Lận Khinh Chu bị hỏi thì chẳng hiểu ra sao, nhíu mày băn khoăn nhìn Mục Trọng Sơn.
"Có không?" Mục Trọng Sơn gặng hỏi.
"Chắc có." Lận Khinh Chu đáp.
"Ừm......" Mục Trọng Sơn tiếp tục trầm ngâm một lát rồi hỏi, "Nếu ngươi nuôi linh sủng mà nó chết thì ngươi có khóc không?"
Lận Khinh Chu: "???"
Y nhìn Mục Trọng Sơn: "Rốt cuộc ngươi muốn hỏi gì hả?"
Mục Trọng Sơn cười: "Ta chỉ muốn biết trong lòng ngươi ta nặng bao nhiêu thôi."
Lận Khinh Chu nghe vậy thì sửng sốt, chẳng hiểu sao y cảm thấy tim mình như bị ai gãi nhẹ đột nhiên co rúm lại.
"Thì......" Lận Khinh Chu nhìn lảng sang đống lửa đang cháy, ngập ngừng giây lát rồi nói, "Ta xem ngươi là...... là một người bạn rất quan trọng."
Nghe vậy Mục Trọng Sơn ngồi bất động nhưng vẫn nhếch miệng cười, "ồ" một tiếng thật dài không rõ ý tứ rồi hờ hững lặp lại: "Bạn à......"
Chẳng hiểu sao Lận Khinh Chu không muốn đi sâu vào đề tài này nữa, y ngẩng đầu lên giả bộ phẫn uất: "Đừng có đánh trống lảng, chuyện ngươi giả chết dọa ta sợ còn chưa nói rõ ràng đâu."
"Giả chết?" Mục Trọng Sơn mỉm cười cầm một cành cây dài mảnh khơi đống lửa trước mặt cháy to hơn rồi cười nói, "Ta đâu có giả chết, ta chết thật mà."
"Cái gì?" Lận Khinh Chu thảng thốt, "Ngươi làm sao...... làm sao có thể......"
Y nhịn không được nhìn lên trán Mục Trọng Sơn, sau khi cõng hắn vào hang núi y từng đỡ đầu hắn nên nhớ rõ chỗ đó bị vỡ xương lõm xuống nhìn rất thê thảm.
Nhưng giờ đầu Mục Trọng Sơn vẫn còn nguyên vẹn.
Hết sức kỳ quái.
Bỗng nhiên một luồng khí lạnh dâng lên trong lòng Lận Khinh Chu, y nuốt khan mấy lần, trong đầu hiện lên một ý nghĩ kinh khủng.
Người trước mắt có thật là Mục Trọng Sơn không?
"Yên tâm đi." Mục Trọng Sơn cười, "Trên đời này chẳng ai rảnh rỗi giả mạo ta để ở đây nói chuyện phiếm với ngươi đâu."
"A......" Lận Khinh Chu nghi hoặc, sao hắn biết mình nghĩ gì nhỉ?
Mục Trọng Sơn nói: "Bởi vì ngươi rất dễ đoán, nghĩ gì đều lộ rõ trên mặt, chân thành thẳng thắn."
Lận Khinh Chu che miệng ngượng ngùng ho khan rồi hỏi: "Vậy làm sao ngươi sống lại được?"
Khóe miệng Mục Trọng Sơn cong lên, hắn cười nói: "Bí mật là để trao đổi."
"À cái này......" Lận Khinh Chu nói quanh co, "Nhưng ta...... ta đâu giấu ngươi chuyện gì."
Có một số việc dù y muốn nói cũng sẽ biến thành aba aba aba thôi.
"Ồ? Vậy sao?" Mục Trọng Sơn híp mắt nhìn Lận Khinh Chu, ánh lửa bập bùng phản chiếu trên khuôn mặt tuấn mỹ vô song, hắn nói, "Sao ta cứ cảm thấy trên người ngươi cất giấu rất nhiều bí mật không muốn ai biết thế nhỉ?"
