Một tuần sau, trong bệnh viện.
Khương Bích Tuyết nằm trên giường bệnh, bởi vì vết thương của cô ở phía sau lưng, cho nên chỉ có thể duy trì nằm nghiêng.
Vết thương của cô rất dài, nhưng cũng may quần áo rất dày, vết thương vạch
phải tính ra cũng không sâu. Tại chỗ lúc đó lưu lại không ít máu, mất
máu quá nhiều dẫn đến hôn mê bất tỉnh.
" Tỉnh rồi sao?" Giọng năm ôn nhu truyền vào tai, Khương Bích Tuyết mở to mắt, nhìn ngũ quan tinh xảo của Hàn Thanh Từ ở trước mặt, nụ cười trên
mặt cô thoáng nở.
" Chào buổi sáng!"
Hàn Thanh Từ mỉm cười, tại mi tâm cô đặt xuống một nụ hôn.
Hắn đỡ cô xuống giường, vào toilet rửa mặt.
Một tuần này hắn liên tục ngủ trên giường đơn bên cạnh giường bệnh của cô, mỗi ngày chiếu cố cho cô từng li từng tí.
Chờ Khương Bích Tuyết rửa mặt xong, hắn kéo rèm cửa ra, dưới lầu là một
mảnh Dương Tử Kinh hoa kiều diễm đang nở rộ. Chuyện cô làm mỗi sáng sớm
chính là đứng bên cửa sổ, nhìn vườn hoa Dương Tử Kinh hoa ở bên dưới.
Hôm nay ánh nắng nhu hoà, đứng bên cửa sổ vừa vặn có thể phơi nắng.
Hàn Thanh Từ sợ cô lạnh, khoác cho cô một chiếc áo khoác, sau đó thuận thế đứng bên cạnh ôm cô.
Khương Bích Tuyết dịu dàng ngoan ngoãn tựa trong ngực hắn, đầu dựa dưới cằm
hắn, phơi nắng, ở trong ngực người yêu, cô cảm thấy ấm áp trước nay chưa từng có, " Con người vốn là như vậy, cũng nên trải qua một trận kiếp
nạn, mới có thể hiểu được cái gì nên so đo, cái gì không nên so đo."
" Sinh tử bên ngoài, chuyện đáng để so đo không nhiều."
" Ừm." Khương Bích Tuyết có chút ngẩng đầu, " Cảm ơn anh đã tha thứ cho em."
Hàn Thanh Từ thấp mắt cùng cô đối mặt, " Em không có làm gì sai, không cần
trưng cầu sự tha thứ của anh, là anh nên cảm ơn em mới đúng, cám ơn em
đã sinh cho anh một nhỉ tử biết điều như vậy."
Sáng sớm ánh nắng nhu hoà, chiếu trên thân ảnh hai người, Hàn Thanh Từ cúi
người, tại trên trán cô ấn xuống một nụ hôn, đưa tay ổn định gương mặt
cô, một đường hộ từ trán xuống mũi, cuối cùng rơi xuống trên môi, không
phải là xâm nhập hôn, mà chỉ là nhẹ nhàng hôn lấy cánh môi cô.
Ánh sáng chiếu xuống sàn nhà, rơi xuống bóng của hai người đang hôn nhau.
Bỗng nhiên, từ ngoài cửa truyền tới tiếng ho khô khốc.
Khương Bích Tuyết cùng Hàn Thanh Từ đồng loạt nhìn về phía cửa.
Khương Sở Hà nắm tay Khương Tử Thần cùng Địch Mỹ Tâm hai người đang đứng ở cửa xụ mặt.
Khương Bích Tuyết mặt đỏ lên, cùng Hàn Thanh Từ kéo giãn khoảng cách.
Hàn Thanh Từ nhìn thấy hai người họ, rất tự nhiên gọi: " Cha mẹ!"
Khương Sở Hà hừ nhẹ một tiếng, cũng không phủ nhận tiếng cha này của hắn. Hàn
Thanh Từ có thể ngay lúc nguy hiểm chấp nhận hy sinh bản thân để cứu con gái của mình, ông cho dù trong lòng có khí cũng không thể làm nữ nhi
mất mặt được.
