Mơ Ước Hậu Vị

Chương 45: Bí mật




Lục quý nhân thấy trên mặt công chúa lộ ra vẻ giận dữ, liền khuyên nhủ: “Công chúa bớt giận, tính tình Như phi nương nương hơi nóng nảy, cho nên...”
Thạc Di công chúa bị nàng ta đẩy đã tức giận ngang dọc, cũng không để ý khuyên bảo, nhảy dựng lên lại phải đánh, lại bị Lạc Tử Hân cố gắng kéo cánh tay lại, liên tục dùng nghiêm mặt.
” Trữ Dung Hoa, người đừng lôi kéo bản công chúa, nàng ta...” Thạc Di công chúa giận chỉ vào Như phi, đang định nói cái gì, Hoàng thượng lại đã đi về phía các nàng.
” Hoàng thượng cát tường.” Mọi người thấy Hoàng thượng đi vào, lập tức quỳ xuống hành lễ, nhưng bên trong này khói thuốc súng vẫn tồn tại bên trong không khí.
Mục Nguyên Trinh bảo mọi người bình thân, nhưng khẽ nhíu mày, hắn nghe được rõ ràng luồng hương vị này, ha mắt thản nhiên di chuyển trên mặt mọi người.
” Hoàng huynh, huynh nên làm chủ vì thần muội, vừa rồi huynh cũng nhìn thấy, Như phi đẩy ngã muội.” Thạc Di công chúa đến bên người Hoàng thượng, không thuận theo không quanh quẩn làm nũng xin khoan dung.
”Sao lại thế này?” Hoàng đế khó hiểu nhìn về phía Lạc Tử Hân, hỏi một ý rõ ràng.
Lạc Tử Hân không muốn tham gia trong đó, nhưng nhìn thấy Hoàng đế nhìn chằm chằm mình, biết cũng không chạy khỏi, liền tiến lên trên, nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, công chúa đang cùng chúng thiếp nói chuyện phiếm, vừa đúng lúc nói đến chuyện đứa nhỏ, có lẽ tính tình Như phi hơi nóng nảy, nói chuyện lớn giọng. Quấy nhiễu Hoàng thượng bên này, rất mong thứ tội.”
Lời này nàng nói hời hợt, nhưng Hoàng đế nhìn hiểu được cũng nghe hiểu được, trong lòng lại hiểu được, thâm thuý nhìn nàng một cái, liền chuyển ánh mắt đi.
Như phi cũng không nhượng bộ, làm ra một bộ dáng mềm mại, đi đến bên kia Hoàng thượng, nói: “Hoàng thượng, nô tì oan uổng, người xem Trữ Dung Hoa cũng nói, chỉ là tính tình nô tì hơi nóng nảy, nói chuyện lớn giọng, không cố ý muốn bắt nạt trưởng công chúa.”
Dứt lời, nàng làm ra vẻ giống như vuốt bụng chính mình, rõ ràng là muốn nhắc nhở Hoàng đế chút gì. Nhưng quả nhiên chiêu này dùng được, ánh mắt Hoàng thượng thật sự lại nhìn về phía bụng của nàng, trong mắt hiện lên một tia do dự.
Trong chốc lát, Hoàng thượng liền chuyển ánh mắt về phía công chúa, nói: “Muội mau xin lỗi Như phi đi.”
”Cái gì, muốn bản công chúa xin lỗi nàng ta?” Có lẽ Thạc Di công chúa chưa từng nghĩ Hoàng thượng lại có thể thiên vị giúp Như phi, nhất thời hạ mặt xuống, uỷ khuất nói: “Hoàng huynh, rõ ràng là nàng...”
”Nhã Vận, nàng là phụ nữ có thai, tính tình khó tránh khỏi lớn chút, muội cũng không nhường chút được sao? Muội là trưởng công chúa, mắng chửi người luôn là muội không đúng.” Giọng nói Hoàng thượng trầm thấp, nhưng chứa không nhỏ lực uy hiếp.
”Muội không mắng nàng...” Tuy rằng Thạc Di công chúa đầy bụng phẫn nộ, nhưng nhìn đến ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng thượng, cũng chỉ có thể nuốt lời nói trở vào, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Như phi một cái, không tình nguyện nói, “Rất xin lỗi.”
