Khương Bích Tuyết đem cái váy đang cầm treo trở về, mang theo Trần Vũ Điền
hướng bên trong đi vào, " Điền Điền, tới, em thích kiểu nào?"
Trần Vũ Điền bắt đầu nghiêm túc chọn quần áo, Khương Bích Tuyết cũng giúp đỡ chọn, Hàn Thanh Từ đứng ở một bên nhìn hai người bọn cô chọn quần áo.
Khương Bích Tuyết nhìn trúng một cái váy màu hồng nhạt, muốn Trần Vũ Điền đi
thử. Màu hồng nhạt rất hợp với màu đã của cô bé, trông phấn phấn nộn
nộn, tựa như một tiểu công chúa.
Khương Bích Tuyết khom lưng, ngồi xổm xuống bên cạnh cô bé, nhìn cô bé trong gương hỏi: " Điền Điền có thích không?"
Trần Vũ Điền gật gật đầu.
Khương Bích Tuyết nói: " Vậy lấy cái này đi."
Chờ Trần Vũ Điền mang váy đổi lại, nhân viên hướng dẫn mua hàng liền nhận váy mang đến quầy tính tiền trả.
Thu ngân nhìn một nhà ba người bọn họ, trong lòng cảm thán giá trị nhan sắc thật cao, tuy nữ mang khẩu trang, không nhìn được mặt, nhưng nhìn
tướng mặt cùng dáng người thật đẹp, nếu không cũng không sinh được con
gái đẹp như vậy.
Nhìn Trần Vũ Điền, nhân viên thu ngân không nhịn được hướng Trần Bích Tuyết nói: " Con gái cô thật xinh đẹp!"
Khương Bích Tuyết cảm thấy hiểu lần rất lớn nha, liền giải thích: " Không phải, tôi là chị gái con bé."
Nhân viên thu ngân vết mặt xấu hổ: " Thật xin lỗi!"
" Không có việc gì."
Trong lúc các cô nói chuyện, Hàn Thanh Từ đã lấy thẻ, trực tiếp đưa cho nhân viên thu ngân, nhân viên quẹt thẻ xong, liền trả thẻ lại tay anh.
Nhân viên hướng dẫn mua hàng bên cạnh hỗ trợ cho quần áo vào túi, sau đó đưa cho Trần Vũ Điền: " Bạn nhỏ, váy của em."
Trần Vũ Điền nhận lấy cái túi, đeo vào tay.
Ra khỏi cửa hàng quần áo, Khương Bích Tuyết duỗi tay hướng Trần Vũ Điền: " Điền Điền, tỷ tỷ giúp em cầm."
Trần Vũ Điền dùng thủ thế nói: Em có thể tự cầm.
Khương Bích Tuyết cho rằng cô bé yêu thích không buông tay, vì thế cũng không miễn cưỡng.
" Điền Điền hẳn phải gọi em là chị dâu, mà không phải tỷ tỷ." Hàn Thanh Từ nhẹ nhàng bâng quơ mà sửa lỗi sai cho cô.
Nghe vậy, Khương Bích Tuyết sắc mặt liền khó coi, bởi vì Hàn Thanh Từ là ca
ca, cô chỉ có thể là chị dâu, tỷ tỷ so với chị dâu thì dễ nghe hơn
nhiều, cô liền hỏi lại: " Tại sao không thể kêu tôi là tỷ tỷ, kêu anh là tỷ phu( anh rể)?"
Hàn Thanh Từ: "....."
Nói xong câu đó, Khương Bích Tuyết cảm thấy mình quá phản nghịch liền nhìn
trộm sắc mặt Hàn Thanh Từ, tại vì gần đây hai người hay cãi lộn nên
không còn câu nệ như trước nữa.
Cẩn thận hồi tưởng lại lời vừa nói, thật giống như hai vợ chồng ân ái đang cãi nhau a.
Khương Bích Tuyết lại nghĩ đến thân thế Trần Vũ Điền, cô bé chính là Hàn Thâm
nhận nuôi, nhưng mặt mày cùng Hàn Thanh Từ có vài phần tương tự, có khi
nào thật sự là nữ nhi tư sinh của Hàn Thâm?
