Mỗi Ngày Nam Thần Nhà Tui Đều Đăng Vạn Chữ

Chương 19:




Về bình luận của kết cục nửa tốt nửa xấu《 Đường về 》. Có người nói kết cục như vậy quả thực là lừa chết người ta, có người lại cho rằng kết cục như thế mới mang lại cảm giác mới mẻ.
Tóm lại sau nửa ngày, cuối cùng Tri Nguyên Kỳ Phồn đành phải tự để lại một bình luận, nói rằng sự thật là anh ấy bận ít việc nên phải nhanh chóng kết thúc quyển sách này. Nhưng kết cục là nằm trong kế hoạch ban đầu, không phải kết qua loa. Sau này anh sẽ viết một bộ truyện với bối cảnh vườn trường văn phong tươi mát, để an ủi người xem vì cái kết cục khó có thể diễn tả bằng lời nói trên.

Những bộ truyện vườn trường tươi mát nọ nghe lại giống như một cái bia dời mục tiêu. Khiến cho sự hấp dẫn đối với độc giả tụt xuống, đã thế anh ấy còn chậm chạp không đào hố.
Vẫn luôn cảm thấy nam thần hiện giờ đang chơi một ván cờ tam nguyên lớn.
Cơ mà Hàn Thanh Ngạn cũng đã quen rồi, do nam thần từng nói không muốn bại lộ thân phận nên người ta ngay cả buổi gặp mặt hàng năm của tác giả Tấn Giang cũng chưa từng tham dự.
Ngẫm lại thì cũng có thể hiểu. Dù sao người ta cũng là một anh giai viết đam mỹ, nói anh ấy thẳng thì phỏng chừng ngay cả Tri Nguyên Kỳ Phồn nghe cũng thấy ngượng ngùng. Mà dưới bối cảnh hiện nay, tuy rằng mọi người cũng không còn duy trì thành kiến quá sâu đậm với người đồng tính nhưng vẫn có vài người đồng tính không nguyện ý công khai.
Dù sao thế giới cũng chẳng có Đại Đồng*.
*Đại đồng: là cả thế giới chung một nhà, không phân biệt quốc gia hay chủng tộc. Xã hội đại đồng là một xã hội trong đó khắp mọi nơi đều hòa bình, an lạc, mọi người đều bình đẳng, không còn phân biệt chủng tộc, quốc gia, xem nhau như anh em một nhà.
Nghĩ như vậy khiến cho một tên đồng GAY như Hàn Thanh Ngạn cảm thấy có chút khổ sở.
Bất quá khổ sở cũng chỉ là một tích tắc thôi, Hàn Thanh Ngạn dẫu sao vẫn là một người lạc quan.
Sau khi Tần Nhạc xuất viện thì Hàn Thanh Ngạn luôn luôn tìm cơ hội mời đàn em của anh đi ăn. Nhưng lại cảm thấy mời người ta ăn trong nhà ăn thì hình như có chút tùy tiện.
Chương trình học kì hai so với kì một năm hai cũng chẳng nhiều lắm, cho nên cuối cùng thời gian đi ăn đều dựa cả vào thời gian của Tề Sơ Phàm.
Hai người thương lượng một chút, cuối cùng quyết định tối thứ sáu sẽ cùng nhau đi dạo chợ đêm thuận tiện ăn đại bài đương*.
*Đại bài đương: 大排档 - Nơi tập trung nhiều cửa hàng bán đồ ăn dùng lửa như lẩu/nướng và các món ăn vặt/đồ ăn đường phố.
Không nói tới chuyện Tề Sơ Phàm sau khi nghe thầy giáo nhỏ đề cập đến chuyện này thì kích động khoái trá đến cỡ nào, cũng không quản cậu ta rốt cuộc đã ảo tưởng bao nhiêu về đêm "ước hội" đầu tiên của mình với thầy giáo nhỏ. Tóm lại lúc Hàn Thanh Ngạn mời cậu, thật sự không có ý gì khác đâu.