Như phi cười nhợt nhạt, trong ánh mắt rõ ràng viết đắc ý, thấy vậy trong lòng Thạc Di công chúa oán hận đến khó chịu.
Bên này Hoàng thượng liền trấn an Như phi vài câu, dặn nàng ta hồi cung nghỉ ngơi, liền rời đi chỗ các nàng, Thạc Di công chúa cũng rời đi. Ánh mắt đắc ý của Như phi liền thẳng tắp nhẹ nhàng nhìn lại đây, cái nhìn này là dừng trên người Lạc Tử Hân.
” Đúng rồi, Trữ Dung Hoa, nay bản cung mang bầu, rất hi vọng có một nô tỳ chăm sóc, chỉ là bản cung cảm thấy tay chân Tú Vân thật sự rất thô, bản cung cảm thấy Tích Như trong cung muội rất nhu thuận, vài lần thấy nàng đều chân tay lanh lợi, không biết Trữ Dung Hoa có thể bỏ thứ yêu thích không?” Ý cười nhẹ nhàng của Như phi xem xét Lạc Tử Hân, trên miệng nói là cầu khẩn, nhưng trong ánh mắt lộ rõ ra đó rõ ràng là mệnh lệnh.
Lạc Tử Hân khẽ quay đầu nhìn thoáng qua Tích Như, má nàng phồng lên đỏ lên nghiêm mặt, hình như có cái gì muốn nói, chỉ là lại bị tay Lục quý nhân mạnh mẽ kéo lại cũng không nói ra cái gì, bộ dáng uất ức kia làm cho người ta đau lòng.
”Nếu Như phi nương nương thích, thần thiếp sẽ bảo Tích Như đi qua hầu hạ.” Lạc Tử Hân quay đầu, lẳng lặng nhìn nàng, nói, “Trong khoảng thời gian này ngươi sẽ đi theo Như phi nương nương.”
” Nương nương, nô tì...” Tích Như vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn đến ánh mắt sắc bén của Lạc Tử Hân thì không khỏi ngậm miệng.
Trong lòng Lạc Tử Hân hiểu rất rõ, Như phi này muốn mang người đi nhất định không phải người quan trọng chăm sóc đơn giản như vậy, trong cung nàng nô tì còn không đủ sai sử sao, phải mang Tích Như đi, vậy trong đó nhất định sẽ có làm cái gì, là một chút rất quan trọng, nàng làm như vậy đơn giản chỉ là làm cho mình khó chịu thôi, chỉ sợ Tích Như như thế phải chịu khổ.
Vậy không, thời gian mới vài ngày, đã nghe hạ nhân nói, Tích Như bị Như phi tra tấn không thành hình người. Đôi tay kia lại đỏ lại sưng, đôi mắt đã thâm một vòng. Tuy rằng Lạc Tử Hân không biết Như phi ép buộc Tích Như thế nào, nhưng trong lòng vẫn đau lòng vì Tích Như, dù sao cũng theo nàng biết bao nhiêu thời gian, vẫn có chút tình cảm với nàng ấy.
Đúng lúc này lại nghe báo, đã nghe thấy tiếng thái giám thông báo vào: “Hoàng hậu nương nương giá lâm.”
Làm sao Hoàng hậu có thể đột nhiên đến Uyển Trữ cung đây, đó cũng làm cho Lạc Tử Hân giật mình một cái, lập tức sửa sang lại y phục, liền ra cửa đón chào.
Hoàng hậu đi vào trong phòng, thì cười ngồi xuống ghế, nói: “Cũng không còn chuyện gì, đến đây ngồi một chút, thuận tiện tán gẫu với muội muội vài câu.”
Lạc Tử Hân nhận lời mời ngồi ở dưới chỗ nàng, ngồi nghiêm chỉnh, cung kính nói: “Thần thiếp lo sợ, Hoàng hậu vui vẻ là được.”
Hoàng hậu khẽ ừ một tiếng, từ trong ngực lấy ra một cái vòng tay, đặt lên bàn, nói: “Vậy này là của muội muội?”
Lạc Tử Hân vừa thấy, đây không phải vòng tay ngày thường thường xuyên đeo sao, liền sờ soạng cổ tay, quả nhiên rỗng tuếch. Trong lòng kinh ngạc, làm sao vòng tay này đến chỗ Hoàng hậu.
