Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 192: Thế tử gia, xin đừng quấy rầy ta dưỡng thương (10)




Editor: Tiểu Mập Mạp
Vương Minh Ngọc cùng Tiền Thiển đi thỉnh an Vương Dật phu nhân. Cảnh tượng giống mấy năm trước như đúc, Vương Dật phu nhân đang nói chuyện với tiểu Lưu thị, cặp song sinh gần 8 tuổi ngồi bên cạnh, lão phu nhân mỗi tay ôm một đứa, bộ dáng rất thân thiết.
Năm nay Thánh Thượng lại ban cho cống quả, vẫn là quả vải, đang để ở bàn trên giường của lão phu nhân. Nhưng lúc này, không cần Vương Minh Ngọc phải mở miệng tranh, lão phu nhân đã ý cười đầy mặt vẫy tay với họ: "Ngọc ca nhi và Tú nha đầu tới rồi? Vừa lúc, chỗ tổ mẫu có cống quả được ban, hai người các ngươi cùng Lan Nhi, Nguyệt Nhi, vừa vặn một người một phần."
Tiền Thiển cho nha hoàn nhận phần trái cây của mình, lại cười cười với Vương Dật phu nhân nói: "Tổ mẫu, nửa tháng nữa chính là sinh thần của Lăng tỷ tỷ, Lăng tỷ đã nói trước với con là muốn mời con, Hàn thế tử cũng nói muốn mời ca ca, chắc hai ngày nữa sẽ đưa thiếp mời tới. Con đã chuẩn bị tốt lễ vật, nhưng ca ca lại đang sầu lo, không biết nên đưa cái gì cho tốt, con nghĩ tổ mẫu so với đám tiểu bối chúng con kirns thức rộng rãi hơn nhiều, nhất định có chủ ý hay, liền nghĩ thay ca ca hỏi tổ mẫu một chút."
Vương Dật phu nhân nhìn Tiền Thiển cười từ ái: "Vẫn là Tú nha đầu hiểu chuyện, biết tới hỏi ta, để Ngọc ca nhi tự mình nghĩ, chỉ sợ tới sang năm cũng không ra được ý gì."
Vương Dật phu nhân vừa nói xong, mấy người xung quanh đều hiểu mà cười rộ lên, Vương Minh Ngọc không biết Tiền Thiển có ý gì, âm thầm liếc nhìn nàng một cái, cũng chỉ đành phối hợp mà cười theo.
"Đại tiểu thư Quốc công phủ năm nay sắp 12 đi?" Vương Dật phu nhân cười đủ rồi mới lại hỏi Tiền Thiển.
"Đúng ạ!" Tiền Thiển ngây thơ gật đầu: "Không phải sinh thần quan trọng nhất, chỉ là đây cũng là sinh thần, cho nên ca ca không biết nên chuẩn bị lễ vật gì, còn xin tổ mẫu chỉ bảo."
"Ồ!" Vương Dật phu nhân hiểu rõ gật đầu: "Tú nha đầu bị lễ gì?"
"Bốn màu kim chỉ, còn có một ít đồ đùng cho nữ nhi, con nhờ ca ca ra ngoài tìm sa tanh tốt nhất, rồi tự làm vài món đồ, chủ yếu là tấm lòng." Tiền Thiển cười hì hì trả lời.
"Đúng là không tính tùy tiện vô lễ, đối với nữ nhi, tặng như vậy là được." Vương Dật phu nhân gật đầu, lại nghiêng đầu nhìn tiểu Lưu thị đang ngồi bên cạnh thấp giọng nói: "Sao còn phải ra ngoài tìm sa tanh......"
Tiểu Lưu thị nghe thế, trên mặt liền thoáng khó coi.
"Tổ mẫu chỉ chúng con, ca ca nên chuẩn bị lễ vật gì cho phải?" Tiền Thiển làm như không nghe thấy Vương Dật phu nhân nói thầm, tiếp tục hỏi lễ vật tặng sinh thần Hàn Mục Lăng.
Vương Dật phu nhân thoáng suy tư, đáp: "Ta nhớ, năm trước Ngọc ca nhi vấn tóc, Hàn thế tử và đại tiểu thư đều tặng hậu lễ, nói vậy, sinh thần đại tiểu thư Quốc công phủ, Ngọc ca nhi phải tặng quà gì tốt một chút."
Suy nghĩ nửa ngày, Vương Dật phu nhân nghiêng đầu nhìn thị tỳ thân cận: "Vương Hỉ, ngươi nghĩ giúp ta, có đồ gì hiếm lạ thích hợp tặng tiểu cô nương, tìm rồi đưa Ngọc Nhi."
Vương ma ma cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên vỗ tay một cái: "Phu nhân, ngươi còn nhớ rõ cữu lão gia từ Tây Vực mang về cho ngài một đôi bình lưu ly màu hoa hồng tím không? Đó là vật quý hiếm, cả triều cũng không tìm được cái thứ hai. Màu sắc tươi sáng, tiểu cô nương gia nhất định sẽ thích!"
"Đúng rồi!" Vương Dật phu nhân cười rộ lên: "Ta còn nói muốn để cặp bình quý này lại làm của hồi môn cho cháu gái, giờ vừa vặn, lấy tới đưa Ngọc Nhi đi."
