Mỗi Ngày Nam Thần Nhà Tui Đều Đăng Vạn Chữ

Chương 2:




Nhà ăn của đại học D chia làm ba tầng, tầng một là hàng giảm giá, đồng thời có các loại món ăn chiên xào được sản xuất hàng ngày. Tầng hai là nơi bạn có thể tự chọn đồ ăn cho mình, tuy nói rằng nó rẻ hơn so với giá của các tiệm cơm bên ngoài, nhưng do vấn đề nguyên liệu nên cơm canh ở đây vẫn đắt hơn so với đồ ăn của tầng một một chút, bởi vậy cho nên tầng hai là tầng có ít trẻ con đến ăn cơm nhất, tầng ba thì bán thức ăn nhanh.
Hàn Thanh Ngạn gọi một phần cơm xào rau ở lầu một rồi bưng bát đĩa lên ngồi trong góc phòng lầu hai, định lặng lẽ ăn một mình.
Cuối cùng anh vừa mới ăn được hai miếng phát hiện ra ở vị trí đối diện mình có một nam sinh đang ôm máy tính đánh chữ lạch cạch, khuôn mặt hình như có chút quen thuộc.
Không đúng, không phải hình như, khuôn mặt này quả thực càng nhìn càng thấy quen mắt. Nếu kí ức của anh không có vấn đề gì thì nam sinh này chính là người đã cho anh mượn sách chiều hôm đó.
Hàn Thanh Ngạn nghĩ nghĩ, cảm thấy chiều hôm đó do mình quá xấu hổ nên chưa cảm ơn cậu ta cho thật tử tế, nhưng nhìn lại thì hình như lúc này người ta đang rất vội a.
Có nên đi qua trịnh trọng cảm ơn không nhỉ?
Vấn đề này Hàn Thanh Ngạn chỉ suy nghĩ có một giây đồng hồ, sau đó lại cúi đầu ăn tiếp. Đều là đàn ông cả, lúc trước anh đã nói cảm ơn rồi, giờ mà chạy lại quấy rầy người ta đòi cảm ơn, quả thực giống như đang già mồm cái láo.
Anh cúi đầu bình tính ăn, Tề Sơ Phàm bên kia đang mười ngón tay tung vang, vốn định viết trong giờ giám định buổi chiều, cuối cùng do thầy giáo nhỏ dạy thay mà cậu đã lãng phí mất gần một giờ đồng hồ, độc giả đợi chương hàng ngày đã sắp vung chiêng vung trống lên đòi chương rồi.
Qúy ngài đạp thần thiên sứ Tề Sơ Phàm bận rộn vội vội vàng vàng đánh chữ, căn bản không có thời gian ngẩng đầu lên nhìn cái người mà cậu vẫn tâm tâm niệm niệm thật ra lại đang ngồi ngay bàn đối diện với mình. Hơn nữa còn đối mặt cậu ăn cơm! Đối mặt đó!
Nếu lúc này cái vị đại thần nào đó chỉ cần ngẩng đầu lên liếc mắt một cái, phỏng chừng vạn chữ ngày hôm nay sẽ anh dũng hy sinh vì đại thần bận ngắm người trong lòng mình.
Đương nhiên là không có nếu rồi, cho nên cho đến khi Hàn Thanh Ngạn cơm nước xong xuôi chạy về kí túc xá, ánh mắt của hai người cũng chưa một lần được giao lưu với nhau. Nói cách khác chính là Tề đại thần cứ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của mình, ánh mắt chưa từng dời đi quá một phút đồng hồ.
Hàn Thanh Ngạn trở lại kí túc xá thì việc đầu tiên anh làm chính là kiểm tra tài khoản của mình, phát hiện ra rằng từ khi nhận tiền gia sư vào thứ bảy tuần trước thì anh hình như chưa từng có tiền dư để nạp tiền giúp đỡ nam thần.
Không có cách nào giúp nam thần kiếm cơm là anh có cảm giác như mình không đủ tư cách làm fan cuồng vậy, bất quá trước khi giúp đỡ nam thần, quả nhiên vẫn phải để cho mình ăn no đã mới được.
