Mỗi Ngày Đều Muốn Cùng Đại Lão Ly Hôn

Chương 3:




Xe dừng trước toà nhà office building có bốn chữ Điện ảnh Hoa Thần, Khương Bích Tuyết đang muốn mở cửa xuống xe.
" Sau khi xong việc, gọi điện cho Tô Dự." Hàn Thanh Từ vừa nói vừa nhìn máy tính bảng, nhưng ý nói rõ ràng là kêu Tô Dự tới đón cô.
Tô Dự là trợ kia của Hàn Thanh Từ, cô không nghĩ muốn phiền đến hắn, liền nói: " Sau khi xong việc, em còn muốn đi dạo một chút, sau đó tự mình trở về cũng được."
Sau khi xuống xe, Khương Bích Tuyết bước vào toà nhà điện ảnh Hoa Thần, người đại diện Vương Yến Bình đang đợi cô.
Hắn đem một phần kịch bản đưa qua, vào thẳng vấn đề nói: " Kịch bản này lấy bối cảnh là cổ tranh, huyền huyễn, nữ chính là nhân vật quan trọng nhất trong kịch bản, nên các cảnh quay nhiều, còn có nhiều cảnh phải đánh võ, treo dây cáp, khi quay chụp sẽ rất vất vả."
Hắn cường điệu là rất vất vả, vì sớm biết Khương Bích Tuyết được nuông chiều từ bé, vai diễn quá mệt mỏi, cô sẽ không nhận, nếu nhận thì cũng là liên tục dùng thế thân.
Khương Bích Tuyết xem qua kịch bản, kịch bản trên là [ Ngự tiên truyện], lại xem qua một chút tình tiết cùng nhân vật giả thiết, cảm giác cũng không tệ lắm, liền nói: " Nhận đi!"
Thấy Khương Bích Tuyết sảng khoái như vậy, Vương Yến Bình thực ra rất kinh ngạc: " Em có cần suy nghĩ lại không?"
" Không sao đâu anh." Cô vừa mới nhìn qua kịch bản, tình tiết cùng đối thoại đều không rồi, cô có chút kinh hỉ, vì thế liền gấp không chờ nổi mà muốn tiếp nhận luôn, " em rất thích kịch bản này."
Vương Yến Bình lại nói tiếp: " Còn có một vấn đề, bộ phim này vốn dĩ đã định ra diễn viên chính, nhưng vì cô ta mang thai, nên giữa đường rời khỏi, nên mới rơi xuống đầu em.
Đoàn phim này dự kiến ngày 22 tháng này khởi động máy, cũng chính là một tuần sau, em có thể không?"
Khương Bích Tuyết đang ngại ở nhà quá buồn chán, nếu có thể mau cho vs khởi động máy thực là hãi đúng chỗ ngứa, liền đáp: " Không thành vấn đề."
" Vậy kịch bản kia em mang về nhà xem đi, còn những chuyện khác anh sẽ an bài."
" Vâng, cảm ơn Bình ca."
" Không cần khách khí, đây là việc anh nên làm." Vương Yến Bình ở trong lòng nói, Khương Bích Tuyết cũng không phải là khó hầu hạ như trong lời đồn.
Khi Khương Bích Tuyết xuất đạo, người đại diện ban đầu là người quản kia nổi danh Húc Phân, sau bởi vì hai người bất hoà với nhau, Húc Phân từ chức, sau mới đổi thành Vương Yến Bình. Sau đó vì với kết hôn, nên tạm thời không thể nhận công việc, hai người cũng không có nhiều giao lưu.
Nhưng xem thái độ hiện tại của cô Vương Yến Bình thập phần dung túng,dù sao cô cũng là con gái của đại cổ đông trong công ty.
Đi trong công ty, Khương Bích Tuyết gặp được không ít nghệ sĩ, mọi người đều tươi cười chào hỏi, gọi cô một tiếng " Bích Tuyết".
Nhưng Khương Bích Tuyết biết, nếu cô không phải con gái của cổ đông, cô có khả năng sẽ bị bọn họ coi thường.
Về đến nhà, Khương Bích Tuyết bắt đầu ở trong phòng nghiên cứu kịch bản, xem xong kịch bản còn muốn xem nguyên tác.
Cô nghĩ thầm, đang xem nguyên tác liệu có xuyên qua lần nữa không, nếu lần này xuyên vào tiểu thuyết huyền huyễn, có thể hỏi mưa gọi gió cũng không tồi.
Bất tri bất giác đem kịch bản xem xong, Khương Bích Tuyết ngẩng đầu lên, kinh ngạc phát hiện đã chạng vạng tối.
