Đi qua kết giới giống như xuyên qua một làn nước cực mỏng, da trần không có y phục che lại sẽ thấy hơi lạnh, nhưng sau khi bước qua kết giới thì hơi lạnh kia lập tức biến mất.
Sau khi Lận Khinh Chu nắm tay Mục Trọng Sơn đi qua kết giới thì thấy Thượng Thiện Nương Nương và Lạc Trường Xuyên đứng chờ phía trước.
Y ngước mắt nhìn, không khỏi bất ngờ vì khung cảnh bình thường trước mắt.
Khắp nơi đều thấy được những con đường nhỏ dẫn lên núi, ven đường cỏ cây tươi tốt, ong bướm bay lượn, giữa khu rừng xanh um thấp thoáng những mái hiên màu đỏ như cánh chim.
Lận Khinh Chu quay đầu nhìn Mục Trọng Sơn, muốn xem tâm trạng hắn có ổn không.
Ánh mắt Mục Trọng Sơn hướng về phía trước, tựa như đang nhìn con đường núi kia, lại giống như không nhìn, lúc nãy ngoài kết giới dáng người hơi chùng xuống vì sa sút tinh thần giờ phút này hệt như một thanh trường kiếm chĩa lên trời, thẳng tắp nhưng lại khiến người ta có cảm giác gượng gạo.
Mục Trọng Sơn chậm chạp tiến lên nửa bước, hắn khuỵu gối nhấc chân lên rồi hạ xuống cực chậm, tựa như đang đứng trên hồ băng đã xuất hiện vết nứt, nếu không cẩn thận sẽ ngã xuống hồ nước lạnh thấu xương mất mạng.
Hắn chậm rãi đi nửa bước, chân chạm đất nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra.
Mục Trọng Sơn rũ mắt im lặng một hồi, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định, bước chân cực nhanh.
Hắn đi như bay lên núi, đích đến rõ ràng.
Ba người Lận Khinh Chu vội vàng chạy theo Mục Trọng Sơn.
Vẻ mặt Lạc Trường Xuyên đầy nghi hoặc, muốn hỏi nhưng Ôn Cầm cản lại rồi khẽ lắc đầu với hắn.
May mà Mục Trọng Sơn cũng không đi xa lắm, hắn đi dọc theo một con đường đá dài hẹp lên núi, cuối bậc đá là một vùng đất bằng phẳng rộng lớn, xung quanh là một dãy đình đài lầu các ngói xanh tường đỏ toát ra vẻ danh môn vọng tộc.
Cảnh rường cột chạm trổ vốn phải có tiếng người rộn ràng huyên náo.
Nhưng nơi này im ắng tĩnh mịch không một bóng người, hệt như tòa thành bỏ hoang nhiều năm.
Mục Trọng Sơn không dừng lại trước tòa lầu nào mà sải bước đi tới trước.
Đi qua khu lầu quỳnh điện ngọc này là một rừng phong xanh biếc, ba người đuổi theo Mục Trọng Sơn qua rừng cây, đi thêm mấy chục bước thì tầm nhìn trở nên thoáng đãng.
Quang cảnh trước mắt khiến bốn người chấn động.
Hàng trăm bia mộ trang nghiêm đứng im lìm trước mặt mọi người, nhìn không thấy điểm cuối, gió thổi qua như tiếng thở dài của hồn cố nhân về.
Biết Mục Trọng Sơn thấy cảnh này chắc chắn trong lòng sẽ khổ sở, Lận Khinh Chu quay đầu nhìn hắn định an ủi, nhưng vừa thấy sắc mặt Mục Trọng Sơn thì y chợt sững sờ.
Hai mắt Mục Trọng Sơn đỏ bừng, đôi mắt đen ảm đạm như mất đi ánh sáng.
Giờ phút này, bất kỳ từ ngữ nào cũng trở nên sáo rỗng trước đôi mắt đỏ ửng kia.
Ánh mắt Mục Trọng Sơn đảo qua từng tấm bia mộ, cuối cùng dừng lại một chỗ, hắn lê đôi chân nặng ngàn cân đến trước ngôi mộ kia rồi quỳ phịch xuống.