Hàn Thanh Ngạn vẫn cảm thấy mình dù cho có là fan cuồng thì cũng phải hảo hảo sống, hảo hảo học tập, hảo hảo làm việc, hảo hảo kiếm tiền mới có thể sống và có tài chính để anh tiếp tục duy trì việc yêu mến nam thần.
Nghĩ thế cho nên Hàn Thanh Ngạn cảm thấy bản thân mình quả thực lí trí nên mức ngay cả mình cũng muốn quỳ liếm chính mình
Không, không thể quỳ liếm chính mình được.
Loại chuyện quỳ liếm này chỉ có thể làm với nam thần mà thôi, cho dù là bản thân thì cũng không thể chiếm đoạt vị trí của nam thần.
Đây mới là tình yêu thực sự!
Hàn Thanh Ngạn cảm thấy tình yêu của mình đối với nam thần quả thực là quá cảm động, nhìn đồng hồ hãy còn sớm, không ngay cũng không có tiết, không có bàn tập, bèn mở máy tính lên xem trang của nam thần theo thói quen.
Anh vui sướng phát hiện ra rằng —— nam thần cư nhiên vừa kết thúc một truyện mà hai ngày sau đã đàm thêm một cái hố mới*! Hơn nữa còn giống như một cái hố mỗi ngày một vạn chương!
*hố mới: truyện mớiHàn fan cuồng cảm thấy cả người mình đều rung lên vì sướng.
Truyện mới của nam thần có tên là 《Đường về》, là một bộ huyền huyễn. Hàn Thanh Ngạn lập tức mở chương một ra, theo từng câu từng chữ, nam nhân vật chính sau 4 năm đi học trở về quê hương thì nhận ra mọi thứ ở đây đã thay đổi, không phải là thành thị hóa phá bỏ những tòa thành cổ hay dời đi nơi khác, mà là tất cả mọi người đều thay đổi.
Diện mạo của cái người hai ngày trước còn trò chuyện với anh hoàn toàn không giống với diện mạo người nọ trong trí nhớ của anh, toàn bộ những người trên trấn cũng vậy, thậm chí anh còn nhận ra rằng không có bất cứ một người nào có khuôn mặt mà anh cảm thấy quen thuộc cả. Chỉ có đúng một thằng bạn mà thủa nhỏ hay chơi đùa cùng anh là vẫn duy trì cái vẻ giống trong trí nhớ của anh, nhưng nam nhân vật chính cũng không chắc rằng sau nhiều năm như thế người nọ có còn giữ cái vẻ như vậy hay không.
Không thể xuất hiện tình huống mọi người phẫu thuật thẩm mĩ tập thể, cha mẹ anh cũng chưa từng nhắc đến chuyện phẫu thuật thẩm mĩ linh tinh gì với anh cả. Nhưng ký ức của mọi người đều không có vấn đề gì, giao tiếp với anh cũng không có bất cứ một chướng ngại nào cả.
Chuyện này là sao?
Chương thứ nhất kết thúc ở đoạn nam nhân vật chính gọi thằng bạn của anh ta lên núi vào lúc đêm khuya tìm ngôi miếu đổ nát ở sườn núi mà ngày xưa họ vẫn cùng chơi đùa để nói chuyện.
Hàn Thanh Ngạn đọc xong chương thứ nhất thì lập tức bấm sang chương tiếp theo, kết quả là khu bình luận lại bắn ra một cửa sổ, bên trên là một dòng chữ màu xanh «Bài viết chưa được đánh giá, xin hãy đánh giá bài viết», quý ngài fan cuồng đoán rằng phỏng chừng chút tiền mọn của mình đã cạn đáy rồi, bèn chọn đánh giá một cái, đánh vài chữ trong khung bình luận, rồi gửi đi thật nhanh.
Chương thứ nhất mà nam thần ném ra quả thực đem lại cảm giác không thể tuyệt hơn a!
Bình luận xong, Hàn não tàn bèn quyết định mình trước hết sẽ đọc lại quyển 《Yết Kim Môn》 mà mình mới mua một lần, sau đó sẽ đọc lại chương một của 《Đường về》 một lần nữa, nói không chừng có thể giúp nam thần tìm ra vài lỗi hay phát hiện ra vài phục bút* linh tinh.
