Mỗi Ngày Nam Thần Nhà Tui Đều Đăng Vạn Chữ

Chương 27:




Nhận được lời đáp như vậy cũng là trong dự liệu. Tề Sơ Phàm gật gật đầu nói: "Ăn trước đi đã, bữa sáng không nên để nguội."
"Cậu không cần phải..." Hàn Thanh Ngạn có chút bối rối, cuối cùng vừa nói ra được một nửa đã bị Tề Sơ Phàm cắt ngang.
"Em cần chứ." Tề Sơ Phàm lắc lắc đầu rồi nói: "Em biết anh bây giờ không dám yêu đương với đàn ông ngoài đời, nhưng mà không sao đâu, không dám khẳng định sau này anh sẽ yêu em giống như em yêu anh, cơ mà em có thể chờ. Dù sao em cũng đã xác định là muốn chung sống với anh cả đời, nếu anh mà quyết định qua loa em sẽ cảm thấy không cam lòng."

Hàn Thanh Ngạn bị câu nói của cậu ta khiến cho sửng sốt, anh không ngừng lặp đi lặp lại cái câu nói dài ngoằng của cậu ta trong lòng mình, đoạn nói: "Đúng là M."
Vốn đang vô cùng si hán ngọt ngào, đang định thừa thắng xông lên thì Tề đại thần trực tiếp bị thầy giáo nhỏ thân yêu của cậu đâm cho một cú khiến cả bụng lảm nhảm nghẹn cứng trong cuống họng không sao nói ra được.
Hàn Thanh Ngạn nói xong thì cũng ý thức được những lời này của mình hình như có chút sát phong cảnh, nhưng anh một chút cũng không định sửa lại.
Tề Sơ Phàm im lặng trong chốc lát rồi nói như thể đang lầm bầm: "Em chẳng phải quyền quý, cũng chẳng phải thổ hảo* càng không phải điếu tạc thiên** phi nhân loại. Anh đến với em thì em cũng chẳng có cách gì giúp anh ngăn cản áp lực chỉ trỏ đàm tiếu của người ngoài, cho nên rốt cuộc là có muốn đến với em hay không, mong anh hãy cẩn thận suy xét."
*Thổ hào: Phú hào, địa chủ quyền thế; **điếu tạc thiên: Ám chỉ sự việc/hành động/ ai đó quá xuất sắc khiến người khác phải kinh ngạc.
"Nhưng em vẫn hi vọng, nếu chừng nào anh phát hiện ra anh có thể tiếp nhận em thì hãy đến với em."
Tề Sơ Phàm nói xong thì nhìn chăm chú vào Hàn Thanh Ngạn, như thể muốn khắc sâu từng biểu tình trên khuôn mặt anh vào trong đầu.
Hàn Thanh Ngạn nhìn ánh mắt ấy thì cảm thấy áp lực thật lớn. Anh hai ba miếng nuốt sạch đống bánh bao vào trong bụng, đoạn mở miệng nói: "Kết cục hai nhân vật chính sống hạnh phúc cả đời với nhau chỉ tồn tại trong tiểu thuyết mà thôi."
"Nhưng《 Sai 》cũng là tiểu thuyết mà!" Tề Sơ Phàm biết thầy giáo nhỏ đã tự đi vào ngõ cụt không muốn quay đầu, nhưng vẫn gắng sức vãn hồi.
Qủa nhiên đúng như cậu dự đoán, móng vuốt đang xé bánh bao của Hàn Thanh Ngạn dừng lại một chút, cái mặt than hơi hơi nhíu lại.
Trạng thái ấy chỉ bảo trì có vài giây rồi Hàn Thanh Ngạn lại thoải mái thêm lần nữa. Anh dùng loại ngữ không biết xấu hổ rất đáng đánh nói: "Anh không nghĩ ra cho nên anh quyết định sẽ không nghĩ nữa. Coi như chưa nhắc tới chuyện này đi."
Tề Sơ Phàm bị cấp bậc lừa mình dối người của thầy giáo nhỏ dọa sợ: "..."
Cậu há mồm, đầu lưỡi chuyển nửa ngày mới hỏi: "Thế em có thể tiếp tục theo đuổi anh chứ?"
Hàn Thanh Ngạn ăn bánh bao đọc nhấn rõ ràng rành mạch từng chữ một nói: "Theo đuổi hay không là chuyện của cậu, cậu đừng hỏi anh nữa, hiện giờ đầu óc anh loạn lắm."
Thần kinh khẩn trương suốt một ngày trời của Tề Sơ Phàm đến lúc này cuối cùng cũng trầm tĩnh lại. Trên mặt cũng khôi phục nụ cười sáng chói như ánh mặt trời mà Hàn Thanh Ngạn quen thuộc, cậu chỉ gật gật đầu chứ không mở miệng nữa.
Cái con ốc sên tên là Hàn Thanh Ngạn đang cố thò đầu ra khỏi vỏ ốc nên xem chừng đang bị lạc mất phương hướng. Làm một thợ săn ưu tú, Tề Sơ Phàm tỏ vẻ bản thân một chút cũng không ngại sự nhát gan của thầy giáo nhỏ.