Cô đi ra khỏi phòng, xuống lầu, phát hiện dì Lan không có ở trong bếp, mọi khi vào thời điểm này, dì Lan đều là ở trong phòng bếp vội vàng chuẩn bị bữa tối.
Cửa sổ sát đất bên ngoài, một nữ hài mặc váy màu xanh lục vinh cửa sổ hướng bên trong nhìn vào, Khương Bích Tuyết nhìn cô bé cười cười, sau đó mở cửa, hướng cô bé nói: " Điền Điền vào đi!"
Tiểu nữ hài ước chừng khoảng 7-8 tuổi, nghe được cô nói vậy, liền hướng về phía cô chạy tới, bên chân còn dẫn theo một con tiểu cầu màu trắng.
Cô bé tên Trần Vũ Điền, là con nuôi mà Hàn Thâm nhận về, ở tại Lan viên. Lan viên rất nhỏ, là một gian phòng ở rất bình thường. Bên trong còn có hai thợ hoa, hai người hầu, trong đó có một người chăm sóc cho cô bé.
Trong nguyên tiểu thuyết, Trần Vũ Điền không được miêu tả nhiều lắm, chỉ nói là Hàn Thanh Từ đối với cô bé rất tốt, là người duy nhất trong trang viên cùng thân cận với hắn cùng thân phận của nàng hoàn toàn bất đồng.
Hàn phu nhân Triệu Uyển Mai vẫn luôn cho rằng, Trần Vũ Điền là con gái riêng bên ngoài của Hàn Thâm, cho nên cũng rất lạnh nhạt với cô bé, không muốn cô bé cùng mấy người nhà họ ở tại mai viên, liền vẫn luôn để cô bé tại lan viên.
Trần Vũ Điền tám tuổi lớn lên thật xinh đẹp, mái tóc đen dài được buộc thành hai cái đuôi ngựa, mặt trứng ngỗng, môi anh đào, mắt hai mía rát sâu, như là công chúa trong đồng thoại châu Âu, nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện ngũ quan cô bé cùng Hàn Thanh Từ có chút giống nhau.
Nhưng thật đáng tiếc, tiểu thiên sứ đáng yêu như vậy nhưng lại không nói được, sinh ra liền bị câm bẩm sinh.
Khương Bích Tuyết ở tường vi viên mấy ngày, cùng cô bé gặp mặt hai lần, lần đầu tiên là hai người cùng ngồi trong hoa viên ăn điểm tâm uống trà chiều, lần thứ hai gặp cô dạy cô bé viết chữ.
Hai người nói chuyện cũng không có chướng ngại, lúc trước Khương Bích Tuyết có đi trường khuyết tật làm tình nguyện viên, học được không ít ngôn ngữ của người câm điếc, đơn giản cô đều có thể xem hiểu.
Khương Bích Tuyết mời cô bé vào trong phòng, để cô bé ngồi lên sô pha, sau đó hỏi cô bé ăn cơm chưa.
Cô bé lắc đầu, Khương Bích Tuyết sợ cô bé đói, nên cầm tạm chút bánh dì Lan làm cho cô bé ăn.
Dì Lan từ bên ngoài đi vào, Khương Bích Tuyết nói: " Dì Lan, Điền Điền hôm nay ở lại đây ăn cơm, chút nữa dì làm nhiều thêm một chút đồ ăn."
Dì Lan lúc này mới nhớ Khương Bích Tuyết mới gật vào Hàn gia không lâu nên không biết quy củ, liền nói: " Thiếu phu nhân, hôm nay là 15, hàng tháng vào 15 mọi người đều đến mai viên ăn bữa tối."
Khương Bích Tuyết hỏi: " Vì sao phải như vậy?"
" Đây là quy củ của Hàn gia, mỗi tháng vào ngày mười năm cần phải tụ họp ăn cơm cùng nhau. Hàn nhìn gia cùng gia đình cũng sẽ đến đây, đều do tôi không nói trước với thiếu phu nhân một tiếng."
Cả gia đình cùng ăn một bữa cơm, cũng chính là gia yến.
Lúc này, Hàn Thanh Từ cũng từ bên ngoài trở về, Trần Vũ Điền nhìn thấy hắn liền từ sô pha trượt xuống, chạy qua, cô bé ngưỡng khuôn mặt nhỏ lên, hướng về phía hắn cười cười.
Hàn Thanh Từ liếc nhìn cô bé một cái, sau đó giơ tay xoa xoa đầu cô bé.
Khương Bích Tuyết nhìn Hàn Thanh Từ như vậy, trong lòng như có thứ gì hoà tan. Hắn là người tính tình có chút đạm mạc, nguyên lại cũng có một mặt ôn như như vậy.
