Mỗi Ngày Đều Muốn Cùng Đại Lão Ly Hôn

Chương 6:




Hàn Ngọc Đình phát bóng, Hàn Thanh Từ nhẹ nhàng đánh lại, Hàn Minh Huy lại đem cầu đánh lại phía bên này.
Bóng bay đi bay về rất nhiều lần, nhưng vợt trên tay Khương Bích Tuyết cơ hồ là không dùng tới, bởi vì Hàn Thanh Từ có thể một mình cân hết.
Nhìn tình hình này, xem ra ba anh em Hàn gia đều đánh tennis không tồi. Rốt cuộc bọn họ học trong trường quý tộc, tennis cùng golf đều là môn thể thao bắt buộc.
Cho dù Khương Bích Tuyết không đụng tới cầu, nhưng mà ván đầu tiên Hàn Thanh Từ vẫn thắng.
Hiệp hai bắt đầu, Hàn Minh Huy bắt đầu chơi tiểu xảo, cố ý đem cầu đánh về hướng Khương Bích Tuyết, rõ ràng chính là muốn khi dễ kẻ yếu.
Nhưng Khương Bích Tuyết cũng không phải dễ chọc, cô lên sân đấu mười phút không đụng tới cầu là vì Hàn Thanh Từ đem cầu đều tiếp, cô không có cơ hội, nhưng cũng không chứng minh rằng cô không tiếp được cầu.
Cô vung lên vợt bóng, đem cầu vừa rơi xuống, vụt qua đi, bóng hoàn mĩ bay qua lưới, lại bị Hàn Ngọc Đình đánh quay trở lại. Hàn Thanh Từ tiến lên hai bước, nhẹ nhàng đem cầu đánh lại.
Hàn Minh Huy chạy lên trước, nhảy dựng lên, giơ vợt lên tiếp bóng, tốc độ cầu nhanh, thế tới mãnh liệt, hướng về phía mặt Khương Bích Tuyết bay lại.
Hàn Thanh Từ đang muốn tiến lên giúp đỡ. Khương Bích Tuyết hơi nghiêng thân thể, hoàn mĩ né tránh.
Cầu không tiếp được.
Bên kia Hàn Minh Huy giật giật cổ tay, hướng bên này hô: " Một đều."
Khương Bích Tuyết nhớ tới cầu vừa rồi hướng mặt cô bay tới, kết hợp với lời nói ngay từ đầu của Hàn Minh Huy liền hiểu, hắn ta kỳ thật là muốn mượn cơ hội này để phát tiết.
Phát tiết ghen ghét đối với Hàn Thanh Từ.
Mà Khương Bích Tuyết là vợ của Hàn Thanh Từ, tự nhiên cũng nằm trong phạm vì chán ghét của hắn ta.
Xem ra trận cầu này vẫn là không thể tuỳ tiện đánh được.
Hàn Thanh Từ ngay từ đầu không biết kỹ thuật đánh cầu của Khương Bích Tuyết tới đâu, cho nên vẫn luôn là một mình hắn tiếp cầu, sau khi biết kỹ thuật của cô không tồi, liền yên tâm giao cho cô cố thủ một bên.
Khương Bích Tuyết cũng không có làm anh thất vọng, trừ một số trường hợp khó tiếp cầu ra, thì cô đều có thể tiếp được cầu.
Bốn người đánh tới đánh lui mấy hiệp, ở thời điểm quyết định thắng thua cuối cùng, không khí trở lên càng khẩn trương.
Hàn Minh Huy nghiến răng nghiến lợi, hắn từ nhỏ đến lớn, cái gì cũng đều không bằng Hàn Thanh Từ, luôn bị bại bởi hắn ta, hắn cảm thấy không cam lòng. Lúc này, thi đấu tennis khơi dậy sự không cam lòng trong lòng hắn nhiều năm, cầu kế tiếp, hắn đánh càng ra sức, tựa như một con mãnh thú đang nổi điên.
