Sân
đánh golf, bãi cỏ xanh liên miên kéo dài đến bên cạnh bìa rừng, một cỗ
xe màu trắng chở người chơi golf chạy trên đồng cỏ, tại một chỗ đất bằng liền dừng lại.
Trên xe
đi xuống hai người nam nhân có khí chất, dáng người cao gầy, một người
mặc đồng phục chơi golf màu trắng, một người mặc áo sơ mi thoải mái màu
đỏ.
" Kent, thật khó có
khi, cậu sẽ hẹn tôi đánh golf." Tần Hằng nheo lại đôi mắt mang theo ý
cười, như là chất vấn mục đích Hàn Thanh Từ hẹn hắn vậy.
Hàn Thanh Từ đeo lên găng tay, hờ hững nói: " Chỉ là tôi muốn chứng minh rằng mình không phải không thú vị như vậy."
Tần Hằng cười cười: " Kent, anh bắt đầu trở nên hài hước."
Sau khi Hàn Thanh Từ đeo găng tay lên, thử quơ quơ cây gậy, xúc cảm cũng không tệ lắm.
Cầu đồng * ở sau lưng, giúp hắn dọn xong cầu, Hàn Thanh Từ vung gậy, quả cầu màu trắng liền theo đường vòng cung bay ra ngoài.
* cầu đồng: ta nói người phụ trách nhặt cầu.
Tần Hằng vỗ vỗ tay, đi theo hắn đến nơi cầu rơi xuống, " Nói thật, tôi cảm
thấy đối với chuyện phát sinh sau khi cậu về Khương gia lần này rất tò
mò."
Nhắc đến sự tình Khương gia, Hàn Thanh Từ ngừng lại một chút, " Cậu đối với phương diện kia cảm thấy hứng thú?"
" Khương Sở Hà có tính tình rất bạo, đầu năm nay, hắn còn phát tính tình
với chính người dưới trướng mình hiện đang là CEO của công ty dưới tay, sự tình ngược lại huyên náo rất lớn." Tần Hằng nghiêng đầu nhìn xem
hắn, một mặt cười trên nỗi đau của người khác, " Làm con rể của hắn(
Khương Sở Hà), cảm thụ như thế nào?"
" Trước mắt vẫn khá lịch sự."
Tần Hằng ngoắc ngoắc khoé môi, " Có điều hắn đối với con gái đúng là sủng,
nghe nói năm ngoái hắn vì để con gái tiến vào ngành giải trí, còn tăng
thêm cổ phần của giải trí Hoa Thần trong tay, trở thành đại cổ đông thứ
hai, quyền bỏ phiếu gần với chủ tịch Triệu Đình Vĩ."
" Cái này cũng không có gì là kì quái, Khương - Triệu hai nhà lúc đầu cũng có tri giao."
Khương - Hàn hai nhà kéo dài quan hệ đời thứ ba, mặc dù Triệu gia về sau mới
gia nhập, nhưng quan hệ cùng Khương - Hàn hai nhà cũng không tệ, cha của Hàn Thanh Từ cùng với thúc thúc hắn, lúc còn trẻ thường cùng Triệu Định Vĩ, Khương Sở Hà cùng nhau kết một chỗ.
Về sau, Hàn Thâm cưới em gái Triệu Định Vĩ, là Triệu Uyển Mai, hai nhà
thông gia, trên phương diện làm ăn chiếu cố lẫn nhau, quan hệ tiến thêm
một bước.
Sau khi tập
đoàn Hàn thị đưa ra thị trường, trên tay Triệu Định Vĩ nắm 8% cổ phần,
cũng coi như là một cổ đông bên trong tập đoàn Hàn thị.
Tần Hằng ngoắc ngoắc khoé môi: " Chính xác mà nói, nếu Triệu Định Vĩ sinh
ra không phải con gái mà là con trai, vậy chuyện thông gia này, chắc
chắn là không đến lượt cậu."
Hàn Thanh Từ không nói, hai người tới vị trí cầu rơi xuống, Tần Hằng vung gậy, cầu một lần nữa bay ra ngoài.
