Mỗi Ngày Nam Thần Nhà Tui Đều Đăng Vạn Chữ

Chương 15:




Hàn Thanh Ngạn trả lời xong thì lại kiểm tra lại mục lục của nam thần một lần nữa, vẫn không có chương mới. Anh đành buông di động xuống tính toán nửa giờ sau sẽ kiểm tra lại lần nữa.
Lúc này anh cuối cùng mới nhớ tới cậu đàn em có cùng sở thích là nam thần với mình, vừa quay đầu đã thấy được cảnh Tề Sơ Phàm hai tay chống đầu nghiêng mặt nhìn về phía cái TV nhỏ đặt trên tủ đầu giường.
Ánh đèn nhu hòa chiếu hắt lên gương mặt cậu ấy, không có tiểu thuyết nào từng miêu tả cảm giác trong nháy mắt đã cảm thấy bộ dạng của người ta đẹp trai đến độ không thể kiềm chế thế này, anh chỉ cảm thấy, học đệ thật sự rất đẹp trai.
Hàn Thanh Ngạn không mở miệng nói gì mà chỉ dùng ánh mắt trợn trắng lộ liễu nhìn chằm chằm góc mặt nghiêng của Tề Sơ Phàm.
Cũng chẳng phải là do Hàn Thanh Ngạn không biết xấu hổ, chỉ là từ khi anh phát hiện tính hướng của mình không thích hợp thì trên căn bản không dám ngắm nhìn gương mặt của các cậu nam sinh đẹp trai nữa, muốn lắm cũng chỉ dám liếc mắt nhìn một cái rồi vội quay đầu, như thể là đó là việc gì xấu xa lắm.
Cho nên lúc này có cơ hội quang minh chính đại ngắm trai đẹp thì tội gì anh lại không tận dụng, Hàn Thanh Ngạn càng ngắm càng ngây người.
Tề Sơ Phàm vốn đang không toàn tâm toàn ý xem TV, kết quả chỉ nhìn TV một lát rồi bỗng dưng cảm thấy hình như có người đang dõi mắt nhìn mình.
Bên cạnh chỉ có Hàn Thanh Ngạn.
Cho nên thầy giáo nhỏ đang nhìn lén tui à?
Tề Sơ Phàm cảm thấy cả người đều nhộn nhạo, hắn dùng sức liếc tròng mắt về phía Hàn Thanh Ngạn, liếc đến độ tròng mắt có hơi bức bối rồi mới nhìn được đại khái bóng dáng của anh.
Hàn Thanh Ngạn đang nhìn về phía cậu, nhưng ánh mắt có phải đang nhìn cậu hay không thì cậu lại không nhìn rõ.
Nhất định là đang nhìn mình! Tề đại thần kiên định nói trong lòng.
Hiện giờ chỉ cần cậu lơ đãng quay đầu một cái là có thể vừa vặn đối diện với đôi mắt của thầy giáo nhỏ, thầy giáo nhỏ sẽ đỏ mặt, sau đó chậm rãi giấu đầu vào chăn chỉ để lại cặp mắt đáng thương như thể động vật cầu bao dưỡng nhìn mình.
Tề đại thần nghĩ vậy, độ cong nơi khóe miệng càng cao lên. Bả vai nhịn không được bắt đầu rung rung, cậu cảm thấy hay là mình cứ cười đi, chứ cứ để vậy có khi chảy nước miếng mất.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến người nhìn là thầy giáo nhỏ lại lại cảm thấy không có khả năng, a không đúng, chắc chắn là đang nhìn mình mà, cậu sắp nhịn không nổi xúc động muốn cười ra thành tiếng rồi.
Tề đại thần cười hệt như một thằng ngốc, nhưng đồng thời cậu cũng phát hiện một chuyện đau lòng khiến cho người ta khó có thể tiếp nhận là —— cậu hoàn toàn không dám quay đầu đối diện với thầy giáo nhỏ.
