Mục Trọng Sơn không dừng lại mà bình tĩnh đi vào hang núi.
Càng vào sâu dây leo càng nhiều, chằng chịt đan xen trên vách đá làm lối vào càng lúc càng hẹp.
Mục Trọng Sơn vung tay phải lên, lòng bàn tay bốc lửa hừng hực chiếu sáng bốn phía khiến dây leo co lại chừa ra cửa hang.
Đi thêm mấy chục bước thì rộng rãi sáng sủa hơn, hang núi từ một hành lang chật hẹp giờ đã rộng khoảng hai căn phòng, nhìn kỹ có thể thấy trên đỉnh hang nứt ra một khe nhỏ để nắng lọt xuống nên không đến nỗi tối đen như mực.
Mục Trọng Sơn vừa đi vào hang thì thấy bên trái có một cái tổ tròn kín mít bằng dây leo, nhìn xuyên qua khe hở dây leo thấy một con thỏ rừng đang run lẩy bẩy không dám hó hé nằm giữa tổ.
Mục Trọng Sơn bừng tỉnh đại ngộ.
Dây leo này mọc ra để xây tổ cho Thanh Long, nhờ hấp thu linh lực Thanh Long mà sinh trưởng tràn lan, vì không quên mục đích ban đầu nên gặp bất kỳ vật sống nào cũng muốn xây tổ.
Đám dây leo này hết sức ngang ngược, nếu vật sống giãy giụa thì sẽ cưỡng ép lôi vào hang, không cho chúng xây tổ không được.
Mục Trọng Sơn vòng qua tổ thỏ đi tiếp, sau đó lại thấy gà rừng bị nhốt trong tổ dây leo và bầy khỉ bị trói chặt cứng vì cố giãy giụa.
Cuối cùng hắn tìm ra Lận Khinh Chu ở cuối hang.
Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến Mục Trọng Sơn hơi bất ngờ.
Vì dây leo mọc ra từ vách đá trên cao nên thân thể Lận Khinh Chu lơ lửng cách mặt đất khoảng một thước, dây leo non mềm to cỡ ba ngón tay quấn quanh đầu bịt kín mắt y để không thấy được gì nữa, có lẽ chúng làm vậy vì cho rằng nếu trước mắt dã thú tối om thì toàn thân sẽ bất động vì sợ hãi.
Nhưng chiêu này hoàn toàn vô dụng với Lận Khinh Chu, y giãy giụa rất mạnh nên dây leo không thể nào xây tổ chung quanh mà chỉ có thể tạm trói y lại.
Thế là dây leo quấn từng vòng từ bắp chân Lận Khinh Chu lên đùi rồi kéo hai cánh tay y dang ra hai bên trói lại, không ít lá non mới mọc vô tình luồn vào vạt áo, vì chúng dần to ra nên làm áo quần y xộc xệch, quả thực nhìn rất chật vật.
Cổ tay Lận Khinh Chu bị dây leo mài ra vết đỏ thấy mà giật mình, chắc hẳn trên người y cũng bị như vậy.
Có lẽ y đã giãy giụa phản kháng rất lâu nên giờ mệt rã rời, lồng ngực phập phồng vì thở mạnh.
Rõ ràng Lận Khinh Chu đang chịu khổ nhưng Mục Trọng Sơn không vội tới cứu y mà hào hứng nhìn lá non mới mọc từ từ leo lên người y, vạt áo Lận Khinh Chu bị kéo hở ra, dây leo thô ráp cọ xát ngực y đỏ bừng, nhìn có vẻ đau nhưng hai quả thù du lại cương cứng đứng thẳng.
Mục Trọng Sơn đột nhiên hơi hối hận.
Hối hận vì đã cho Bạch Niệm Phùng kim đan Mộc linh duyên.
Nếu hắn còn dùng được Mộc linh duyên thì thúc đẩy dây leo mọc ra theo ý mình sẽ dễ như trở bàn tay.
Hối hận xong Mục Trọng Sơn lại thấy kỳ quái, hắn không muốn thấy Lận Khinh Chu bị thương đau đớn nhưng giờ phút này quả thực hắn chưa muốn cứu y ngay.
Nghĩ kỹ lại hình như điều này có cùng nguyên do với việc hắn luôn trêu đùa Lận Khinh Chu.
Lúc đầu Mục Trọng Sơn trêu chọc Lận Khinh Chu vì cảm thấy phản ứng của y rất thú vị.
Dù là khi chẳng chút do dự nài nỉ mình giải Phong Viêm Chú, vẻ mặt hoảng sợ và phẫn nộ khi hai người đổi xác với nhau hay là nụ cười ấm áp khi ngắm phong cảnh đều khiến Mục Trọng Sơn tràn ngập hứng thú.
Hắn muốn nhìn thấy nhiều biểu cảm đa dạng hơn trên mặt Lận Khinh Chu.
Hắn thường xuyên trêu y bằng những câu "thích", "phu nhân" hay thậm chí là những chuyện diễm tục mờ ám vì mỗi lần bị chọc ghẹo vành tai Lận Khinh Chu sẽ đỏ bừng, nói năng lộn xộn, hốt hoảng lúng túng như thú con trong rừng bị choáng đầu.