Bộ dạng của đàn em rất khá, ra vẻ cũng không hẳn là không phải gay.
Nhưng hoàn toàn không thể phát triển thành người yêu được a!
Cô hỏi vì sao á?
Bởi vì đàn em của anh hình như có bệnh a! Dù đã bỏ qua cái màn bị thương vào đêm ở bệnh viện khiến cảm tình hai người càng thêm sâu sắc, nhưng Hàn Thanh Ngạn thủy chung vẫn không thể quên được trạng thái điên điên của cậu ta trước khi lăn xuống giường đập đầu vào cạnh tủ!
Có lẽ anh nên tìm một cơ hội nói với đàn em là bệnh điên cần nhanh chóng trị liệu linh tinh nhỉ? Đề tài này hình như là chuyện cá nhân khó có thể mở miệng ha.
Hàn Thanh Ngạn rất rối rắm.
Anh rối rắm a rối rắm, rối rắm liền đến ngày thứ sáu.
Về phần rốt cuộc có nên bảo đàn em có bệnh đi trị liệu sớm một chút hoặc uống thuốc hay không, anh suy nghĩ nhiều ngày như vậy mà vẫn không nghĩ ra.
Hai người hẹn nhau lúc bảy giờ, địa điểm là trước ký túc xá nam sinh khoa chính quy.
Hàn Thanh Ngạn có thói quen đến sớm nên sáu giờ năm mươi năm đã sắm sửa gọn gàng chuẩn bị ra ngoài.
Đến khi anh đến cửa ký túc xá đã thấy Tề Sơ Phàm đứng đó chờ.
Cậu ta mặc một cái áo sơ mi màu đen, phía dưới là một cái quần jean cũng màu đen. Làm dáng thoạt nhìn không có vấn đề gì, nhưng lại khiến cho Hàn Thanh Ngạn bận áo T in hình "One Piece", quần đùi rộng thùng thình đeo dép lào cảm thấy có chút lúng túng.
Đàn em chắc chắn có bệnh rồi, không phải đã là nói đi ăn đại bài đương sao, mặc một thân quần áo đoan chính như thể đi hẹn hò với gái làm cái khỉ gì!
Tề Sơ Phàm vừa nhìn thấy dáng vẻ bất kham của thầy giáo nhỏ của cậu thì ngây ngẩn cả người.
Mẹ nó làm sao bây giờ hình như mọi chuyện diễn ra không giống như cậu đã tưởng tượng, mấy ngày nay đầu óc Tề đại thần đều xoay quanh chuyện hẹn hò, tự thôi miên mình đến độ cậu hoàn toàn quên mất chuyện Hàn Thanh Ngạn hoàn toàn không có ý đi hẹn hò linh tinh gì với cậu.
Hỏi: Tui đi ăn đại bài đương cùng người khác, đến lúc gặp mặt tui mới phát hiện hai chúng tui ăn bận không hợp tông với nhau, giờ cho tui đi thay quần áo có được không?
Đáp án không cần phải hỏi, chắc chắn là không kịp đâu!
Cũng may Hàn Thanh Ngạn quanh năm đều đeo bộ mặt than, vào lúc này đây cái mặt than của anh đã bày ra được điểm ưu việt của nó.
Ngay cả lúc này trong lòng anh đang có hàng ngàn hàng vạn con thần thú chạy đi chạy lại như điên, câu "Mẹ nó" sắp sửa phọt ra khỏi miệng, anh vẫn duy trì cái vẻ mặt điềm tĩnh đã thế còn giơ một ngón tay lên đẩy đẩy mắt kính, nói với Tề Sơ Phàm rằng: "Đi thôi."
Dẫu cho Tề Sơ Phàm có khiếp sợ đến đâu, Hàn Thanh Ngạn cũng chẳng nói gì thêm, chỉ trực tiếp tiến về phía trước.
Tề Sơ Phàm sửng sốt một giây rồi nhanh chóng đuổi kịp thầy giáo nhỏ, đi cạnh anh.
