Mỗi Đêm Tôi Đều Tẩy Não Nhân Vật Phản Diện Bệnh Hoạn

Chương 10: Nổi điên




Editor: Bạch Hy
17/2/2022
Lục Việt bị túm ra khỏi phòng, sau đó trực tiếp bị Lục Tinh Trầm ném cho vệ sĩ khống chế, căn bản không có cơ hội phản kháng.
Ngay cả thái dương đều có chút phá tướng.
Dưới cơn thịnh nộ, không ai dám tới gần Lục Tinh Trầm.
Chỉ thấy anh xoay người, nhìn về phía Đồng Thanh Duyệt, đồng thời bước chân tới.
“Lục Tinh Trầm! Anh muốn làm gì!” Lâm Mặc Nhiên lập tức tiến lên, chắn giữa hai người, “Tôi vốn dĩ cho rằng anh sẽ đối xử tốt với Duyệt Duyệt, nhưng anh bộ dạng bây giờ của anh xem, quả thực rất giống tên điên.”
“Có quan hệ gì tới anh?”
Lục Tinh Trầm mặt không biểu cảm, lúc này anh còn có thể đứng ở đây như vậy, đã cố gắng khắc chế cảm xúc cực lớn của mình.
Hết lần này tới lần khác, có người chính là muốn đụng vào giới hạn của anh.
“Chúng ta vốn dĩ cùng nhau lớn lên, sao lại không có quan hệ.”
“Vậy thì sao?”
“Anh! Anh làm sao vậy, tôi nhớ rõ trước kia anh căn bản không có như vậy.”
Nghe vậy, Lục Tinh Trầm trở về với độ cong châm chọc.
Trước kia……
Không.
Anh vẫn luôn như vậy.
Nếu như trước kia có người chịu tốn chút tâm tư sẽ hiểu biết nói, bây giờ sẽ tuyệt đối sẽ không nói ra mấy lời này.
“Im lặng.” Điền Điềm thấp giọng ngăn cản, “Anh ấy hẳn sẽ không làm tổn thương đến Duyệt Duyệt.”
Lâm Mặc Nhiên nhíu mày, loại lời này nếu đổi làm ngày thường thì có khả năng anh sẽ tin, nhưng bộ dạng của Lục Tinh Trầm bây giờ,bộ dạng kia giống như sẽ không làm tổn thương đến người khác sao?
Lâm Tư Nam cũng vội vàng kéo Điền Điềm lại, nói với Lâm Mặc Nhiên: “Em có thể chứng minh, Lục tiên sinh sẽ không làm tổn thương đến Duyệt Duyệt, anh cũng đừng xen vào việc người khác.”
“Anh……”
Tất cả mọi người đều cực lực khuyên can, Lâm Mặc Nhiên không khỏi tự mình hoài nghi.
Hắn thật sự đang xen vào việc của người khác sao?
Lục Việt bị vệ sĩ gông cùm xiềng xích chặt, ngay tại chỗ liền mắng: “Lục Tinh Trầm, anh có gan thì buông tôi ra, có bản lĩnh thì chúng ta solo xem, mẹ kiếp!”
Nhưng mà, từ đầu đến cuối.
Lục Tinh Trầm đều nhìn chăm chú vào Đồng Thanh Duyệt, ánh mắt không hề chớp mắt.
Cuối cùng, nhân vật chính của sự kiện Đồng Thanh Duyệt tiến lên một bước: “Chuyện này em có thể giải thích với anh, bọn họ đều là nhân vật công chúng, chúng ta trở về rồi nói.”
“Được, chúng ta …… Trở về nói.”
Đôi mắt Lục Tinh Trầm tản ra màu đỏ, ngữ khí bình tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy khủng bố.
Trước mặt mọi người,anh mang Đồng Thanh Duyệt đi.
Tiếng sấm ngoài khách sạn, trong bóng đêm vốn yên tĩnh, bỗng nhiên trận gió dữ dội nổi lên từng trận, không khí lạnh giá chóp mũi phiếm hồng.
Đồng Thanh Duyệt ngồi ở bên trong xe, cảm xúc trong lòng phập phồng.
Phải làm sao, mới có thể làm Lục Tinh Trầm bình ổn lửa giận lại?
Chuyện này đúng là cô không dự đoán đến kết quả, vốn tưởng rằng Lục Việt là vì có thể diễn cùng Điền Điềm, cho nên mới xuất phát từ “Hảo tâm” giúp cô một phen.