"Đâu có." Lận Khinh Chu gãi trán, "Ngươi muốn biết gì thì cứ hỏi đi."
"Cho ta xem thẻ ngọc ngươi cầm lúc nãy đi." Mục Trọng Sơn cười nói.
Lận Khinh Chu: "......"
Y thật không ngờ Mục Trọng Sơn sẽ quan tâm chuyện này.
Nhưng so với bối rối Lận Khinh Chu càng hiếu kỳ muốn biết thẻ ngọc ở trước mặt hắn sẽ thế nào hơn.
Y không hề lo lắng Mục Trọng Sơn sẽ thấy chữ trên thẻ ngọc.
Nhiệm vụ thứ hai y đã nói với Mục Trọng Sơn từ lâu, y muốn cùng hắn đến Loạn Tinh Thiên Vực.
Còn nhiệm vụ đầu tiên thì lúc trước y đã thử nói cho Mục Trọng Sơn biết mình muốn giúp hắn giải oan, nhưng lần nào nói ra cũng biến thành aba aba.
Lận Khinh Chu chẳng chút do dự lấy thẻ ngọc trong ngực ra đưa cho Mục Trọng Sơn.
Y thản nhiên như vậy khiến Mục Trọng Sơn hơi kinh ngạc.
Khi đưa thẻ ngọc cho Mục Trọng Sơn, Lận Khinh Chu cúi đầu nhìn thì phát hiện mọi chữ trên đó đã biến mất.
Mục Trọng Sơn cầm thẻ ngọc ngắm nghía dưới ánh lửa, thấy nó rộng bằng ba ngón tay và dài cỡ lòng bàn tay, toàn thân trắng muốt không biết làm từ loại ngọc gì, nhìn không giống vật quý hiếm, cũng chẳng có gì đặc biệt.
Mục Trọng Sơn hỏi: "Lúc nãy ngươi làm thế nào để nó phát sáng vậy?"
Lận Khinh Chu: "À cái này...... bảo nó sáng thì sáng thôi."
Mục Trọng Sơn nói với thẻ ngọc: "Sáng lên."
Thẻ ngọc vẫn trơ trơ, hang núi lặng ngắt có chút xấu hổ.
Mục Trọng Sơn: "......"
Ma tôn đại nhân cảm thấy mình bị chơi xỏ nên nheo mắt nhìn Lận Khinh Chu.
"Ta không lừa ngươi đâu!" Lận Khinh Chu vội giải thích, "Lúc nãy ta làm vậy thật mà."
Mục Trọng Sơn giơ thẻ ngọc lên trước mặt Lận Khinh Chu: "Ngươi nói xem."
Lận Khinh Chu: "Sáng lên!"
Thẻ ngọc vẫn trơ lì như cũ.
Lận Khinh Chu: "......"
Y cười gượng: "Thứ đồ chơi này là vậy đó, khi thì linh khi thì mất linh."
"Ừm......" Khóe miệng Mục Trọng Sơn cong lên cười như không cười, "Đã vô dụng như vậy thì bẻ gãy vứt đi cho xong." Dứt lời hắn cầm hai đầu thẻ ngọc.
"Đừng!!!" Lận Khinh Chu hoảng đến nỗi mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, nhào tới nắm chặt tay Mục Trọng Sơn ngăn cản động tác của hắn để cứu thẻ ngọc.
Mục Trọng Sơn cười nói: "Ta sẽ đền cho ngươi một món pháp khí, đây chỉ là vật chiếu sáng thôi, thiếu gì thứ tốt hơn chứ."
"Không, không được, ta chỉ cần cái này thôi." Lận Khinh Chu thử đoạt lại thẻ ngọc, "Nó quan trọng với ta lắm đấy!"
"Quan trọng?" Mục Trọng Sơn hỏi.
"Đúng vậy!" Lận Khinh Chu sợ Mục Trọng Sơn bẻ gãy thẻ ngọc nên hốt hoảng nói, "Một người rất quan trọng đã tặng nó cho ta, ê, ngươi đừng bẻ mà, mau trả lại ta đi!"