Nếu là nữ nhi tư sinh của Hàn Thâm, vậy cô bé gọi Hàn Thanh Từ là ca ca, kêu cô là chị dâu là đúng rồi a.
Khương Bích Tuyết chịu thua, cô ho nhẹ một tiếng: " Được rồi, tôi không cùng
anh tranh nữa, gọi anh là ca ca, tôi là chị dâu là được."
Hàng Thanh Từ buồn cười nói: " Vốn dĩ chính là như vậy."
Phía trước có một cái máy gắp gấu, Khương Bích Tuyết nhìn thấy hai mắt đều
sáng lên, nắm tay Trần Vũ Điền đi qua, vừa đi vừa nói: " Điền Điền,
chúng ta đi gắp gấu đi."
Khương Bích Tuyết móc ra một đồng 10 tệ, đến máy đổi tiền đổi thành mấy đồng
tiền gắp thú, sau đó chỉ vào con thú bông bên trong hỏi: " Em thích con
nào?"
Trần Vũ Điền chỉ
chỉ một con gấu Kuma, Khương Bích Tuyết đem xử đưa cho cô bé, chỉ chừa
lại một đồng, sau đó bỏ vào chỗ đút xu, bắt đầu gắp.
Thời gian hữu hạn, Khương Bích Tuyết thao túng công cụ gắp có chút không thông thuận.
Lần đầu tiên thất bại.
Lần thứ hai không gắp được, thất bại.
Lần thứ ba vẫn là thất bại.
.......
Lần thứ sáu, Hàn Thanh Từ nhìn không được nữa, đi đến bên cạnh cô: " Để anh."
Khương Bích Tuyết liên tục thất bại, đã thập phần chán nản, liền nhường lại vị trí.
Hàn Thanh Từ đút tiền xu, động tác lưu loát thao tác máy bên trong, cái kẹo chuẩn các mà kẹp lấy con gấu kuma màu đen bên trong, đẩy một chút, thú bông liền rơi xuống.
Khương Bích Tuyết trợn tròn mắt nhìn, thao tác cũng quá nhanh đi.
Cô khom lưng hướng chỗ lấy gấu thì tay vào, lấy con gấu kuma đưa cho
Trần Vũ Điền, hướng Hàn Thanh Từ nói: " Không nghĩ tới anh cũng biết
chơi gắp gấu."
" Lần đầu tiên chơi."
Khương Bích Tuyết không tin: " Thật hay giả vậy?"
" Xem em thao tác vài lần liền học được."
Khương Bích Tuyết: "....."
Anh có thể là đang khoe chỉ số thông minh đi, Khương Bích Tuyết nghĩ.
Khương Bích Tuyết cảm thấy, lần đầu tiên có thể nói vận khí của anh tốt, nhưng lần thứ hai vẫn gắp được, cô liền muốn quỳ.
Đại thần gắp gấu a.
Ở lần thứ ba gắp, cô ngăn lại: " Anh đừng gắp, người ta buôn bán nhỏ, chịu không nổi anh lăn lộn như vậy."
Vì sau, mấy đồng tiền xu còn lại, Khương Bích Tuyết cho Trần Vũ Điền tự mình chơi một lúc.
Khương Bích Tuyết còn mua cho Trần Vũ Điền áo khoác cùng giày, hai người các
cô phụ trách lựa chọn, bất tri bất giác, quần áo giày dép cùng hai con
thú bông vừa rồi đều để Hàn Thanh Từ cầm hết.
Mua xong đồ cho Trần Vũ Điền, thì cũng vừa lúc tới 12 giờ.
Khương Bích Tuyết nói đi ăn cơm trưa, ăn cơm trưa xong sẽ đi công viên ở phụ cận.
Lầu năm cơ hồ đều là cửa hàng ăn, Khương Bích Tuyết nghe được mùi hương
của đồ ăn, miệng nuốt nước miếng. Khẩu vị của cô vẫn thiên về đồ cay,
nhưng người Hàn gia lại thích thanh đạm, mỗi ngày đều ăn như vậy, trong
lòng cô đã sớm nhớ nhung mì chúa cay, lẩu cay rất lâu.