Ngộ nhỡ thầy giáo nhỏ chỉ nhìn về hướng này chứ không phải nhìn cậu thì chắc chắn sẽ thấy lúng túng lắm? Hơn nữa nghĩ thế nào cũng cảm thấy đây mới là sự thật. Hiện giờ thầy giáo nhỏ không có cảm giác gì với mình, hơn nữa vẫn không thể xác định anh ấy là gay hay là hủ nam, sao có khả năng lại đi nhìn ngắm mình chằm chằm như thế.
Cho nên tốt nhất là đừng quay đầu lại, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
Tề Sơ Phàm nghĩ thế thì yên tâm lớn mật cười hi hi. Dù sao thầy giáo nhỏ cũng chẳng nhìn mình, dù cậu có cười anh ấy cũng chẳng phát hiện ra đâu, cậu vạn vạn không ngờ tới, lúc này chỉ cần cậu quay đầu một cái là có thể bắt được cảnh thầy giáo nhỏ quang minh chính đại ngắm mình.
Cơ mà do cậu chẳng quay đầu lại, Hàn Thanh Ngạn đang rình coi mới có thể chứng kiến toàn bộ quá trình đàn em của anh đang im lặng nghiêm túc rồi bắt đầu cười đến độ cả người co quắp như dở hơi.
Bỏ mẹ rồi học đệ bị làm sao vậy.
Cảm giác thưởng thức mĩ nam mới nãy hoàn toàn bay đi mất, hiện giờ trong lòng Hàn Thanh Ngạn chỉ còn hai chữ "Mẹ nó" to tổ bố màu đỏ rực.
Đàn em không phải phát tác bệnh thần kinh đó chứ? Sao tự dưng lại co quắp đến độ khiến anh lo lắng không biết cậu ta có lăn đùng ra chết ngay lập tức không.
Xong rồi anh cũng không biết chữa bệnh thần kinh kiểu gì, nếu đàn em mà chết ở đây thì chẳng phải sẽ quy trách nhiệm về anh sao?
Ôi chao không đúng, đây là bệnh viện, có thể gọi bác sĩ!
Trước khi Hàn Thanh Ngạn ấn chuông đầu giường thì đầu óc anh mới từ bên ngoài không gian trở về được một chút, liệu có nên xác định đàn em có phải phát tác bệnh thần kinh trước khi gọi bác sĩ không nhỉ?
Đây là vấn đề.
Vì thế Hàn Thanh Ngạn cảm thấy mình vẫn nên xác định xem đàn em đáng yêu của mình rốt cuộc là bị là sao đã.
Anh đằng hắng cổ họng rồi mở miệng nhẹ giọng nói: "Tề Sơ Phàm?"
"Chuyện gì thế?" Tề đại thần còn đang chìm ngập play YY cảnh thầy giáo nhỏ và mình trong bệnh viện, cuối cùng lại bị tiếng gọi của thầy giáo nhỏ làm cho kinh ngạc.
Cậu mạnh mẽ xoay người một cái.
Chỉ nghe một tiếng "Rầm" hòa với tiếng chửi đầy kinh sợ của Tần Nhạc "Đệt mợ!"
Hàn Thanh Ngạn cảm thấy, mặc kệ trước đó có phải đàn em phát điên hay không thì lúc này anh cũng có thể trực tiếp rung chuông gọi bác sĩ rồi.
Cái xoay người vừa rồi của Tề Sơ Phàm thật sự đã đánh giá quá cao độ rộng của giường bệnh viện. Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, Hàn Thanh Ngạn chỉ đơn thuần muốn biết tại sao đàn em lại co quắp thế, chờ anh phản ứng lại thì đã thấy Tề Sơ Phàm ngã sấp mặt xuống đất, giờ đang ôm đầu đau đến độ lông mày xoắn tít vào nhau.
May mà không chết, vạn nhất mà chết thì sẽ tính là mình ngộ sát ha?