Mục Trọng Sơn rất thích thấy y lộ ra vẻ mặt như vậy.
Nhưng sau một thời gian ở chung, ngoài việc muốn thấy nhiều biểu cảm hơn trên mặt Lận Khinh Chu, còn có một ý nghĩ không thể giải thích được dần bén rễ trong lòng Mục Trọng Sơn.
Hắn không muốn để người khác nhìn thấy những vẻ mặt đó của Lận Khinh Chu.
Ý nghĩ này khiến Mục Trọng Sơn hơi hoang mang.
Cũng như bây giờ hắn nhìn Lận Khinh Chu bị dây leo trói chặt, cảm thấy mình có ý nghĩ "đưa tay vuốt ve thân thể Lận Khinh Chu thay đám dây leo kia" thật hết sức khó hiểu.
Xưa nay Mục Trọng Sơn luôn thích gì làm nấy, ý nghĩ này vừa xuất hiện thì tay hắn đã chạm đến nửa lồng ngực trần trụi vì y phục hở rộng của Lận Khinh Chu.
Nhưng ngay khi ngón tay hắn sắp chạm đến y thì chợt thấy bụng mình đau nhói.
Tay Mục Trọng Sơn khựng lại giữa không trung, hắn cảm thấy có một lưỡi đao vô hình đang rạch từng đoạn dọc theo phần bụng có hình xăm màu đỏ của mình, nếu cố tình phớt lờ sẽ đau như bị xẻ ngực mổ bụng.
Những ký ức vụn vỡ của quá khứ cuồn cuộn trong đầu, Mục Trọng Sơn lộ ra vẻ mặt khinh thường giễu cợt rồi nhắm mắt tập trung linh lực toàn thân chống lại đau đớn, đến khi cơn đau trên bụng không còn cản trở hành động của hắn mới chậm chạp mở mắt ra nhìn Lận Khinh Chu.
Hai mắt Lận Khinh Chu bị dây leo bịt kín nên không hề biết Mục Trọng Sơn đang gần trong gang tấc, y vừa nghỉ ngơi lấy lại sức, đúng lúc cảm thấy dây leo hơi thả lỏng nên hít sâu một hơi rồi vận hết sức bình sinh cố thoát ra.
Nhưng chỉ phí công vô ích, Lận Khinh Chu giãy càng mạnh thì dây leo trói càng chặt.
Vì đang dốc hết sức lực thoát khỏi dây leo nên Lận Khinh Chu nghiến chặt răng rồi vô thức cắn môi, môi dưới bị y cắn rách làm máu ứa ra từ dấu răng sâu hoắm.
Bàn tay Mục Trọng Sơn đang định xoa ngực y thoáng do dự rồi nhích lên sờ khóe miệng dính máu của y.
Lận Khinh Chu run lên, vì không thấy được gì nên bị dọa sợ.
"Ai đó?" Giọng Lận Khinh Chu run rẩy, hoảng sợ hỏi, "Mục Trọng Sơn? Là ngươi đúng không?"
Mục Trọng Sơn không trả lời, ngón tay thon dài lạnh buốt mơn trớn vết thương trên môi Lận Khinh Chu rồi dời xuống cần cổ yếu ớt run rẩy của y để lại vệt máu trên đó.
Ngón tay nhích xuống chút nữa chạm vào xương quai xanh và lồng ngực mà y phục xộc xệch không thể che kín, hai chỗ này đã bị dây leo làm trầy xước chảy máu nhìn rất đau, ngón tay trắng nõn của Mục Trọng Sơn khiến những vết thương kia càng thêm đỏ rực chói mắt. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve làm cho Lận Khinh Chu vốn không thể động đậy càng tội nghiệp hơn.
"Gì vậy, đừng đụng vào ta!" Lận Khinh Chu hét lên, rõ ràng khí thế rất hung hăng giận dữ nhưng vì không kìm được sợ hãi nên thanh âm run rẩy như đang nài nỉ xin tha, "...... Đừng đụng vào ta."
Hiện giờ Mục Trọng Sơn biết mình muốn làm gì Lận Khinh Chu cũng được.
Nhưng đột nhiên hắn không có hứng thú.
Bởi vì Mục Trọng Sơn cảm thấy Lận Khinh Chu đang thật sự hoảng loạn và chìm sâu trong nỗi bất lực, cả tinh thần lẫn thể xác đều đang kề bên bờ vực.
Hắn không muốn thấy Lận Khinh Chu suy sụp trong tình huống này vì hậu quả sẽ là nước đổ khó hốt.
Mục Trọng Sơn muốn thấy Lận Khinh Chu lộ ra vẻ mặt thường ngày bị mình trêu chọc hơn.
Nếu nhất định phải sợ hãi trong tình cảnh này thì ít nhất Lận Khinh Chu phải nhìn vào mắt hắn và biết rõ ai đang cho y cảm xúc đó.