Tần Hằng nhìn về phía Hàn Thanh Từ, " Cậu cùng Cheryl như thế nào? Ở ngay
dưới mí mắt của cha mẹ vợ cũng không thể chia phòng ngủ đi."
" Cùng phòng."
Tần Hằng có chút hăng hái: " Ồ? Vậy nhất định có chuyện xảy ra?"
" Không có." Hàn Thanh Từ thản nhiên nói.
Tần Hằng bật cười: " Kent, cậu đừng nói với tôi, ngay cả sinh lí bình thường của nam nhân cậu cũng không có."
Hàn Thanh Từ liếc mắt nhìn hắn một cái: " Bị cự tuyệt."
Tần Hằng phốc một tiếng, ẩn nhẫn cười.
Hàn Thanh Từ sắc mặt khó coi: " Alex, cái này không buồn cười."
Tần Hằng không ẩn nhẫn nữa mà quang minh chính đại cười một lúc: " Kent, chuyện này thật là buồn cười."
Hàn Thanh Từ nhíu lông mày, hồi tưởng lại buổi tối hôm trước, anh bị quỷ
thần cúi khiến đi nên mới làm như vậy, rõ ràng lử ngày hai người kết
hôn, anh đều chưa cùng cô sinh ra chút dục vọng nào.
" Kent, có lẽ cô ấy cũng không yêu cậu." Tần Hằng cười xong, tổng kết lại một câu, " Nếu như một nữ nhân yêu cậu, cô ấy sẽ không cự tuyệt cùng
cậu tiếp xúc thân thể."
Hàn Thanh Từ lại lần nữa không đáp lời, Tần Hằng nói tiếp: " Nhưng vậy càng thú vị, hai người không yêu nhau, lại lấy danh nghĩa vợ chồng sống hết
đời, tương lai dài như vậy, cậu dự định sống như nào?"
" Thuận theo tự nhiên." Hàn Thanh Từ quay người muốn đi, tiếp tục hướng vị trí cầu rơi xuống mà đi tới.
Tần Hằng cất bước đuổi theo, " Vậy ngày đó, cậu mất ngủ sao?"
" Ừm."
" Thật đáng thương, vì cái gọi là thông gia, các người thật biết tra tấn
chính mình." Tần Hằng dùng gậy đánh golf chống xuống đất, " Chẳng qua
trên thế giới cũng có rất nhiều người không yêu nhau nhưng vẫn thành vợ
chồng, hai người không phải người thứ nhất, có thể cùng người mình yêu
kết hôn, đó mới là hạnh phúc."
Hàn Thanh Từ có chút nhíu mày: " Cậu ngược lại nghiên cứu không ít."
" Nhìn đến quá nhiều, lĩnh ngộ liền có thêm, cũng không phải nhất định
phải đi nghiên cứu." Tần Hằng nói, " Tôi đặc gặp qua vợ chồng Phụng gia
kết hôn, hai người bọn họ biết rõ trong lòng hai người không có nhau,
nhưng lại không nói toạc ra, trong mắt người ngoài, họ vẫn là đôi vợ
chồng ân ái điển hình."
Hàn Thanh Từ nhìn hắn một chút: " Nhưng chuyện này không thích hợp với tôi."
Tần Hằng thở dài một tiếng: " Kent, tôi chỉ lo lắng cậu sẽ nín hỏng, cậu thế nhưng là một nam nhân bình thường a."
" Cái này không cần cậu lo lắng."
" Trừ chuyện của cậu ra, tôi cũng lo lắng cho Cheryl, tôi và cô ấy cũng là bằng hữu."
Hàn Thanh Từ nheo mắt lại: " Chuyện khi nào?"
Tần Hằng: " Con người tôi duyên rất tốt, cậu không cần chất vấn, Cheryl chính là bằng hữu của tôi."
" Cậu có rất nhiều khi đều tự mình đa tình."
" Tôi đa tình tôi thừa nhận, nhưng tự mình đa tình tôi không thừa nhận."