Mục Trọng Sơn buông lỏng tay, nhìn Lận Khinh Chu hốt hoảng cướp lại thẻ ngọc cất vào ngực rồi cảnh giác tránh xa hắn, Mục Trọng Sơn cười hỏi: "Người rất quan trọng? Ai cơ?"
Làm gì có người nào, chẳng qua Lận Khinh Chu chỉ thuận miệng bịa ra thôi, giờ không bịa tiếp được nữa nên đành lảng sang chuyện khác: "Ngươi đã hỏi ta mấy câu rồi, giờ đến lượt ngươi nói mình cải tử hoàn sinh thế nào đi."
Nhắc đến chuyện của mình, Mục Trọng Sơn lập tức trở nên mất hứng, hắn khơi đống lửa rồi lời ít mà ý nhiều nói: "Ta là người bất tử."
Lận Khinh Chu gật đầu: "Ồ, ngươi là người bất tử à...... A a a phắc cái quái gì thế?!?!"
Mẹ nó đây là thiết lập có thể xuất hiện trong tu đạo sao?
Lận Khinh Chu trợn mắt há hốc mồm nhìn Mục Trọng Sơn.
Nhưng đột nhiên rất nhiều chuyện đều có lời giải thích hợp lý.
Chẳng hạn như tại sao Mục Trọng Sơn dời đan mà vẫn sống.
Chẳng hạn như hôm đó họ chạy trốn, rõ ràng y cảm nhận được thân thể Mục Trọng Sơn dần trở nên lạnh cứng nhưng hắn vẫn sống tiếp.
"Ngươi như vậy là do...... bẩm sinh à?" Hồi lâu sau Lận Khinh Chu vẫn chưa thể tỉnh táo lại sau cơn khiếp sợ, "Hay do pháp thuật?"
"Ta cũng không biết, một ngày nọ ta chợt phát hiện mình không thể nào chết được." Mục Trọng Sơn cười nói, "Nhưng ta nghĩ Diệt Hồn Cốc ở Tương Ngự Tông có thể giết chết ta, nghe đồn chỉ cần rơi vào Diệt Hồn Cốc thì sẽ biến thành tro bụi, hài cốt không còn, nếu vậy chắc ta sẽ không thể sống lại nữa."
Ngoài trời đã tạnh mưa, sấm chớp không còn rền vang, trong không khí tràn ngập mùi bùn đất ngai ngái, Mục Trọng Sơn quay đầu nhìn Lận Khinh Chu cười hỏi: "Có phải mỉa mai lắm không?"
"Hả?" Lận Khinh Chu sững sờ.
Mục Trọng Sơn cười nói: "Người muốn chết thì lại bất tử."
Hang núi nhất thời tĩnh mịch, chỉ có tiếng cành khô cháy lách tách.
Lúc này Lận Khinh Chu mới vỡ lẽ một điều.
Nếu Mục Trọng Sơn không muốn sống thì có vô số cách để chết, tại sao hắn lại cố tình để Nhiếp Diễm bắt về rồi chịu mọi hình phạt và sỉ nhục.
Giờ câu hỏi này đã có đáp án.
Bởi vì Mục Trọng Sơn đã thử hết những cách khác.
Lận Khinh Chu chậm chạp mở miệng hỏi: "Không đau sao?"
Củi khô cháy lách tách bắn ra mấy tia lửa át đi giọng Lận Khinh Chu, Mục Trọng Sơn hỏi: "Gì cơ?"
Lận Khinh Chu hỏi: "Rơi từ đỉnh núi xuống đất không đau sao?"
Mục Trọng Sơn không ngờ Lận Khinh Chu sẽ hỏi vấn đề này nên do dự nửa ngày mới nói: "Đau chứ."
Lận Khinh Chu hỏi: "Vậy ngươi biết rõ mình không chết mà còn chịu đau làm gì?"