Địch Mỹ Tâm trên tay cầm theo hai cái bình giữ nhiệt, theo thứ tự là canh bổ máu,
và cháo dinh dưỡng, " Bích Tuyết, mẹ nấu canh cùng cháo, con mau qua ăn
một chút."
" Vâng."
Hàn Thanh Từ nửa ôm cô ngồi xuống bên giường, Khương Tử Thần cũng chạy tới, " Ma ma..."
Hàn Thanh Từ đem tiểu gia hoả ôm lên, để bé ngồi tại bên giường. Tiểu gia
hoả quá lâu không được Ma ma ôm qua, chìa hai tay nước mắt đầm đìa hô, " Ma ma ôm... Ma ma ôm..."
Khương Bích Tuyết vừa muốn vươn tay ôm bé, Hàn Thanh Từ sợ Khương Tử Thần đụng tới vết thương của cô, trực tiếp đem bé ôm đi, " Ba ba ôm con."
Khương Tử Thần cũng không cố chấp nữa, ngoan ngoãn để Hàn Thanh Từ ôm vào
trong ngực. Địch Mỹ Tâm múc cháo cùng canh ra chén cho Khương Bích Tuyết để cô ngồi trên giường ăn.
Khương Bích Tuyết đem một bát cháo đưa cho Hàn Thanh Từ, " Thanh Từ, anh uống cháo đi."
Hàn Thanh Từ nói: " Em ăn đi, đợi chút nữa anh ra ngoài tuỳ tiện ăn một chút là được."
Khương Bích Tuyết nói: " Ra ngoài ăn làm cái gì? Mẹ em mang hai phần, nơi này chỉ có anh và em chưa có ăn sáng."
Địch Mỹ Tâm cũng không phủ nhận.
Hàn Thanh Từ trong lòng ấm áp, " Vậy để chút nữa anh ăn."
Khương Bích Tuyết uống một chén canh, ngẩng đầu hỏi Khương Sở Hà, " Cha, hai người con dự định về Canada đón năm mới không?"
Khương Sở Hà trầm ngâm nói, " Cha cùng mẹ con đã thương lượng qua, con bị
thương không thích hợp bôn ba, cho nên năm nay trước hết cứ ở trong nước ăn Tết."
" Vâng." Khương Bích Tuyết mấp máy môi, " Cha mẹ, con định cùng Thanh Từ phục hôn."
Khương Sở Hà cùng Địch Mỹ Tâm nhìn thoáng qua lẫn nhau, hai người đều trầm mặc không nói.
Hàn Thanh Từ: " Bích Tuyết, chuyện này cứ giao cho anh cùng cha mẹ nói chuyện."
Hàn Thanh Từ đem Khương Tử Thần để xuống, đứng lên rất thành kính nhìn
Khương Sở Hà cùng Địch Mỹ Tâm đang ngồi trên ghế sa lông, "
Cha, con rất xin lỗi lúc trước không có xử lí thỏa đáng sự tình của Triệu
Định Vĩ mà liên lụy đến cha, con biết vô luận con làm thế nào đều không
thể cứu vãn sai lầm này. Nếu như cha không tha thứ cho gọn cũng được,
nhưng con đối với Bích Tuyết là thật lòng, con có thể hướng hai người
hứa hẹn, con sẽ chiếu cố và bảo vệ cô ấy cả đời, con nói được thì sẽ làm được. Cho nên con khẩn cầu hai người, có thể cho con một cơ hội nữa
không, đem Bích Tuyết giao cho con lần nữa?"
Khương Sở Hà hừ nhẹ một tiếng, " Tôi nếu là không đồng ý, có hữu dụng không?"
Bên kia Khương Bích Tuyết cười nói: " Vô dụng, con đã đồng ý rồi!"
Khương Sở Hà nhìn thoáng qua Khương Bích Tuyết, không biết nên cười hay nên
giận, nên ông tiếp tục xụ mặt, " Hai người đã đồng ý còn hỏi tôi làm cái gì?"
Hàn Thanh Từ nói: " Người là cha của Bích Tuyết, là người thân nhất của cô ấy, vô luận bọn
con làm ra quyết định như thế nào, cuối cùng vẫn hi vọng sẽ được người
thừa nhận."