Cầu kỹ của Hàn Thanh Từ rất tốt. Cho dù Hàn Minh Huy chơi tiểu xảo kiểu nào, đối phương đều có thể nhẹ nhàng đánh trả, hắn ta cắn răng, cuối cùng cũng chỉ có thể làm tiểu nhân, cố ý nhằm vào Khương Bích Tuyết.
Khương Bích Tuyết buổi chiều tập vũ đạo một hồi, còn không có nghỉ ngơi qua, thể lực đã sớm chống đỡ không nổi, những cái cầu tiểu xảo của Hàn Minh Huy càng tốn nhiều thể lực của cô, cô chỉ có thể căng đã đầu đánh tiếp, mồ hôi làm ướt lưng áo phía sau cô.
Hàn Minh Huy hai tay dùng sức đem bóng đánh trở lại, cầu hướng đường biên bay qua, cô tiến lên tiếp cầu, vợt bóng đụng phải cầu, trọng tâm của cô không vững, liền hướng mặt đất ngã xuống, cánh tay ma sát với mặt đất khoảng mấy chục cm.
Cầu cuối cùng vẫn là không tiếp được, rơi xuống mặt đất trước mặt cô.
Trong nháy mắt thân thể ngã xuống đất kia, cô cảm thấy toàn thân xương cốt như tần thành từng mảnh, chỗ khớp xương ẩn ẩn đau.
Cô chống cánh tay ngồi dậy, vừa muốn đứng lên, một bàn tay duỗi lại đây, một bằng tay trắng trẻo sạch sẽ, khớp ngón tay rõ ràng, ngón tay thon dài.
Khương Bích Tuyết nâng nâng đầu, Hàn Thanh Từ cõng hoàng hôn*, thấy không rõ bộ dáng của anh, đang hướng về phía cô vươn tay. Khương Bích Tuyết do dự nửa ngày, nâng tay lên, đặt trên tay anh, nương lực của anh kéo mà đứng lên.
(*) cõng hoàng hôn: đứng ngược ánh hoàng hôn.
Hàn Thanh Từ có thể cảm nhận được cánh tay của Khương Bích Tuyết đang run, bởi vì dùng lực quá độ mà bị vậy. Anh còn tưởng rằng sau khi cô bị thương, nhất định sẽ nhân cơ hội kêu đau để tranh thủ sự đồng tình, lại không nghĩ rằng cô ngay cả mày cũng không nhăn lại một chút.
Ngay cả vừa rồi, cô bị Hàn Minh Huy nhằm vào, rõ ràng đã mệt tới cực hành, lại vẫn căng đã đầu tiếp tục kiên trì.
Khương Bích Tuyết hiện tại cùng với Khương Bích Tuyết anh nhận thức trước kia, hoàn toàn giống như là hai người khác nhau.
Lúc trước anh đã có chút nghi ngờ, nhưng lại không thể giải thích được sự biến hoá này.
Khương Bích Tuyết nhìn cánh tay của mình, nơi tiếp xúc với mặt đất bị chà sát, tuy rằng mặt đất mềm, nhưng vẫn rất thô ráp, cô vừa nãy ngã xuống, đã thịt cô lại non mịn, nên liền bị chà sát ra vết thương.
Hàn Ngọc Đình ở mặt lưới bên kia nói vọng tới: " Chị dâu, có bị thương không, có thể đánh tiếp không?"
Hàn Thanh Từ lạnh lùng nói: " Không đánh nữa."
Đây đã là hiệp cuối cùng, Hàn Minh Huy không muốn bỏ dở giữa chừng, " Thi đấy còn chưa có kết thúc, không thể vì vậy mà không đánh tiếp được."
Hàn Thanh Từ biết hắn ta muốn nghe cái gì, vì thế thuận theo ý hắn nói: " Tôi nhận thua."
Hàn Minh Huy đắc ý gợi lên khoé môi: " Vậy thôi, không đánh thì không đánh nữa."
Hàn Thanh Từ đi tới liếc mắt nhìn cánh tay vẫn đang run của Khương Bích Tuyết nói: " Chúng ta trở về!"

" Vâng." Khương Bích Tuyết đối với kết quả của trận đấy cũng không có coi trọng, dù có thắng cũng không đại biểu cho cái gì, thua cũng không đại biểu cái gì.