*Phục bút (伏笔/Foreshadowing) là kỹ thuật được người viết sử dụng để cung cấp các manh mối để độc giả có thể đoán trước điều có thể xảy ra sau đó trong câu chuyện.
Lại nói tới cái tên Tề đại thần Tề Sơ Phàm đã trở về kí túc xá, vốn định onl mạng một lúc sau đó chơi DOTA cùng thằng bạn cùng phòng, kết quả không hiểu tại sao đột nhiên lại nhớ đến cái quyển sách được thầy giáo nhỏ cầm mà mình vô tình nhìn thấy lúc tan học kia.
Tuy rằng thị giác của mình cũng không phải quá tốt, nhưng vạn nhất quyển sách trong tay thầy giáo nhỏ chính là 《 Yết Kim Môn 》 thì sao? Vạn nhất quyển  《 Yết Kim Môn 》 đó là do thầy giáo nhỏ tự tay đi mua để về cất chứa thì sao?
Đây chẳng phải nghĩa là thầy giáo nhỏ chính là một bé fan của mình hay sao?
Một khi đã tiếp thu suy nghĩ ngu ngốc ấy, cả người Tề Sơ Phàm đã nhộn nhạo cả lên. Cậu ta cười ngây ngô với cái màn hình máy tính vài giây sau đó mới dùng danh nghĩa chính ngôn từ chối lời đề nghị đấu một ván của Trương Thành Hạo.
"Tề đại tác gia, ngài lại muốn làm gì?" Trương Thành Hạo đã mở DOTA lên cả rồi, nghe Tề Sơ Phàm từ chối mình thì bĩu môi hỏi. Phải biết là quý ngài địa thần nào đó chưa từng vắng mặt buổi quần chiến nào dù là sáng hay chiều đâu đó.
Tề Sơ Phàm nhìn nhìn màn hình mở ra tài khoản Tấn giang của mình, bình tĩnh nói: "Tớ muốn cho đám độc giả theo dõi chương của tớ một câu bình luận trước nay chưa từng có. Đây là chuyện tác giả nên làm, cậu hiểu chứ?"
Sau khi cậu ta nói xong, còn thật sự mở khu bình luận, nghĩ nghĩ, mở cuốn 《 Đường Về 》 ra, bắt đầu trả lời bình luận.
Cậu ta đột nhiên đứng đắn như thế khiến cho ngay cả Trương Thành Hạo cũng phải kinh sợ. Hai người chơi với nhau từ nhỏ, với vốn hiểu biết của Trương Thành Hạo thì cái tên này từ bốn năm trước đã không còn trả lời bình luận độc giả nữa rồi. Đột nhiên lại phát điên cái gì đây?
Trương Thành Hạo tự hỏi một lúc, đột nhiên phát hiện hình như mình nắm được mấu chốt rồi.
Cậu ta cười chế nhạo, đầu ngẩng cao lên, nhìn cái tên Tề Sơ Phàm ngồi trên cái giường trải sẵn chăn mười ngón tay gõ phím bùm bụp và nói: "Ê, thằng nhóc, cậu không phải thật sự cho rằng quyển sách thầy giáo nhỏ cầm hôm nọ thật sự là của cậu chớ?"
"Tớ là người nông cạn như vậy sao?" Tề Sơ Phạm nghiêm mặt nói, vẻ mặt ấy quả thực muốn có bao nhiêu đứng đắn thì có bấy nhiêu đứng đắn, cậu ta nói: "Tớ chỉ là đột nhiên nhận ra rằng, làm một tác giả thì việc giao lưu qua lại với độc giả là điều tất yếu phải làm."
Trương Thành Hạo nhìn cái tên kia phát biểu với cái vẻ mặt bi tráng, cười ha ha hai tiếng, sau đó quay đầu trở về trò chơi.
Tề Sơ Phàm ngẩng đầu ngó cậu ta một cái, bĩu môi rồi tiếp tục trả lời bình luận.