Dì Lan liền nhắc nhở nói: " Đại thiếu gia, thời gian không còn sớm, mọi người nên qua mai viên đi."
" Tôi trước đi thay quần áo một chút."
Hàn Thanh Từ nói xong liền lên lầu đổi quần áo.
Sau khi xuống dưới, Khương Bích Tuyết khều hắn hỏi: " Chúng ta mang Điền Điền đi cùng đi."
" Con bé không phải người Hàn gia, nên không cần phải đi." Hàn Thanh Từ nói.
Khương Bích Tuyết mới phát hiện mình vừa nói sai rồi, Hàn phu nhân Triệu Uyển Mai vẫn luôn hoài nghi Trần Vũ Điền là con riêng của Hàn Thâm ở bên ngoài, nếu gia Yến trong nhà mà mang con bé qua cùng, nhất định sẽ khiến bà ta hiểu lầm càng sâu.
" Cũng đúng, vậy chúng ta đi thôi." Khương Bích Tuyết nói.
Trang viên này rất rộng, bọn họ phải đi mất vài phút mới tới nơi.
" Chút nữa tôi có cần phải chú ý cái gì không?" Khương Bích Tuyết hỏi, lần đầu tham gia gia yến của Hàn gia, cô sợ phạm phải điều cấm kị gì đó, nên muốn hỏi trước để tránh.
Hàn Thanh Từ nói: " Cùng bình thường giống nhau."
" Vâng."
Gia yến có 11 người, Khương Bích Tuyết sau khó vào nhà ăn liền quan sát qua số lượng người tham gia gia yến. Hàn Thâm cùng Hàn phu nhân và hai đứa con trai con gái là bốn người, em trai Hàn Thâm là Hàn Vĩ cùng với gia đình là năm người, thêm Hàn Thanh Từ cùng cô nữa là mười một người, đem một cái bằng lớn đều ngồi kín.
Tình cảm của hai anh em Hàn Thâm và Hàn Vĩ vẫn luôn rất tốt, kể cả khi cha hai người qua đời, phân chia gia sản, hai người vẫn luôn bình bình khí khí. Hàn Thâm là con trưởng chưởng quản tập đoàn Hàn thị, mà Hàn Vĩ chưởng quản công ty con dưới chướng của tập đoàn Hàn thị.
Trên bàn cơm, mới đầu không khí còn có chút hoà hợp, đồ ăn kiểu pháp, mọi người ăn đồ ăn trong mâm của chính mình.
Hàn Thâm là chủ nhà, đối với việc Khương Bích Tuyết lần đầu tham gia gia yến rất quan tâm tới cô: " Bích Tuyết gật vào nhà chúng ta cũng đã nửa tháng, cảm giác như thế nào? Có quen không?"
Khương Bích Tuyết hàm chứa ý cười trả lời: " Hoàn cảnh ở trang viên rất tốt, ở rất thoải mái, nên không có gì mà không quen ạ."
" Nếu như có muốn thêm gì thì cứ nói với Thanh Từ hoặc nói với ba, ba mua cho con."
" Vâng."
" Chị dâu, hình như chị có một bộ phim truyền hình sắp sửa chiếu, em thực ra rất chờ mong!" Hàn Ngọc Đình- em gái cùng cha khác mẹ với Hàn Thanh Từ nói, mười sáu tuổi, hiện tại đang học tại trường cao trung quốc tế.
Khương Bích Tuyết cũng rất khách khí mà trả lời lại: " Phải không? Chị cũng không để ý lắm."
Hàn Ngọc Đình chống cằm: " Chị dâu, về sau chị có tiếp tục đóng phim nữa không?"
" Có." Khương Bích Tuyết cảm thấy, nhân cơ hội này cùng bọn họ nói chút chuyện kế hoạch cũng tốt, rốt cuộc đến lúc đóng phim cô sẽ không thường có ở nhà, " Gần nhất chị mới nhận một bộ, tuần sau liền khởi động máy."
" Oa, nhanh như vậy!"
Triệu Uyển Mai khụ một tiếng, chuyển đề tài nói: " Ngọc Đình đừng có nói chị dâu con, con cũng nói anh con đi."
Hàn Ngọc Đình nhìn nhìn Hàn Minh Huy ngồi bên cạnh nói: " Ca làm sao vậy?"
Hàn Minh Huy liếc mắt nhìn Hàn Thâm, hướng Triệu Uyển Mai nói: " Mẹ, có gì ngày mai nói sau."
Triệu Uyển Mai lại không cho rằng như vậy: " Sợ cái gì, hôm nay đều là người nhà, đã là người một nhà thì có cái gì mà không thể nói."