Dường như Hoàng hậu nhìn thấu tâm tư của nàng, đã nói: “Bản cung nhặt được ở Ngự Hoa viên, nhìn thấy hoa văn trên mặt này, cảm thấy quen thuộc, ấn tượng bên trong hình như là sở hữu của muội muội, liền lấy tới hỏi, là của muội sao?”
”Thật là của thần thiếp, tạ Hoàng hậu nương nương.”
”Ừ, vòng tay này rất đẹp, là từ đâu có?” Hoàng hậu nhìn nàng không chớp mắt.
Cảnh tượng này, câu hỏi đó, vì sao lại quen tai như vậy? Làm sao hình như từng nghe qua. Nhất thời trong đầu Lạc Tử Hân có ấn tượng, liền nhớ lại, hình như một màn này đã xảy ra ở kiếp trước, tại lúc đó cũng là Hoàng hậu tự mình đưa tới cung của nàng trả lại, chỉ khác là, lúc này đây Hoàng hậu nhặt được ở Ngự Hoa viên, mà kiếp trước rơi ở trong Càn Trữ cung của Hoàng hậu. Mặc dù hơi khác, nhưng cuối cùng cũng đều là Hoàng hậu tự mình đưa đến cửa.
Kiếp trước, nàng không tâm cơ liền bẩm báo chi tiết với Hoàng hậu, nhưng hôm nay, Hoàng hậu hỏi cùng một câu hỏi dưới đáy lòng nàng liền đánh một cái, bởi vì nàng rõ ràng nhớ rõ, từng thấy khi điều tra ánh mắt dị thường của Hoàng hậu liếc về vòng tay ở trên cổ tay nàng, cho nên hôm nay nàng ta đột nhiên đưa tới vòng tay này cũng không phải ngẫu nhiên, mà là cố ý, nếu không coi nàng ta có thân phận Hoàng hậu, làm sao cần tự mình đưa đến đây?
Nàng không nhịn được nhớ tới kiếp trước trước khi chết “Chết không nhắm mắt”, mơ hồ cảm thấy nhất định có liên quan đến vòng tay này.
”Làm sao, không tiện nói sao?” Ánh mắt Hoàng hậu tha thiết chờ đợi hơi hiện lên thất vọng.
”Không, không, Hoàng hậu nương nương, không có gì mà khó nói, đó là mẫu thân thần thiếp đưa, từ nhỏ đã đeo trên tay, chưa từng rời khỏi người.” Lạc Tử Hân không kịp nghĩ lại, vẫn cách trả lời Hoàng hậu giống kiếp trước. Nhưng trong lòng nàng không khỏi kỳ quái, lời này nàng nhơ rõ khi mới vào cung đã nói qua, vì sao Hoàng hậu lại hỏi lại?
”A, như vậy à. Vậy từ nhỏ muội muội lớn lên tại Kinh thành sao?”
”Đúng vậy, từ nhỏ ở Kinh thành.” Lạc Tử Hân trả lời.
”Muội từng đi đến Lê Châu?” Hoàng hậu không chút để ý hỏi những lời này, nhưng thật ra lại làm Lạc Tử Hân kinh ngạc một chút. Lê Châu chính là nhà mẹ đẻ của mẫu thân, lúc nhỏ đúng là nàng đã ở chỗ này nhiều năm, mãi cho đến năm mười hai tuổi ấy mới trở lại Kinh thành. Mặc dù có ấn tượng kiếp trước, nhưng Hoàng hậu nói lên Lê Châu vẫn làm nàng kinh ngạc một chút. Đồng thời tỏ vẻ bất đắc dĩ với kiếp trước chính mình, kiếp trước chính mình lại không có một chút phản ứng không ổn với hai chữ Lê Châu, quả nhiên là thiếu đầu óc ngốc nghếch, cũng khó trách cuối cùng rơi vào bi kịch.
”Từng đi đến nhà thân thích ở.” Lạc Tử Hân nhẹ nhàng nói, nhưng trong lòng không ngừng cân nhắc, chuyện ở Lê Châu chính là ngày đó khi cứu đại hoàng tử đã đề cập qua với Hoàng thượng, lúc ấy Hoàng hậu cũng không ở đó, làm sao nàng biết được? Chẳng lẽ Hoàng thượng đặc biệt nói ra Lê Châu với Hoàng hậu?
Đang cân nhắc, Hoàng hậu tiếp tục nói: “Lê Châu, trước đây bản cung cũng từng đi qua, muội đã đi qua bờ Yến Vân hồ chưa?”