Trên đường về tường vi viên, Hàn Thanh Từ đi ở phía trước, Khương Bích Tuyết đi theo phía sau anh.
" Cô không cần cố nén." Hàn Thanh Từ vừa đi vừa nói chuyện, ngữ khí anh vẫn như vậy, thực lạnh nhạt, giống như đang bàn luận về thời tiết hôm nay vậy.
" Không có gì." Khương Bích Tuyết nói, " Trình độ vận động này, em vẫn có thể tiếp nhận."
Hàn Thanh Từ ngước mắt nhìn cô một cái: " Trở về bảo dì Lan bôi thuốc cho cô."
" Vâng."
Dì Lan nhìn cánh tay Khương Bích Tuyết bị trầy da, có chút đau lòng: " Ai ui như thế nào mà bị thương thành như vậy?"
Khương Bích Tuyết nói: " Một chút vết thương ngoài da, không có việc gì!"
Khương Bích Tuyết là tiểu công chúa được nuông chiều từ bé, đừng nói trầy đã như vậy, phỏng chừng là bị muỗi cắn cũng hiếm khi xảy ra. Dì Lan thật cẩn thận bôi thuốc cho cô, đột nhiên nghĩ tới cái gì, " Vậy làm sao bây giờ, tối mai cô phải tham gia tiệc sinh nhật, làm sao mặc được lễ phục bây giờ? Vết thương này không phải một hai ngày thì không hết được."
Khương Bích Tuyết cũng mới nhớ tới vấn đề này, bộ lễ phục kia là cúp ngực, cánh tay đều lộ ra ngoài, cái vết thương lớn như vậy, khẳng định là rất xấu.
" Dì Lan, tôi có thể mang tay áo cùng màu sắc, hẳn là có thể che khuất."
Khương Bích Tuyết lại nghĩ nghĩ " Hoặc là mang áo choàng che khuất cánh tay, vậy người khác liền không nhìn thấy."
" Áo choàng đi, áo choàng tốt hơn."
" Vậy áo choàng đi, nhưng mà chắc là phải mua."
" Cái này không thành vấn đề, tôi có thời gian, đi đến tiệm quần áo một chuyến, để họ may gấp cho cô một chiếc áo choàng có thể phối với bộ đồ kia."
" Vâng."
Hàn Thanh Từ tắm xong, thay đổi một thân quần áo khác từ trên lầu đi xuống, nghe được hai người đối thoại, liền đi tới: " Nếu đau, thì đoàn phim bên kia trước hết có thể xin nghỉ."
Khương Bích Tuyết biết đây là anh quan tâm cô, tâm ấm một chút:
" Không cần, một chút tổn thương da thịt này em vẫn chịu được, sẽ không ảnh hưởng tới việc đóng phim."
Nếu cô mà xin nghỉ, tiến độ đoàn phim liền bị chậm lại.
Có thể diễn nữ chính của [ Ngự tiên truyện], cô rất quý trọng cơ hội lần này, không giám có một chút không nghiêm túc.
Trước kia, khi cô vừa tốt nghiệp đại học, được một đạo diễn nhìn trúng, mời cô đóng nữ chính của kịch bản thanh xuân vườn trường, ai ngờ đạo diễn kia lại là một cái sắc quỷ, khi nói chuyện kịch bản liền động tay động chân với cô, cô dưới sự tức giận đánh đạo diễn một trận, về sau cô liền không nhận được cái tài nguyên nào tốt.
Sau khi tốt nghiệp, không muốn chờ cơ hội tìm tới cửa, ở nhà ăn không uống không, cô chỉ có thể chạy đi diễn vai quần chúng, diễn một tiểu vai phụ, khi đó cô, kể cả là bị trọng thương, cũng không có quyền lợi xin nghỉ hoặc là không diễn.
Hiện tại chỉ là chút thương nhẹ, căn bản không ảnh hưởng gì nhiều.
———————
Chiếc xe vững vàng chạy trên đường quốc lộ.