"Ta muốn xem phản ứng của ngươi sau khi phát hiện ta chết." Mục Trọng Sơn cong mắt cười.
Lận Khinh Chu: "......"
Mục Trọng Sơn cứ tưởng y sẽ tức giận.
Nhưng y chỉ im lặng một lát rồi nói: "Giờ ngươi biết rồi thì đừng làm lần thứ hai nữa, đau biết mấy."
Khóe miệng Mục Trọng Sơn hạ xuống không còn cười xấu xa như khi trêu chọc nữa, hắn nhìn Lận Khinh Chu, bên tai là tiếng mưa rơi rả rích, bên cạnh là đống lửa đốt cành khô thành than, không hiểu sao khung cảnh này lại khiến người ta cảm thấy ấm áp yên bình lạ thường.
Mục Trọng Sơn ngẩn người mấy giây, trong lòng hiện ra một suy nghĩ: Đây chính là sự quan tâm mà người đời thường nói sao?
Hang núi yên tĩnh, cả Mục Trọng Sơn và Lận Khinh Chu đều trầm tư suy nghĩ.
Lận Khinh Chu nhìn chằm chằm đống lửa, khuỷu tay tì lên đầu gối, hai tay ôm mặt ngẩn người, y luôn cảm thấy chuyện Mục Trọng Sơn sống lại rất kỳ quặc.
Chẳng những vậy Lận Khinh Chu còn cảm thấy hơi quen.
Quen thuộc một cách không giải thích được.
Hình như cách đây không lâu có ai đó đã nói với y chuyện này rồi thì phải.
Ai nhỉ?
Chắc chắn là sau khi xuyên đến thế giới này y mới nghe nói.
Nhưng y cũng chẳng tiếp xúc với nhiều người lắm, sau khi rà lại từng người thì chính là......
Lận Khinh Chu đột ngột nhảy dựng lên trợn mắt há hốc mồm.
Động tác của y làm Mục Trọng Sơn xưa nay luôn điềm tĩnh giật mình bật ngửa ra sau.
"Sao thế?" Mục Trọng Sơn ngó sang chỗ Lận Khinh Chu ngồi, "Có rắn à?"
Lận Khinh Chu nhìn Mục Trọng Sơn, y nhớ ra rồi.
Trong không gian lơ lửng những ngôi sao óng ánh và sương mù tím kia, hệ thống từng nói một câu thế này.
"Hệ thống sẽ cho ngài một năng lực ngẫu nhiên, ví dụ như bất tử......"
Chẳng lẽ Mục Trọng Sơn có thể sống lại là vì......
Lận Khinh Chu nắm bả vai Mục Trọng Sơn kích động hỏi: "Mục Trọng Sơn, có phải ngươi cũng aba aba aba không!?"
Mục Trọng Sơn: "......"
Lận Khinh Chu: "......"
Lận Khinh Chu rút một nhánh cây cháy đen ra khỏi đống lửa rồi bảo Mục Trọng Sơn: "Ngươi nhìn ta viết này."
Sau đó y viết trên mặt đất: Ngươi cũng ☐☐☐☐☐ sao?
Mục Trọng Sơn: "......"
Lận Khinh Chu: "......"
Lận Khinh Chu làm rơi cành cây trong tay.
Hệ thống ta chửi ông nội mi đó!!
Đột nhiên Lận Khinh Chu lanh trí nghĩ ra một chuyện.
Y nhớ lại đám sương tím kia từng dặn mình tuyệt đối không được làm mất vật do hệ thống biến thành.
Lận Khinh Chu hỏi Mục Trọng Sơn: "Có vật nào cực kỳ quan trọng với ngươi, mọi lúc mọi nơi phải luôn đem theo bên mình không?"
Mục Trọng Sơn: "Có."
Lận Khinh Chu mừng rỡ: "Là gì vậy?!"
Mục Trọng Sơn: "Vẻ đẹp trai."
Lận Khinh Chu: "?"