Tô ma ma đi vào trong phòng, vẻ mặt tái nhợt, nhìn thấy hoàng hậu liền nói:
“Lão nô thật có lỗi với hoàng hậu, thực không ngờ lại có người nói chuyện này.”
Hoàng hậu vừa nghe là biết có chuyện không ổn, lập tức túm lấy Tô ma ma vội la lên: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc ngươi đã đi đâu?”
Vẻ mặt Tô ma ma uể oải, cúi đầu, thưa: “Hoàng hậu, lão nô bị người ta bắt trói lại.”
“Cái gì?” Vẻ mặt hoàng hậu khiếp sợ, cả kinh kêu lên: “Sao có thể được, đại viện hoàng cung, kẻ nào to gan như vậy lại dám trói người của bổn cung?”
Tô ma ma nghe hoàng hậu nói thế, cũng cả giận, nói:
“Đúng ạ, thật sự là cực kỳ đáng hận. Hôm đó lão nô vâng lời hoàng hậu muốn đi xử lý mớ Hạc Đỉnh Hồng này, ai ngờ vừa mới rời khỏi Càn Ninh cung, liền bị người ta che mũi, sau khi tỉnh lại thì phát hiện mình bị nhốt.”
“Ngươi nói là, ngươi đã đưa số Hạc Đỉnh Hồng đó đi ra ngoài rồi à?” Hoàng hậu trợn to hai mắt.
Tô ma ma gật đầu liên tục.
“Vậy sao lại bị người ta phát hiện ở trong Càn Ninh cung?” Hoàng hậu thất thanh nói.
“Sao ạ?” Tô ma ma sững sờ nhìn hoàng hậu, tất nhiên là cũng không thể hiểu được đạo lý trong đó, có điều rất nhanh bà liền hiểu ra, kinh ngạc nói:
“Chẳng lẽ, có người đêm khuya xông vào Càn Ninh cung, rồi trả Hạc Đỉnh Hồng về tay nô tỳ?”
Hoàng hậu lấy tay che kín đôi môi, không thể tin được, mở to cặp mắt nhìn Tô ma ma, trong đầu vẫn lẩn quẩn một tiếng nói, rốt cuộc làm cách nào mà Hoàng quý phi phát hiện ra chuyện này chứ?
Hiển nhiên, chuyện này không còn nghi ngờ gì nữa, chính là một tay Hoàng quý phi bày kế, để cho vị hoàng hậu như nàng đây để lộ móng ngựa ở trước mặt hoàng thượng, khiến hoàng hậu không phản bác được, lại còn phải cảm tạ vị hoàng quý phi kia “giơ cao đánh khẽ”. Nghĩ tới đây, hoàng hậu đã cảm thấy một bụng tức giận, cũng không biết trong lòng của hoàng thượng nghĩ như thế nào về chuyện này, có điều vừa nghĩ tới ánh mắt sắc lạnh đủ giết người của hoàng thượng trước lúc rời đi kia, đại khái trong lòng nàng cũng đã hiểu, đáy lòng không khỏi lạnh lẽo từng cơn, nghĩ lại mà sợ.
“Hoàng hậu nương nương, đầu của người không đau nữa ạ?” Tô ma ma thấy hoàng hậu đứng yên hồi lâu vẫn không phản ứng gì, không nén được vui vẻ nói.
Hoàng hậu sững sờ, xoa xoa đầu của mình, ồ lên một tiếng: “Kỳ quái, quả thật không đau nữa? Sao lại thế này?”
......
Lạc Tử Hân mỉm cười nhìn Tích Như đang cúi thấp đầu khe khẽ cười trộm, nặng nề ho một tiếng, khiến Tích Như cả kinh ngẩng đầu lên. Nhìn ánh mắt cười như không cười của chủ nhân, Tích Như gãi gãi đầu, nói:
“Nương nương, chuyện này... Tích Như cũng có chút công lao, đúng không?”
Bộ dạng đỏ mặt đòi thưởng của Tích Như làm cho Lạc Tử Hân vừa buồn cười vừa tức giận, không phải là vì những món điểm tâm kia, nàng cũng chưa từng cắt xén bánh thưởng cho nha đầu trung thành này.
Có điều, Lạc Tử Hân cũng không có ý muốn làm khó cô bé, liền đẩy điểm tâm trước bàn tới trước mặt cô bé, nói:
“Ăn đi.”