Môi hắn khẽ run, nhẹ giọng gọi: "Sư phụ." Sau đó không thốt ra lời nào nữa.
Những tiếng nghẹn ngào tan biến giữa trời đất, trăm mộ cùng một người, đau buồn thê lương không sao tả xiết.
"Chúng ta đến chỗ khác chờ, để hắn ở đây một mình đi." Ôn Cầm không đành lòng, nhẹ giọng nói với Lận Khinh Chu và Lạc Trường Xuyên. Hai người đều không phản đối.
Ba người theo đường cũ trở về, lúc vào rừng phong Lạc Trường Xuyên hỏi: "Nghe nói hôm đó tông chủ và các đạo quân khác cực khổ phá kết giới ngoài Xuân Hoa Tông, sau khi vào thì thấy hài cốt la liệt, sương đen chướng khí mù mịt, cỏ cây úa tàn, kinh khủng như địa ngục."
"Đúng vậy." Ôn Cầm gật đầu.
Lạc Trường Xuyên: "Nhưng hôm nay lại thấy vô cùng yên tĩnh, cỏ cây um tùm."
Ôn Cầm thở dài: "Một mình Sí Diễm Tôn bỏ ra công sức mấy năm mới tu sửa nơi này như cũ đấy."
Lạc Trường Xuyên: "Sí Diễm Tôn là đại sư huynh Xuân Hoa Tông, trọng tình trọng nghĩa, thật khiến người ta khâm phục."
Ôn Cầm: "Nhưng đây cũng là nguyên nhân hắn dễ bị thù hận che mắt."
Ba người trở về chỗ đình đài lầu các, Lận Khinh Chu đề nghị: "Thay vì đứng đây chờ, chi bằng chúng ta chia nhau đi tìm xem có manh mối gì không, các ngươi thấy thế nào?"
Lạc Trường Xuyên nói: "Nếu Sí Diễm Tôn trùng tu lại thì có manh mối gì đã bị phát hiện từ lâu rồi."
Ôn Cầm tán thành đề nghị của Lận Khinh Chu: "Ánh mắt mỗi người mỗi khác, chúng ta tìm một vòng đi, có di chuyển vật gì thì nhớ để lại chỗ cũ, tuyệt đối đừng làm phí hoài công sức của Sí Diễm Tôn."
Lận Khinh Chu và Lạc Trường Xuyên ôm quyền hành lễ, nói cẩn tuân tông chủ dạy bảo rồi chia làm hai hướng rời đi.
Mặc dù đề nghị tìm manh mối do Lận Khinh Chu đưa ra nhưng y lại là người mù tịt nhất trong ba người, quanh quẩn hồi lâu trong một tòa nhà có vẻ như dùng để tiếp khách mà chẳng tìm thấy gì.
Lận Khinh Chu buồn rầu, vừa quay người định đi thì túi càn khôn bên hông chợt lộ vẻ khác thường.
Chẳng hiểu sao túi càn khôn tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, Lận Khinh Chu băn khoăn mở túi ra xem, phát hiện thẻ ngọc của mình đang lóe sáng.
Lận Khinh Chu lấy thẻ ngọc ra, ngờ vực hỏi: "Gì vậy?"
Thẻ ngọc không hiện chữ mà chỉ phát sáng.
Lận Khinh Chu tự nhủ rời khỏi đây trước rồi tính sau, thế là cầm thẻ ngọc đi ra ngoài.
Đúng lúc này, y phát hiện một điều kỳ diệu, nếu đi về phía Đông thì ánh sáng trên thẻ ngọc sẽ trở nên chói mắt, còn đi về mấy hướng còn lại thì ánh sáng trên thẻ ngọc sẽ mờ đi.
Tựa như đang dẫn đường cho y.
Lận Khinh Chu cầm thẻ ngọc đi thẳng tới phía Đông, đến trước một tòa nhà năm tầng lợp ngói đỏ, ánh sáng trên thẻ ngọc đột nhiên biến mất.
"Ủa?" Lận Khinh Chu chẳng hiểu ra sao, ngẩng đầu nhìn tòa nhà này chỉ thấy bình thường chứ không có điểm nào đặc biệt.