”Dạ, thần thiếp thường xuyên đi chơi ở đó, có lúc còn thích thả diều tại đó, cùng bằng hữu cùng nhau xem sao băng, cùng nhau đánh đàn, ngắm hoa...” Lạc Tử Hân nói xong suy nghĩ liền bay trở về lúc tốt đẹp đã qua, thời gian đó nàng vẫn là thiên kim đại tiểu thư. Nghĩ đến tốt đẹp lúc đó, thế nhưng nàng lại quên bây giờ đang nói chuyện cùng Hoàng hậu, lời này cũng đột nhiên ngừng lại/
Bởi vì nàng thấy trong ánh mắt Hoàng hậu lộ ra oán hận, đột nhiên lòng của nàng nhảy dựng.
Lê Châu - bờ Yến Vân hồ!
Đột nhiên Hoàng hậu nhắc tới chỗ này, hình như hơi cố ý!
” Tốt lắm, cũng không quấy rầy muội muội, mau cất vòng tay lại, dù sao cũng là mẫu thân muội đưa đồ cho muội, nhất thiết phải trông cho tốt.” Hoàng hậu đứng lên, ôn hoà cười, liền khởi giá rời đi, nhưng Lạc Tử Hân vẫn nhìn ra, quanh người Hoàng hậu đều tản ra sự lạnh lẽo.
Đến cuối cùng Lê Châu làm sao vậy Vòng tay này làm sao vậy? Lạc Tử Hân vỗ đầu mình làm sao không suy nghĩ cẩn thận.
Đột nhiên có ý nghĩ kỳ quái chui vào trong đầu óc của nàng, trong lòng như cái chày đập mạnh vào nảy lên một chút, chẳng lẽ chính là nàng?
Nàng nhất định phải nghĩ cách tra rõ ràng.
”Tâm Nhuỵ, giúp bản cung đi mời Vệ công công.” Lạc Tử Hân trấn định vẻ quyết tâm, phân phó với Tâm Nhuỵ.
”Có phải thật hay không vậy? Thật đáng sợ.”
”Ừ, toàn thân đều bị thương, quả thực không giống người.”
”Đây cũng quá độc ác, nàng có thể có việc không?”
”Ta cảm thấy cuối cùng không chống đỡ được mấy ngày, sớm mất mạng.”
”A? Vậy làm sao bây giờ? Có muốn đi cầu Trữ Dung Hoa nương nương hay không?”
Lạc Tử Hân xuyên qua gấp khúc của hành lang thì nghe thấy âm thanh xì xào bàn tán của hai tỳ nữ, nghe tới tên mình thì không khỏi dừng bước chân lại, cao giọng nói: “ Người nào đang khua môi múa mép?”
”A, nương nương thứ tội.” Hai tỳ nữ nhìn thấy Trữ Dung Hoa xuất hiện ở trước mặt các nàng, sợ tới mức hoa dung thất sắc (1), lập tức quỳ xuống.
(1) hoa dung thất sắc: ý chỉ người có khuôn mặt đẹp đang sợ hãi.
” Hai người các ngươi cho bản cung biết, các ngươi đang nói ai mất mạng? Như Tâm, ngươi nói: “ Ánh mắt Lạc Tử Hân sáng ngời thản nhiên, gắt gao nhìn chằm chằm hai người, đáy lòng mơ hồ có chút dự cảm bất thường.
Như Tâm bất an nhìn Linh Nguyệt bên cạnh, ấp úng nói: “Là Tích Như tỷ tỷ, nghe nói bị Như phi nương nương tra tấn không còn hình người, hơn nữa, buổi sáng hôm nay Linh Nguyệt tận mắt thấy, cũng sắp mất mạng.”
Như Tâm nói xong, đôi mắt liền đỏ, gục đầu xuống bộ dạng cũng sắp khóc. Sau khi Lạc Tử Hân sắc phong Như Tâm và Linh Nguyệt vẫn theo hầu hạ nàng như trước, tình cảm với Tích Như cũng rất sâu đậm. Linh Nguyệt ở một bên cũng đỏ mắt, càng không ngừng gật đầu.
”Nương nương, mau đưa Tích Như trở về đi?” Như Tâm thỉnh cầu nói.
Lạc Tử Hân kéo hoa lá bên người, suýt nữa thì xé rách chúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.