Tích Như vui mừng cầm bánh Phù Dung trên bàn lên, vừa gặm, vừa nói:
“Nương nương, người thật thông minh, làm sao người biết hoàng hậu chính là hung thủ hạ độc hại người vậy?”
Lạc Tử Hân khẽ mỉm cười, cũng không tính giấu giếm nàng, liền nói:
“Còn nhớ chuyện muội nói với ta nghe trộm được hoàng hậu nói chuyện với Tô ma ma hay không?”
Tích Như dừng lại động tác gặm ăn, đầu óc xoay vòng, nhớ lại chuyện đó.
Nàng nhớ, ngày đó nàng nghe được một đoạn đối thoại trong một góc ngự hoa viên.
“Nương nương, khi hạ độc, người dùng phương thức ôn hòa như vậy xem ra là không thể thực hiện được rồi ạ.” Tô ma ma bên cạnh nói.
Hoàng hậu vốn đang vô cùng tức giận, vừa nghe Tô ma ma nói như vậy, lập tức cảm thấy càng thêm tức giận:
“Còn không phải do con tiện nhân Viên Tiêm Vũ kia hay sao, dù bổn cung làm gì, dường như ả ta đều có cách hóa giải. Ngay cả chuyện giả mạo vào cung lớn như vậy, hoàng thượng cũng có thể bỏ mặc, ngươi nói bổn cung còn có thể ra chiêu gì? Ả đàn bà này, hệt như là có bùa thần vậy, luôn để ả tránh thoát được.”
“Cho nên, hoàng hậu nên tìm một cơ hội để một lần vất vả suốt đời nhàn nhã thôi.” Tô ma ma nói một cách đầy ý vị sâu xa.
“Ý của ngươi là...” Giọng nói của hoàng hậu ẩn chứa sát khí lạnh lẽo.
Lúc ấy Tích Như cảm thấy cuộc đối thoại của hai người họ chứa đựng điều cổ quái, lúc trở về bèn nói với Lạc Tử Hân, nhưng nàng vẫn chưa hiểu được làm thế nào chủ nhân phát hiện ra sự thật. Nhìn đôi mắt ngơ ngác của Tích Như, Lạc Tử Hân lại nói tiếp:
“Sau đấy con mèo kia bị độc chết, bổn cung liền liên tưởng tới chuyện mà muội nói, bấy giờ vừa khéo Ôn tần qua đời, vì vậy Bổn cung liền nảy ra một biện pháp. Lập tức gọi Thục phi cùng Đức phi tới, để cho hai người họ chứng thực là con mèo này chết trong tẩm cung của Ôn tần. Sau đó bổn cung liền mời Bình Yên tới đây, bảo nàng hạ chút đồ vào trong hương mà hoàng hậu dùng hằng ngày, thứ này được viết trong sách thuốc Sở thái y để lại cho bổn cung. Nó chính là nguyên nhân khiến đầu hoàng hậu đau như muốn nứt ra.”
Hai mắt Tích Như sáng lên, nói:
“Cho nên nương nương liền có thể mượn cơ hội đi thăm hoàng hậu để tra xét tẩm cung của hoàng hậu, tìm ra Hạc Đỉnh Hồng đó?”
“Tích Như muội càng ngày càng hiểu bổn cung rồi.” Lạc Tử Hân cười nhìn nàng.
“Nhưng mà, tại sao hoàng hậu lại giữ Hạc Đỉnh Hồng tại Càn Ninh cung chứ?” Tích Như nhai điểm tâm, nhồm nhoàm nói.
Lạc Tử Hân mỉm cười:
“Hoàng hậu cũng không muốn giữ Hạc Đỉnh Hồng ở lại Càn Ninh cung, chính xác là nàng ta đã sai Tô ma ma đi tiêu hủy rồi. Nhưng tốc độ của hoàng hậu không nhanh bằng tốc độ của người bổn cung phái đi, rất nhanh Tô ma ma đã bị người của bổn cung khống chế, Hạc Đỉnh Hồng trong tay bà ta dĩ nhiên phải giao cho Bình Yên, vậy tất nhiên sẽ trở về Càn Ninh cung rồi.”
Tích Như nghe những lời này xong sửng sốt một chút, lộ ra ánh mắt khâm phục.
Lạc Tử Hân thầm nghĩ, chẳng qua quý phi bị tai bay vạ gió. Có điều, luận về tâm tư của quý phi, nàng ta cũng chưa chắc thật sự trong sạch được đến đâu.