Khương Sở Hà hừ nhẹ một tiếng: " Nói nghe thật hay."
Khương Bích Tuyết ở bên kia dùng giọng nũng nịu nói, " Cha, vậy người đến cùng là đáp ứng hay phản đối a?"
Khương Sở Hà trừng mắt liếc Hàn Thanh Từ, hít sâu một hơi, " Các ngươi thích
thế nào thì thế ấy, con gái đã lớn, con muốn ở với ai, cha cũng không
xen vào nữa."
Khương Sở Hà nói lời này chính là đáp ứng, Hàn Thanh Từ nói: " Cảm ơn cha!"
Khương Sở Hà nói: " Thần Thần là người của Khương gia chúng ta, điểm này ta tuyệt đối sẽ không lui bước."
" Cha, người yên tâm, con không có ý để Thần Thần sửa lại họ, bé vấn mang họ Khương."
Khương Sở Hà biểu lộ thế còn tạm được, kì thật thời điểm biết Hàn Thanh Từ
không để ý nguy hiểm cứu Khương Bích Tuyết, ông đã thừa nhận ở trong
lòng.
Tuổi của ông đã
lớn, cũng không biết có thể sống được mấy năm nữa, ông không yên lòng
con gái cùng cháu trai, nếu một người có thể bảo hộ an toàn của mẹ con
hai người, đem mạng của bọn họ so với mình còn quan trọng hơn, ông cũng
không còn gì để mà bắt bẻ nữa.
Hôm nay là thứ bảy, Hàn Thanh Từ không cần phải đi công ty, Khương Sở Hà
cùng Địch Mỹ Tâm ngồi đến giữa trưa liền trở về, để Khương Tử Thần ở
lại.
Hàn Thanh Từ để Khương Tử Thần ngồi trên đùi, cảm bức họa nhận biết dạy bé học chữ đơn giản, " Cái chén."
Khương Tử Thần nói theo: " Cái chén."
Hàn Thanh Từ: " Đũa."
Khương Tử Thần: " Đũa."
Hàn Thanh Từ: " Bát."
Khương Tử Thần: " Bát."
Khương Bích Tuyết trên mặt ngậm cười nhìn hai cha con bọn họ, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
Bên ngoài có người gõ cửa, Khương Bích Tuyết nói lời vào.
Cửa mở ra, Tần Hằng mặc một thân áo khoác màu đen mang theo một hai hoa tiến vào, " Hi, Cheryl!"
Phía sau hắn là Tô Khả cầm theo một giỏ hoa quả.
Khương Bích Tuyết cười lớn, " Alex, Tô Khả!"
Tần Hằng cần nó hoa hồng trên tay đưa cho Khương Bích Tuyết, " Cheryl, đây
là tôi đặc biệt vì cô lựa chọn, tôi nghĩ cô sẽ thích."
" Cảm ơn." Khương Bích Tuyết nhận lấy hoa hồng, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi.
Hàn Thanh Từ ở một bên chua chua nhíu mày, " Alex, đưa cho vợ tôi mà cậu lại chọn hoa hồng đỏ sao?"
Tần Hằng một mặt vô tội, " Không được sao?"
" Đương nhiên không được."
" Thế nhưng là, Kent, cậu quên Cheryl hiện tại đang độc thân sao?"
Hàn Thanh Từ: "...."
Tô Khả bất đắc dĩ nói: " Tôi vừa có ngăn cản anh ấy, nhưng anh ấy không nghe."
Khương Bích Tuyết cười cười hướng Tần Hằng nói: " Alex, rất nhanh thôi tôi sẽ không còn độc thân nữa."
Tần Hằng liếc qua Hàn Thanh Từ, " Ồ? Vậy là có người cầu hôn sao?"
Khương Bích Tuyết lắc đầu, " Không có."
" Khó mà chấp nhận được, nếu mà ngay cả nghi thức cầu hôn cũng không có, Cheryl, cô cần phải cẩn thận."
Tô Khả đem rổ hoa quả đặt ở bàn trà trong phòng bệnh, buồn cười nói: "
Alex, sao em cảm thấy anh hôm nay tới đây để đào góc tường vậy."
