Mỗi Ngày Nam Thần Nhà Tui Đều Đăng Vạn Chữ

Chương 42:




Nếu như nói Hàn Thanh Ngạn hai ngày trước đó còn vui vui vẻ vẻ chơi trên bờ biển cả một ngày cùng Tề Sơ Phàm mà vẫn không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn nên vẫn còn tin chắc rằng bọn họ quả nhiên không phải nhân vật chính, đợi đến ngày thứ ba dựa theo kế hoạch ban đầu, họ tách khỏi đoàn người đi cắm trại dã ngoại ở một sơn cốc nhỏ gần đó, anh mới bắt đầu hoài nghi —— Vận khí của Tề đại thần như vầy mà không phải là nhân vật chính thì tuyệt đối không khoa học a!
Hai người họ đã đi qua cái cây mà trước đó Hàn Thanh Ngạn đánh dấu không biết bao nhiêu lần, cuối cùng quyết định nên ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đã sau đó nói chuyện tìm đường linh tinh sau.
Hàn Thanh Ngạn lấy từ trong ba lô ra một chai nước mà anh đã bỏ vào từ sáng đưa sang cho Tề Sơ Phàm, nói: "Bằng không đến lượt anh dẫn đường đi? Chứ cứ cái kiểu này đến tối chúng ta cũng không tìm được cái sơn cốc mà em nói đâu."

Tề đại thần nhận lấy chai nước uống một ngụm, rất chi là bất kham lấy tay áo lau lau nước bên miệng, mau mày thật lòng nói: "Em nghi ngờ chúng ta gặp quỷ đánh tường."
Hàn Thanh Ngạn: "..."
Đờ mờ nó là do cậu mù đường mà vẫn cậy mạnh đòi dẫn thì có, quỷ đánh tường đến trẻ con còn không thèm trêu, cậu buông tha cho nó đi, đơn thuần chỉ do chỉ số thông minh của cậu thôi đừng tổ lái xa thế được không?
Đương nhiên vì hòa thuận nên Hàn Thanh Ngạn chỉ nghĩ trong lòng chứ chẳng nói ra.
Tề Sơ Phàm thấy anh không đáp lại thì chủ động nói: "Lại nói tiếp, anh có bất giác cảm thấy tình huống hiện tại của bọn mình thật sự giống trong tiểu thuyết không?"
"Nói như thế nào?" Hàn Thanh Ngạn sớm đã thành thói quen Tề Sơ Phàm thi thoảng sẽ não động ghê gớm, cơ mà anh cũng thích nam thần như vậy, bởi vì dẫu có xảy ra chuyện gì, nam thần não động đều có thể làm cho tâm tình của người ta tốt lên, thuận tiện còn được nghe cậu ấy kể chuyện.
Tề Sơ Phàm không biết Hàn Thanh Ngạn nghĩ gì mà chỉ tiếp tục nói: "Nếu đây là một câu chuyện máu chó thì hiện tại chúng mình có thể nghe theo tiếng lòng thuận lý thành chương làm một ít chuyện xấu hổ, nếu như là truyện thần quái khủng bố thì thường sẽ xuất hiện một ít quái vật ngưu bức*, sau đó em sẽ đột nhiên thức tỉnh, giết chết nó, sau đó chúng ta tiếp tục vui vẻ..."
*Ngưu bức - rất lợi hại/ mạnh mẽ.
"Chờ một chút." Cậu còn chưa nói xong, Hàn Thanh Ngạn đã mở miệng xen ngang lời cậu, "Sao lại là em thức tỉnh?"
"Chẳng lẽ anh manh nhược công cường thụ?"
Hàn Thanh Ngạn: "..."
Đột nhiên cảm thấy nếu cứ tiếp tục trao đổi thì sau này fan não tàn không thể vui vẻ xem văn nam thần được nữa?
Tề Sơ Phàm nói: "Tóm lại dẫu ai thức tỉnh cũng chỉ là tiểu tiết, dù sao mục đích của chúng ta đạt được là ok."