Bình luận đại đa số đều là chúc mừng đại thần mở hố mới, mong chờ chương tiếp linh tinh, tùy tay đánh vài tin cảm ơn vì đã ủng hộ, rồi trả lời vài câu mà ngay bản thân cậu cũng không hiểu được ý nghĩa.
Xác định chắc chắn là đã trả lời xong tất cả các bình luận thêm một lần nữa, Tề Sơ Phàm lại thấy rất nhàm chán. Cho dù thầy giáo nhỏ có là một bé fan của cậu thì nhìn cái đám này cũng đâu có biết ai với ai, cậu cũng chẳng có hỏa nhãn kim tinh để nhận ra người ta.
Tề đại thần có chút thương tâm nho nhỏ, nhìn lại khu bình luận, cuối cùng mở trang hậu trường ra quyết định viết thêm.
Lại nói đến Hàn Thư Ngạn sau khi đọc xong sách, đọc xong chương một của 《 Đường Về 》 thêm một lần nữa, thuận tay kéo xuống khu bình luận.
Sau đó...
Hàn Thanh Ngạn cảm thấy cả người mình đang chìm trong một giấc mộng!
Mẹ kiếp nam thần*! Nam thần trả lời bình luận của tui này!
*Nguyên văn là ngọa tào, một câu chửi dựa trên hiện tượng đồng âm 
Chỉ có mấy chữ "Cảm ơn vì đã ủng hộ" thôi nhưng Hàn Thanh Ngạn đã cảm thấy viên mãn rồi!
Anh nâng tay mình đặt lên miệng rồi cắn mạnh một cái, sau khi cảm thấy đau đớn thì anh quả thực muốn khóc. Mẹ kiếp, nam thần thật sự đã trả lời! Không phải mơ!
Hàn Thanh Ngạn quả thực muốn vọt xuống lầu chạy mười vòng! Loại cảm giác kích động này không phải chỉ có thể nói ra thì mới ổn lại sao!
Qúy ngài fan cuồng hoàn toàn không để ý rằng nam thần nhà anh trả lời hơn mười cái đều là cám ơn vì đã ủng hộ. Anh lúc này đã kích động đến độ muốn chạy tới Cao nguyên Thanh Tạng để ngồi cạnh cung điện Potala hát vang rằng: "Cho tôi một ánh mắt, nồng nàn cháy bỏng*."
*Bài hát Sáo Mã Can của Ô Lan Thác Á
Bất quá nếu ngẫm lại, quý ngài fan cuồng nhận ra bây giờ anh không có đủ kinh phí để thể hiện sự phấn kích của mình, anh cũng không phải là siêu nhân, không thể vừa phi như bay trên đường cái vừa cứu địa cầu trong chớp mắt được.
Cho nên Hàn Thanh Ngạn mới chỉ xấu hổ bắt đầu trả lời lại câu của nam thần [Nam thần cố lên! Em sẽ luôn theo anh!], chọn đăng bài xong quý ngài fan cuồng liền kích động nằm lên giường ôm gối lăn lội.
Nhưng mà vui quá lại hóa buồn.
Hàn Thanh Ngạn ôm gối đầu hưng phấn lăn a lăn, do không để ý nên lăn trật một đường, đầu đại khái còn đập rất mạnh vào đầu giường. Đúng là rất đau a.
Tuyến lệ tê liệt nhanh chóng trào ra, bất quá chẳng quan trọng, rơi lệ thì rơi lệ, nước mắt đó là nước mắt do kích động, do hạnh phúc đó, làm một fan cuồng thì phải vậy mới có tư cách.
Được rồi, nói thật là thực sự đau lắm đó.
Hàn Thanh Ngạn sờ sờ cái gáy của mình, cảm thấy cái chỗ mới đụng vào hình như là có nhô ra hơn một ít so với xung quanh. Mợ nó, sưng rồi.
Sưng to thế thì có thể phá hư cả óc mình không nhể? Hơn nữa cái chỗ sưng ấy chạm vào cũng rất đau, anh hơi lo lắng. Vạn nhất biến thành thằng ngu thì không thể yêu nam thần thật tốt nữa rồi.