Tô Dự đang lái xe nhìn thoáng về phía sau, nhìn Hàn Thanh Từ nói: " Hàn tổng, Yến tiệc sinh Nhật của chút tịch tập đoàn Ngự Hà 7 giờ tối nay bắt đầu.
" Ừ." Hàn Thanh Từ cứng nhắc lên tiếng.
" Nơi này cách phim trương của [ Ngự tiên truyện] không xa, có thể thuận đường đi đón thiếu phu nhân."
Hàng Thanh Từ dừng một chút, lên tiếng: " Ừ."
Tô Dự đẩy mắt kính trên mũi, lái xe đi phim trường.
Biên kịch của đoàn phim nhìn thấy Hàn Thanh Từ bước vào lều nhiếp ảnh, liền lập tức lên đón: " Hàn tổng, ngài khỏe, ngài là tới đây thăm ban sao?"
Hàn Thanh Từ lên tiếng: " Ừ."
" Bích Tuyết đang đóng phim ở bên trong, tôi dẫn đường cho ngài." Lều nhiếp ảnh chiếm diện tích rất lớn, bởi vì phải phối hợp quay chụp còn phải tuỳ thời làm bối cảnh để phóng viên tới làm phóng sự.
Hàn Thanh Từ được viên kịch đàn đến nơi quay chụp.
Chỉ thấy bối cảnh cổ xưa, mặt trống có đường kính ước chừng 2 mét được dựng lên. Ở phía trên Khương Bích Tuyết mặc váy lụa màu trắng, trên đầu mang theo quan ngọc* màu bạch ngân, cao khoảng 20 cm, theo động tác coi khiêu vũ mà thủy tinh cùng kim loại va chạm vào nhau, phát ra những âm thanh thanh thuý.
(*) quan Ngọc: mình tìm không được hình ảnh. Nó giống như kiểu mũ đội đầu của nữ nhân Trung Quốc xưa ấy ah, các bạn cứ hình dung như mức đội đầu của hoàng đế, mà trước và sau đều có tua rua ấy ah.
Hai camera một trên một dưới hướng về phía cô quay chụp, cô khởi vũ nhanh nhẹn, lụa mỏng nhẹ nhàng, dáng múa tuyệt đẹp, tất cả mọi người ở đây đều bị cô hấp dẫn, ngay cả đạo diễn cũng một bên xem máy theo dõi, một bên mỉm cười gật đầu.
Khi cô nhón mũi chân làm động tác xoay tròn, quan ngọc trên đầu cùng với dây thép sau lưng giao vào nhau, phát quang( kiểu như núi tóc ấy ah) buông ra, tóc dài tựa như thác nước rơi xuống.
Bởi vì vừa mới lôi kéo, mắt cá chân cô oạch một cái, thân thể ngã xuống, mặt trống tuy rằng lớn nhưng đường kính cũng chỉ có hai mét.
Khương Bích Tuyết ngã một cái, mặt và khuỷu tay lơ lửng bên ngoài mặt trống, nửa người trên không có điểm chống đỡ.
Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người đều phát ra tiếng kinh hô.
Hàn Thanh Từ đồng tử hơi phóng đại, trong lòng căng thẳng, nhìn cô không có rơi xuống, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
" Mau cứu người, đảm bảo an toàn." Đạo diễn Trương Vệ Đông kêu lớn.
Nhân viên phụ trách dây thép cùng an toàn bò lên trên mặt trống, đem Khương Bích Tuyết cứu xuống dưới.
Còn may là sau lưng có dây thép bảo hộ, nếu không sợ là phải ngã từ trên mặt trống cao ba mét xuống.
Trợ lý Mạnh Hiểu Đông vừa rồi sợ chết khiếp, đối với Khương Bích Tuyết vừa được nhân viên công tác đỡ xuống hỏi hắn ân cần: " Tuyết tỷ, chị không sao chứ? Có bị thương hay không?"
" Không có."
" Vừa rồi thật là đáng sợ, em sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng." Hắn vừa rồi nhìn mà trái tìm nhảy tới tận cổ họng, càng đừng nói đương sự.
" Kỳ thật có phòng hộ vẫn rất an toàn."