Y rón rén đẩy cửa gỗ vào trong, vừa thấy gì đó thì lập tức nín thở.
Trên sàn nhà phủ đầy bụi có một loạt dấu chân.
Nơi này đã có người đến.
Là Ôn Cầm? Hay là Lạc Trường Xuyên?
Lận Khinh Chu bỗng thấy hồi hộp, lần theo dấu chân rón rén đi lên tầng ba.
Tòa nhà này mỗi tầng có năm phòng ngủ, trước cửa mỗi phòng treo một tấm bảng gỗ viết tên người, Lận Khinh Chu nhìn quanh một vòng, đoán đây là nơi ở của các đệ tử Xuân Hoa Tông.
Mấy dấu chân kia biến mất ở một phòng.
Trước căn phòng kia cũng treo bảng gỗ, phía trên viết một cái tên: Mục Trọng Sơn.
Đầu óc Lận Khinh Chu cấp tốc vận hành.
Chẳng lẽ đây là phòng của Mục Trọng Sơn khi còn ở Xuân Hoa Tông?
Chủ nhân dấu chân là ai?
Mấy câu hỏi này vừa xuất hiện trong đầu Lận Khinh Chu thì y đã đưa tay đẩy cửa ra.
Bên trong quả thật có một người, bị tiếng đẩy cửa làm giật mình lùi lại nửa bước.
Lận Khinh Chu tập trung nhìn kỹ rồi kinh ngạc thốt lên: "Ơ? Thượng Thiện Nương Nương."
Ôn Cầm đứng trước một chiếc tủ gỗ lim khắc hình trúc, đột ngột quay đầu sang, chẳng hiểu sao sắc mặt nàng trắng bệch.
"Xin lỗi, ta làm ngươi sợ à?" Lận Khinh Chu rối rít xin lỗi.
Ôn Cầm thở phào rồi hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?"
Lận Khinh Chu vội giải thích mình đi theo thẻ ngọc phát sáng tới đây.
"Thế à?" Ôn Cầm kỳ quái nói, "Thẻ ngọc của ta lại chẳng có động tĩnh gì."
Nói xong nàng lấy từ tay áo rộng ra một thẻ ngọc giống hệt tấm thẻ trong tay Lận Khinh Chu.
Ôn Cầm nói tiếp: "Đây là nơi ở của đệ tử bản tông Xuân Hoa Tông, ta nghĩ có thể sẽ tìm ra gì đó trong phòng Vẫn Uyên Quân nên mới đến đây, nhưng chẳng thu hoạch được gì cả."
"Vậy à." Lận Khinh Chu gãi đầu nhìn thẻ ngọc của mình, giơ lên lắc lắc mấy lần, cũng không biết tại sao lúc nãy nó đột nhiên phát sáng.
Ôn Cầm nói: "Chắc là vô tình thôi."
"Vô tình?" Lận Khinh Chu buồn bực, hệ thống cũng ăn no rửng mỡ vậy sao?
Lận Khinh Chu chưa kịp hỏi thêm gì giọng Mục Trọng Sơn từ xa vọng đến: "Ta chờ các ngươi trước rừng phong."
Hiển nhiên Ôn Cầm cũng nghe thấy, nàng bảo Lận Khinh Chu: "Ngươi đi trước đi, để ta phục hồi chỗ này như cũ đã."
"Vâng." Lận Khinh Chu nóng lòng gặp Mục Trọng Sơn, lúc nãy hắn đỏ hoe mắt quỳ trước mộ khiến y vừa lo lắng vừa đau lòng, vì vậy giờ phút này chẳng để ý gì nữa, cất thẻ ngọc rồi chạy ra khỏi phòng.
Đợi Lận Khinh Chu đi xong, Ôn Cầm đứng im tại chỗ hồi lâu rồi đặt thẻ ngọc trong tay lên bàn, sau đó lại thò vào tay áo, run rẩy lấy ra một vật.
Đó là một thẻ ngọc trắng tinh.
Giống hệt thẻ ngọc mà nàng vừa đặt lên bàn.