" Frank, anh không có, đây là lời nói thật."
Hàn Thanh Từ đặt Khương Tử Thần xuống đất, " Alex, làm sao cậu biết sẽ không có nghi thức cầu hôn?"
Tần Hằng nhìn Hàn Thanh Từ, " Vậy là tôi đoán sai rồi sao?"
Khương Tử Thần đi đến bên chân Tô Khả, ôm lấy một chân của hắn gọi, " Cha nuôi ~"
Lòng Tô Khả mềm nhũn, ngồi xổm xuống, nửa ôm bé vào ngực, chỉ chỉ vào rổ hoa quả trên bàn trà hỏi, " Muốn ăn cái gì?"
Khương Tử Thần cách túi trong suốt, chỉ vào quả anh đào bên trong. Tô khả mở rổ hoa quả ra, đem anh đào bên trong lấy ra.
Tần Hằng ôm Khương Tử Thần ngồi trên ghế sa lông, Tô Khả đem anh đào rửa
sạch sẽ, lại đem hạt bên trong tách hết ra, sau đó đưa cho Thần Thần.
Hai cái đại nam nhân mặc dù đều chưa có làm ba ba, nhưng cùng một chỗ lại mang hài tử rất cẩn thận.
" Tiểu vương tử, ăn có ngon không?" Tần Hằng hỏi.
Khương Tử Thần gật đầu, sau đó tay nhỏ lại lấy một quả nữa từ trong tay Tô Khả, đút tới bên miệng Tần Hằng.
Trên tay của bé vừa rồi còn lưu lại nước bọt, Tô Khả xem kịch ngồi nhìn hai người, đang suy nghĩ Tần Hằng mắc bệnh sạch sẽ liệu có ăn không?
Kết quả ngoài ý muốn, Tần Hằng vậy mà lại không chê, ăn anh đào Thần
Thần đút cho hắn.
Tô Khả buồn cười nói: " Alex, nếu là em đút chắc anh sẽ không ăn."
" Tiểu vương tử của anh đút cho anh tất nhiên là phải ăn rồi."
Khương Tử Thần luôn rất công bằng, cho một cha nuôi Tần Hằng ăn, lại cho cha nuôi Tô Khả ăn nữa.
Tô Khả cũng không để ý mà ăn vào.
———
Khương Bích Tuyết không nghĩ tới Diệp Nhã Linh sẽ tới thăm cô.
Ngày đó là thứ hai, Hàn Thanh Từ phải đi công ty, chỉ có Địch Mỹ Tâm ở bệnh viện với cô.
Diệp Nhã Linh mang theo rổ hoa quả tới, trên mặt giống như có hàng ngàn lời muốn nói cùng cô.
" Bích Tuyết, có thể nói chuyện riêng với cô một chút được không?"
Khương Bích Tuyết nói: " Đi xuống lầu một chút đi, hoa ở dưới lầu nở không sai biệt lắm."
" Được."
Diệp Nhã Linh tới đỡ Khương Bích Tuyết, Khương Bích Tuyết nói không cần, cô
có thể tự đi, hai người chậm rãi ra khỏi phòng bệnh, đi thang máy xuống
dưới lầu.
Diệp Nhã Linh trên tay mang theo một cái túi xách, " Cô đã khá hơn chút nào chưa?"
" Đỡ hơn nhiều rồi, mấy ngày nữa là có thể xuất viện."
" Ừm, vậy là tốt rồi." Diệp Nhã Linh vừa đi vừa cúi đầu xem đá cuội ở dưới chân.
Khương Bích Tuyết nhìn cô ta thật lâu cũng không mở miệng nói chuyện, cô chủ động hỏi, " Không phải vô nói có lời muốn nói sao?"
Diệp Nhã Linh cười cười, " Đột nhiên không biết nên nói thế nào."
" Vậy liền từ Thanh Từ nói đi."
Khương Bích Tuyết gọn gàng dứt khoát nói.
Diệp Nhã Linh không nghĩ tới Khương Bích Tuyết sẽ trực tiếp như vậy, giữa
các cô có thể bí mật nói chuyện cũng chỉ có chuyện của Hàn Thanh Từ, "
Thanh Từ, anh ấy rất yêu cô."
