Hai người cứ nhìn nhau như vậy vài giây, vẫn là Tề Sơ Phàm nhịn không được trước. Cậu chậm rãi nâng tay phải lên che mắt. Nói: "Anh đừng khiến em có cảm giác em dâm loạn anh nữa? Hai ta yêu cũng yêu rồi, cho em nhìn thì có vấn đề gì đâu."
Hàn Thanh Ngạn thấy em ấy nâng tay lên che mắt thì cũng hạ móng vuốt mình xuống, cái tư thế lấy tay che ngực ngay cả Tề Sơ Phàm không nói, chính anh cũng cảm thấy dẹo hết sức chịu đựng.
Suy xét câu nói của nam thần vừa rồi, Hàn Thanh Ngạn nhíu mày hỏi: "Nói thì nói thế nhưng em hoàn toàn có thể không cảm thấy xấu hổ chút nào sao?"
"Có thể." Tề Sơ Phàm lập tức buông tay, hai mắt nhìn chăm chú vào mắt Hàn Thanh Ngạn, thật giống như nếu Hàn Thanh Ngạn mà dám nói ra một câu không tin là cậu có thể tụt quần khoe chim trước mặt Hàn Thanh Ngạn ngay lập tức.
Fan não tàn nào đó bị sự hào sảng bất kham của nam thần dọa sợ đến độ không thốt lên lời: "..."
"Em chỉ đùa chút thôi." Tề Sơ Phàm vẫn quan sát hành động của Hàn Thanh Ngạn, nhìn thấy anh ấy sửng sốt vài giây rồi mới cười nói: "Đến chừng nào anh chuẩn bị tâm lý thật tốt thì khi đó chúng ta làm cũng được, em sẽ không bắt buộc anh."
Hàn Thành Ngạn trưng cái mặt than "thâm tình đối diện" với Tề Sơ Phàm, đầu óc bị một câu của nam thần mở ra trạng thái điên cuồng bổ não.
Nam thần nói rõ ràng là rất ôn nhu rất nghiêm túc rất thật lòng rất tình cảm, lúc này kể cả không vừa anh anh khóc nói anh cảm động lắm yêu ơi vừa trốn vào trong lòng nam thần thì ít nhất cũng nên ấm áp thẹn thùng tặng cho nam thần một nụ cười mới đúng.
Nhưng Hàn Thanh Ngạn thật sự là cười không nổi. Đơn giản là sau khi nam thần tình cảm nói xong, ý nghĩ đầu tiên của anh là nhớ đến trước đó nam thần đã từng viết một thiên thịt thà, đồng thời não bổ ra một trò chơi cẩu huyết mang tên "Tuy rằng anh chơi đùa bụi hoa nhưng trong lòng anh thì chỉ có một mình viên chu sa là em".
Hàn Thanh Ngạn cảm thấy anh không còn mặt mũi dòm nam thần nữa rồi, thế nên yên lặng hái cái mắt kính vẫn chưa từng rời mũi mình chỉ trừ lúc ngủ và tắm rửa xuống, xoa xoa mắt.
Nhất định không được để cho nam thần phát hiện mình não động dữ đến độ không thể yêu đương được nữa.
Bất quá nam thần rốt cuộc có phải dưa chuột đen không ta?
Hàn Thanh Ngạn cẩn thận nhớ lại cảnh tượng xấu hổ ơi là xấu hổ trước đó giữa mình và nam thần, sau đó bi thương nhận ra rằng —— đi tắm không mang kính thành ra ngay cả í í của nam thần màu gì tui cũng nhìn không rõ.
Lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng được hóa ra thế giới này lại có ác ý với người bốn mắt đến vậy, tui thấy mất mát toàn thân rồi đây.
Hàn não tàn cứ nghĩ như vậy, tư duy lệch khỏi quỹ đạo ban đầu rồi ngẩn người.
Nói đi nói lại thì Tề đại thần Tề Sơ Phàm tự nhận là mới vừa rồi đã tỏ vẻ thành công, sau khi nói xong bắt đầu chờ trái chờ phải, chờ nửa ngày mà vẫn chẳng thấy thầy giáo nhỏ mở miệng ra đáp, còn gỡ mắt kính xuống, nháy mắt cũng hiểu được không hay rồi.
