Mỗi Ngày Nam Thần Nhà Tui Đều Đăng Vạn Chữ

Chương 36:




Dẫu Hàn Thanh Ngạn có muốn giơ cao cây đuốc lên hô đốt đốt đốt thế nào thì cũng chỉ có thể là ngẫm ở trong lòng mà thôi.
Có lẽ đôi tình nhân này sẽ lên xe trước, sau đó anh có thể tiếp tục tú ân ái với Tề Sơ Phàm thêm chút nữa?
Hàn Thanh Ngạn lắc lắc đầu, ý nghĩ này cũng quá mức ẻo lả rồi, nhưng không thể không thừa nhận, vào giây phút này anh vô cùng mong chờ ý nghĩ đấy trở thành sự thật.

Thời gian đợi xe rất dài, nhưng cũng may rằng nhà ga có mái che mưa, không đến mức khiến cho hai người ướt thêm.
Bốn người đứng đợi trong nhà xe nửa giờ, mộng đẹp của Hàn Thanh Ngạn đã trở thành sự thật.
Một chiếc xe công cộng lảo đảo tiến lại. Đôi tình nhân nọ dắt tay nhau đi ngang qua người Hàn Thanh Ngạn lên xe. Chẳng qua là xe này không cùng chuyến tuyến với xe bọn Hàn Thanh Ngạn đang chờ.
Căn cứ vào thời gian của chuyến này thì không biết đến bao giờ mới có chuyến kế tiếp, nhưng dẫu có thế nào, rốt cuộc họ cũng chờ được xe.
Thời gian đã muộn nên trên xe chẳng có bao người. Hàn Thanh Ngạn và Tề Sơ Phàm cùng nhau ngồi xuống hàng ghế cuối cùng trong góc xe.
Do trời mưa nên nhiệt độ chênh lệch, trên cửa sổ có một tầng hơi nước mỏng bám vào. Hàn Thanh Ngạn ngồi dựa vào cửa sổ, lấy ngón tay quẹt qua một chút, quả nhiên xuất hiện một dấu vết rõ ràng.
Ngón tay dừng trên cửa sổ thủy tinh, anh tiếp tục vẽ vời, viết ra được một chữ "Phàm(凡)".
Tề Sơ Phàm an vị bên người anh vẫn chú ý hành động của anh. Sau khi nhìn thấy vậy thì thừa dịp nó chưa biến mất, cậu vươn tay viết cạnh đó một chữ "Ngạn(彦)."
Hàn Thanh Ngạn nhìn hai chữ rõ ràng là đang càng ngày càng mờ đi, lớn mật vươn tay bắt lấy móng vuốt hãy còn chưa kịp thu lại của Tề Sơ Phàm, hệt như thiếu nữ mới lớn vẽ một trái tim bao quanh chúng.
Trái tim vẽ đẹp lắm, lúc này hai chữ trên cơ bản đã không nhìn rõ được nữa. Cơ mà tư vị ngọt ngào trong lòng Hàn Thanh Ngạn vẫn chẳng hề mờ đi.
Anh đột nhiên cảm thấy mình yêu đương với Tề Sơ Phàm như thể đàn ông đã kết hôn dây dưa với bồ nhí ấy, làm chuyện gì cũng lén lút sợ người ta biết, thi thoảng làm ra những chuyện lớn mật giữa ban ngày một chút là có thể thấy vui cả ngày.
Không đúng, hình như giữa ban ngày vắng người thì không thể tính là giữa ban ngày được.
Hàn Thanh Ngạn nghĩ vậy thì bật cười.
Kể cả không thể để cho người khác biết, nhưng chỉ cần anh biết là giờ đây anh đang rất hạnh phúc là được rồi.
Ý nghĩ tiểu tam cỡ nào ha.
Cứ tự giễu suốt mấy phút đồng hồ. Xe đã dừng ở nhà ga công cộng cách trường học không quá xa, do sợ bị người quen bắt gặp nên hai người không dám tiếp tục nắm tay nữa. Dứt khoát cùng đi về ký túc xá.
Sau khi trở về ký túc xá, Hàn Thanh Ngạn vô cùng hào sảng trực tiếp cởi áo ra, lúc bấy giờ anh mới nhớ đến đống sách mình dắt ở thắt lưng.
Có thể là do được quần áo che chắn nên mấy quyển đó ướt thì có ướt, nhưng không quá nghiêm trọng như anh dự tính.
Đặt chúng lên bàn, Hàn Thanh Ngạn trực tiếp cởi cái quần jeans ướt nhẹt ra. Ngay lúc anh đang định lột cả quần lót xuống mới đột nhiên nhớ ra hình như Tề Sơ Phàm cũng ở trong phòng.
Đều là đàn ông thì để ý nhiều như vậy làm gì, câu này hình như không thích hợp trong quan hệ đồng tính đâu nha.
Hàn Thanh Ngạn hai tay nắm chặt mép quần lót, sau khi ý thức được điều này thì quay lưng nhìn về phía Tề Sơ Phàm.