Hàn Thanh Ngạn yên lặng cúi đầu hớp nước chứ không nói gì, anh thật ra rất muốn nói rằng nếu Tề đại thần có thể tự hiểu được bản chất mù đường của mình một chút thì bọn họ phỏng chừng lúc này đã yên ấm ngồi trong lều trại rồi.
Không thể không thừa nhận, hình như lạc đường trong rừng cây với người mình thích cũng có chút thú vị. Đương nhiên Hàn Thanh Ngạn nhất định sẽ không nó cho nam thần biết suy nghĩ rất chi là thiếu nữ này của mình đâu.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, hai người đứng dậy định tiếp tục mò đường, lần này so với những lần trước có thay đổi một chút, người dẫn đường biến thành Hàn Thanh Ngạn.
Hàn Thanh Ngạn phát hiện, sau khi Tề đại thần không phải tìm đường nữa thì hình như đã trang bị thêm cho mình kỹ năng lải nhải thì phải, từ khi anh dẫn đường, suốt dọc đường miệng của Tề đại thần trên cơ bản là chưa từng ngậm lại dù chỉ một khắc, bất quá thanh âm không hề gián đoạn thật ra càng chứng minh rằng cậu ấy rất mù đường.
"Anh cẩn thận một chút, chú ý dưới chân."
"Tìm đường không ra cũng không sao, an toàn là quan trọng nhất."
"Anh có khát không? Có muốn uống nước không?"
"..."
Hàn Thanh Ngạn đi phía trước vừa nghe vừa chú ý xung quanh vừa "Ừ, ừ" đáp lại những lời lải nhải không hề có dấu hiệu đừng lại của Tề Sơ Phàm, không hề có ý tứ muốn Tề Sơ Phàm ngậm miệng lại hay chê cậu phiền.
Cảm giác được người khác quan tâm này thật ra cũng tốt lắm không phải sao?
Sau một hồi lâu, cuối cùng hai người cũng tìm được sơn cốc.
Tề Sơ Phàm đứng trên sườn núi nhỏ nhìn một khoảng đất bằng phẳng được sườn núi lớn vây quanh, thấy thế nào cũng cảm thấy quang cảnh nơi đây rõ ràng rất đẹp, vì sao lâu vậy rồi mà cậu vẫn không biết? Đây tuyệt đối không phải do mình không biết đường.
...Được rồi cậu thừa nhận cậu chính là một tên mù đường đau thương.
Xoay mình đi men theo sườn núi, khoảng đất bằng phẳng đó cách không xa. Hàn Thanh Ngạn vừa đi vừa nói với Tề Sơ Phàm rằng: "Thật ra anh rất rất không hiểu hoạt động leo núi của con người có ý nghĩa gì?"
"Có ý gì?" Tề Sơ Phàm hỏi.
"Em xem, leo lên núi làm gì chứ? Là vì muốn đi lại à, sau khi leo lên xong thì lại phải bò xuống lần nữa. Thế thì trèo lên làm gì?" Hàn Thanh Ngạn dùng cái mặt than thật lòng thật dạ nói, làm cho Tề Sơ Phàm cũng hoảng hốt thấy anh nói cũng có ý đúng.
Tề Sơ Phàm nghĩ nghĩ nói: "Có thể là bởi vì theo đỉnh núi có thể ngắm được cảnh sắc xinh đẹp của hạ sơn đi?"
"Đứng dưới đó nhìn trực tiếp thì cũng có khó gì đâu?" Hàn Thanh Ngạn lắc đầu nói.
Tề Sơ Phàm bị anh nói khiến cho không biết tiếp tục ra làm sao, chỉ có thể câm miệng đi theo anh.