Thế nhưng đây cũng đơn giản chỉ là sưng lên thôi, không hề xuất hiện thảm kịch cảnh đầu rơi máu chảy nào, Hàn Thanh Ngạn nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đăng một bài viết lên diễn đàn miến* của Tri Nguyên Kỳ Phồn.
*fan
[Cái gáy sưng lên rồi, có thể bị chấn động não hay không. Khẩn cấp chờ tin trả lời.]
Sau khi anh đăng lên, qua một lát đã thấy một người trả lời lại.
[Ra cơm: Chúc chủ thớt may mắn, sinh tử có mệnh phú quý tại thiên, tôi chỉ có thể yên lặng cầu nguyện giúp cậu.]
Hàn Thanh Ngạn co rút khóe miệng, sau một khoảng thời gian chờ đợi quả nhiên vẫn nhận được một vài câu trả lời hữu ích, biết được rằng nếu sau đó không xuất hiện hiện tượng đau đầu thì có thể yên tâm, đại loại  là lấy đá chườm vào thì không chết được đâu.
Còn về câu trả lời của cái người tên [Ra cơm], Hàn Thanh Ngạn không thèm để ý đến.
Nhàn đến nhàm chán, không có việc gì nên chạy đi trả lời tất cả các bình luận của miến nhà mình trên diễn đàn, Tề Sơ Phàm căn bản không biết rằng trên thế giới này nhiều nhất chính là trùng hợp, ngược tâm nhất cũng chính là trùng hợp.
Cảm thấy bản thân hẳn không nguy hiểm đến tính mạng, Hàn Thanh Ngạn cũng an tâm. Sáng mai có tiết của lão già, anh không thể không đi, thế là đành đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi.
Bởi sau gáy có chườm đá, động vào cái là đau cho nên Hàn Thanh Ngạn chỉ có thể đau khổ nằm nghiêng người để ngủ.
Nửa đêm mỗi lần xoay người lại đẫn đến một đợt đau chảy cả nước mắt khiến cho anh bừng tỉnh dậy, dẫn đến sáng ngày hôm sau anh phải đeo một đôi mắt đen sì rõ ràng đến lớp khiến cho cả lão thầy giáo cũng nhận ra.
Tạ Trần nhìn đồ đệ nhỏ mà mình tâm đắc nhất mới sáng ra đã mang theo bộ dáng thiếu ngủ và cái tên Tần Nhạc hớt hải chạy về trường với bộ dáng túng dục quá độ, trong lòng không ngừng rối rắm.
Đây là tình huống gì ta?
Lão già gần năm mươi hoa giáp vẫn luôn không phải một người cổ hủ, ông trái lại vẫn luôn rất cầu tiến. Cho nên sau khi nhìn thấy trạng thái của hai tên đồ đệ ở cùng phòng của mình, lão đúng thật là nhịn không được nên đành cả nghĩ.
Cho nên sau khi hết thiết, Hàn Thanh Ngạn và Tần Nhạc đồng thời bị điểm danh kêu ở lại.
Hàn Thanh Ngạn rất bồn chồn, mình vẫn luôn rất chi là ngoan ngoãn cơ mà, sao lại phải ở lại cùng cái thằng Tần Nhạc vừa nhìn đã biết là không phải người tốt này.
Bất quá không đợi anh bồn chồn xong, Tạ Trần đã mở miệng khiến hai người cùng sợ đến vãi cả nước tiểu.
Lão gia tử nói: "Tiểu Nhạc Tiểu Ngạn, hai đứa đều là đứa trẻ ngoan, quan hệ giữa hai đứa là gì thầy không để ý. Bất quá....Về sau buổi tối kiềm chế một chút, Tiểu Nhạc cậu xem Tiểu Ngạn hôm nay đi học toàn ngủ gà ngủ gật kìa! Về sau nếu mà sáng mai có tiết, buổi tối hai đứa tiết chế chút đi."
Hàn Thanh Ngạn ở trong lòng mặc sức ca tụng sự rộng rãi và khai sáng của thầy giáo nhưng cũng phải tức giận vì sự cả nghĩ của ông. Không hổ danh là giáo sư văn học, não hoạt động ghê hơn người thường rất nhiều. Anh nói: "Giáo sư suy nghĩ nhiều rồi. Hôm qua em chẳng qua là bị sưng gáy nên tối ngủ không ngon thôi."