Tần Hằng dùng chính gậy đánh bóng của mình đụng đụng Hàn Thanh Từ, " Kent, vừa rồi cậu là ăn dấm sao?"
" Ăn dấm cái gì?"
" Tôi nói tôi cùng Cheryl là bằng hữu, cậu ghen tị?"
Hàn Thanh Từ cũng không thừa nhận, " Cậu nhìn, cậu lại tự mình đa tình."
Nói xong hắn bước nhanh hơn, đi tới nơi cầu rơi, gọn gàng đánh một gậy nhẹ, cầu liền chậm rãi lăn vào trong lỗ.
" Không sai." Tần Hằng vỗ vỗ tay.
——
Vai diễn trong hai ngày nghỉ của Khương Bích Tuyết, hôm nay liền bù hết
một lần, một mực tới tận hơn mười giờ đêm mới rời khỏi studio.
Bữa tối hôm trước cô chỉ ăn qua loa một chút, bây giờ đã sớm đói, trên
đường trở về, thấy có mấy nhà hàng còn mở cửa, mùi thức ăn qua cửa sổ xe bay vào trong xe.
Cô không nghĩ ngợi, dừng xe, tháo dây an toàn, mang khẩu trang, xuống xe mua một chút thức ăn.
Khi trở lại Hàn gia đã là mười hai giờ đêm, dì Lan đã đi ngủ từ sớm, mười giờ nhất định phải đi ngủ, trong nhà rất yên tĩnh.
Khương Bích Tuyết ngồi ở bàn ăn, đem đồ nướng, bún thập cẩm cay mở ra, mùi thơm lập tức bay ra.
Đang lúc chuẩn bị ăn thì thấy Hàn Thanh Từ mặc đồ ngủ từ trên lầu đi xuống.
Hắn đi đường, thanh âm phát ra rất nhỏ, thẳng đến khi xuống lầu, Khương
Bích Tuyết mới phát giác, cô có chút áy náy: " Tôi làm ồn đến anh sao?"
" Tôi còn chưa ngủ." Hắn giấc ngủ luôn cạn, thời điểm Khương Bích Tuyết
lái xe trở về, hắn nghe thấy tiếng động cơ, không hiểu tại sao lại xuống giường đi xem cô.
Khương Bích Tuyết chỉ chỉ trên bàn ăn: " Tôi mua đồ ăn khuya, còn rất nhiều, anh có muốn ăn không?"
" Không ăn." Hắn quay người tiến vào phòng bếp, đến chỗ máy đun nước lấy nửa chén nước ấm.
Lúc hắn ra tới, Khương Bích Tuyết đang ăn bún thập cẩm cay, hương vị rất nặng, hắn cách mấy mét vẫn ngửi thấy mùi.
Hắn đi tới, kéo ghế đối diện cô ngồi xuống.
Khương Bích Tuyết trừng mắt lên, hỏi lại lần nữa: " Anh thật sự không ăn sao?"
" Không ăn."
Rất tốt, cô cũng chỉ khách khí hỏi một chút mà thôi.
Khương Bích Tuyết cầm lấy một xiên thịt dê nướng, một bên ăn thịt nướng, một bên ăn bún thập cẩm cay.
Hàn Thanh Từ chú ý thấy mu bàn tay cùng khớp ngón tay của cô có vết bầm
tím, làn da của cô non mịn trắng nõn, vết bầm kia lộ ra có chút khủng
bố.
Hàn Thanh Từ thuận miệng hỏi một câu: " Tay cô làm sao vậy?"
Khương Bích Tuyết nhìn thoáng qua mu bàn tay của mình, " Không có việc gì, hôm nay thời điểm quay phim không chú ta bị đánh một cái."
Hàn Thanh Từ lơ đãng nhíu lông mày, Khương Bích Tuyết quay phim có bao
nhiêu liều, hắn đã tận mắt thấy qua. Cũng không biết cô vì sao lại chấp
nhất như vậy, rõ ràng có thể dùng thế thân, nhưng hết lần này tới lần
khác lại muốn tự mình diễn.