( bản convert là lầu ba, nhưng mk nghĩ trung tâm thương mại thường chia
từng tầng riêng biệt với các loại mặt hàng khác nhau nên mình để tầng
cao nhất bán đồ ăn)
Thật vất vả mới ra ngoài một lần, nếu là cô một mình ra ngoài, nhất định sẽ không chút do dự đi vào.
Nhưng Hàn Thanh Từ cùng Trần Vũ Điền, hai người quen ăn thanh đạm, nếu cho
bọn họ ăn đồ ăn như vậy, nhất định họ sẽ chịu không nổi.
Khương Bích Tuyết quay đầu lại hỏi hai người bọn họ: " Hai người muốn ăn gì?"
Hàn Thanh Từ tuỳ tiện chỉ: " Nhà hàng này đi."
Khương Bích Tuyết có điểm ngoài ý muốn, chớp chớp mắt: " Nghiêm túc sao?"
" Đương nhiên." Hàn Thanh Từ mang theo đồ vật tiến vào, Khương Bích Tuyết cũng nắm tay Trần Vũ Điền đi vào.
" Đồ ăn ở đây thiên về cay, tôi sợ anh ăn không được." Khương Bích Tuyết
cảm thấy cần phải nhắc nhở anh, rốt cuộc anh ta cũng không có khả năng
ăn qua đồ ăn như vậy đi.
" Em như thế nào biết anh ăn không được?"
" Tôi nhìn đòi ăn dì Lan thường ngày làm đều rất thanh đạm."
Hàn Thanh Từ tìm một bàn trống, đem đồ vừa mua đặt lên ghế: " Ngẫu nhiên khẩu vị nặng, anh cũng có thể ăn được."
Khương Bích Tuyết an tâm, ngược lại hỏi Trần Vũ Điền: " Điền Điền có thể ăn cay không?"
Trần Vũ Điền ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng Khương Bích Tuyết cũng không biết trình độ ăn cay của hai người
tới mức độ nào, cho nên sau khi chọn nguyên liệu nấu ăn xong, liền chia làm hai phần, một phần là canh suông, một phần là đồ ăn cay mức độ
trung bình.
Hai chén đồ
ăn vừa mang lên, Khương Bích Tuyết liền nhìn chằm chằm một chén hồng du, mao bụng, bấm kim châm, phi ngưu, ngó sen, đều là thứ mà cô yêu nhất.
Dùng cái muỗng múc một chút đồ ăn vào trong chén, bắt đầu hưởng thụ mĩ vị mong nhớ đã lâu.
Khi cô đang hưởng thụ mĩ vị, Hàn Thanh Từ ngồi đối diện cô liền ho khan một tiếng ẩn nhẫn.
Khương Bích Tuyết: "...."
Hơn phân nửa là vì quá cay mà bị sặc, nhưng anh cực có tu dưỡng, cho rằng
trong lúc ăn cơm ho khan là không lịch sự, cho nên vẫn luôn cố nén.
" Tôi vừa rồi đã nhắc nhở anh."
Khương Bích Tuyết vẻ mặt ' tôi vừa rồi đã cùng anh nói, là chính anh nhất quyết muốn vào' vô tội.
Hàn Thanh Từ uống một ngụm canh suông, hoà hoãn một chút nói: " Bị sặc một
chút mà thôi, mức độ cay này anh vẫn có thể tiếp thu."
Khương Bích Tuyết trong lòng chửi thầm, cứ diễn đi tôi cho anh diễn.
Trần Vũ Điền bên cạnh thật ra rất hưởng thụ, Khương Bích Tuyết gắp một ít thịt vào chén cô bé hỏi: " Điền Điền,ăn ngon không?"
Trần Vũ Điền cười gật gật đầu.
Ăn hết đồ ăn, Khương Bích Tuyết thực thỏa mãn, đem đồ vật đã mua buổi sáng đặt trên xe, ba người bọn họ đi thẳng tới công viên.
Chủ nhật nên công viên rất náo nhiệt, Khương Bích Tuyết trước tiên mang
theo Trần Vũ Điền đi khu trò chơi thiếu nhi, bên trong có rất nhiều trò
chơi mà trẻ con thích như là tên lửa nhỏ, máy bay nhỏ, ngựa gỗ xoay
tròn,...