" Cái này tôi biết." Trước kia luôn mang theo chất vấn, nhưng hiện tại cô toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn.
" Hai năm rưỡi trước, lần đoàn làm phim bị cháy kia, anh ấy chạy vào trong biển lửa, đã cứu tôi."
Khương Bích Tuyết dừng một chút, " Tôi biết."
" Nhưng ngay từ đầu lúc tiến vào là anh ấy vẫn luôn kêu tên của cô, anh
ấy hỏi tôi, Bích Tuyết ở đâu? Anh ấy căn bản không biết cô đã sớm rời
đi, cứ như vậy ngây ngốc chạy vào."
Khương Bích Tuyết nhớ lại đoạn video kia, nghẹn ngào lên tiếng, " Ừm."
" Về sau cô bởi vì chuyện của Khương tổng mà rời khỏi anh ấy, thời điểm
đó anh ấy trôi qua thật không tốt, thất hồn lạc phách, tôi nghĩ muốn
tiến vào trong sinh mệnh của anh ấy, làm bạn với anh ấy, nhưng lại bị
anh ấy cự tuyệt."
Khương
Bích Tuyết trầm mặc thật lâu, cô chưa từng suy nghĩ qua đoạn thời gian
cô rời đi kia, Hàn Thanh Từ đã trải qua những chuyện như thế nào? Nghe
Diệp Nhã Linh nói, cô không khỏi đau lòng một trận.
Diệp Nhã Linh bồi cô tiếp tục đi dạo quanh vườn hoa của bệnh viện một vòng, giẫm lên những cánh hoa Dương Tử Kinh trên mặt đất.
Khương Bích Tuyết một mực đoán không ra mục đích của Diệp Nhã Linh khi đến
thăm cô hôm nay, Diệp Nhã Linh nói: " Bích Tuyết, Thanh Từ rất tốt, về
sau cô phải đối xử với anh ấy thật tốt."
Cô nghĩ, có lẽ Diệp Nhã Linh tới, chính là muốn nói cho cô, cô ta triệt để từ bỏ, nguyện ý chúc phúc bọn họ.
———
Sau khi Khương Bích Tuyết xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng mấy ngày. Hàn Thanh
Từ mỗi ngày đều tới thăm cô, ngẫu nhiên lưu lại ăn cơm chiều, cũng không có xem mình là người ngoài.
Khương Sở Hà mặc dù vẫn làm mặt lạnh, nhưng đã ngầm đồng ý cách làm của Hàn Thanh Từ, cũng không có đuổi hắn ra ngoài.
Hàn Thanh Từ cầm tay Khương Bích Tuyết nói, " Cha mẹ, con muốn đón Bích Tuyết cùng Thần Thần về nhà."
Khương Sở Hà cùng Địch Mỹ Tâm trầm mặc trong chốc lát, bọn họ cũng đã chuẩn bị tâm lí. Khương Bích Tuyết cùng Hàn Thanh Từ phục hôn, nhất định sẽ quay lại Hàn gia.
Từ sau khi
Khương Tử Thần sinh ra vẫn luôn ở cạnh bọn họ, hiện tại Hàn Thanh Từ nói muốn đưa bé đi, Địch Mỹ Tâm không thể nào bỏ được.
Nhưng không nỡ cũng không có cách nào khác, cũng không thể để một nhà ba người bọn họ tách ra được.
Khương Sở Hà hừ lạnh một tiếng, " Mấy người Hàn gia các người nếu dám bạc đãi con gái của tôi, tôi sẽ cho các người biết tay."
Nghe được câu này, phản ứng đầu tiên giả Hàn Thanh Từ chính là vui vẻ, " Cha, con cam đoan với người, sẽ không."
Địch Mỹ Tâm sờ sờ đầu Khương Tử Thần, " Nếu Bích Tuyết đi quay phim, có thể đưa Thần Thần tới đây cho chúng ta trông."
" Vâng, thỉnh thoảng còn sẽ mang Bích Tuyết cùng Thần Thần trở về."