Tề đại thần tổng cộng đã cởi được hai tầng áo khoác, lúc này đang dùng hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào sống lưng trần trụi của Hàn Thanh Ngạn và cái nơi duy nhất được vải bao lấy trên người anh.
Nhìn ánh mắt như thể sắp phun ra lửa của Tề Sơ Phàm. Hàn Thanh Ngạn cảm thấy, nếu mình mà không để ý thì xem ra lúc này mình đang bị thị gian đi?
Anh yên lặng lấy tay che người, xoay người, đối diện với Tề Sơ Phàm.
Anh vừa làm vậy, Tề đại thần vốn đang nhìn không chớp mắt cũng lấy lại tinh thần. Như thể còn đang chưa ngừng thị gian, Tề Sơ Phàm có hơi đờ ra một hồi, muốn nâng mắt nhìn mặt Hàn Thanh Ngạn lại mạnh mẽ dừng lại ngay giữa đường, tầm mắt lại một lần nữa hướng về nơi nào đó giữa hai chân Hàn Thanh Ngạn.
Hàn Thanh Ngạn thống khổ phát hiện, dù anh có quay người lại ánh mắt của nam thần hình như cũng chẳng có ý tứ thu liễm nào.
Hàn Thanh Ngạn không định thừa nhận, cái cảm giác bị ánh mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống nhìn chằm chằm này khiến cho anh có cảm giác mãnh liệt như kiểu mình đang *.
Nhưng nếu không che thì có phải càng lúng túng hơn không?
Anh nghĩ nghĩ, cuối cùng mở miệng nói: "Tề Sơ Phàm, quần áo em mặc ướt sũng rồi không khó chịu à?"
"Muốn em cởi à?" Tề Sơ Phàm không hề nghĩ ngợi lập tức mở miệng đáp, ngữ khí đó khiến cho Hàn Thanh Ngạn cảm thấy như thể cậu ấy thật ra là nói "Làm phát nào" vậy.
Không, nói không chừng đây thật ra không phải ảo giác đâu.
Hàn Thanh Ngạn càng nghĩ thì càng thấy mặt mình nóng lên, anh không đáp lại câu hỏi vừa nghe đã biết là lưu manh không phải dạng vừa đâu của Tề Sơ Phàm, mà cứng nhắc thay đổi đề tài nói: "Anh lạnh lắm, đi tắm trước."
Nói xong cũng không mặc quần áo lại, trực tiếp xông vào phòng tắm trong kí túc xá.
Đi đến cửa, bước chân lại khững lại. Giống hệt một con robot hết pin không hề có động tác gì tiếp theo. 
Tề Sơ Phàm có chút bồn chồn nhìn thầy giáo nhỏ của cậu.
Chỉ thấy Hàn Thanh Ngạn ngừng lại vài giây, đoạn quay đầu duy trì cái mặt than rồi nói: "Em cũng tranh thủ  đi tắm đi, ướt thế vạn nhất bị cảm thì biết làm sao."
Nói xong, Hàn Thanh Ngạn liền đi vào phòng tắm.
Tề Sơ Phàm đứng giữa phòng cân nhắc lời Hàn Thanh Ngạn vừa nói một lát, vị đại thần nào đó cảm thấy có chút nhộn nhạo.
Chẳng lẽ đây là thầy giáo nhỏ mời mình tắm chung?
Tề đại thần trong nháy mắt cảm thấy hạnh phúc đến độ hít thở không thông.
Thật ra lúc này cũng không thể xem là Tề đại thần nghĩ nhiều, Hàn Thanh Ngạn quả thật đang rối rắm không biết có nên gọi Tề Sơ Phàm vào cùng nhau tắm uyên ương hay không, chỉ là nếu nói ra thì Hàn Thanh Ngạn cảm thấy da mặt mình không chịu được, mà không gọi Tề Sơ Phàm vào thì lại lo cậu ấy bị cảm.
Hàn Thanh Ngạn cảm thấy mình đã đấu tranh tư tưởng một hồi lâu, thật ra cũng chỉ bằng mấy phút Tề Sơ Phàm đứng ngoài cửa cười ngu mà thôi. Tóm lại sau khi Hàn Thanh Ngạn đứng ở trong phòng tắm kịch liệt suy nghĩ một hồi thì cuối cùng vẫn nghĩ nên gọi em ấy vào ngâm nước ấm cùng mới phải.
Dù sao đều là đàn ông, để ý làm gì, không phải sao?
Để ý làm gì cái rắm ấy! Hàn Thanh Ngạn cảm thấy sự mâu thuẫn của mình sắp sửa độ kiếp rồi, nhưng về mặt tình cảm, anh vẫn cảm thấy không nên quá để ý đến vậy.
Hàn Thanh Ngạn đi đến cửa phòng tắm, tay còn chưa chạm vào tay nắm cửa, cửa đã bị từ bên ngoài kéo ra. Anh còn chưa kịp than phục vương bát khí của mình cuối cùng cũng có thể luyện đến tầng thứ mười, đủ để làm những chuyện không khoa học như điều khiển đồ vật bằng ý nghĩ, mặt Tề Sơ Phàm đã lù lù hiện ra.