Không nghĩ tới, Lục Việt từ đáy lòng chính là tên bụng dạ đen tối, hắn vẫn luôn dung mọ thủ đoạn góc độ  để khiêu khích Lục Tinh Trầm, thậm chí còn thiết lập bẫy rập lợi dụng cô.
Chiếc xe màu chạy nhanh mà đi, rất nhanh đã về đến biệt thự.
Đồng Thanh Duyệt đi theo sau Lục Tinh Trầm xuống xe, Lục Việt thì bị hai tên vệ sĩ áp, một tấc cũng không rời.
Nhưng cho dù như vậy, trên mặt Lục Việt vẫn là một bộ biểu tình xem kịch.
Trong biệt thự u ám áp đỉnh, khắp nơi tràn ngập áp lực hít thở không thông, hết thảy giống như về bộ dáng ban đầu.
Lục Tinh Trầm thong thả ung dung cởi áo khoác màu đen, tháo găng tay da xuống, con ngươi màu đen hơi rũ xuống bị mi mắt che lại, chỉ có xuyên thấu qua khóe môi mím của anh nhìn ra, anh đang ẩn nhẫn khắc chế.
Đồng Thanh Duyệt thu hồi ánh mắt quan sát, nhẹ giọng nói: “Em đúng là có nhận hỗ trợ của Lục Việt, muốn chứng minh bản thân với anh trong vòng mười ngày, anh có thể trách em, nhưng Lâm Mặc Nhiên bọn họ đều không biết chuyện, họa không kịp người khác.”
Đây là lúc, muốn làm như thế nào để phủi sạch quan hệ cũng vô dụng.
“Cho nên, ý của em là em muốn che chở cho Lâm Mặc Nhiên, làm tôi không được đối phó với hắn ta, phải không.”
Lục Tinh Trầm trục tự nói, đôi mắt hơi hơi nheo lại, âm u giống như móng vuốt tung bay giữa hoàng hôn, ở tùy ý leo lên hoành hành.
Bỗng nhiên, tầm mắt hai người đối diện nhau.
Đồng Thanh Duyệt không tự chủ lui về phía sau một bước, nhưng một khắc sau đó cánh tay của cô đã bị Lục Tinh Trầm bắt lấy, chỉ thoáng dùng sức vùng, liền đem cả người cô kéo đến trước mặt, muốn tránh cũng không được.
Cánh tay bị bóp đến đau, như là bị bẻ gãy.
“A Trầm, em không muốn che chở ai, em chỉ là không muốn đem nguyên nhân này đổ lên người khác.” Mày của Đồng Thanh Duyệt hơi chau, “Em biết anh không thích em tiếp xúc với người ngoài, nhưng bây giờ em không phải như trước kia, em có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mình, cũng có thể lý trí ứng phó mọi chuyện, không còn là tiểu nha đầu tùy hứng giương oai kia, không rõ thị phi.”
“Không.” Lục Tinh Trầm ngơ ngác lắc đầu, “Em vĩnh viễn đều là của tôi, tôi không cần em tự chăm sóc mình, tôi sẽ chăm sóc em!”
Vừa dứt lời, lực đạo trên cánh tay Đồng Thanh Duyệt bỗng dưng tăng lên.
“Anh làm em đau đấy A Trầm, trước tiên anh bình tĩnh một chút.”
“Bình tĩnh?” Lục Tinh Trầm thấp thấp cười nhạo, “Bây giờ anh rất bình tĩnh.”
Nói xong, một tay đem Đồng Thanh Duyệt chặn ngang bế lên!
“Anh làm gì A Trầm!” Đồng Thanh Duyệt kinh hô, một cổ dự cảm không lành từ đáy lòng trào ra, cực kỳ mãnh liệt.
Lục Tinh Trầm kéo kéo cổ áo, sắc mặt trở về lạnh lùng, nhàn nhạt nói: “Ôm em trở về phòng.”
“Anh thả em xuống dưới trước! Đây thực sự là một sự hiểu lầm!”
“Ừ.”
Đồng Thanh Duyệt có chút nóng nảy, nhưng cảm xúc bây giờ của Lục Tinh Trầm vô cùng bình tĩnh, mặc kệ cô nói cái gì làm cái gì, trong tai hắn tựa hồ đều là một câu cực kỳ phong khinh vân đạm, không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Nếu không phải vừa rồi cô từ đáy mắt anh dò xét ra một tia nguy hiểm, sợ là thật sự cho rằng anh chỉ ôm cô trở về phòng nghỉ ngơi mà thôi.