Tâm ông mày đã triệt triệt để để dành cho nam thần rồi, nào còn chỗ để để ý đến cái thằng dưa chuột thối này nữa!
Tần Nhạc cũng không nguyện ý bị lão già lầm thành gay, anh ta mở miệng biện giải: "Tối hôm qua em ra ngoài với bạn gái."
Tạ Trần gật gật đầu, không khí xung quanh dần trở nên xấu hổ. Không nghĩ tới đôi khi chú ý quá mức cũng không tốt a. Vì thế nên lão ta cứng nhắc nở nụ cười xấu hổ, nhìn hai đồ đệ nói rằng vừa rồi lão chỉ đùa thôi, xong là thả hai đứa về.
Sau khi hai người trở về kí túc xá, Hàn Thanh Ngạn định lên mạng nhìn xem quyển truyện mới của nam thần có chương mới hay thay đổi gì không, Tần Nhạc lại giơ tay che màn hình của anh lại, buộc Hàn Thanh Ngạn bất đắc dĩ phải quay sang nhìn anh ta.
"Tần đại thiếu gia, ngài lại có chuyện gì thế?" Hàn Thanh Ngạn có chút bất đắc dĩ nhìn người bạn cùng phòng của mình, anh gặp người này khi vừa mới làm nghiên cứu sinh, do không có bất cứ chướng ngại gì về tuổi tác nên mới chơi với nhau, nhưng người này lại có chút không bình thường, động vào cái là lên cơn động kinh.
Bất quá nến quen rồi sẽ phát hiện bạn học dưa chuột thối Tần Nhạc thật ra không những tra với tình nhân, mà còn không bằng cầm thú với cả bạn bè.
Ừm, từ góc độ bạn bè mà nói, Tần Nhạc quả thật là còn kém hơn một tý so với cầm thú nữa cơ.
"Này, bản thiếu có chuyện muốn nói mà nhà ngươi dám phân tâm?" Tần Nhạc phát hiện ánh mắt Hàn Thanh Ngạn nhìn anh không có tiêu cự bèn giả vờ phẫn nộ nói.
"Ừ, tôi chỉ đang cúng bái Tần đại thiếu gia một lát thôi mà, đây là người thứ mấy trong năm vậy?"  Hàn Thanh Ngạn gật gật đầu thừa nhận rằng mình đã phân tâm, thuận tiện chế nhạo Tần Nhạc một câu.
"Sách, thằng nhóc mi có thể đừng nói nữa được không?" Tần Nhạc không vui vươn tay bấu cái gáy của Hàn Thanh Ngạn một cái rồi nói: "Anh có chuyện muốn nói với chú, anh cho chú biết chuyện này thì chú phải giúp anh khi anh ra ngoài với bạn gái nghe chưa?"
"Chuyện gì thế?" Chỉ cần không liên quan đến nam thần thì đại đa số Hàn Thanh Ngạn đều không có hứng thú.
"Liên quan đến nam thần của chú." Tần Nhạc nhướng nhướng mày rồi nói tiếp: "Tiểu Yến Tử, đồng ý giúp anh dạy thay lão già đi, anh sẽ nói cho chú biết."
Hàn Thanh Ngạn nghe được nửa câu đầu thì ánh mắt liền sáng như sao, nhưng sau khi nghe nốt nửa sau thì lại khôi phục lại khuôn mặt than như bình thường. Anh nói: "Anh nghĩ tôi ngu chắc, tôi đồng ý với anh sau đó chuyện anh nói thật ra chẳng phải chuyện của nam thần mà lại là một chuyện của đàn ông thì sao, tôi nào có rảnh thế?"
"Hứ, độ đáng tin của anh thấp thế cơ à?" Tần Nhạc nghe Hàn Thanh Ngạn nói thế thì cũng chẳng giận, chỉ gãi đầu than thở một câu như thế. Thế nhưng sau khi than thở anh ta lại nhìn thấy cái biểu tình "Anh cảm thấy tôi nên tin anh sao?" của Hàn Thanh Ngạn thì đã hiểu rằng hình như hình tượng của bản thân mình trong lòng bạn cùng phòng rất khó coi a.
