Editor: Tiểu Mập Mạp
Qua năm ngày, Tiền Thiển và Vương Minh Ngọc phải về nhà. Quả nhiên Hàn phu nhân cho Tiền Thiển hai nha hoàn, đều lớn hơn một chút so với cô, một người 9 tuổi, một người 11 tuổi, vì sợ Tiền Thiển còn nhỏ không quản được, nên Hàn phu nhân giao khế ước bán thân của hai nha hoàn này cho Oanh Nhi.
Trước khi họ đi, Hàn phu nhân còn cẩn thận để Hàn Mục Thanh và Hàn Mục Lăng, dùng xe ngựa của Quốc công phủ đưa huynh muội Tiền Thiển trở về. Tiền Thiển hiểu ý của nàng, đây là để cô dựa thế, để cô có giá trị hơn trong mắt tổ phụ.
Tâm tư của Hàn Mục Lăng cũng coi đây là lẽ dĩ nhiên, khi Tiền Thiển xuống xe nàng còn cố ý vén mành lên nói tạm biệt Tiền Thiển, hơn nữa còn làm trò trước mặt mọi người, nói với Tiền Thiển mấy ngày nữa sẽ đón cô đến Quốc công phủ chơi.
Kế hoạch Hàn phu nhân chuẩn bị tất nhiên rất có tác dụng! Tiền Thiển mang về hai nha hoàn, Vương Dật phu nhân và tiểu Lưu thị cũng không dám nhiều lời một câu nào. Không lâu, Vương Dật tự mình lựa chọn kỹ càng cho Tiền Thiển một vị nữ tiên sinh, ở trong nhà dạy dỗ nàng.
Tiền Thiển trong lòng yên lặng phun tào: Vương Dật rõ ràng là muốn cẩn thận bồi dưỡng cô các loại năng lực xã giao, để cô nịnh bợ đại tiểu thư Định Viễn công phủ thật tốt!!
Nhưng đây thật ra là chỗ tốt, Tiền Thiển sẽ không lãng phí, huống hồ mục đích Vương Dật và nhiệm vụ của cô giống nhau, cô không ngại cùng Hàn Mục Lăng kết giao nhiều hơn. Vì vậy, những ngày sau đó, hai tiểu cô nương rất thường xuyên qua lại, nếu có khi không gặp mặt, cũng thường sai nha hoàn đưa đồ vật qua.
Tuy vậy, có vài chi tiết thật đáng suy nghĩ, Tiền Thiển đã sớm để ý đến! Mấy năm nay, Hàn Mục Lăng thường thường phái người tới đón cô đến Định Viễn công phủ ở, nhưng lại chưa từng đến nhà cô làm khách. Kế mẫu của Tiền Thiển có ý muốn để kế muội của cô nịnh bợ Hàn Mục Lăng, sợ là không hề có khả năng!!
Mỗi khi nghĩ tới, Tiền Thiển liền vui mừng! Hàn Mục Lăng không hổ là người có tâm tư tinh tế, những điều như vậy cũng chú ý tới!
Tiền Thiển thật ra đặc biệt thích Hàn Mục Lăng, tính cách ôn nhu, lớn lên lại xinh đẹp. Cô nương này tuy rằng nhiều tâm cơ, nhưng không bao giờ sử dụng nó bừa bãi, thật ra từ trong xương cốt là một người nhân hậu. Có một số việc, Hàn Mục Lăng trong lòng rất rõ ràng, nhưng chưa bao giờ nói toạc ra, thật giống như nàng chưa bao giờ hỏi qua Tiền Thiển ở nhà sự tình, nhưng một năm bốn mùa, các loại ngày tết, nàng tổng không quên phái nha hoàn tới cấp Tiền Thiển tặng đồ.
Hàn Mục Lăng đưa đến đều đồ dùng hàng ngày của tiểu cô nương, Tiền Thiển đáp lễ cũng không phí sức, nhưng mỗi lần Vương thượng thư nghe nói tiểu thư công phủ lại cho người tới tặng đồ, thì sẽ kêu nha hoàn của Tiền Thiển đến dò hỏi sinh hoạt gần đây của cô, do vậy tiểu Lưu thị mấy năm nay cũng không dám khắt khe với Tiền Thiển.
Hàn Mục Lăng thật ra cũng rất thích Tiền Thiển, tiểu nha đầu hoạt bát này vừa lúc có thể cùng tính cách của nàng bổ sung với nhau, hai người mỗi lần ở cùng nhau đều không bao giờ nói hết chuyện.
Hàn Mục Lăng thích Tiền Thiển còn do một nguyên nhân quan trọng khác, tuy nhìn Tiền Thiển có vẻ tùy tiện, nhưng xử sự rất có chừng mực, không nên hỏi sẽ không hỏi nhiều, không nên nói sẽ không nói nhiều, cũng chưa đưa ra yêu cầu nào với nàng, kết giao với Hàn Mục Lăng rất có chừng mực, làm bằng hữu với Tiền Thiển, Hàn Mục Lăng không có một chút gánh nặng nào.
Lại một mùa xuân đến, Tiền Thiển đã hơn mười tuổi, bởi vì mấy năm nay sống rất thảnh thơi, lớn lên có vài phần trắng trắng mịn mịn, cô mang theo nha đầu Tiểu Tước định tìm Vương Minh Ngọc cùng đến thỉnh an lão phu nhân.
Vương Minh Ngọc không đến mười sáu tuổi đã bắt đầu ra dáng thiếu niên, đúng như Tiền Thiển nghĩ, sau khi trưởng thành mặt bánh bao của Vương Minh Ngọc bắt đầu trở nên góc cạnh rõ ràng hơn, đôi mày dậm hợp với đôi mắt sáng đầy nghị lực, bắt đầu có khí khái nam nhân.