Thầy giáo nhỏ này có đúng là gay không đó? Lúc này hẳn là nên thuận lý thành cương chạy đến nâng cao độ thân mật chứ, ai lại đi ngẩn người nhìn chằm chằm nhau là sao!
Cậu quả thực muốn phun một ngụm máu trước mặt Hàn Thanh Ngạn cho anh ấy xem.
Tề Sơ Phàm mặc niệm phải bình tĩnh bình tĩnh trong lòng thêm một lần nữa, cái tính cách này của thầy giáo nhỏ không phải là mới thấy lần đầu, cậu ra vẻ trấn định mỉm cười hỏi: "Suy nghĩ gì thế, có thể nói cho em nghe được không?"
"Suy nghĩ xem dưa chuột của nam thần có bao nhiêu đen."
Hàn Thanh Ngạn nghe thấy câu hỏi thì phản ứng lại không kịp, trực tiếp mở miệng nói ra chuyện đang nghĩ trong lòng. Nói xong lại ý thức được mình vừa nói gì, anh có hơi ngượng ngùng tranh thủ hé mắt nhìn mặt Tề Sở Phàm.
Anh phát hiện, bản thân hình như có thể thấy được một đống hắc tuyến nảy nở trên mặt Tề Sơ Phàm...
Tề Sơ Phàm hít sâu một hơi, chỉnh nụ cười cứng nhắc của mình tự nhiên hơn một chút, thật lòng thật dạ nói: "Thật ra em là xử."
mặt cười của Kim Quán Trưởng |
Tề đại thần cảm thấy bản thân nói hết sức thành ý, vạn vạn không ngờ tới Hàn Thanh Ngạn chỉ sửng sốt một chút, mặt than bối rối một chút, cuối cùng lại dùng cái biểu tình có tên "Em con mẹ nó* nhất định đang trêu anh". Tề Sơ Phàm vô cùng thật lòng nghĩ, nếu như cơ mặt của Hàn Thanh Ngạn cho phép, nói không chừng lúc này cậu có thể nhìn thấy nụ cười có thể so với Kim Quán Trưởng trên mặt thầy giáo nhỏ đáng yêu của cậu.
*Nguyên văn: 特么 - Hài âm với từ 他妈 nghĩ là Con mẹ nóĐây nhất định là ảo giác của tui.
Tề Sơ Phàm nghĩ vậy nhưng vẫn không có cách nào thuyết phục bản thân ngừng phỏng đoán hàm nghĩa biểu tình thâm sâu của Hàn Thanh Ngạn.
Cậu còn chưa nghĩ xong, đầu đã bị một quyển sách không nhẹ không nặng gõ cho cái. Tề Sơ Phàm ngẩng đầu lên có chút ấm ức nhìn tên đầu sỏ gây tội.
Trước thì hoài nghi độ trong sạch, sau thì tiến hành gia bạo. Đây mà là thái độ đối đãi với nam thần hả! Nếu không thì phải là chạy tới ôm đùi kêu nam thần sao sao đát* chứ!
*Sao sao đát: 么么哒 - đọc giống hun moah moah
Cơ mà nghĩ đến cái cảnh thầy giáo nhỏ ôm đùi cậu chu mỏ kêu sao sao đát...
Cưng thấy mẹ luôn!
Hàn Thanh Ngạn nhìn biểu tình của Tề Sơ Phàm biến đổi nhanh chóng từ ấm ức biến thành phẫn nộ cuối cùng bắt đầu nhộn nhạo, nháy mắt cảm thấy những lời đã đến bên miệng mình sao cũng không thể phun ra được.
Anh nâng tay nhấn nhấn huyệt thái dương của mình rồi nói: "Em có thể nói suy nghĩ của mình cho anh nghe chứ?"
Tề Sơ Phàm bị thầy giáo nhỏ gọi một tiếng khiến cho cả kinh chấm dứt tất cả các cảnh kiều diễm đang ảo tưởng trong lòng, cậu lại điều chỉnh trạng thái của mình về ấm ức, nói: "Em đang nghĩ anh không tin em làm em khổ tâm quá."