Khương Sở Hà lại hừ lạnh một tiếng, " Con gái của tôi muốn trở về liền trở về, còn cần anh mang?"
Hàn Thanh Từ nói: " Cha nói đúng, là con nói sai rồi."
Khương Bích Tuyết liếc qua Hàn Thanh Từ đứng bên cạnh, cái người này miệng
lưỡi đúng là càng ngày càng trơn tru. Bất quá hắn lấy lòng Khương Sở Hà
cùng Địch Mỹ Tâm đều bởi vì cô, cô lại cảm thấy trong lòng rất ngọt.
Lần này về Hàn gia, Khương Bích Tuyết cũng không có gì để thu thập, cặp da bên trong cơ hồ đều là đồ đạc của Thần Thần.
Hàn Thanh Từ trước đó đã biến phòng cho khách thành phòng cho trẻ em, để Thần Thần ở.
Bữa tối ăn ở Mai viên, trước kia chít có cha con Hàn Thanh Từ cùng với Trần Vũ Điền cùng nhau ăn, hiện tại thêm mẹ con Khương Bích Tuyết, bầu không khí lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Nhìn thấy tràng cảnh náo nhiệt
này, Hàn Thâm mặt mày tỏa sáng, giống như đứa trẻ mười mấy tuổi vui mừng khi nhà có thêm thành viên mới vậy.
Ăn cơm xong, một nhà ba người nắm tay nhau về Tường Vi viên. Hàn Thanh Từ
và Khương Bích Tuyết mỗi người nắm một bên tay của Khương Tử Thần, đi
trên đường nhỏ, bóng của ba người từ từ đi xa.
Đi giữa ba ba và mụ mụ, Khương Tử Thần ở giữa khẽ hát, là chính vé sáng tác.
Hai người lớn nhìn nhau mỉm cười.
Giờ khắc này là giờ khắc hạnh phúc nhất của bọn họ.
Trở lại Tường Vi viên, Khương Bích Tuyết đem hành lí cô mang tới sắp xếp
gọn gàng. Hàn Thanh Từ giúp Khương Tử Thần tắm rửa, trong phòng tắm
truyền tới thanh âm cười Khanh khách của Khương Tử Thần.
Giúp Khương Tử Thần tắm xong, Hàn Thanh Từ liền ôm bé đến phòng đối diện, dỗ bé ngủ.
Chờ xác nhận Khương Tử Thần đã ngủ, Hàn Thanh Từ trở lại phòng ngủ chính.
Khương Bích Tuyết đã tắm rửa xong, trên người mặc áo ngủ tơ tằm, đang
nghiêng đầu lau tóc.
Hàn Thanh Từ đi qua từ phía sau ôm lấy cô, cái cằm đặt trên vai cô, bên mặt dán vào mái tóc ướt của cô.
Khương Bích Tuyết vỗ vỗ hai cái tay đang ôm eo cô, " Tóc em vẫn còn ướt mà."
" Anh giúp em sấy."
Hàn Thanh Từ lấy máy sấy treo trên tường phía trên bàn trang điểm xuống, giúp cô sấy tóc.
Đóng máy sấy, Hàn Thanh Từ cúi người, khoá lại bờ vai của cô, ôm cô vào ngực.
Khương Bích Tuyết ôn thanh nói: " Mau đi tắm rửa."
" Lại ôm một chút đã."
" Đợi chút nữa lại để anh ôm."
Hàn Thanh Từ khoé môi có chút câu lên, " Bích Tuyết, anh thế nhưng là nam
nhân đã đói khát hai năm rưỡi, chịu không được em trêu chọc."
Khương Bích Tuyết vừa bực mình vừa buồn cười, " Ai trêu chọc anh rồi?"
" Vừa mới câu kia chẳng lẽ không phải?"
Khương Bích Tuyết tức giận nói, " Nếu anh không tắm rửa thì thôi."
Hàn Thanh Từ thấp giọng bên tai cô nhẹ nói: " Anh hiện tại liền đi, chờ anh."
Khương Bích Tuyết lỗ tai đỏ lên, trên mặt cũng ngay lập tức đỏ hết lên.