Hắn đứng dậy đi ra ngoài, Khương Bích Tuyết cho là hắn đi ngủ, cúi đầu ăn tiếp, không quan tâm.
Chẳng bao lâu sau, Hàn Thanh Từ lại quay lại, trên tay cầm một bình thuốc tan bầm, đặt lên bàn: " Đợi chút nữa ăn xong, nhớ xức thuốc."
Khương Bích Tuyết nhìn thoáng qua bình thuốc tan máu bầm kia, trong lòng ấm áp: " Cảm ơn, đợi chút nữa tôi tắm rửa xong sẽ bôi."
" Ừm." Hàn Thanh Từ bưng chén nước, đi lên lầu.
Khương Bích Tuyết nhìn thoáng qua lọ thuốc trên bàn, lại nhìn thoáng qua
phương hướng Hàn Thanh Từ đã lên lầu, nghĩ hình thức quan tâm bên ngoài
của hắn làm càng ngày càng tốt a, trên người cô một chút vết thương nhỏ
cũng chú ý tới.
Dựa theo
kế hoạch[ Ngự tiên truyện], phần quay chụp trong lều điện ảnh chỉ còn
lại mười ngày, về sau còn muốn đi Vân Nam quay ngoại cảnh.
Khương Bích Tuyết liên tục mấy ngày buổi sáng sáu giờ hơn đã ra ngoài, hơn
mười một giờ đêm mới trở về, mỗi ngày mệt mỏi đến mức, chỉ cần tắm xong
lên giường là ngủ ngay.
Cô còn vẫn tốt, diễn viên cực khổ nhất vẫn là vai nam chính cùng nam phụ,
hai người bọn họ đất diễn nhiều nhất, nghe nói mỗi sáng bọn hắn phải đến studio từ năm giờ để trang điểm, mười hai giờ đêm mới rời khỏi, một
ngày ngủ chỉ được mấy tiếng.
Tại studio, khi không có cảnh diễn của bọn họ, hai người nằm trên ghế cũng có thể ngủ.
Khương Bích Tuyết vừa quay xong một phân đoạn, người của đoàn phim liền cầm
một phần trà chiều tới, " Tuyết tỷ, uống chút trà đi."
" Cảm ơn." Khương Bích Tuyết tiếp nhận.
Cô còn tưởng đoàn làm phim muốn khao nhân viên trong đoàn nên mua, về sau mới biết hoá ra là Hàn Minh Huy mua mời họ.
Hàn gia nhìn thiếu trời sinh tính tình phong lưu, tốc độ đổi bạn gái cùng
với tốc độ thay quần áo không sai biệt lắm, đồng thời bạn gái mà hắn kết giao đều là người trong giới giải trí, từ người mẫu trẻ tuổi đến những
diễn viên nổi tiếng, chỉ cần da trắng, mĩ mạo chân dài, liền không có
chuyện Hàn nhị thiếu không thích.
Vừa vặn, bạn gái mới của hắn hiện tại là Phạm Tử Oánh, là vai phụ trong [
Ngự tiên truyện], hai người đang lúc tình yêu cuồng nhiệt, nên Hàn Minh
Huy trắng trợn liền chạy tới thăm ban.
Khó trách Phạm Tử Oánh gần đây đối với cô mười phần thân thiện, đại khái
chính là hướng về phía thân phận chị dâu của Hàn Minh Huy mà đến, muốn
tạo quan hệ tốt. Nhưng cô ta kỳ thật không biết, coi như hiện tại cô ta
là bạn gái của Hàn Minh Huy, về sau cô ta có được Hàn Minh Huy lấy hay
không lại là một chuyện khác.
Hàn Minh Huy quen bạn gái trong giới chẳng qua chỉ là chơi đùa mà thôi sẽ
không dễ dàng kết hôn, trong nguyên tiểu thuyết, cô ta chẳng qua chỉ
được mấy tháng sau đó liền bị Hàn Minh Huy đã chơi chán vứt bỏ.