Hàn Thanh Ngạn nghĩ như vậy, tranh thủ xuống giường nâng Tề Sơ Phàm dậy, kết quả anh vừa mới vươn tay ra đã thấy Tề Sơ Phàm vươn tay tự sờ lên trán mình rồi hạ xuống ngang mắt nhìn nhìn.
Hàn Thanh Ngạn: "..."
Nhìn bàn tay đầy máu của Tề Sơ Phàm, trong nháy mắt đó, anh có chút xúc động muốn viết di thư.
Đổ máu rồi đều sẽ chết nhỉ, làm sao bây giờ anh còn chưa báo hiếu cho bố mẹ, còn chưa nhìn em trai trưởng thành, còn chưa tìm được một lão gay lộng lẫy như ánh mặt trời để cùng nhau tú ân ái, còn chưa sống được tới trăm năm...Được rồi tui biết là tui có cố mấy cũng chẳng sống được trăm năm rồi.
Nhưng mấy cái này đều không phải trọng điểm! Trọng điểm là nếu đàn em mà chết thì anh nhất định cũng bị bắn chết theo đó.
Hàn Thanh Ngạn cảm thấy bản thân đang vấp phải một chuyện áp lực nhất từ trước đến giờ, nghĩ đến bị bắn chết một cái là anh bắt đầu hoài niệm lại cuộc đời nhiều màu sắc của mình.
Sau đó, anh nghe thấy tiếng của đàn em vang lên từ phía trước.
Cậu ta nói: "Thầy giáo Hàn, anh có thể nâng em dậy trước đã không?"
Hàn Thanh Ngạn dùng một giây để hoàn hồn, hình như đàn em không có chết, anh tạm thời không cần nghĩ xa đến vậy.
Anh vươn tay chạm vào eo Tề Sơ Phàm, đúng lúc đó y tá đẩy cửa phòng bệnh ra.
Nhìn Tề Sơ Phàm ôm đầu đi theo bác sĩ đến phòng trực đêm băng bó, Hàn Thanh Ngạn đầy mặt mờ mịt, anh nhớ rõ mới nãy mình chưa rung chuông nha, chẳng lẽ y tá hiện nay đều có thiên lý nhãn tai thính mũi tinh còn hơn cả chó sao, chứ không sao vừa đổ máu cái đã chạy tới rồi?
Anh còn chưa suy nghĩ cẩn thận, Tần Nhạc bên cạnh đã mở miệng.
Tần Nhạc nói: "Nếu còn chờ chú hết phát ngốc xong mới rung chuông thì phỏng chừng Tề Sơ Phàm đã chết vì mất máu rồi."
Hàn Thanh Ngạn cảm thấy có lỗi với Tề Sơ Phàm, dưới tình huống đó mà anh cư nhiên còn động não đến bạo, thật sự là có lỗi với người ta.
"Tôi đi thăm Tề Sơ Phàm." Hàn Thanh Ngạn chỉ ra cửa rồi nói với Tần Nhạc.
Tần Nhạc gật gật đầu ý bảo anh đi đi.
Lúc Hàn Thanh Ngạn đến phòng trực ban thì thấy đầu Tề Sơ Phàm đã được băng bó xong. Tóc Tề sơ Phàm vốn đã ngắn trên cơ bản cũng chẳng có mấy, bác sĩ vén tóc trên trán sang hai bên rồi trát thuốc lên thật ra nhìn cũng không có cảm giác đột ngột.
Tề Sơ Phàm là bị đụng đầu vào tủ đầu giường, bôi thuốc tiêu viêm là có thể trở về phòng bệnh.
Hàn Thanh Ngạn đứng ngoài cửa nhìn vào, định chờ cậu ấy đi ra thì nói lời xin lỗi, phỏng chừng về sau không có cách gì tiếp tục chơi đùa với cậu ta nữa, anh cảm thấy có hơi buồn khổ. Rốt cuộc anh lại chẳng ngờ Tề Sơ Phàm vừa nhìn thấy anh trái lại nở một nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời.