Không có biện pháp nào cả, Tần Nhạc đành phải giơ tay đầu hàng nói: "Chính là do cô bé đi cùng anh ra ngoài tối hôm qua ấy, cô ấy làm kế hoạch của kịch truyền thanh. Tối qua còn kể rằng cổ đã kiếm một quyển truyện mới của Tri Nguyên Kỳ Phồn để làm kịch, muốn anh giúp cổ tìm nhân vật. Anh nghĩ rồi, hí hí, nam thần của chú chẳng phải cũng tên là Tri Nguyên Kỳ Phồn sao?"
Hàn Thanh Ngạn lập tức gật đầu. Anh đã sớm biết cái thứ gọi là kịch truyền thanh này rồi, những kịch truyền thanh lấy nội dung từ truyện của Tri Nguyên Kỳ Phồn anh đều đã nghe qua. Cũng đã từng muốn tham gia lồng tiếng một nhân vật râu ria trong truyện rồi, chính là mỗi lần vừa nhận kịch bản cải biên từ truyện của nam thần thì lại nghĩ rằng vạn nhất mình làm hỏng kịch thì biết làm sao, thế là toàn xấu hổ không dám thử.
Nhưng là hiện tại lại có một cơ hội đặt trước mặt anh, có phải âm mưu gì không đây?
Đây là chuyện cần phải suy nghĩ chắc? Âm mưu cái khỉ gì, trực tiếp tiến hành đê!
Tần Nhạc nhìn biểu tình của Hàn Thanh Ngạn là đã rõ thằng này đã lung lay rồi, thế nên anh cười gian nói: "Giúp chú có một chân cũng được thôi, bất quá nếu chú thử âm không đạt thì đừng có trách anh nhé. Nhưng anh có thể bảo đảm rằng chú nhất định sẽ được thêm vào đoàn phim trong diễn đàn Q, nam thần của chú cũng ở trong đó đấy."
Vẻ mặt Hàn Thanh Ngạn nhìn Tần Nhạc lúc này quả thực là vẻ nhìn thấy thượng đế, anh dùng sức gật đầu lần thứ hai.
"Kia Tiểu Yến Tử à, chuyện dạy thay..." Tần Nhạc kéo dài âm cuối, vẻ mặt cười YD nhìn Hàn Thanh Ngạn.
"Tôi đi!" Hàn Thanh Ngạn nói như thể là chiến sĩ xả thân lấp lỗ châu mai năm đó, tổng kết chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung —— đại nghĩa lăng nhiên!
"Tiểu Yến Tử, chú ngoan thật đấy, đến đây xem anh QQ cô ấy nào." Tần Nhạc cười, xoay người mở QQ của  Hàn Thanh Ngạn ra, đánh ra một chuỗi số sau đó ấn tìm kiếm.
"Đây này, chú nói với cổ rằng chú là bạn cùng phòng của anh. Thế là cổ sẽ thả em vào diễn đàn thôi." Tần Nhạc trực tiếp gửi lời mời kết bạn, rồi chuyển ID của bản thân qua.
Trong lúc chờ bên kia trả lời, anh còn vỗ vỗ đầu  Hàn Thanh Ngạn rồi nói:: "Tiểu Yến Tử à, anh nói chú nghe này, chú muốn thích nam sinh thì hãy tìm một người tốt để có thể hảo hảo sống với nhau cả đời ấy. Bằng không thì tìm nữ sinh. Lần này để chủ giao lưu với nam thần, cũng nên chỉ trong giới hạn trên mạng ảo thôi. Anh nói cho chú hay, tác giả của mấy bộ truyện kia thực ra toàn là mấy ông chú bụng bự xấu hoắc đấy."
Hàn Thanh Ngạn há mồm muốn phản bác, nhưng lại phát hiện ra mình chẳng có gì để có thể phản bác lại cả. Anh nghĩ nghĩ rồi cuối cùng vẫn nói: "Tôi chỉ thích truyện của Tri Nguyên Kỳ Phồn,  tôi không để ý anh ấy lớn lên ra cái dạng gì đâu."