"Chỗ nào chứng tỏ anh không tin em?" Hàn Thanh Ngạn bồn chồn nói.
"Biểu tình a." Tề Sơ Phàm một mực chắc chắn, nói vô cùng thật lòng.
Hàn Thanh Ngạn: "..."
Anh nhìn Tề Sơ Phàm sửng sốt một giây, sau đó yên lặng khóa di động lại dùng cái màn hình đen xì làm gương soi mặt. Cuối cùng buông di động xuống, mặt không chút thay đổi sùng bái nói: "Có thể nhìn ra biểu tình từ mặt than, không hổ là nam thần quyết đoán tuyệt sắc."
Tề Sơ Phàm: "..."
Cái cảm giác bị chính người yêu fan não tàn của mình trào phúng này tuyệt đối không phải ảo giác!
Hàn Thanh Ngạn tiếp tục nói: "Em nguyện ý nói thì anh sẽ nguyện ý tin. Dù sao anh cũng là fan não tàn của em a."
"Vậy anh thích rốt cuộc là nam thần có thể viết truyện cho anh đọc hay là em?" Tề Sơ Phàm nghe Hàn Thanh Ngạn giải thích xong thì cũng chẳng hân hoan, trái lại cau mày hỏi như thế.
Hàn Thanh Ngạn: "..." Vấn đề này thật sự khó nghĩ sao dưng lại rơi xuống người tui...không cần gỡ len đâu*! Trong đầu nam thần rốt cục là đang suy nghĩ cái gì thế? Đây là do não động nghĩ chữ nhiều quá thành ra tính cách quá mức bi quan hoàn toàn muốn quên sạch tình cảm cơ bản giữa người với người sao?
*Nguyên văn: 个毛线啊摔 - trong đó 个毛线 ý chỉ không cần thiết phải gỡ len, do len vốn đã là một cuộn nên có gỡ cũng chẳng ra được, bày tỏ sự phủ nhận mang ý nghĩa mơ hồ.
Nói tóm lại!
Hàn Thanh Ngạn tuyệt đối không thừa nhận mình không phân rõ được thật giả, cái vấn đề không thực tế này của nam thần quả thực chính là kỳ thị chỉ số thông minh của anh.
Anh nói: "Anh thích chính là Tề Sơ Phàm có thể mang bữa sáng đến cho anh mang ô đến đón anh cùng anh xem bóng đá, về phần cái tên Tri Nguyên Kỳ Phồn đến tận bây giờ vẫn chưa thèm đáp lại tin nhắn chào buổi sáng chúc ngủ ngon của anh á? Xem như là yêu ai yêu cả đường đi lối về đi."
Tề Sơ Phàm nghe xong những lời này thì có cảm giác không phải thở phào nhẹ nhõm dạng vừa đâu.
Hàn Thanh Ngạn không đợi cậu thở phào xong đã nói tiếp: "Thật ra anh cũng không rõ em đang rối rắm cái gì, lúc anh thích Tề Sơ Phàm anh có biết em làm nam thần của anh đâu. Hơn nữa em hẳn là nên cao hứng khi biết dẫu có là ở ngoài đời hay trên mạng thì anh vẫn chỉ thích một mình em mới đúng chứ. Ăn dấm với chính bản thân mình không thấy khác người à?"
Nam thần Tề Sơ Phàm nào đó cũng tự hiểu được là bản thân rất chi là khác người: "..."
Ngay cả nói thế rồi e vẫn cứ để ý a!
Tề Sơ Phàm lau mặt một phen, thật lòng thật dạ nói: "Em chỉ là..."
"Đừng giải thích." Hàn Thanh Ngạn ngắt lời, sau đó cố gắng cong khóe miệng lên, lộ ra một nụ cười cứng ngắc cho Tề Sơ Phàm ngắm, "Em thật sự để ý thì hoàn toàn có thể phong bút* sau khi viết xong quyển này, đến lúc đó xem anh có còn nguyện ý ở cùng một chỗ với em không là có thể biết được rốt cục anh thích người nào mà. Không phải sao?"
*Phong bút: 封笔 - từ Hán, ý chỉ văn nhân không theo con đường viết văn nữa.