Hai người mà muốn đi về phía chợ đêm của trường đại học thì bắt buộc phải đi men theo con đường cách đó không xa, thời gian đi đường bất quá chỉ có hai mươi phút.
Lúc này trời đã đen kịt, đèn dọc bên đường đều đã được bật lên, ánh sáng chanh vàng chiếu xuống mặt người đi đường khiến cho xung quanh có cảm giác như hòa ấm áp không nói lên lời.
Tề Sơ Phàm đi bên người Hàn Thanh Ngạn, đột nhiên nhớ tới trước đây cậu thường xuyên viết một câu trong tiểu thuyết là【Giương mặt người kia dưới ánh đèn lại càng thêm mê người】. Tề đại thần nghĩ thế thì cảm thấy có hơi thất vọng.
Mê người thì đúng là có mê người thật, nhưng cậu phát hiện hình như mình càng hy vọng ngọn đèn có thể sáng hơn một chút, để cho cậu nhìn rõ mặt thầy giáo nhỏ.
"Tôi phát hiện cậu rất thích nhìn chằm chằm tôi, bộ dáng tôi có gì kỳ quái à?" Tề đại thần vốn đang khoái trá rình trộm, kết quả lại bị mấy lời này của Hàn Thanh Ngạn dọa đến độ thiếu điều cả người bay vọt lên trời.
Cậu cố gắng khiến cho bản thân mình trấn định xuống nhưng không nghĩ tới cậu càng muốn trấn định thì lại càng không trấn định nổi, thậm chí còn có suy nghĩ "Đây thật ra là một cơ hội tốt" linh tinh.
Loại ý tưởng này rất đáng sợ, nhưng Tề Sơ Phàm lại không thể ức chế muốn thử một lần.
Nói không chừng sẽ thổ lộ thành công?
Hàn Thanh Ngạn nói xong lại phát hiện đàn em ngây ngẩn cả người, xem chừng không có ý đáp lại anh, bèn câm miệng không định nói thêm gì nữa. Dù sao cũng là một tên mặt than muộn tao, nếu không phải Tề Sơ Phàm nhìn trắng trợn quá thì anh cũng chẳng lên tiếng đâu.
Cuối cùng anh nghe thấy, đàn em sau khi im lặng trong chốc lát thì lại hỏi: "Hàn Thanh Ngạn, anh...Anh thích nam hay nữ?"
Câu hỏi này không ăn nhập với vấn đề mà họ đã đề cập trước đó, Hàn Thanh Ngạn cảm thấy quan hệ giữa họ chưa đến mức có thể nói cho nhau nghe tính hướng của bản thân, nhưng lúc này khi anh nghe đàn em hỏi vậy, anh đột nhiên lại nhận ra mình hình như cũng không bài xích chuyện cậu ấy động chạm vào bí mật nho nhỏ của mình.
Không biết vì sao, anh luôn cảm thấy tính hướng của cậu ấy giống mình, ngay cả không giống thì cậu ấy cũng chẳng để ý việc mình thích nam hay nữ đâu.
Đương nhiên đây là trong lòng Hàn Thanh Ngạn nghĩ thế thôi, hình tượng của Tề Sơ Phàm vẫn luôn tốt đẹp. Cơ mà cũng bởi vậy nên anh chỉ do dự một giây rồi trả lời: "Tôi thích nam, còn cậu?"
Tề Sơ Phàm cảm thấy những lời này quả thực là lời dễ nghe nhất từ khi cậu nói chuyện với thầy giáo nhỏ đến nay! Không đúng, câu nào của thầy giáo nhỏ cũng rất dễ nghe, được rồi đây không phải trọng điểm, trọng điểm là cậu phải nhanh chóng trả lời câu hỏi của thầy giáo nhỏ mới đúng.
Vì thế nên Tề Sơ Phàm não bổ cực nhanh rồi lập tức đáp lại: "Thật ra em cũng không thích con gái."