Nói thật địa điểm Tề Sơ Phàm tìm để cắm trại đúng thật là không tốt lắm, chỉ có mặt cỏ và hoa dại lẻ tẻ, ngay cả con gà dòng suối cũng chẳng có. Đương nhiên Tề đại thần giải thích chuyện này chính là, nị không biết có bao chuyện bi kịch phát sinh lúc cắm trại bắt nguồn từ dòng suối hả!
Hàn Thanh Ngạn thật ra cũng cảm thấy không cần thiết, dù sao cũng đều hòa quyện với thiên nhiên cả, hai ngày trước cũng chơi ngoài biển rồi, hơn nữa tựa như Tề Sơ Phàm nói vậy, không có suối cũng tốt, hệ số nguy hiểm giảm đi một nửa a.
Hai người cùng nhau lắp xong cái lều đã mua trước đó, lại châm lửa lên định nướng đồ ăn, chờ đến khi ăn xong thì trên cơ bản mặt trời đã hạ xuống.
Đợi đến khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, Hàn Thanh Ngạn mới rốt cục cảm thấy mình thật sự sẽ ở chung với Tề Sơ Phàm một đêm ở đây.
Không biết là do không khí tươi mát của ngọn núi này hay là do thời tiết hôm nay tốt, tóm lại chờ đến khi trời tối, cả bầu trời đều chi chít sao đêm. Cân xứng với nó là một vầng trăng không thể nào tròn hơn ở phía xa xa, Hàn Thanh Ngạn bản thân là một sinh viên đi ra từ khoa văn nên lúc này không khỏi kích động. Nếu như lúc này cho anh một vò rượu, anh nhất định nguyện ý cùng Tề Sơ Phàm đối ẩm ngắm sao đến tận hừng đông.
Đương nhiên cái này cũng chỉ là suy nghĩ thôi, dù sao hiện tại cũng rất ít khi có thể thấy được vò rượu.
Hai người nằm song song trong lều ngắm sao. Hàn Thanh Ngạn đột nhiên mở miệng nói: "Trước đây ba mẹ anh đi làm lúc nào cũng bận rộn, anh với bà nội sống ở ngoại ô, ở đó cũng có thể nhìn thấy sao, rất đẹp."
Tề Sơ Phàm quay đầu nhìn về phía Hàn Thanh Ngạn, vẻ mặt anh vẫn trước sau không chút thay đổi, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm lên không trung, giống như muốn nhìn thấy gì đó trên bầu trời cao. Sau vài giây sửng sốt, Tề Sơ Phàm mới tiếp lời: "Bà nội anh hiện vẫn sống ở ngoại ô à?"
"Ừ, vẫn ở đó." Hàn Thanh Ngạn nói xong thì hơi hơi nhắm mắt lại, vòng tay ra sau đầu làm gối kê rồi mới nói tiếp: "Chẳng qua là đã ngủ giấc ngàn thu với ông nội anh rồi."
Tề Sơ Phàm thoáng tự hỏi một chút rồi hiểu ý Hàn Thanh Ngạn ngay, cậu nói: "Xin lỗi anh, em không biết..."
"Không có việc gì đâu." Hàn Thanh Ngạn ngắt lời nói, "Cha mẹ anh hiện giờ đều khỏe mạnh, cha anh ở nước ngoài, mẹ anh cũng rất bận, quanh năm suốt tháng không thấy được mặt họ, bọn họ cũng không quản được anh. Còn em thì sao?"
"Nhà em thật ra sống chung hòa thuận lắm, ngoài ba mẹ ra thì em có một đứa em gái." Tề Sơ Phàm nói xong thì nhíu nhíu mày nói, "Chuyện bên nhà em anh không cần quan tâm, em cảm thấy ba mẹ sẽ hiểu cho em."
"Phải không..." Hàn Thành Ngạn nhẹ giọng nói thầm một câu, cái giọng nhỏ đến độ ngay cả Tề Sơ Phàm nằm cạnh cũng nghe không rõ. Anh đành lớn tiếng nói: "Thật ra cũng không sao đâu, hiện tại không phải suy xét nhiều như vậy, em cũng nói rồi, trước khi rời khỏi trường học thì chúng mình cứ an tâm toàn tâm toàn ý yêu đương là được, không phải sao?"