Tiền Thiển rất hài lòng với điều này! Vương Minh Ngọc bị Vương Dật quản lý rất nghiêm, bản thân hắn cũng rất nỗ lực, ngày thường đọc sách luyện võ cũng không dám lười biếng chút nào, hơn nữa tướng mạo đường đường, gia thế không tồi, qua hai năm nữa chính là rể hiền được nhiều người chọn, hắn có thể cưới một tức phụ tính cách, tướng mạo, gia thế tốt về nhà.
Lúc Tiền Thiển tìm Vương Minh Ngọc, hắn đang cần mẫn đọc sách, Vương thượng thư cố ý để hắn hai năm nữa tham gia khoa cử, vì vậy bây giờ là thời điểm quan trọng.
"Ca ca thật chăm chỉ, tương lai có thể tiền đồ vô lượng nha." Tiền Thiển đứng trong viện, cười tươi nhìn Vương Minh Ngọc đang xem sách.
Thấy Tiền Thiển tới, Vương Minh Ngọc rất vui vẻ, nhéo mũi nàng: "Đó là đương nhiên, về sau ta là chỗ dựa nhà mẹ đẻ của muội, sao dám không nỗ lực."
Hai huynh muội như mọi ngày, một đường cười nói vui vẻ, cùng đi thỉnh an tổ mẫu.
"Ca, qua nửa tháng nữa là sinh thần của Lăng tỷ tỷ, huynh định tặng cái gì?" Tiền Thiển nghiêng đầu nhìn Vương Minh Ngọc, Hàn Mục Lăng sắp 12 tuổi, sinh thần mỗi năm đều đưa thiệp mời hai huynh muội Tiền Thiển, năm nay cũng sẽ không ngoại lệ.
"Không có......" Vương Minh Ngọc sầu não mà gãi đầu: "Ta nghĩ muốn tặng lễ vật tốt một chút, nhưng tưởng Hàn đại cô nương cũng không thiếu cái gì."
Tiền Thiển thở dài không nói, tâm tư của ca ca nhà mình, nàng cũng biết ít nhiều. Mấy năm nay Hàn Mục Lăng dần trưởng thành, càng ngày càng xinh đẹp, cá tính cũng ôn nhu nhã nhặn, thật là đối tượng tốt nhất để chọn làm thê tử. Đáng tiếc...... Đáng tiếc nàng là đích trưởng nữ của Định Viễn công, dựa theo quy luật của triều nữ nhi gả cao, với điều kiện này của Hàn Mục Lăng, thì gả cho Thái tử làm chính phi còn dư! Thật không thể nào gả thấp đến Vương gia.
"Tú Tú, muội định tặng Hàn đại cô nương cái gì?" Vương Minh Ngọc có chút mong chờ nhìn Tiền Thiển.
"Bốn màu kim chỉ, cùng với mấy món đồ cho nữ nhi, không có gì đặc biệt." Tiền Thiển cười cười, cô tặng lễ vật luôn rất quy củ, cố gắng không làm ra lỗi lầm cũng không đoạt nổi bật, cô là nhân vật quần chúng chứ không phải nữ chính, những chuyện làm màu này chưa bao giờ làm.
"Chỉ như vậy?" Vương Minh Ngọc có vẻ có chút thất vọng: "Có phải quá đơn giản hay không?"
"Lễ vật trước nay đều là tâm ý," Tiền Thiển cười an ủi Vương Minh Ngọc: "Ca ca cũng đừng phiền, có lẽ huynh tặng cái gì Lăng tỷ tỷ cũng đều thích. Chúng ta có thể có cái gì đặc biệt, tiền tiêu vặt mỗi tháng đều cố định, trừ phi mở nhà kho chọn đồ trong của hồi môn của nương. Hơn nữa, Lăng tỷ tỷ cũng không hiếm đồ quý, chỉ cần để tỷ ấy thấy được tâm ý là được."
Vương Minh Ngọc không trả lời, buồn đầu đi về phía trước, năm trước hắn vấn tóc, Hàn Mục Lăng ngoại trừ đưa tới bốn màu thọ lễ, còn tặng hắn một đôi ngọc chặn giấy. Nghe Hàn Mục Thanh nói, là Hàn Mục Lăng tự mình vẽ, lấy khối ngọc tốt nhất trong nhà, tìm thợ thủ công chế tác. Đối với đôi ngọc chặn rất này hắn vô cùng trân trọng, mỗi ngày đều để ở trên bàn ngắm kỹ mấy lần.
Hàn Mục Lăng năm nay sắp 12 tuổi, tuy không phải sinh thần quan trọng nhất, nhưng cũng là ngày quan trọng, Vương Minh Ngọc rất muốn tặng nàng một lễ vật thật tốt.
Tiền Thiển nhìn dáng vẻ này của Vương Minh Ngọc, liền biết hắn suy nghĩ cái gì, cô không đành lòng mà thở dài: "Nếu không, hai ngày nữa chúng ta đi chọn trong của hồi mon của nương."
"Bỏ đi!" Vương Minh Ngọc cúi đầu rầu rĩ nói: "Một khi mở nhà kho, bên kia liền nhìn chằm chằm, chớ có gây chuyện."
- ----
Mình vừa thấy có người copy truyện mình edit đi nơi khác. Tuy biết trình độ của mình chẳng ra gì nhưng hành vi ăn cắp trắng trợn này thật không tốt chút nào, đây là công sức của mình cả tiếng đồng hồ, lấy đi mà không nói một tiếng vậy cũng coi được. Lên án https://trumtruyen.me/ nếu tình trạng này còn tiếp diễn mình sẽ tạm ngưng edit để đăng bằng cách khác. Cảm ơn mn đã lắng nghe tâm sự của mình!