Coi như hắn ta thực tình với cô ta, nhưng cũng sẽ không cưới cô ta, bởi
Hàn Thâm cùng với bà mẹ đậm chất tư tưởng phong kiến kia của hắn ta nhất định sẽ không đồng ta cưới người không môn đăng hộ đối.
Phạm Tử Oánh dựa vào vận may, hai năm trước chỉ là một võng Hồng nhớ nhỏ, về sau kí hợp đồng với điện ảnh Hoa Thần, dựa vào khuôn mặt nhận vài bộ
phim, nhưng đều là vai phụ, đồng thời kĩ thuật diễn cũng không phát
triển, một đường không nóng không lạnh làm diễn viên tuyến bảy mấy năm.
Thân phận địa vị cùng Hàn gia chênh lệch rất xa.
Tại trong nguyên tiểu thuyết, sau khi cô ta bị ném bỏ, vì thượng vị, cùng
nguyên chủ một mực lôi kéo làm quen, thậm chí bị nguyên chủ xui khiến,
làm tổn thương đến nữ chính rất nhiều, cuối cùng thân bại danh liệt, kết cục thê thảm.
Khương Bích Tuyết vừa ngồi xuống, Hàn Minh Huy liền mang theo một cái túi da trâu, tay kéo tay Phạm Tử Oánh đi tới.
" Chị dâu, đây là trà chiều em mua cho chị, không biết chị thích gì nên tuỳ tiện mua một ít, hy vọng chị sẽ thích."
Khương Bích Tuyết nhìn thoáng qua đồ trong túi da trâu, người Hàn gia
từ nhỏ mưa dầm thấm đất, gặp dịp thì chơi. Hàn Minh Huy căm hận Hàn
Thanh Từ, làm sao có thể vì làm chị dâu như cô vui mà đi lấy lòng cơ
chứ?
Khương Bích Tuyết cũng không vạch trần hắn, cô cười mỉm chỉ vào cái bàn bên cạnh nói: " Vừa mới nhân viên đoàn phim cho tôi một
phần, phần kia của cậu liền để cho những người khác đi."
Hàn Minh Huy lại nói: " Những phần kia đều là phổ thông, phần này mới là cố ý chuẩn bị cho chị dâu."
Khương Bích Tuyết lúc này mới chú ý tới logo trên túi da trâu mà Hàn Minh Huy
đang cầm, là một cửa hàng đồ ngọt có tiếng trên thế giới, xem như đồ
ngọt giới hạn, còn phần vừa rồi cô nhận được chẳng qua là của starbucks
phổ thông.
Phạm Tử Oánh ở một bên giải thích nói: " Minh Huy rất tri kỉ, biết chị ăn không quen
những nhãn hiệu đồ ngọt thông thường, cố ta chuẩn bị bánh gato Cova cùng cà phê cho chị."
Khương
Bích Tuyết thật không có chút thụ sủng ngược kinh nào, chỉ cười mỉm, "
Hảo ta của Mình Huy tôi nhận, nhưng so với Cova thì tôi lại càng thích
starbucks hơn."
Hàn Minh Huy lại nói: " Thôi vậy, còn tưởng rằng lấy phẩm vị của chị, thì chỉ ăn Cova."
Khương Bích Tuyết nghe lời này thấy không thoải mái, cô ăn starbucks thì phẩm
bị liền kém? Cô vẫn như cũ mỉm cười, " Tôi từ trước đến nay chỉ chọn thứ mình thích, không chọn bảng hiệu."
Hàn Minh Huy nhìn Phạm Tử Oánh bên cạnh một chút nói: " Oánh Oánh, em cần phải theo chị dâu học thật tốt một chút."
Phạm Tử Oánh gật gật đầu nói: " Em cũng chọn thích."
Xem bọn hắn bắt đầu phát cơm chó, Khương Bích Tuyết chịu không nổi, đứng
lên nói: " Tôi còn một phân đoạn sắp quay, xin phép đi trước."
" Được."