Một ngày nọ, Lạc Tử Hân một mình tản bộ, bất tri bất giác lại càng đi càng xa, đợi đến lúc lấy lại tinh thần, đã đến một chỗ đề là “Thanh Giản điện“.
“Thanh Giản điện?” Trong miệng Lạc Tử Hân lẩm bẩm ba chữ này, trong lúc nhất thời không cách nào kịp nhớ ra chủ nhân cung điện này là ai, ngơ ngẩn nhìn tấm bảng đến ngẩn người.
“Có muốn vào ngồi một lát không?” Giọng nói sau lưng hiền lành ôn hòa, Lạc Tử Hân không nén được quay đầu lại, chỉ thấy một vị lão phu nhân.
Bà lão này xiêm y đơn giản, nhưng cũng không giống cung nữ, lại càng không giống như là ma ma già trong cung, ánh mắt lộ ra một phần quý khí, nhưng lại khoác lên một bộ y phục đơn sơ.
“Bà là......” Lạc Tử Hân lại nghiêng đầu nhìn tấm bảng một chút, chỉ vào nó nói: “Là chủ nhân của nơi này sao?”
Lão phu nhân ôn hòa cười, nói:
“Nơi này cũng xem như là một cái lãnh cung, sao cô không vào ngồi một chút?”
Cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra, trên người bà lão này lại có một loại ma lực đặc biệt, Lạc Tử Hân lại bị khí chất của bà khuất phục, đi theo bà vào Thanh Giản điện.
“Cô là Hoàng quý phi, phải không?” Đợi sau khi ngồi vào chỗ của mình, phụ nhân sai cung nữ dâng lên cho nàng một ly trà nóng, liền mở miệng hỏi.
Lạc Tử Hân cúi đầu nhìn qua phục sức của mình, hôm nay ra cửa chỉ để tản bộ, ăn mặc cực kỳ đơn giản, vậy mà cũng để cho bà lão xa lạ này nhìn ra thân phận của mình. Có điều nghĩ lại, thân là Hoàng quý phi, bao nhiêu con mắt trông thấy mình, nhận ra mình cũng không lấy làm lạ.
“Đúng vậy.” Lạc Tử Hân nhẹ nhàng nói, con ngươi lại chuyển hướng tới chỗ bà lão, chần chờ một chút, nói: “Có thể biết thân phận của bà chứ?”.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
Bà lão dịu dàng nhìn nàng một lát, cười cười, bảo: “Nương nương ở lâu ngày trong hậu cung, cả ngày bận rộn. Trong cung nhiều chuyện vụn vặt, lại không biết đến Thanh Giản điện của ta đây. Aiz, cũng phải, lão bà ta đây còn có bao nhiêu người biết mà hỏi tới đâu, e rằng trong danh sách của Thượng Cung cục cũng không có ba chữ Thanh Giản điện.”
Lạc Tử Hân bị lão phu nhân nói thế, thì khuôn mặt hơi đỏ lên, thầm nghĩ, làm Hoàng quý phi, thế mà lại có một cung điện mình không biết, quả thật đáng trách.
Lão phu nhân cũng không làm khó nàng, nhìn bầu trời xa xa mà thở dài nói: “Ta là hoàng hậu của hoàng đế tiền triều, phế hoàng hậu Lưu thị.”
Lạc Tử Hân kinh ngạc một chút, không ngờ bà lão tầm thường trước mắt này lại là hoàng hậu của tiên đế Mục Thành Trị. Thật sự nàng có nghe nói vị phế hoàng hậu kia bị giam lỏng trong lãnh cung, hóa ra chính là Thanh Giản điện này.
“Không ngờ sao? Có rất ít người đến nơi này.” Lưu thị mỉm cười nói.
“Lưu thái hậu, xem ra tinh thần của người cũng không tệ lắm.” Nhất thời Lạc Tử Hân cũng không biết nên nói cái gì, tùy tiện tìm vài lời để nói.
Lưu thị hơi sững sờ, cười cười: “Người gọi ta là thái hậu? Ha ha, cũng có đạo lý, nay Mục Nguyên Trinh làm hoàng đế, bàn về bối phận, ta quả thực là đồng lứa với Thái hậu, chẳng qua đã là phế thái hậu rồi. Aiz, nhớ ngày ấy, ta cũng có hai nhi tử, đáng tiếc một đứa bị đương kim hoàng thượng canh giữ, hiếm khi mới có thể gặp nó một lần, còn một đứa khác thì đã chết rồi.”