Nhưng làm Lận Khinh Chu sợ hãi rất đơn giản, làm y thẹn thùng mới khó.
Chính vì khó nên khi thành công chắc chắn sẽ rất thỏa mãn vui vẻ không gì sánh nổi.
Mục Trọng Sơn muốn biết có được sự thỏa mãn này là cảm giác thế nào.
Hắn chợt nảy ra một chủ ý.
Một kế sách phải thận trọng suy tính từng bước nhưng thành quả khá hay ho.
Mục Trọng Sơn nhếch môi cười rồi giơ tay phải bấm quyết bắn ra ánh sáng bạc vào đám dây leo trên mình Lận Khinh Chu.
Dây leo như gặp phải vật gì đáng sợ vội vã rời khỏi thân thể Lận Khinh Chu, mấy sợi không kịp rút lui bị ánh sáng bạc bao phủ biến thành dây leo mục nát.
Lận Khinh Chu lảo đảo rơi xuống đất rồi ngã vào vòng tay một người.
Y chưa kịp hoàn hồn sau cơn hoảng loạn đã theo bản năng chống tay lùi ra sau, nói năng lộn xộn: "Cách ta...... xa một chút!! Đi, đi ra!"
Mục Trọng Sơn nắm lấy cổ tay quơ quào loạn xạ của y rồi nói: "Là ta đây."
Ba chữ này đã gọi thần trí Lận Khinh Chu trở về, đầu tiên là toàn thân cứng đờ rồi bỗng nhiên nhìn sang Mục Trọng Sơn.
"Mục...... Mục Trọng Sơn......" Giọng Lận Khinh Chu vẫn còn run.
"Không sao đâu, đừng sợ." Mục Trọng Sơn nhẹ nhàng nói.
Mắt Lận Khinh Chu đỏ lên, há miệng run rẩy nắm chặt cánh tay Mục Trọng Sơn, giọng nói nghẹn ngào như mới thoát chết: "May quá ngươi không sao rồi, ta thấy ngươi bị Thanh Long giẫm đạp dưới đất còn tưởng...... còn tưởng...... Không sao thì tốt, thì tốt rồi......"
Mục Trọng Sơn nao nao.
Hắn cứ tưởng trước tiên Lận Khinh Chu sẽ chất vấn tại sao mình không tới cứu y sớm hơn hoặc trách mình đưa tay chọc ghẹo y.
Nhưng sau khi Lận Khinh Chu biết người lúc nãy là Mục Trọng Sơn thì vô tư nghĩ rằng hắn muốn kéo dây leo ra nên mới vô ý đụng vào người mình.
"Ta đến muộn rồi." Mục Trọng Sơn nói.
"Không, tại ta quá vô dụng thôi...... Ngươi đánh nhau với Thanh Long chắc đã mệt lắm rồi mà không được nghỉ ngơi, còn phải chạy đến cứu ta nữa, ngươi không mắng ta phiền phức thì ta đã biết ơn lắm rồi." Lận Khinh Chu muốn đứng dậy nhưng vì chưa hoàn hồn nên đầu gối bủn rủn đứng không vững.
Mục Trọng Sơn đưa tay đỡ y: "Đừng vội, chậm một chút."
"À, tạ ơn." Có Mục Trọng Sơn ở đây khiến Lận Khinh Chu cảm thấy an tâm lạ lùng, toàn thân đều thả lỏng, y đang sửa sang y phục bị dây leo xé rách thì nghe Mục Trọng Sơn nói: "Ta lấy được vảy Thanh Long rồi."
Mục Trọng Sơn lấy vảy Thanh Long cất trong ngực ra, hắn nghĩ nhất định Lận Khinh Chu sẽ cần linh vật phi phàm này, dù sao trước đó hắn cũng đã nói vì để y có linh căn nên mới đi lấy.
Nhưng Lận Khinh Chu chẳng có chút hứng thú nào, một cái liếc mắt y cũng không thèm bố thí cho vảy Thanh Long mà vội hỏi Mục Trọng Sơn: "Vậy ngươi có bị thương không?"
Mục Trọng Sơn giơ vảy Thanh Long lên, đưa tới cũng không phải mà lấy lại cũng chẳng đúng: "...... Không có......"
"Thế thì tốt rồi." Lận Khinh Chu thở phào nhẹ nhõm, y cảm thấy chân mình đã vững hơn một chút nên giật nhẹ tay áo Mục Trọng Sơn: "Chúng ta mau rời khỏi đây đi, đám dây leo này quỷ quái lắm, chỗ nào trong hang cũng có cả, thật là đáng sợ."
Lận Khinh Chu vừa dứt lời thì mặt đất bỗng nhiên rung chuyển, sau đó dây leo trong hang bắt đầu khô héo thối rữa mất đi sức sống.
"Gì vậy?" Y cố gắng giữ thăng bằng để khỏi ngã rồi hoảng hốt hỏi.
Mục Trọng Sơn không trả lời mà nhìn quanh, phát hiện hang núi đang có nguy cơ sập xuống.