"Vậy là tốt rồi." Tần Nhạc lại vỗ vỗ đầu Hàn Thanh Ngạn, bị người ta hất móng vuốt xuống mới vơ lấy quyển sách rồi trèo lên giường. Miệng còn than than thở thở: "Tiểu Yến Tử của chúng ta cuối cùng cũng phải gả ra ngoài rồi a...."
Hàn Thanh Ngạn không để ý tới lời trêu chọc của anh ta, lại tìm mục của Tri Nguyên Kỳ Phồn liếc một cái xác định không có gì thay đổi rồi xong mói nói: "Hôm nay anh không ra ngoài à?"
Tần Nhạc đang để sách lên mặt, dùng hai tay làm gối nhắm mắt dưỡng thần, nghe Hàn Thanh Ngạn hỏi vậy thì chậm rì rì trả lời: "Hôm nay em gái muốn làm kịch truyền thanh, không có thời gian đi cùng anh."
"Mỗi ngày anh đều du hý bụi hoa như thế sao? Không định tìm một người cố định à?" Hàn Thanh Ngạn thuận miệng nói vậy. Cho dù em gái này không khiến cho anh có cơ hội chơi với nam thần trên diễn đàn, nhưng em ấy cũng đã khiến anh sinh ra hảo cảm. Cho nên mới đột nhiên khuyên tên dưa chuột thối nọ thu tay lại.
Tần Nhạc im lặng một hồi lâu, sau đó mới hàm hồ đáp lại: "Nói sau đi, nói không chừng có lúc anh sẽ tìm ra cái người cố định ấy."
Hàn Thanh Ngạn biết rằng người này không có ý định nói tiế về đề tài này nên cũng không tiếp tục thảo luận nữa.
Anh kiểm tra lại hai trang của nam thần, vẫn không có gì thay đổi. Qúy ngài fan cuồng cảm thấy có chút khổ sở nho nhỏ. Dựa theo quy luật bốn năm nay, tối nào nam thần cũng đều ra chương mới. Thế nên thật ra nam thần là một người đã đi làm sao?
Hàn Thanh Ngạn nghĩ nghĩ, cái bóng dáng mơ hồ trong lòng mình có thể mặc thêm một thân tây trang phẳng phiu nữa chử nhỉ. Cứ để màu đen đi, thế mới có thể giữ vững hình tượng lạnh lùng cao ngạo của nam thần.
YY không mấy phút đồng hồ, QQ bên dưới tự nhiêu kêu mấy tiếng
Là em gái kia đồng ý lời mới kết bạn.
Sau khi Hàn Thanh Ngạn dùng lời lẽ kích động hàn huyên với người ta mấy câu, em gái nọ mới dẫn anh vào diễn đàn kịch truyền thanh, hai ngày nữa chờ biên kịch chỉnh sửa xong sẽ bắt đầu thử âm.
Sau khi quý ngài fan cuồng bày tỏ sự cảm kích với em gái kia, lập tức nhìn thành viên trong diễn đàn.
Lúc này đang có bảy tám người. một là giám chế, một là biên kịch, còn có vài CV đã định sắn. Thế nhưng đây không phải điểm quan trọng. Điểm quan trọng chính là Hàn Thanh Ngạn đãm tìm thấy trong bảy tám người nọ có một người có cái tên kèm theo hai chữ [Nguyên tác] đằng trước! ID người này là  Tri Nguyên Kỳ Phồn!
Cả người Hàn Thanh Ngạn đều nhộn nhạo, ngay cả lúc nam thần trả lời lại kích thích không có biện pháp giảm thiểu cũng không nhộn nhạo như lúc này.
Tui đang onl cùng một diễn đàn QQ với nam thần này, loại chuyện này ngẫm lại thì chỉ có thể xuống lầu chạy mười vòng mới có thể đỡ phấn kích thôi!
Trong lòng quý ngài fan cuồng say mê đến ngây ngất, ngày nào cũng có thể có được cảm giác thế này thì hay biết bao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.