Cô đứng dạy đi đến phòng đối diện xem Khương Tử Thần, bé ngủ rất ngon, cũng không có gì hoàn cảnh không quen thuộc mà không ngủ được.
Tốc độ tắm rửa của Hàn Thanh Từ rất nhanh, Khương Bích Tuyết vừa mới ngồi
xuống đầu giường nghịch điện thoại được mấy phút, hắn đã quấn khăn tắm
đi ra. Da của hắn rất trăng, nhưng bởi vì thường xuyên rèn luyện nên có
cơ bắp nhìn rất đẹp mắt. Mới nhìn một chút, mà tim Khương Bích Tuyết đã
bắt đầu đập gia tốc, thân thể có chút nóng lên.
Hai người bọn họ thân mật chính là từ hai năm rưỡi trước.
Hàn Thanh Từ đi đến bên giường ngồi xuống, Khương Bích Tuyết nhìn cơ ngực
của hắn, ngước mắt hỏi: " Không mặc quần áo, là muốn câu dẫn em sao?"
" Xem ra ý đồ của anh đã quá rõ ràng, dễ dàng khiến em nhìn thấy như vậy."
Khương Bích Tuyết cười cười, nghiêng nghiêng thân thể về phía trước, dán bên
tai hắn thấp giọng nói: " Vậy em nói cho anh biết, anh câu dẫn thành
công."
" Thật sao." Hàn
Thanh Từ thuận thế ôm cô, tại trán cô hôn một cái, hôn lên gương mặt
cùng mi mắt bên trên của cô, cuối cùng là rơi xuống đôi môi, môi của
hắn lành lạnh dán lên môi cô.
Hàn Thanh Từ ôm lấy bờ vai cô, chậm rãi đẩy người cô ngã xuống giường.
———
Sau khi [ Nữ vương tài chính] đóng máy, công việc của Khương Bích Tuyết
không nhiều, phần lớn thời gian đều ở nhà bồi Khương Tử Thần.
Đối với bộ phim tiếp theo cô cũng không sốt ruột, nếu có kịch bản hay
cùng đoàn đội tốt, cô mới cân nhắc tiếp. Về phần này, Vương Yến Bình đối với cô mười phần phóng túng, hoàn toàn theo ý muốn của cô.
Nhưng Khương Bích Tuyết cũng không có tuỳ hứng, không có làm lãng phí thời
gian, cô cũng thỉnh thoảng sẽ tiếp nhận một vào hoạt động quảng cáo, cho phòng làm việc tăng thêm thu nhập.
Hôm nay cô tới một thôn nghèo tham gia hoạt động công ích, cả đi cả về mất
hơn tám tiếng ngồi xe, cả ngày trừ làm mấy hoạt động công ích kia, thời
gian còn lại đều là xóc nảy ở trên xe.
Mạnh Hiểu Đông dừng xe trước cửa trang viên Hàn gia, Khương Bích Tuyết mặt
mày ủ rũ xuống xe, nói với hắn, " Cậu cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi đi."
" Ừm, Tuyết tỷ ngủ ngon!"
Khương Bích Tuyết mở cổng tiến vào trạng viên, dọc theo bên đường đi vào Tường Vi viên cô càng đi càng thấy không thích hợp, phái trước đen kịt một
màu, Tường Vi viên đã hoàn toàn chìm trong màn đêm, hoàn toàn không nhìn thấy.
Chẳng lẽ mạch điện bị chập rồi?
Khương Bích Tuyết lấy di động ra, mở đèn trên di động, tiếp tục đi về phía trước.
Vẫn cảm thấy kì quái, hiện tại mới hơn chín giờ, nếu thật sự là điện bị
hỏng, trong nhà cũng có bình ắc quy dùng khẩn cấp mà, không đến mức ngay cả một ánh đèn cũng không có chứ.
Khương Bích Tuyết lại mở điện thoại muốn gọi cho Hàn Thanh Từ.
Đồng thời đèn hai bên đường đột nhiên sáng lên, giống như dải lụa phát sáng vậy, một đường đi tới Tường Vi viên.