Chờ Khương Bích Tuyết đi khỏi, Phạm Tử Oánh ôm cánh tay Hàn Minh Huy, "
Minh Huy, anh đối với em không phải là chơi đùa đi, anh định an bài em
như thế nào?"
Hàn Minh Huy đem phần đồ ngọt kia tuỳ ý để trên bàn, dùng tay nâng cằm cô ta lên nói: " Em muốn anh an bài như thế nào?"
" Nghe nói nhà anh là kiểu dáng trang viên Châu Âu, em đã sớm muốn tới nhìn một chút."
" Nhìn đương nhiên không có vấn đề gì, chẳng qua chỉ có thể nhìn một chút, không được để cha mẹ của anh biết."
Phạm Tử Oánh mân mê miệng: " Vì sao lại vậy?"
Hàn Minh Huy dùng mu bàn tay vuốt ve mặt cô ta, " Em thông minh như vậy, anh nghĩ không cần giải thích, em cũng hiểu."
Phạm Tử Oánh đương nhiên biết rõ, cô không có tư cách gặp mặt gia trưởng, " Vậy được rồi, em chỉ vào xem, không gặp cha mẹ anh."
" Thật ngoan."
Trang viên Hàn gia, hoàn toàn có thể xem như là một điểm du lịch.
Phạm Tử Oánh lần đầu tiên tới, khó tránh khỏi có chút choáng ngợp. Hàn Minh
Huy dẫn cô ta đi dạo trong Lan viên cùng Tường vi viên, không dám qua
mai viên chỗ bọn họ ở.
Lúc đi ngang qua Tường vi viên, Phạm Tử Oánh nhìn thấy toà biệt thự theo
phong cách Tây Âu hỏi: " Đây là nơi anh cùng cha mẹ ở sao?"
Hàn Minh Huy liếc nhìn toà kiến trúc, " Đây là chỗ ở của đại ca cùng chị
dâu của anh, anh ở chỗ khác, so với chỗ này lớn hơn nhiều."
" Em có thể đi xem một chút không?"
" Không thể, cha mẹ anh đang ở nhà."
" Vậy thì thôi." Phạm Tử Oánh cũng không thể miễn cưỡng.
Vườn trong Hàn gia trang mặc dù lớn, nhưng hai người bọn họ đi hết Lan viên và Tường Vi viên cũng không đến nửa giờ.
Hàn Minh Huy mang cô ta đi khi đánh golf, cầm tay dậy cô ta cách đánh, hai người chơi đến quên cả trời đất.
Đánh golf xong lại đi bể bơi, bên bể bơi có hai cái ghế dựa, vừa lúc mặt
trời xuống núi, sắc trời mông lung, hai người cùng nằm trên một cái ghế, nữ trên năm dưới, hôn đến mức khó mà dứt ra được.
Hai người hôn nhau đến mức lửa nóng quanh người, không biết từ nơi nào xuất hiện một con chó con, uông uông kêu, phá hỏng chuyện tốt của hai người.
Hàn Minh Huy có tật giật mình, nghe thấy tiếng chó sủa, giật nảy mình, vội
vàng đẩy Phạm Tử Oánh ra. Sau khi hồi phục tinh thần, nhìn thấy chỉ là
một con chó màu trắng nhỏ, hắn giận dữ, đá một chân, khiến con chó bị
văng ra.
Tiểu bạch cầu ăn đau, hướng hắn ta suất vài tiếng.
Phạm Tử Oánh dựa trên chân Hàn Minh Huy, " Con chó này là anh nuôi?"
" Không phải."
Bị nó quấy rầy hứng thú, Phạm Tử Oánh khó chịu: " Trông nó thật đáng ghét."
" Để em giáo dục nó một chút." Nói xong cô ta từ trên ghế nằm đứng lên, hướng về phía tiểu bạch cầu đi tới.
Chó con uông uông sủa, Hàn Minh Huy nắm lấy phần gáy của nó: " Con chó
chết tiệt này, nếu còn dám sủa, hôm nay tao làm thịt mày."
Bên kia, Trần Vũ Điền mặc váy màu hồng phấn chạy tới, ánh mắt sợ sệt nhìn Hàn Minh Huy, duỗi tay làm một cái thủ ngữ.