Chỉ cần là yêu thật lòng, khuyết điểm cũng sẽ biến thành điểm đáng yêu.
Thật là như vậy sao?
Tề Sơ Phàm tỏ vẻ, thầy giáo nhỏ nếu anh còn tiếp tục "đáng yêu" như vậy nữa thì mặt em thật sự đầy máu mất.
Hàn Thanh Ngạn ăn xong thì nhanh chóng phất cờ hiệu muốn đi dạy thêm để rời khỏi ký túc xá.
Nếu những người sống trong ký túc xá đều đã đi hết, Tề Sơ Phàm cũng chẳng ở lại làm gì. Đành đi theo Hàn Thanh Ngạn tiễn anh cả một đường đến nhà ga công cộng, lại nhìn anh bước lên xe như ngày hôm qua.
Chẳng qua so với hôm qua, cảm giác ấm áp ngọt ngào trong lòng hai người đã phai nhạt đi nhiều lắm.
Nói thật là Tề Sơ Phàm cũng khá là vui mừng khi thấy Hàn Thanh Ngạn nguyện ý chủ động suy ngẫm cho bọn họ, cho dù có nghĩ đến tương lai BE nhưng ít nhất anh ấy đã nghĩ đến rồi.
Nhìn chằm chằm phương hướng xe công cộng rời đi một hồi lâu rồi Tề Sơ Phảm mới thở dài một tiếng, đoạn quay trở lại ký túc xá.
Cậu không dám cam đoan với Hàn Thanh Ngạn rằng đời này cho dù có gặp gỡ bao nhiêu người thì họ cũng vĩnh viễn ở cùng một chỗ với nhau, bởi lời hứa này trước đây hoàn toàn rất ít khi xảy ra.
Lúc cậu trở lại ký túc xá thì phát hiện ra hai tên bạn cùng phòng của mình hãy còn đang nghĩ, cái tư thế tứ chi trải rộng muốn khó coi bao nhiêu thì có bấy nhiêu khó coi.
Tề Sơ Phàm đứng ở bên giường giơ tay vỗ vỗ đầu Trương Thành Hạo.
"Mẹ mày lại muốn làm gì." Trương Thành Hạo phẫn nộ hất cái tay xấu xa của Tề Sơ Phàm đi, trừng mắt nhìn cậu ta mà mắng.
"Có gì đâu, mượn cậu một điếu thuốc thôi." Tề Sở Phàm nói xong thì vươn tay lục lọi quần áo Trương Thành Hạo.
Trương Thành Hạo nói: "Cậu bệnh à! Ai để thuốc lá trong túi áo ngủ bao giờ."
Nói xong thì cậu ta đứng lên sờ sờ túi quần jeans mà mình hay mặc. Rồi sờ sờ hai bên túi áo, lấy một gói thuốc lá cùng bật lửa ra ném cho Tề Sơ Phàm.
Trương Thành Hạo nghĩ nghĩ, đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp. Mở miệng nói với Tề Sơ Phàm đang cầm bao thuốc đi về phía cửa sổ: "Hôm nay người anh em sao thế? Tớ nhớ rõ cậu không hút thuốc mà."
"Ừ, hôm nay thật sự phiền lòng, không phải cậu nói lúc buồn bực hút thuốc sẽ giúp mình cảm thấy đỡ hơn à." Tề Sơ Phàm gật gật đầu, mở cửa sổ ra đốt một điếu thuốc lên hút.
Cậu say mê hút thuốc, sự u buồn trong lòng chẳng biến mất như trong tưởng tượng, mà lại bị mùi thuốc lá hun cho ho sù sụ một trận.
Nhưng dù có ho đến thế nào, mùi thuốc lá khó ngửi nọ vẫn tràn ngập khắp khoang miệng cổ họng cậu không sao hết được.
Ho đến mức nước mắt cũng chảy ra rồi mà Tề Sơ Phàm vẫn không sao hiểu nổi, mẹ nó cái thứ này có gì ngon mà lắm thằng hút thế?!
Chờ cậu ho dịu đi một chút, Trương Thành Hạo mới sâu kín mở miệng: "Tớ nói lúc buồn mà hút điếu thuốc thì sẽ thấy đỡ là do tớ nghiện thuốc, cơ mà cái loại lần đầu hút thuốc như cậu, giờ có phải cũng đang khó chịu đến độ quên sạch phiền não rồi hay không?"
Tề Sơ Phàm thật sự khó chịu đến độ quên sạch phiền não: "..."
Lý Tinh cũng bị một tràng ho kia của Tề Sơ Phàm đánh thức, cậu ta ngồi trên giường nhìn Tề Sơ Phàm đang đứng cạnh cửa sổ: "Tề đại thần hôm nay cậu lại quên uống thuốc rồi à?"
"Uống cha cậu ấy." Tề Sơ Phàm đứng cạnh cửa sổ vò vò điếu thuốc, nhìn bầu trời bên ngoài rồi có chút u buồn nói: "Các cậu cảm thấy đồng tính luyến thế nào?"