Ngay sau đó đèn nhỏ hai bên giống như thủy triều hướng bốn phía khuếch tán,
một cái tiếp một cái sáng lên, lấm tấm phủ sáng cả bãi cỏ, làm màu cỏ
xanh càng thêm rõ nét.
Khương Bích Tuyết còn chưa có từ trong ngực nhiên lấy lại tinh thần, đột nhiên từ đâu vang lên tiếng âm nhạc rất dễ nghe, càng nhiều đèn phát sáng
lên, mấy chức tiếng anh màu trắng hiện lên trên đồng cỏ, mấy chữ kia
chính là: Cheryl
Khương Bích Tuyết nhìn xung quanh, muốn tìm ra người đã chuẩn bị sự ngạc nhiên này cho cô, nhưng bốn phía trống rỗng, trừ ánh đèn liên miên, thì
không còn gì khác. Cô cúi đầu phát hiện dưới chân có hoa hồng được xếp
thành hình mũi tên, cô theo mũi tên tiến lên phía trước, đi vào dưới
giàn trồng hoa trong Tường Vi viên, dưới giàn hoa là một hình trái tim
lớn dùng hoa hồng xếp thành, hoa từ trên giàn rủ xuống, loé dưới ánh đèn màu trắng, khiến mọi thứ trở nên đẹp không tưởng.
Trên đỉnh đầu truyền tới tiếng hô, Khương Bích Tuyết ngẩng đầu, hai khung
drone trên đỉnh đầu xoay quanh, thả nhẹ những cánh hoa xuống.
Khương Bích Tuyết có chút câu lên khoé môi, tâm tình vui vẻ thưởng thức hết thảy.
Hàn Thanh Từ mặc Tây trang từ đường nhỏ đi tới, một tay hắn cắm trong túi
quần, giống như vương tử đi ra từ truyện cổ tích, Khương Bích Tuyết nhìn hắn, khoé môi nhẹ cười.
Hàn Thanh Từ cũng mang theo tươi cười, đi đến trước mặt cô, thâm tình nói, " Thích không?"
" Ừm, cũng không tệ lắm."
" Vậy anh thì sao?"
Khương Bích Tuyết: " Hả?"
" Anh, em có thích không?"
Khương Bích Tuyết cười cười, " Nếu em nói thích, thì sẽ thế nào?"
Hắn từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương sáng bóng, " Vậy thì phải gả cho anh."
Khương Bích Tuyết lúc này mới phản ứng được, là cô đang được cầu hôn.
Hắn quỳ một chân xuống, đem hộp nhẫn nâng lên, chờ cô đáp lại.
Khương Bích Tuyết hỏi: " Em còn lựa chọn nào khác không?"
" Không thể, em chỉ có thể lựa chọn gả cho anh."
Khương Bích Tuyết cảm động muốn khóc, " Nếu biết em chỉ có một lựa chọn, vậy sao anh còn muốn quỳ xuống?"
" Anh muốn cho người anh yêu nhất đời này một nghi thức cảm giác." Hắn
nâng tay phải của Khương Bích Tuyết lên, lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp, đeo vào ngón áp út của cô.
Hắn đứng lên, ôm chặt lấy cô.
Lúc trước bọn họ kết hôn không có quá trình yêu đương, cũng không có nghi
thức cầu hôn, trực tiếp tiến vào lễ đường, hiện tại, hắn sẽ bù đắp mọi
thứ cho cô.
Một tiếng
pháo chúc mừng vang lên, ngay sau đó là tiếng vỗ tay cùng với những âm
thanh ồn ào, những người trốn trong phòng đều lần lượt đi ra.
Khương Bích Tuyết nhìn về phía bọn họ, Tần Hằng, Tô Khả, Vương Yến Bình, hai
vợ chồng Khương Sở Hà, và những người làm trong trang viên, mọi người
đều có mặt ở đây.
Khương
Tử Thần nhìn ba ba mụ mụ cùng ôm nhau ở một chỗ, trượt từ trên người
Khương Sở Hà xuống, chân ngắn chạy lon ton về phía cô, " Ma ma, ba ba
..."
Hàn Thanh Từ đem tiểu gia hoả bế lên, một cái tay khác ôm eo Khương Bích Tuyết.
————
~ Toàn Văn Hoàn~