Khương Bích Tuyết mang theo cô bé chơi từng cái một.
Trần Vũ Điền lần đầu tiên được tới nơi này, cho nên toàn bộ hành trình đều
thật cao hứng, Khương Bích Tuyết dùng đi động chụp cho cô bé không ít
ảnh chụp. Mà Hàn Thanh Từ toàn bộ quá trình đều ở ngoài chờ, xem các cô
chơi.
Từ công viên trò chơi đi ra, thời gian vẫn còn sớm, ba người tính toán ở công viên đi dạo một vòng, chờ đến năm giờ thì trở về.
Khương Bích Tuyết ở khu bán trà sữa mua ba ly đồ uống lạnh, mỗi người một ly
đồ uống lạnh, đi trên những đường nhỏ ngang dọc trong công viên.
Hôm nay thời tiết có chút âm u, Khương Bích Tuyết uống hết một cốc đồ uống lạnh, cuối cùng cũng cảm thấy sảng khoái một chút.
Nhưng ông trời không chiều lòng người, một đám mây đen che khuất mặt trời,
hạt mưa lớn rầm tầm rơi xuống. Ba người bọn họ không mang dù, xung quanh cũng không có chỗ nào có thể tránh mưa, dưới gốc cây tránh mưa thì
không an toàn chút nào.
Hàn Thanh Từ phản ứng lại đầu tiên, đem Tây trang trên người cởi ra, muốn che mua cho hai người bọn cô.
Khương Bích Tuyết lôi kéo Trần Vũ Điền chạy: " Qua bên kia."
Hàn Thanh Từ nhìn bọn cô chạy, liền phải chạy theo sau.
Khương Bích Tuyết mang theo bọn họ chạy tới dưới một con chim điêu khắc cách
đó không xa, đây là kim loại làm thành điêu khắc bạch hạc, cao ước chừng hai mét, cánh kéo dài sang hai bên, giống như một cái dù, vừa vặn có
thể che mưa.
Khương Bích Tuyết cùng Trần Vũ Điền đứng vừa đủ một bên cánh chim.
Hàn Thanh Từ giơ áo khoác, đứng trước mặt các cô, ngăn nước mưa bắn vào, mà thân thể anh một nửa bại lộ trong mưa.
Khương Bích Tuyết mang Trần Vũ Điền ôm lên, dịch ra một vị trí, hướng Hàn Thanh Từ nói: " Anh đứng vào trong một chút."
Hàn Thanh Từ tiến lên phía trước một bước, thân thể cơ hồ muốn dán lên người Khương Bích Tuyết.
Mưa càng lúc càng lớn, Hàn Thanh Từ vẫn như cũ, giơ áo khoác, đem Khương
Bích Tuyết cùng Trần Vũ Điền giảm giữa cơ thể anh cùng với bức tượng
điêu khắc.
Khương Bích Tuyết nhìn anh, mà anh cũng vừa vặn nhìn cô, chỗ này quá nhỏ, nếu không nhìn đối phương thì chỉ có thể cúi đầu.
Thế gian hết thảy phảng phất yên lặng, trong tiếng mưa rầm rầm, Khương Bích Tuyết thậm chí còn nghe được tiếng tìm mình đập.
" Có nặng hay không?" Âm thanh trầm thấp của Hàn Thanh Từ vang lên.
Khương Bích Tuyết ngẩng đầu: " Vẫn còn tốt."
" Muốn hay không để anh tới ôm?"
" Vậy tôi cùng anh đổi vị trí."
" Không cần." Hàn Thanh Từ mang cái áo khoác đã ướt đẫm, khoác lên vai,
vươn tay tiếp nhận Trần Vũ Điền trên tay Khương Bích Tuyết.
Khương Bích Tuyết sau lưng dính sát vào thân của bức điêu khắc, đỉnh đầu là
cánh chim, lại nhìn nước mưa đang bao phủ công viên, cùng một vài người
che ô đi lại trong công viên.
Xem ra trong mắt người khác, bọn họ hiện tại chắc là rất buồn cười đi.