Phía sau, Lục Việt chuẩn bị xem kịch vui đột nhiên tránh thoát khỏi vệ sĩ, mấy bước lên trước ngăn cản: “Lục Tinh Trầm con mẹ nó mày điên rồi! Mày rốt cuộc muốn làm cái gì cô ấy!”
Ngay khi tay Lục Việt sắp chạm vào bả vai Lục Tinh Trầm, bất ngờ bị anh xoay người hung hăng đạp một cước.
Phịch một tiếng, cả người sau eo đập phát ở góc bàn, đau đến nhíu mày.
Đồng Thanh Duyệt khiếp sợ, theo bản năng tránh thoát khỏi vòng tay của Lục Tinh Trầm.
Thật vất vả mũi chân mới rơi xuống đất, rồi lại bị người từ phía sau ôm lấy cổ, sau đó lảo đảo đụng phải lồng ngực rắn chắc.
Có lẽ là bản năng cầu sinh bùng nổ, Đồng Thanh Duyệt không chút do dự giãy giụa chạy tới bên cạnh.
Phanh!
Ai ngờ dưới chân lại trượt xuống, trán đập thật mạnh khái vào bàn.
Máu tươi sền sệt tràn ra, giống như là nước mưa chảy xuống, tầm mắt mơ hồ.
“Kiều khí bao!” Lục Việt trợn to hai mắt, trong lòng đột nhiên vụt ra tội lỗi.
Người Lục Tinh Trầm khẽ run, lúc này anh đã là tới gần bờ vực mất kiểm soát.
Một màn như vậy, tựa hồ lại trở về trước kia..
Từ trước anh bất luận đối “A tỷ” đối với anh thật tốt, trong mắt  “A tỷ”, trong lòng, cũng chỉ có một mình Lâm Mặc Nhiên phế vật kia, căn bản là không nhìn thấy tất cả những gì anh làm!
“Tại sao.”
Tất cả cố chấp, ẩn nhẫn, không cam lòng cùng với đau lòng, đến cuối cùng cũng chỉ hóa thành một câu chất vấn bình tĩnh.
Tại sao.
Lục Việt thấy thế, lại nhịn không được mắng: “Mẹ nó mày không thấy cô ấy đang chảy máu à!”
Cơ hồ là trong nháy mắt hỏi ra miệng, ánh mắt sắc bén của Lục Tinh Trầm giống như đao chuyển hướng về phía cậu ta.
Vệ sĩ hiểu ý, lập tức đem người lôi ra khỏi biệt thự.
Thậm chí trong lúc còn có thể nghe được tiếng quyền cước đá nhau.
Cuối cùng cho đến khi âm thanh phản kháng Lục Việt càng ngày càng nhỏ……
Đồng Thanh Duyệt lau đi vết máu chảy trên mí mắt, lau bàn một tay đỏ.
Khoảng thời gian trước gió êm sóng lặng cùng với hài hòa, trong nháy mắt máu chảy xuống, tất cả đều hóa thành bong bóng.
Trên thực tế, trong xương cốt của Lục Tinh Trầm chính là tên điên cố chấp!
Đồng Thanh Duyệt lẳng lặng nhìn chằm chằm máu trên mu bàn tay một hồi lâu, mới rơi xuống một đạo cười lạnh.
Cô không kiêu ngạo không siểm nịnh ngẩng đầu, thở sâu sau nói: “Lục Tinh Trầm, anh không tin tôi, hiểu lầm lớn nhất giữa chúng ta và khoảng cách chính đó là anh cho tới bây giờ chính là không tin tôi!”
Nghe vậy, cả người Lục Tinh Trầm cứng đờ, cổ họng cũng khô căng thẳng.
Có chút lời tàn nhẫn l rõ ràng tới cổ họng, nhưng lại thế nào cũng nói không nên lời.
Đồng Thanh Duyệt chống bàn rẽ, chậm rãi đứng lên.
“A Trầm, mặc kệ anh nghĩ như thế nào, tôi cũng chưa nghĩ muốn rời khỏi anh, không phải là vì tôi sợ hãi chạy trốn, mà là bởi vì tôi biết bản chất của anh cũng không muốn làm tổn thương tổn tôi.”