Hàn Thanh Ngạn gật gật đầu, trên mặt không có vẻ ngạc nhiên nào, thật giống như Tề Sơ Phàm vừa nói một câu hệt như "Lát nữa chúng ta đi ăn cá nướng nha".
Tề Sơ Phàm cảm thấy bản thân rất thất bại, thầy giáo nhỏ anh cầm sai kịch bản rồi à? Lúc này không phải anh nên ôm ngực dùng ánh mắt như thể động vật khi gặp chấn kinh nhìn mình rồi nói "Cái tên cầm thú này sao lại thích con trai, vậy cậu có phải định làm gì tôi không?", đoạn mình sẽ nở một nụ cười YD nói rằng "Anh không định làm gì em đâu, anh chỉ định làm em thôi" mới đúng!
Thầy giáo nhỏ lúc này anh mà bình tĩnh như vậy thì tui sẽ cảm thấy rất lúng túng a!
Tề đại thần vốn đã chuẩn bị sẵn lời thổ lộ chỉ đợi phun ra khỏi miệng nữa thôi, nhưng không hiểu sao cậu lại không sao nói ra khỏi miệng được, Hàn Thanh Ngạn đi về phía trước vài bước mới phát hiện đàn em vốn đang sóng vai đi cùng mình đã ngừng cước bộ lại.
Anh xoay người, nhìn Tề Sơ Phàm ra vẻ muốn nói lại thôi.
"Làm sao vậy?" Hàn Thanh Ngạn hỏi.
Tề Sơ Phàm hít sâu một hơi, cố gắng lấy hết dũng khí trong lòng mình rồi nói: "Anh có biết vì sao em luôn nhìn anh chằm chằm không?"
"Tôi mới hỏi đó." Hàn Thanh Ngạn vẫn bày cái vẻ nhàn nhạt như trước rồi nói: "Nhưng khi tôi hỏi, cậu lại chẳng trả lời."
Tề Sơ Phàm: "..."
Lúc này đột nhiên cảm thấy cái vẻ nghiêm túc của thầy giáo nhỏ thật khiến người ta đau lòng, thầy giáo nhỏ anh mau cầm kịch bản đến đây! Anh như vầy sao chúng ta có thể vui vẻ ân ái được.
Cậu nâng tay che mặt, khiến cho cái vẻ lúng túng biến thành một nụ cười, đoạn mở miệng dùng cái điệu khẩn trương đến độ ngay cả lời ra khỏi miệng cũng run run để nói: "Hàn Thanh Ngạn, em thích anh."
Hàn Thanh Ngạn bị lời thổ lộ đột ngột của cậu ta dọa sợ ngây người, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm Tề Sơ Phàm. Anh cảm thấy hình như mình vừa nghe nhầm gì rồi, vì sao lại cảm thấy như kiểu đàn em vừa thổ lộ với mình thì phải.
Đừng mà cậu ta bị điên đó!
Cơ mà bị điên hình như không ảnh hưởng đến thổ lộ nhỉ?
Hàn Thanh Ngạn trong nháy mắt đột nhiên lại thấy khổ sở, đời này anh chưa từng được người khác tỏ tình, nhưng anh thế nào cũng không thể tưởng tượng được người đầu tiên tỏ tình với mình lại là một tên dở hơi.
Tề Sơ Phàm lòng dạ không yên chờ Hàn Thanh Ngạn đáp lại, anh nghĩ thầy giáo nhỏ sẽ ngượng ngùng nói "Thật ra anh cũng thích em", cũng tưởng tượng ra anh ấy dùng cái vẻ nghiêm túc từ chối "Nói gì thế Tề Sơ Phàm, tôi chẳng có cảm gì với cậu cả."
Nhưng dẫu cho Tề đại thần có não động đến cỡ nào, cậu cũng không thể nghĩ đến chuyện thầy giáo nhỏ đáng yêu của cậu sau mấy phút im lặng lại chậm rãi hỏi: "Cậu rốt cuộc có bị điên hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.