Hàn Thanh Ngạn bị linh cảm hoàn mĩ giữa mình và Tề đại thần dọa sợ, trong lúc nhất thời đứng đó chân chân nhìn Tề Sơ Phàm mà quên mất nên làm gì tiếp theo.
Tề Sơ Phàm cũng bị thầy giáo nhỏ đột nhiên xuất hiện giữa cửa dọa sợ, bất quá dù sao lực phản ứng của cậu vẫn mạnh hơn Hàn Thanh Ngạn một bậc.
Cho nên chỉ ngây người trong nháy mắt, Tề đại thần lập tức bắt được trọng điểm, cúi đầu vây xem cái nơi mà ngay cả thầy giáo nhỏ căn bản cũng không hay để ý.
Vãi chưởng màu hồng phấn kìa!
Tề đại thần nhìn hai lạng thịt giữa hai chân thầy giáo nhỏ mà cả người nhộn nhạo cả lên. Còn chưa kip mở miệng, cái cửa cậu mới kéo ra đã bị người ta hung hăng đóng lại.
Do đóng quá mạnh, hai tấm kính mờ vốn đã chẳng chắc chắn là bao trên cửa chịu không nổi phát ra một tiếng "Loảng xoảng".
Hàn Thanh Ngạn là người đóng cửa nên đương nhiên bị tiếng này dọa sợ.
Thật ra anh thật sự không cố ý, nề hà Tề Sơ Phàm thị gian trắng trợn quá, Hàn Thanh Ngạn cảm thấy độ dày của da mặt mình không bì kịp, thật sự không có cách nào khống chế sự không biết xấu hổ đến cực hạn của Tề đại thần.
Anh lắc lắc đầu, định tắm sạch sẽ cho mình rồi đổi cho Tề Sơ Phàm vào.
Ý tưởng là tốt, nhưng Tề đại thần lại chẳng muốn phối hợp. Hàn Thanh Ngạn vừa mở được vòi hoa sen, cửa phòng tắm lại bị kéo ra. Một người đàn ông chen vào, còn thật lòng thật dạ giải thích khi thấy Hàn Thanh Ngạn nhìn lại: "Em lạnh lắm."
Hàn Thanh Ngạn nhìn cậu ta trong chốc lát, cuối cùng không nói gì thêm, cam chịu thỉnh cầu của Tề đại thần.
Phòng tắm ký túc xá không hề lớn, nhất là khi hai thanh niên cao ráo chen vào đứng cùng nhau thì nom nó lại càng nhỏ hơn.
Không biết có phải do ảo giác hay không mà Hàn Thanh Ngạn vẫn cứ luôn cảm giác Tề Sơ Phàm cứ dựa về phía anh, hơn nữa còn thi thoảng đụng chạm tứ chi, thường là móng vuốt Tề Sơ Phạm chạm vào thắt lưng hoặc đùi anh.
Đây là thị gian xong thì cưỡng gian hả?
Hàn Thanh Ngạn bị chính suy nghĩ của mình lôi một cái, kết quả trong lúc anh vô tình cúi đầu thấp đầu lại bị Tề đại thần dọa đến độ thiếu điều ngã nhào xuống mặt đất  ——
Chỉ thấy cái nơi không thể miêu tả từ cổ trở xuống của Tề đại thần đã hơi hơi ngóc đầu lên.
Hàn Thanh Ngạn: "..."
Ánh mắt Tề Sơ Phàm luôn luôn càn quét khắp người Hàn Thanh Ngạn, sau khi phát hiện đối phương nhìn mình chằm chằm thì bèn nhìn theo ánh mắt anh. Cuối cùng phát hiện mục tiêu hóa ra là thằng em của mình.
Tề đại thần càng thêm nhộn nhạo, ý của thầy giáo nhỏ là muốn làm phát à?
Nghĩ thế nên cái nơi không thể miêu tả của Tề đại thần lại càng có tinh thần hơn.
Tề Sơ Phàm nói: "Đến nhé?"
Hàn Thanh Ngạn nhìn ánh mắt thành khẩn của Tề đại thần thì cảm thấy giờ khắc này vốn ngôn ngữ anh sở hữu đã giãy dụa chờ chết cả rồi. Anh vô cùng muốn bắt lấy bả vai của Tề Sơ Phàm mà lắc thật mạnh, ghé lỗ tai cậu ta hô to "Nam thần, em tỉnh lại đi, em không được đắm chìm trong thứ chuyện nhàm chán này."
Nhưng trên thực tế, Hàn Thanh Ngạn có chút run run nâng móng vuốt lên nắm lấy cái nơi không thể miêu tả đã hoàn toàn lên tinh thần của Tề Sơ Phàm.
Nếu đã quyết định đến với nhau thì đừng có mà làm giá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.