“Khi còn nhỏ anh tâm địa thiện lương, chính nghĩa, vẫn luôn chăm sóc tốt cho tôi, cho dù trong quá trình lớn lên anh gặp phải những đối đãi không tốt, trở nên cố chấp bệnh trạng một chút, nhưng anh vẫn như cũ vẫn coi là người thân nhất.”
“Tôi hy vọng tất cả chúng ta đều có thể càng ngày càng tốt, không phải để xem anh làm tổn thương người khác vì lợi ích của tôi! Cuối cùng, đồng thời vừa làm tổn thương đến người khác, cũng làm tổn thương đến chính anh.”
Trong lặng yên, trong mắt Đồng Thanh Duyệt sớm đã là một mảnh ướt át.
Những lời này đều là cô lấy hết dũng khí mới nói ra, trước đó, cô đều cho rằng Lục Tinh Trầm đang chậm rãi trở nên tốt hơn, không ngờ tới gần chỉ là một lần ngòi đã nổ, liền đem hung thú đáng sợ trong đáy lòng anh thả ra.
Lục Tinh Trầm bình tĩnh đứng ở tại chỗ, xunh quanh người lộ ra cô đơn khó có thể xua tan.
Anh đưa tay, từng bước đi tới.
“A tỷ…… Chị chán ghét em sao.”
Trong lòng Đồng Thanh Duyệt thống khổ, nhưng cô lại không muốn đụng vào Lục Tinh Trầm.
Anh tiến thêm một bước, cô lui một bước.
“A tỷ em sai rồi, chị đừng chán ghét em, em sẽ sửa, em đều sẽ sửa……”
Trong nháy mắt, Lục Tinh Trầm giống như biến thành một người khác.
Lúc này anh giống như là đứa trẻ bị vứt bỏ ở công viên giải trí, trong thời khắc mê mang bất lực tìm được người nhà, kết quả lại bị quang minh chính đại nói “Cậu bị vứt bỏ, cậu không xứng làm con tôi”, đáng thương hèn mọn đến cực hạn.
Đồng Thanh Duyệt không đành lòng, nhưng cô không có cách nào khác.
Có một số lời nói và cảm xúc vẫn phải được phát tiết ra, nếu không mối quan hệ của bọn họ vĩnh viễn là sự tồn tại của bệnh trạng.
“A tỷ!” Lục Tinh Trầm một phen vớt Đồng Thanh Duyệt qua, chân tay luống cuống giúp cô lau máu trên trán, “A tỷ đừng nhúc nhích, cầu xin chị đừng nhúc nhích.”
Bên ngoài biệt thự, Lục Việt treo cờ trở về, nhìn thấy thấy một màn như vậy hoàn toàn sửng sốt.
Không thể không thừa nhận, từ đáy lòng cậu ta cực kỳ ghét hận Lục Tinh Trầm, ngay cả Đồng Thanh Duyệt đã khi dễ Điền Điềm, cũng nằm trong danh sách chán ghét của cậu ta.
Nhưng trước mắt lại khác, lại cảm thấy Lục Tinh Trầm vô cùng đáng thương.
Từ nhỏ, cậu ta đã lớn lên trong một gia đình cha mẹ đơn, bị người ta mắng là con hoang, cười nhạo không có cha, các loại khi dễ đều từng có.
Mãi đến sau này, mẹ mang theo cậu ta đi vào cửa biệt thự Lục, cậu ta mới biết hóa ra mình cũng là có cha, hóa ra mình không phải con hoang. Nhưng tại sao, nhà này muốn có một Lục Tinh Trầm không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào đây? Dựa vào cái gì anh ta có thể thay thế cô sống tốt như vậy, công khai tiếp nhận tình thương của cha, tiếp nhận mọi thứ vốn nên thuộc về cậu ta?
Lục Việt chán ghét Lục Tinh Trầm, ở anh ta ra, Lục gia nhận con nuôi, căn bản chính là một con quái vật bị người ta ghét bỏ!
Lục Tinh trầm căn bản không phải ngoan ngoãn nghe lời như bề ngoài!
Nhưng khi cậu ta chuẩn bị vạch trần tất cả, mới phát hiện ở Lục gia, Lục Tinh Trầm âm u kia một mặt, đã sớm đã là bí mật trong lòng không thể nói ra.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn các bạn nhỏ đã cất chứa! moa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.