Khương Bích Tuyết nhìn thoáng qua Hàn Thanh Từ, anh đường đường là phó tổng
một công ty, đại thiếu gia của Hàn thị tập đoàn, thế nhưng túng đến mức
phải trốn dưới cánh chim của tượng điêu khắc trong công viên để trú mưa.
Nghĩ đến đây, cô nhịn không được cười.
Hàn Thanh Từ nghĩ hoặc nhìn cô cười: " Cười cái gì?"
Khương Bích Tuyết nhìn nhìn đỉnh đầu: " Bộ dáng hiện tại của chúng ta, nếu bị chụp lại, nói không chừng có thể lên tin hot."
Hàn Thanh Từ: " Em dẫn mọi người lại đây."
Khương Bích Tuyết sửa lại: " Tôi dắt Điền Điền, mà chính anh tự mình đi tới."
Hàn Thanh Từ: "...."
Xem bộ dáng Hàn Thanh Từ á khẩu không trả lời được, Khương Bích
Tuyết cảm thấy buồn cười.
Nhìn cô cười, khoé môi Hàn Thanh Từ cũng bất giác cong lên.
Không biết qua bao lâu, mưa càng ngày càng nhỏ, cuối cùng mây đen tan đi, mặt trời lại ra tới, chỉ là một hồi mưa bóng mây.
Sau lưng Hàn Thanh Từ đã ướt đẫm, kiện áo thun màu trắng trên người anh đã có hai loại nhân sắc khác nhau.
" Chúng ta trở về đi." Khương Bích Tuyết nói.
Sau khi trở lại trang viên, Hàn Thanh Từ về tường vi viên trước để tắm rửa, thay quần áo. Khương Bích Tuyết đưa Trần Vũ Điền về Lan viên.
Từ Lan viên trở về tường vi viên, Khương Bích Tuyết không biết nghĩ tới
cái gì, hướng dì Lan nói: " Thanh Từ vừa rồi bị mắc mưa, dì nấu cho anh
ấy một chén canh gừng để đuổi khí lạnh đi ạ."
" Vâng, thiếu phu nhân." Dì Lan nói: " Nếu biết hôm nay trời mưa, tôi nên nhắc nhở hai người mang dù."
" Dù thật ra có, nhưng ở trên xe."
Dì Lan hiểu rõ nói: " Cô cũng mắc mưa, nếu không tôi cũng nấu cho cô một chén canh gừng để đuổi hàn khí đi."
Khương Bích Tuyết lắc đầu: " Tôi không mắc mưa."
Thời điểm trời mưa hôm nay, Hàn Thanh Từ vẫn luôn che chở cho cô cùng Trần
Vũ Điền, dùng thân thể của mình che mưa, tuy rằng biết đây là dính chút
ánh sáng của Trần Vũ Điền, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy rất ấm áp.
Khương Bích Tuyết lên lầu thay một bộ quần áo, khi xuống lầu đã thấy Hàn Thanh Từ đang ngồi trên sô pha nói chuyện điện thoại.
Dì Lan bưng một chén canh gừng đặt trên bàn trà trước mặt anh.
Chờ Hàn Thanh Từ cúp điện thoại, đi Lan cố ý cường điệu nói: " Thiếu gia,
thiếu phu nhân sợ cậu mắc mưa bị cảm, cố ý bảo tôi nấu canh gừng cho
cậu, thừa dịp còn nóng, nên uống đi."
Thời điểm dì Lan nói những lời này, Khương Bích Tuyết đang xuống lầu, nghe
được, thân thể liền cứng đờ, cô cảm thấy lúc này không nên xuất hiện
trước mặt Hàn Thanh Từ, nhưng mà bây giờ nên lên lầu hay là không nên
lên đây?
Đáng tiếc chậm.
Khi Hàn Thanh Từ ngước mắt, vừa vặn nhìn lại đây. Vừa vặn bắt gặp thân ảnh cứng đờ của Khương Bích Tuyết trên cầu thang.
Khương Bích Tuyết thấy vậy, tiếp tục xuống lầu, trên mặt là thong dong trấn định, vân đạm phong khinh.*
Hàn Thanh Từ đem canh gừng bưng lên, hai ngụm liền uống hết, một giọt cũng không dư lại.
(*)Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.