Dịch: Lạc Đinh Đang
Để chắc chắn thêm, Tiền Thiển đổi sạch rượu toàn bữa ăn của bốn người. Kỷ Cảnh Ngôn chọn món chính là món da trâu cực lực phản đối chuyện này, sau cùng bị Tiền Thiển hung bạo ép xuống.
Dù là như vậy, bữa cơm này Tiền Thiển vẫn không ăn xuôi. Thỉnh thoảng cô nhìn về phía ly rượu của Đường Ngự, vô thức gõ nĩa lên bàn. Cuối cùng, ngay cả Mạc Vũ cũng thấy cô không tập trung.
Anh cắt một miếng thịt từ đĩa của mình chuyển qua đĩa cô: "Tình Tình sao vậy, khẩu vị không hợp à? Chẳng phải bảo anh gọi lườn vịt nấu với hạnh nhân sao? Không ăn thử ư?"
"À? Ớ, em quên mất.." Tiền Thiển xiên miếng lườn vịt nhét vào miệng, nhai qua quýt.
"Nói rõ xem có chuyện gì xảy ra vậy?" Mạc Vũ nhíu mày: "Lúc chọn đồ ăn còn ồn ào muốn ăn thịt bánh cua, gọi ra thì không động lấy một miếng. Không hợp khẩu vị à?"
"Không phải, không phải..." Tiền Thiển bất an đáp, thi thoảng lại liếc nhìn xung quanh. Rất nhiều người đều đến chào hỏi Đường Ngự và Mạc Vũ rồi tiện tay mời rượu. Cô còn vội lo ngó nghiêng mấy ly rượu để tìm ra người tình nghi, hơi đâu quan tâm xem mình ăn cái gì.
Rất nhanh Tiền Thiển đã phát hiện hành động của mình không có tác dụng gì. Có quá nhiều người đến chào hỏi! Tần Hàm tới, mấy vị đại tiểu thư yêu thầm Đường Ngự cũng tới. Thêm vào đám đàn ông mặt cười tâm không cười mà theo Mạc Vũ nói, đó là đối thủ cạnh tranh của Đường Ngự. Quá nhiều người có hiềm nghi, cô không thể nào để ý được...
"Cô đừng quan tâm nhiều quá!" 7788 ngứa răng: "Bảo không xen vào việc người khác rồi mà, sao vẫn tìm kẻ tình nghi làm gì."
"Tao kệ chuyện Đường Ngự bị hạ thuốc rồi, nhưng kiểu gì cũng phải tìm giúp xem là ai hại anh ta chứ? Cũng coi như tận nghĩa bè bạn. Đến lúc đó Đường Ngự muốn tra ai hại mình, ít nhất tao cũng cung cấp được ít thông tin." Tiền Thiển thở dài, quyết định tiếp tục cố gắng.
Tiền Thiển căng dây thần kinh mãi cho đến lúc ăn xong cơm tối cũng không có chuyện gì xảy ra. Đồ ngọt và bữa ăn sau rượu đã dọn xuống, trên bàn chỉ còn lại các loại đồ uống như nước trắng, cà phê và trà. Tiền Thiển nghiêm túc quan sát mặt mày Đường Ngự cũng không phát hiện điều gì bất thường. Thậm chí hắn còn luôn dùng ánh mắt lo lắng nhìn về phía cô.
Chẳng lẽ là cô lo quá rồi? Không phải bị hạ thuốc ở lần này ư? Tiền Thiển không khỏi nghĩ như vậy. Nữ chính kun thay ca làm nhân viên phục vụ tạm thời giúp người ra không chỉ có lần này đúng không?! Hình như cô lo lắng quá rồi...
Lâm Du Du đứng cách bàn Đường Ngự không xa. Cô ta ngây ngốc nhìn chằm chằm bên mặt anh tuấn ngồi trước bàn ăn của Đường Ngự, tâm tình có phần chán chường. Dường như hôm nay Đường Ngự cực kỳ lạnh lùng với cô ta, nhìn thêm một cái cũng không muốn. Làm sao bây giờ... Cô ta trăm phương ngàn kế muốn tiếp cận Đường tiên sinh nhưng vẫn không có hiệu quả gì, phải làm thế nào mới được chứ... Làm thế nào mới khiến trong mắt Đường tiên sinh có cô ta. Trong lòng Lâm Du Du sinh ra vài phần cảm giác bất lực, bất kể là ai, có thể giúp cô ta một chút cũng được...
Nghĩ tới đây, ánh mắt Lâm Du Du nhìn về phía Tiền Thiển ngồi bên cạnh Đường Ngự. Ngày hôm nay đến yến hội làm nhân viên tạm thời cũng không phải không có thu hoạch...
Ít nhất cô ta phát hiện, cô gái thường đi cùng Đường tiên sinh cũng không có quan hệ quá thân mật với hắn. Hôm nay cô gái đó còn ngồi cạnh một thanh niên đẹp trai khác, hành động của hai người rất thân mật, hơn nữa Đường tiên sinh còn có bộ dáng như tập mãi thành quen nên lười phản ứng.