Khương Bích Tuyết cảm thấy sau khi Triệu Uyển Mai lên tiếng bầu không khí trên bàn ăn trở nên giương cung bạt kiếm. Hàn Thâm sắc mặt ngưng trọng, Hàn Thanh Từ buông dao nĩa, lấy khăn ăn xoa xoa miệng.
Triệu Uyển Mai nhìn Hàn Thâm lại nhìn Hàn Thanh Từ đối diện: " Sau khi Minh Huy tốt nghiệp tiến vào công ty làm việc cũng đã nửa năm, đến bây giờ vẫn chỉ là giám đốc của một bộ phận nhỏ, nó cùng Thanh Từ là cùng một cha sinh, nhưng Thanh Từ từ lâu đã là phó tổng, chỉ nhỏ hơn một chút so với tổng tài, cái này thật không công bằng."
Hàn Thân trầm giọng mở miệng nói: " Uyển Mai, hôm nay là gia yến, tạm thời không đề cập đến công việc."
Triệu Uyển Mai cũng không tính toán chuyển dời cái chút đề này, bà ta trong lòng có một cỗ oán khí, bà ta mới là phu nhân mà Hàn Thâm cưới hỏi đàng hoàng, Hàn Minh Huy là con trai của bà ta, mà Hàn Thanh Từ chỉ là vốn trai của một nữ nhân không danh không phận sinh ra. Như vậy, dựa vào cái gì? Hắn có thể chưởng quản công ty, mà con trai của bà ta lại phải làm công nhân trong tầng chót công ty.
" Cái này cũng không tính là bàn chuyện công tác, tôi chỉ sợ có người quên mất Minh Huy cũng là một phần tử của gia đình này." Nói đến đây, Triệu Uyển Mai nhìn về phía Hàn Vĩ " Nhị thúc, chú nói có đúng không?"
Hàn Vĩ vốn dĩ là người không có tính tình gì nhiều, chuyện nhà anh trai ông cũng không quản, nên nói: " Chị dâu, chuyện này anh em sẽ có chừng mực, em bên này cũng không rõ tình huống lắm."
Triệu Uyển Mai cười lạnh một tiếng: " Cũng đúng, hiện tại công ty là do Thanh Từ quản lí, Minh Huy có thể có một vị trí tốt hay không còn phải nhìn sắc mặt của nó."
Hàn Thanh Từ buông khăn ăn trên tay xuống, không chút để ý nói: " Công ty có quy định của công ty, mỗi một chức vị hiện tại đều được an bài một cách hợp lí, nếu có địa phương nào không thích hợp, tôi sẽ tái thẩm tra."
Triệu Uyển Mai hừ một tiếng: " Cậu nói lời này ý tứ chính là nói...."
" Mẹ!" Phanh một tiếng, Hàn Minh Huy đem dao nĩa trên tay ném mạnh xuống bàn, làm chén rượu cùng mâm đồ ăn đều hơi chấn động.
Trong lòng mọi người đều kinh ngạc một chút, bao gồm cả Khương Bích Tuyết, cái muỗng bên cạnh cô, bởi vì Hàn Minh Huy ném dao nĩa xuống bàn, làm nó từ trên mâm trượt xuống, phát ra tiếng vang thanh thuý.
Lúc này, cô nhặt cũng không được, không nhặt cũng không được.
Hàn Minh Huy đứng lên, hướng Triệu Uyển Mai rống: " Mẹ, người đừng nói nữa được không!"
Triệu Uyển Mai cũng bị dọa, bà ta nhìn con trai, môi run nhè nhẹ.
Hàn Thâm lạnh lùng nói: " Minh Huy bộ dáng này của con là sao?"
Hàn Minh Huy cắn chặt răng nói: " Con ăn no rồi." Nói xong hắn liền xoay người rời đi.
Hàn Minh Huy đi rồi, không khí trên bàn ăn đều trở nên quái dị.
Hàng Thâm mở miệng nói: " Không cần để ý tới nó, tiếp tục dùng cơm."
Người hầu ở bên canh tiến lên đổi cho Khương Bích Tuyết một cái muỗng sạch, cũng đem cái muỗng rơi trên mặt đất nhặt lên đi rửa sạch.
Khương Bích Tuyết cũng không biết cô làm thế nào kiên trì tới cuối cùng, cũng may sau bữa cơm, Hàn Thanh Từ liền cùng cô trở về tường vi viên.
Thông qua hôm nay, cô tốt cuộc cũng biết, vì cái gì mà Hàn Thanh Từ ở lại tường vi viên, nếu là ở mai viên, mỗi ngày đều nháo như vậy, cô cũng chịu không nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.