Hàn Minh Huy xem không hiểu, Phạm Tử Oánh hỏi: " Đứa nhóc này là ai?"
" Một đứa con hoang, cũng không biết là ở đâu ra."
Phạm Tử Oánh Hiếu kì: " Vậy sao con bé có thể ở đây?"
" Cha tôi đón nó về, a, ai biết có phải là con tư sinh bên ngoài hay không!"
Phạm Tử Oánh nhìn cô bé nãy giờ không nói gì, đang làm thủ ngữ, liền cười hỏi: " Nó là người câm?"
" Đúng, câm điếc."
Phạm Tử Oánh nói: " Vậy thật là đáng tiếc, nhìn dáng dấp còn thật đáng yêu.". KHÔNG Q𝑈ẢNG CÁO, đọc tr𝘂yện tại ﹏ TR𝘂 MTR𝑈YeN.VN ﹏
Trần Vũ Điền lặp lại thủ thế nhiều lần, để hắn ta đem chó con trả lại cho cô bé, nhưng Hàn Minh Huy căn bản không để ý tới. Chó nhỏ bị nắm gây đau
nhức, giương nanh múa vuốt muốn tránh thoát, nhưng nó vẫn còn nhỏ, khí
lực có hạn, làm sao có thể trốn thoát khỏi tay của một người đàn ông
trưởng thành được.
Hàn Minh Huy hướng Trần Vũ Điền hỏi: " Chó mày nuôi?"
Trần Vũ Điền trông mong gật đầu.
Hàn Minh Huy giễu cợt một tiếng, " Chủ nhân là người câm, con chó này ngược lại lại kêu lắm như vậy." Nói xong liền dùng sức ném tiểu bạch cẩu vào
hồ bơi.
Tiểu bạch cẩu bị ném vào hồ bơi, uông uông kêu to.
Hàn Minh Huy cùng Phạm Tử Oánh xem cảnh chó con bay nhảy trong hồ bơi đều mở miệng cười khúc khích.
Phạm Tử Oánh nói: " Minh Huy, thời gian không còn sớm nữa, em muốn trở về."
" Ừ, đi."
Chó nhỏ vẫn đang quẫy đạp trong hồ bơi, Trần Vũ Điền không biết phải làm
thế nào, chỉ có thể đứng bên bờ lo lắng nhìn xuống hồ bơi.
Trần Vũ Điền quỳ gối bên bể bơi, vươn tay về hướng chó nhỏ, nước mắt chảy
xuống, miệng mở rộng, điên cuồng hô, nhưng mà từ đầu đến cuối đều không
phát ra được thanh âm nào.
Chó con còn chưa có chết, hướng về phía cô bên này, còn thiếu một chút, thiếu một chút nữa liền có thể bắt được nó.
Cô bé cố gắng duỗi tay, muốn bắt lấy nó, kéo nó lên, cô lại hướng về phía
trước duỗi tay, trọng tận không ổn, liền cũng rơi vào hồ bơi.
Cô bé không biết bơi, bắt đầu kết trong nước quẫy đạp.
" Điền Điền!" Bên kia Khương Bích Tuyết vô cùng lo lắng chạy tới, không
cần suy nghĩ liền nhảy vào hồ bơi, hướng về phía Trần Vũ Điền đang ngồi
lên lặn xuống mà bơi tới.
Cô ở trong nước ôm lấy Trần Vũ Điền, để nửa người cô bé nổi trên mặt nước, một tay duy trì thân thể cân bằng, một tay ôm người, nước trong bể bơi
tới ngực của cô, tại vì mang theo người, nên cô muốn vào bờ có chút khó
khăn, phải nói là mất sức chín trâu hai hổ, khó khăn từng bước hướng về
phía cạnh bể đi qua.
Khí lực của cô có hạn, khó khăn lắm mới vào được bờ, cô đặt cô bé xuống thành bể, xem xét hô hấp cùng nhịp tim, may mà vẫn có.