Khương Bích Tuyết tuy vừa rồi cũng bị kinh hách, nhưng trong mắt cô, đây chỉ là điều ngoài ý muốn trong quá trình đóng phim mà thôi, cô thực mau liền khôi phục lại bình tĩnh.
Cô sửa lại tóc, hướng Trương Vệ Đông đạo diễn nói: " Đạo diễn tôi thử lại một lần nữa."
Trương Vệ Đông nhìn cô một bộ dáng thoải mái, trong lòng âm thầm bội phục nghị lực của cô, vừa mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà nhanh như vậy có thể trấn định lại, đây là điều mà rất ít diễn viên có thể làm được.
Trương đạo nói: " Vậy được, cô đi chuẩn bị, chúng ta quay lại đoạn này."
Chuyên viên trang điểm cùng tạo hình nhanh chóng vây lại đây, giúp cô khôi phục trang dung cùng tạo hình.
Khương Bích Tuyết đứng bất động tuỳ ý bọn họ đùa nghịch.
Vừa mới té ngã một cái, chân cô ở dưới váy trộm hoạt động mắt cá chân một chút, có chút đau nhưng cũng không phải rất đau, để hoàn thành động tác vũ đạo kia hoàn toàn không có vấn đề.
Hàn Thanh Từ mặc một bộ Tây trang màu xanh biển đi tới, khi Khương Bích Tuyết nhìn thấy anh, đứng hình mất mấy giây, sao hắn lại tới đây?
Chuyên viên trang điểm cùng tạo hình bên người cô nhìn anh tới, trước tạm thời rời đi.
Hàn Thanh Từ đi tới trước mặt cô, hỏi một câu: " Bị thương không?"
Ngữ khí hắn rất đạm mạc, là một câu hỏi hình thức hoá, Khương Bích Tuyết lắc lắc đầu trả lời: " Không có."
" Kế tiếp tính sao?"
Khương Bích Tuyết nói: " Vừa rồi phần diễn kia bị NG, nếu qua em có thể kết thúc buổi quay chụp ngày hôm nay."
" Vậy tôi ở đây chờ cô."
Khương Bích Tuyết muốn nói anh đi trước đi, không cần chờ, nhưng nghĩ đến hôm nay có yến hội, nên đành cam chịu.
Biên kịch chạy chậm lại đây, hướng Khương Bích Tuyết hỏi: " Bích Tuyết, đoạn diễn vừa rồi có cần mời thế thân không?"
Những lời này hẳn nên là đạo diễn hoặc giám chế tới nói, dù sao Khương Bích Tuyết cũng là thân kiều thịt quý, nếu chút nữa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ không thể nào đền bù được trách nhiệm.
Khương Bích Tuyết cự tuyệt: " Không cần, tôi tự mình diễn."
Tô Dự mở miệng: " Phu nhân..."
Hắn nói được một nửa liền nuốt trở lại, bởi vì Hàn Thanh Từ nâng lên tay phải, ý bảo hắn đừng nói chuyện.
Khương Bích Tuyết hướng Hàn Thanh Từ nói: " Anh tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi, em đi bổ trang trước."
Khương Bích Tuyết đi rồi, Tô Dự ở phía sau Hàn Thanh Từ thấp giọng nói: " Hàn tổng, cảnh diễn vừa rồi của phu nhân quá nguy hiểm, vẫn nên mời thế thân thì hơn."
Hàn Thanh Từ liếc nhìn Khương Bích Tuyết đang được Chuyên viên trang điểm cùng nhà tạo hình vây quanh sửa sang lại quan ngọc cho Khương Bích Tuyết nói: " Cô ấy có thể làm được."
Ngày đó Khương Bích Tuyết ở trên cỏ luyện múa, anh đã hoàn chỉnh xem qua một lần, nhảy rất tốt, hơn nữa những động tác vũ đạo đó, kết hợp với bộ quần áo hiện tại cô đang mặc, khi nhảy nhất định sẽ mang đến cảm giác kinh diễm cho người xem.
Nếu lúc này tìm thế thân, vậy những nỗ lực cô luyện tập đều uổng phí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.