Lời nói của Lưu thị khiến Lạc Tử Hân đột nhiên nghĩ tới Vệ Dịch Hiên, cũng chính là nhị hoàng tử Mục Nguyên Hiên trước kia, không phải chính là con trai bà sao? Nghĩ đến đây, Lạc Tử Hân chợt cảm thấy rưng rưng trong hốc mắt, trong lòng lại có một nỗi chua xót, rất muốn nói cho bà lão đáng thương trước mắt này, đứa con trai “đã chết” của bà còn sống.
“Lưu thái hậu, không nên quá đau lòng, dù sao Kỳ Vương Gia bây giờ còn mạnh khỏe.” Lạc Tử Hân rất muốn an ủi bà, nhưng cũng chỉ có thể nói như vậy.
Lưu thị ngước mắt nhìn nàng, ôn hòa cười: “Người là người tốt, lại có thể sẵn lòng ngồi xuống nghe ta càu nhàu nhiều lời như thế. Có điều, lần sau người đừng tới nữa, dù sao ta cũng là kẻ không may. Người đi đi.”
Nói xong, liền đột nhiên đứng dậy hạ lệnh đuổi khách. Tuy Lạc Tử Hân có chút kinh ngạc với hành động trước sau không đồng nhất của vị Lưu thái hậu này, nhưng đại khái cũng có thể hiểu một chút, đây là bà đang bảo vệ mình.
Cũng không biết có phải bởi vì bà là mẫu thân của Vệ Dịch Hiên hay không, thế nhưng Lạc Tử Hân lại cảm thấy vị thái hậu trước mắt này đặc biệt hòa ái dễ gần, nàng cũng có chút thích bà. Mặc dù giờ phút này, Lưu Thái hậu trừng mắt giận dữ ra lệnh đuổi khách với nàng, nàng vẫn cảm tạ từ sâu đáy lòng.
Lạc Tử Hân y theo ý Lưu Thái hậu, cầm ly trà uống một hơi cạn sạch: “Cảm tạ trà của Lưu Thái hậu, ta xin cáo từ.”
Đi ra Thanh Giản điện, Lạc Tử Hân quay đầu lại liếc nhìn, đột nhiên trong lòng nảy ra ý nghĩ, cười nhạt một tiếng, liền quay trở về Thanh Dương cung.
“Tích Như, lén tìm Bình Yên tới đây, bổn cung có chuyện giao cho nàng ta.” Vừa về tới Thanh Dương cung, Lạc Tử Hân liền phân phó Tích Như.
“A…, đã biết ạ.” Tích Như lập tức lên tiếng.
“Ọe... “ Đột nhiên Lạc Tử Hân buồn nôn một trận, lại chỉ nôn ra toàn là nước.
“Nương nương, ngài làm sao vậy?” Tích Như vừa mới chuẩn bị bước ra khỏi phòng đi làm chuyện Lạc Tử Hân vừa giao cho, lại bị tiếng nôn ọe của nàng làm cho cả kinh quay ngược trở về.
“Có thể là do uống thứ gì không sạch sẽ.” Lạc Tử Hân lập tức liên tưởng đến cốc nước vừa nãy kia, nhưng lại cảm thấy không thể nào, đoán rằng vị Lưu thái hậu này cũng không có lý do gì muốn hại nàng cả.
“Trước tiên để nô tỳ đi mời thái y đã.” Tích Như khuyên nhủ.
Lạc Tử Hân ừ một tiếng, Tích Như liền rất nhanh đi đến Thái Y Viện tìm Tôn thái y tới.
“Nương nương, chúc mừng người, người đã có thai hai tháng rồi.” Tôn thái y vui vẻ nhướng mày cười.
Tích Như ở một bên nghe vậy, liền mừng rỡ như điên: “Thật à, nương nương, khó trách gần đây người luôn nói là mệt mỏi, thì ra là có thai nha.”
Lạc Tử Hân cũng không mừng rỡ như nàng, trái lại trên mặt lộ vẻ do dự, trong lòng lẩm bẩm hai chữ mang thai này, đột nhiên ánh mắt trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm Tôn thái y, nói:
“Tôn thái y, ngươi nói sai rồi, bổn cung có thai chỉ có một tháng, tháng trước còn có nguyệt tín, ngươi bảo bổn cung nói có đúng không?”