăn người này về Giang Thành được, nên đáp ứng: "Được, hẹn gặp lại ở sân bay."
Tần Tứ hắng giọng, lập tức cúp điện thoại.
Kiều Tây thu thập một phen, ra cửa, không đến tiệm mà đi thẳng đến sân bay. Thời gian còn sớm, sân bay cũng không nhiều người, khá vắng, bình thường Tần Tứ cực kỳ lười biếng, hôm nay cũng không có chuyện gì quan trọng, nhưng lại mua vé bay gấp về sớm như thế.
Chín giờ bốn mươi, người trong sân bay lục tục đi ra, vẫn chưa thấy Tần Tứ, nhìn quanh bốn phía, cũng không thấy bóng dáng đâu, Kiều Tây lấy điện thoại ra nhìn nhìn, nghĩ, cô ấy có thể sẽ gọi điện cho mình.
Nhưng không đợi được điện thoại của Tần Tứ, vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy Phó Bắc đứng ở chỗ không xa, cũng đang chờ ai đó.
Cô thoáng ngẩn ra.
*Hoa baby

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.