Khi Lâm Du Du đưa mắt nhìn, vừa lúc Mạc Vũ vén tóc giúp Tiền Thiển, còn chế giễu cô là heo nhỏ là bẩn thỉu. Tay Tiền Thiển nhéo mạnh lên eo anh khiến Mạc Vũ vội kêu oai oái xin tha, Đường Ngự ngồi cạnh cười theo.
Có lẽ cô gái này có thể giúp cô ta một chút! Lâm Du Du càng nghĩ càng thấy hi vọng ngập tràn. Cô ta cũng không ngốc, cô ta biết Tiền Thiển không có ác ý với mình, thậm chí vài lần cô ta chọc Đường tiên sinh không vui, cô gái này còn âm thầm giải vây giúp. Lâm Du Du cảm thấy, nếu mình cẩn thận nói chuyện Tiền Thiển, nhờ cô giúp đỡ, có thể cô sẽ đồng ý.
Lâm Du Du lấy can đảm bước tới sau lưng Tiền Thiển, cúi người nhìn cô, rụt rè hỏi: "Tiểu thư, có thể làm phiền cô một chút không? Tôi có thể nói chuyện riêng với cô được chứ?"
Lâm Du Du tới đúng lúc Tiền Thiển đang ăn kem ly. Mạc Vũ và Đường Ngự đều lo lắng khi thấy cô không để tâm đến bữa tối, sau các món ngọt liền gọi thêm cho cô một phần kem ly. Giờ nhìn cả bàn cũng chỉ có mình cô vẫn đang ăn.
Trong miệng Tiền Thiển là một đống kem ly, thình lình trông thấy Lâm Du Du đột nhiên xuất hiện ngay cạnh cô, khom người nhìn cô, cách cô cực gần, vậy là cứ thế giật mình! Kem ly trượt thẳng vào cổ họng, Tiền Thiển ho kịch liệt.
Thật sự là quá xui! Tiền Thiển bị nghẹn chết lên chết xuống bực bội nghĩ. Bình thường cô không dễ giật mình như vậy, có lẽ vì ngày hôm nay tinh thần quá căng thẳng nên ăn kem ly cũng sặc. Nếu cô ăn kem ly sặc chết, không biết trên bia mộ nên viết cái gì...
Đường Ngự thấy Tiền Thiển ho kịch thì vội vàng đẩy Lâm Du Du qua một bên, kéo Tiền Thiển qua vỗ nhẹ lưng cô. Mãi tới khi tiếng ho khan của Tiền Thiển dần chậm lại hắn mới thở phào. Nhìn Tiền Thiển bị nghẹn đỏ mặt, Đường Ngự vội đưa một ly nước đến miệng cô, cẩn thận cho cô uống. Vừa đút hai lần đã bị Tiền Thiển đoạt đi, ực mạnh hết nửa ly.
Uống xong nửa ly nước, Tiền Thiển mới khá hơn chút. Đầu tiên cô tìm tờ khăn giấy lau nước mắt nước mũi chảy ra lúc ho, xong hết mới quay đầu nhìn Lâm Du Du. "Cô vừa nói gì vậy? Xin lỗi tôi không nghe rõ."
Lâm Du Du thấy mình hại Tiền Thiển bị nghẹn, bối rối không biết làm sao. Cô ta nắm thật chặt thành ghế Tiền Thiển, ngón tay hơi trắng bệch, ánh mắt như sắp khóc đến nơi. Giọng điệu bối rối, sợ hãi lắp bắp: "Tôi... Tôi... Tôi chỉ..."
Này... Tiền Thiển hỏi chấm đầy đầu. Nữ chính phát khóc là chuyện gì thế... Người bị nghẹn tắc thở là cô mà?! Vì cái lông gì mà nữ chính kun lại khóc trước?! Chẳng lẽ là thương cảm cho công việc của diễn viên quần chúng tụi này khó làm?
Tiền Thiển bên này xảy ra động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên trừ Đường Ngự cũng thu hút sự chú ý của mấy tên đồng bọn khác. Mạc Vũ quay người theo Tiền Thiển, tò mò nhìn Lâm Du Du: "Tình Tình, em quen cô ấy à?"
Tên chuyên hóng hớt Kỷ Cảnh Ngôn cũng vội lại gần nhìn Lâm Du Du: "Ơ? Sao cô lại ở đây? Đừng bảo cô lại muốn khóc tiếp chứ?! Thật sự là chúng tôi không chọc giận cô mà..."
Kỷ Cảnh Ngôn vừa nói xong, Lâm Du Du càng hốt hoảng hơn. Cô ta nhìn về phía Đường Ngự cũng đang quay người nhìn mình, trong mắt có vài phần van nài: "Không phải... Tôi không... Tôi chỉ..."
Tiền Thiển thấy Lâm Du Du hốt hoảng thành bộ dạng này, trong lòng không nỡ. Cô đẩy Kỷ Cảnh Ngôn ra, cười cười an ủi Lâm Du Du: "Anh ấy trêu cô thôi, cô đừng để ý. Vừa nãy cô nói gì với tôi vậy? Tôi không nghe rõ."
"À... Vâng... Là như thế này." Lâm Du Du đỏ mặt cúi đầu xuống, giọng nói bé xíu: "Tôi muốn nói chuyện riêng với cô..."