Tề Sơ Phàm nói: "Không sao đâu, thầy giáo Hàn đừng lo lắng cho em."
Hàn Thanh Ngạn nghe cậu nói vậy thì sửng sốt một lát, đoạn cúi đầu nói: "Xin lỗi cậu."
Hai người cùng trở về phòng bệnh, Tề Sơ Phàm đi trước Hàn Thanh Ngạn, nghe anh nói vậy thì lại cười nói: "Thầy Hàn thật sự bị dọa sợ rồi kìa, sao phải nhận lỗi. Nói thật là lúc em nhìn thấy máu cũng sợ ngây người."
Hàn Thanh Ngạn biết cậu ấy đang cho mình một cái thang, nên chẳng nhận lỗi linh tinh nữa, chỉ là cố gắng nhếch khóe miệng mình lên nói: "Cậu nhìn đường đi, bằng không lát nữa lại ngã đấy."
"Sẽ không." Tề Sơ Phàm nói như vậy, nhưng thật ra cũng quay đầu trở lại. Chỉ là cố ý thả chậm cước bộ để có thể sóng vai với Hàn Thanh Ngạn.
Hàn Thanh Ngạn cũng chú ý tới hành động này của cậu, anh chẳng nghĩ nhiều, vốn hai người sóng vai đi mới dễ nói chuyện. Anh nghĩ nghĩ rồi nói: "Chúng ta giờ coi là bạn bè rồi, cậu cứ gọi thầy giáo Hàn xem chừng không ổn không thì..."
Mấy chữ "Gọi thẳng tên tôi đi!" còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị Tề Sơ Phàm nửa đùa nửa thật tranh mất, cậu ta nói: "Sau này em gọi anh là Thanh Ngạn nhá?"
Hàn Thanh Ngạn cố gắng tự hỏi một chút rồi sau đó vẫn cự tuyệt: "Gọi là Hàn Thanh Ngạn đi, những người gọi tôi là Thanh Ngạn trừ bố mẹ thì chỉ có giáo viên thôi. Cậu gọi theo thì sẽ thành kì lạ đấy."
Tề Sơ Phàm lý giải gật gật đầu tỏ vẻ mình hiểu rồi, còn vô cùng phối hợp kêu một tiếng: "Hàn Thanh Ngạn." 
"Ơi."
Hàn Thanh Ngạn đáp lời.
Hai người trò chuyện suốt quãng đường về phòng. Hàn Thanh Ngạn cảm thấy vui vẻ, cảnh tượng đàn em không muốn chơi cùng mình nữa trong tưởng tượng của anh không diễn ra, không biết vì sao anh lại muốn quan hệ giữa mình và đàn em càng tốt hơn càng tốt.
So với sự vui vẻ nho nhỏ của Hàn Thanh Ngạn thì cảm giác của Tề Sơ Phàm lúc này chỉ có thể dùng mấy chữ mừng như điên để hình dung.
Lần đầu anh ấy từ chối cho phép mình gọi anh ấy là Hàn Thanh Ngạn là do quan hệ của bọn họ chưa đến mức đấy, nhưng giờ đây anh ấy đã chủ động đề cập đến vấn đề xưng hô này rồi, tuy rằng vẫn chưa thể gọi là Thanh Ngạn, nhưng cũng coi là tiến được một bước lớn.
Đây là một điềm báo tốt.
Về phần bị đụng đầu bị thương á? Nếu bị thương có thể xoát được nhiều hảo cảm đến thế thì Tề Sơ Phàm thật sự muốn tự hại mình thêm mấy lần nữa.
Đương nhiên dù sao cũng chỉ là nói xuông thôi, Tề đại thần vẫn là một thằng đàn ông yêu quý cơ thể mình. Dù sao không cường kiện mạnh mẽ thì sau này sao có thể thỏa mãn thầy giáo nhỏ a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.