Vương Minh Ngọc lúc này mới nhận ra, thì ra muội muội nhà mình là đang chờ ở chỗ này! Để hắn lừa lễ vật sinh thần từ tổ mẫu, cũng mệt tiểu nha đầu này nghĩ được!!
Vương ma ma nghe lệnh, lập tức dẫn người đi mở tư khố của Vương Dật phu nhân, không bao lâu liền tìm được một cái hộp lớn, cẩn thận cầm qua.
Ở trước mặt mọi người mở ra, Tiền Thiển liền vui vẻ, bình lưu ly Tiền Thiển nháy mắt vui vẻ, tay nghề rất tốt, ở thế giới này thật là đồ vật hiếm có, Hàn Mục Lăng nhất định sẽ thích!
Tiền Thiển duỗi tay chọc Vương Minh Ngọc đang ngơ ngác nhìn bình lưu ly: "Làm gì vậy?! Huynh còn không nhanh tạ ơn tổ mẫu, giúp huynh nghĩ chủ ý nửa ngày còn chưa nói, cuối cùng còn cho huynh đôi bình quý như vậy làm lễ vật. Ca ca hôm nay chính là được lời lớn rồi!!"
Vương Minh Ngọc lúc này mới phục hồi lại tinh thần, vui mừng ra mặt mà hành lễ với Vương Dật phu nhân.
Vương Dật phu nhân nhìn cặp bình lưu ly lại nhìn Vương Minh Ngọc cười nói: "Giờ Ngọc Nhi yên tâm đi? Cặp bình này tặng Định Viễn công phủ cũng không mất mặt, đại tiểu thư công phủ nhất định sẽ thích."
"Đúng vậy!" Tiền Thiển vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: "Con phải nói với Lăng tỷ tỷ, đây chính là tổ mẫu cố ý tìm tới tặng nàng!"
Thấy Tiền Thiển hiểu chuyện như vậy, Vương Dật phu nhân càng thêm vừa lòng, bà gọi thêm đại nha hoàn bên người giúp huynh muội Tiền Thiển đem bình lưu ly về.
Huynh muội Tiền Thiển mới vừa đi, tiểu Lưu thị liền lộ vẻ không cam tâm: "Mẫu thân, đồ tốt như vậysao lại đem đi tặng người ta!"
Tiểu Lưu thị vừa nói xong, sắc mặt Vương Dật phu nhân liền trầm xuống, người con dâu này những cái khác đều tốt, chỉ là khí chất không phóng khoáng, sửa thế nào cũng không được. Bà trầm mặt trách mắng: "Ta biết ngươi suy nghĩ cái gì, ngươi là cháu gái họ nhà mẹ đẻ ta, ngày thường ta cũng lười quản ngươi, nhưng ngươi không thể vẫn luôn không tiến bộ. Ngọc Nhi và Tú Nhi lại không phải muốn đồ vật cho chính mình, đây là cầm đi tặng tiểu thư công phủ! Định Viễn công là ai? Kế thừa thế gia tước vị, Ngọc Nhi và Tú Nhi giao hảo với nữ nhi nhà hắn, với ngươi có cái gì không tốt!"
"Mẫu thân, ý con không phải như vậy, con là......" Tiểu Lưu thị cúi đầu ngập ngừng muốn giải thích.
"Không phải ý này! Ngươi chỉ là đau lòng đồ vật mà thôi!" Vương Dật phu nhân ngữ khí càng thêm nghiêm khắc: "Ngươi muốn đem của cải của ta tất cả đều để cho đôi nhi nữ của ngươi! Nhi nữ của ngươi trưởng thành, nếu không có một tiền đồ tốt, lưu trữ những của cải này còn có lợi ích gì?! Chẳng lẽ như cha ngươi, ăn không ngồi rồi làm một viên ngoại, mỗi ngày đếm tiền chơi?"
Vương Dật phu nhân nhìn tiểu Lưu thị cúi đầu không nói, lại thở dài: "Ngươi cũng đừng quên, nương của Ngọc Nhi và Tú Nhi tuy rằng không còn, nhưng nhà ngoại vẫn còn, gia thế Kim Lăng bố chính sử là gia thế mà ngươi có thể so sánh sao? Ngươi bức Ngọc Nhi và Tú Nhi xa lạ với chúng ta, bọn họ còn có thể dựa vào nhà ngoại, nhưng nhi nữ của ngươi có thể dựa vào cái gì?! Vương gia có tốt nhi nữ của ngươi mới tốt! Giờ Ngọc Nhi và Tú Nhi là thay Vương gia ra ngoài kết giao, ngươi vậy mà còn lo lắng tài vật?!"
"Nương, con sai rồi......" Tiểu Lưu thị thức giận cúi đầu nhận sai.
"Hy vọng ngươi thật sự biết sai!" Vương Dật phu nhân ngữ khí nặng nề: "Hai ngày nữa ngươi nhớ may đồ mới cho Tú nhi, đến quốc công phủ mường thọ, nên ăn mặc tươi sáng một chút. Huống hồ đại tiểu thư công phủ chắc muốn nàng ở lại mấy ngày, không thể ném mặt mũi nhà chúng ta đi!"
Tiểu Lưu thị cúi đầu đáp ứng, mang theo hai đứa nhỏ lui đi ra ngoài. Vương Dật phu nhân nhìn bóng dáng nàng, thở dài: "Ai! Thật không hiểu chuyện!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.