Tề Sở Phàm nghĩ nghĩ, cuối cùng kiên định lắc đầu nói: "Nếu như anh thích, em sẽ viết tiểu thuyết cả đời cho anh đọc."
Hàn Thanh Ngạn: "..."
Anh cảm thấy dựa theo lẽ thường mà nói lúc này mình hẳn phải dùng ngữ khí hoặc hành động nào đó vô cùng tình cảm để đáp lại nam thần, tỷ như ôm hôn môi chụt chụt chụt, nhưng giờ phút này anh càng muốn làm một chuyện hơn đó là nắm chặt lấy bả vai Tề Sơ Phàm dùng sức lắc a lắc: Nam thần, cậu tỉnh đi tỉnh đi! Đây là kịch doppi chứ không phải kịch Quỳnh X*! Mà không xét đến chuyện cậu có thể viết cả đời hay không, sau này tui tư tưởng thành thục thoát ly tiểu thuyết sẽ không đọc nữa đâu a!
*Doppi: Động kinh, Quỳnh X: Quỳnh Dao
Bất quá không khí rất quan trọng, lần này Hàn Thanh Ngạn rất chi là có ý chí không nói phun tào trong lòng ra. Chỉ là vẫn duy trì nụ cười đó, gật gật đầu với Tề Sơ Phàm.
Tề Sơ Phàm bị biểu tình như vậy của thầy giáo nhỏ khiến cho có chút ngượng ngùng, cậu đánh giá toàn thân Hàn Thanh Ngạn một chập. Không có nơi nào đặc biệt, nhưng lại khiến cậu mê muội đến độ không thể rời mắt.
Tầm mắt cậu quét tới quét lui, cuối cùng dừng trên cánh môi Hàn Thanh Ngạn.
Cánh môi nhạt màu không có cảm giác sung mãn mượt mà khéo léo linh tinh, có hơi mỏng, lại khiến cho Tề Sơ Phàm khó có thể ức chế muốn tiến lên cắn một ngụm.
Trong lòng nghĩ vậy, Tề Sơ Phàm cũng liền vâng dạ theo bản tâm đứng dậy, ngồi xuống bên giường Hàn Thanh Ngạn,
Hàn Thanh Ngạn cũng không để ý nam thần đột nhiên đổi chỗ ngồi là có ý gì, cơ mà dù không để ý anh vẫn dịch mông sang bên cạnh, cho nam thần đủ không gian.
Anh vừa dịch vừa mạnh mẽ phản ứng lại, làm tình nhân mà nói, hiện tại hẳn là nên kề sát một chỗ mới đúng? Cái kiểu dịch sang bên cạnh chừa chỗ cho này quả thực y hệt quan hệ giữa họ không được tốt lắm nhất là chỉ mới gặp mặt vài lần hoặc là người hoàn toàn xa lạ mới làm ha?
Sau khi ý thức được điểm này, Hàn Thanh Ngạn không chút do dự dịch mông trở về, kết quả lực đạo có hơi mạnh khiến cho cả người anh dính chặt vào lòng Tề Sơ Phàm.
Hàn Thanh Ngạn cảm thấy tư thế này có chút lúng, cơ mà người mình dán vào cũng là bạn trai mình, xấu hổ quái gì, cứ dán vào như vậy cũng không có gì là không tốt. Quan trọng nhất là anh cảm thấy dịch tới dịch lui vừa lạ đời vừa phiền toái, hoàn toàn lười động.
Hàn Thanh Ngạn đang yên tâm thoải mái dán người bạn trai thì nghe thấy Tề Sơ Phàm ghé vào lỗ tai mình nhẹ nhàng thổi khí, nhỏ giọng nói: "Em có thể hôn anh chứ?
Hàn Thanh Ngạn quay lại nhìn cậu.
Tề Sơ Phàm cũng không chờ anh đáp lại, trực tiếp vươn người hôn môi Hàn Thanh Ngạn.
Trong lúc đang gắn bó tương giao, Hàn Thanh Ngạn mê mê hoặc hoặc nghĩ, được người mình thích ôm hôn như vậy, thật sự giống trong tiểu thuyết nói, cảm giác hạnh phúc thỏa mãn tràn đầy khắp cả cõi lòng.
Như vậy thật tốt.