"Không kỳ thị." Hai người trăm miệng một lời.
"Không phải." Tề Sơ Phàm nhíu mày, cậu vẫn cảm thấy không biết nên biểu đạt như thế nào, suy nghĩ nửa ngày mà vẫn chẳng nói được gì.
Tề đại thần lại nhìn không trung trong chốc lát, đột nhiên đặc biệt ẻo lả gào thét với trời xanh một câu: "Nếu tính hướng của tôi đã vậy vì sao lại không cho phép tôi đến với người tôi yêu."
Rõ ràng là hai người yêu nhau, sau đó đến với nhau. Không liên quan gì đến bất luận kẻ nào, nhưng vẫn bị kẻ khác chỉ trỏ.
Dựa vào cái gì?
Chỉ bởi vì cả cậu lẫn người cậu yêu đều là đàn ông.
Tề Sơ Phàm càng nghĩ càng thấy buồn bực phát hoảng. Cậu sờ sờ túi áo, lấy di động ra nhấn số.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, một giọng nữ ngọt ngào vang lên, "Alo, có chuyện gì thế anh?"
Tề Sơ Phàm, cậu cũng không biết phản ứng ra làm sao khi mình tự nhiên ma xui quỷ khiến gọi về nhà.
Bất quá nếu đã nghe máy, thì nói tiếp thôi.
Cậu nói: "Tiểu Vân, em thấy chuyện đồng tính luyến thế nào?"
Bên kia im lặng một hồi. Em gái ruột của Tề Sơ Phàm, Tề Sơ Vân dùng ngữ điệu có hơi run rẩy nói: "Anh đừng nói với em là anh gọi em là vì xuất quỹ đấy nhé?"
"Không phải." Tề Sơ Phàm dứt khoát lưu loát phủ định, sau đó nói: "Chỉ là muốn hỏi em một chút, xem em nghĩ thế nào vì chuyện này."
"Không phải anh là tốt rồi." Cái giọng Tề Sơ Vân như thể nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói rất nhẹ nhàng.
"Nếu như anh cũng vậy thì sao?" Tề Sơ Phàm thăm dò hỏi.
"Nếu là anh..." Tề Sơ Vân hình như cũng đang tự hỏi, âm cuối kéo thật dài, dừng một lát rồi mới nói: "Hai ơi ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn nhé, đồng tính luyến không phải trò chơi thú vị gì đâu, vẫn là em gái tốt, vừa mềm vừa đáng yêu."
"Anh biết rồi." Tề Sơ Phàm nói như vậy, nói thêm vài câu có lệ nữa rồi mới cúp máy.
Rốt cục cậu cũng hiểu những lời mình muốn hỏi bọn Trương Thành Hạo nhưng lại chẳng thể nói thành lời là gì rồi.
Do quan hệ không đủ nên mới nói không kỳ thị, nhưng nếu thật sự là người một nhà, một khi phát hiện bạn là người đồng tính thì sẽ hoàn toàn duy trì sự phản đối.
Tề đại thần cảm thấy ưu thương.
Trước đây cậu luôn lặng lẽ viết tiểu thuyết, lặng lẽ thầm mến thầy giáo nhỏ, cho đến bây giờ vẫn chưa từng nghĩ nhiều đến vậy.
Nếu như cậu đồng ý với Hàn Thanh Ngạn khôi phục lại tình trạng không quen biết trước đây của hai người thì cậu có thể tiếp tục lẳng lặng thầm mến thầy giáo nhỏ, thế thì có phải sẽ không cần nghĩ nhiều đến vậy hay chăng?
Loại ý tưởng này xuất hiện trong đầu Tề Sơ Phàm trong nháy mắt, Tề đại thần rốt cục nhịn không được, đấm mạnh một cái vào cửa sổ thủy tinh.
Liền nghe thấy một tiếng "Rầm".
Tề Sơ Phàm nhìn bàn tay chảy bê bết máu và cái cửa sổ vỡ nát, cảm thấy hình như đã thư thái hơn một chút rồi.
Việc có theo đuổi thầy giáo nhỏ hay không, nếu đã quyết định muốn kiên trì đến với nhau, ít nhất trong những năm học đại học này, cậu sẽ không buông tay.
Về phần về sau phải đối mặt với chuyện gì, Tề Sơ Phàm tin tưởng da mặt dày của mình, thế nào cậu cũng có thể chống đỡ được.
Cho nên chỉ cần thầy giáo nhỏ đồng ý, là có thể HE.
Bất quá lúc này đó không phải vấn đề quan trọng.
Kể cả vấn đề làm thế nào để thầy giáo nhỏ đồng ý đến với cậu hay có phải cậu khuyết thiếu công cụ thúc tiến tình cảm gì hay không cũng không phải vấn đề quan trọng.
Vấn đề quan trọng nhất lúc này là ——
Không biết móng vuốt bị thương thì có ảnh hưởng gì đến việc gõ chữ hoặc là chiếm hảo cảm của thầy giáo nhỏ hay không? Hơn nữa...
Chỗ thủy tinh cậu làm vỡ hẳn không đắt tiền lắm nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.