Tề Sơ Phàm cứ cảm thấy cách anh nói chuyện hình như có vấn đề gì đó, nhưng lại không tìm ra được vấn đề là ở chỗ nào, cuối cùng chỉ có thể mất hứng nói: "Dạ..."
Trải qua cuộc đối thoại này, tâm tình vốn rất tốt của hai người trở nên thoạt nhìn không thoải mái cho lắm, cảm giác này rất không tốt, không khí vốn rất tốt cũng trở nên khiến cho lòng người phiền muộn.
Với loại tâm tình này, ngắm trăng không được nữa, hai người hàn huyên hai câu rồi đóng lều lại.
Diện tích trong lều không rộng lắm, hai người nói là ngủ nhưng thật ra Tề Sơ Phàm toàn lớn mật chờ thầy giáo nhỏ của cậu ngủ thiếp đi rồi giơ tay kéo người ôm vào trong ngực, thế nhưng sự phiền toái trong lòng vẫn chẳng hề vơi đi.
Tề Sơ Phàm suy nghĩ một hồi lâu mới phản ứng lại được, thì ra cảm giác này gọi là không có cảm giác an toàn.
Cho đến khi hô hấp của Hàn Thanh Ngạn trở nên vững vàng, anh ấy đã hoàn toàn ngủ, Tề Sơ Phàm vẫn không nghĩ ra xem rốt cuộc phải làm sao để tiêu trừ cảm giác không an toàn trong lòng mình, cậu lấy di động từ trong túi quần áo ra, soạn một cái tin nhắn xong thì đầu ngón tay dừng ở nút gửi lại chậm chạp không nhấn xuống.
Tin nhắn rất đơn giản, chỉ có vài chữ ——【 Nếu anh thật sự phát hiện ra mình yêu đàn ông thì em sẽ thấy thế nào】
Người nhận tin nhắn chính là đứa em gái cùng cha cùng mẹ của Tề Sơ Phàm, Tề Sơ Vân.
Nếu Sơ Vân biết mình là đồng tính luyến ái thì có ghét mình hay không? Có thể cùng cha mẹ không thừa nhận đứa con, thằng anh như mình hay không? Có thể mang mình đến bệnh viện kiểm tra tâm lý hay không?
Tề Sơ Phàm suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng phát hiện ra mình rối rắm lâu như vậy, di động đã tự động tiến vào trạng thái ngủ rồi, tin nhắn nọ vẫn chậm chạp không gửi đi.
Hít sâu một hơi, vẫn mở khóa ra rồi ấn nút gửi tin nhắn, cũng chẳng nghĩ tới, đợi được không phải là hồi âm của Tề Sơ Vân mà lại là thông báo tin nhắn gửi thất bại.
Tề Sơ Phàm nhìn chằm chằm di động nửa ngày, cuối cùng thở dài một hơi, đặt di động sang một bên rồi nhắm mắt quyết định đi ngủ.
Sáng hôm sau trên cơ bản Tề Sơ Phàm đã quên mất chuyện tin nhắn, chờ đến sau khi bọn họ rời khỏi ngọn núi thuê được một phòng trong khách sạn cách đó không xa, di động trong túi áo đột nhiên lại chấn động, nhắc nhở có tin nhắn mới.
Tin nhắn là Tề Sơ Vân gửi đến, 【Chẳng lẽ không thể thử thích một cô gái sao?】
Tề Sơ Phàm giống như làm chuyện gì xấu len lén xem tin nhắn, chỉ sợ Hàn Thanh Ngạn ngẩng đầu nhìn thấy được. Chờ đến khi xem xong thì lập tức xóa đi, sau đó lại gửi tin nhắn đáp lại Tề Sơ Vân.
【 Anh không biết sau này sẽ thế nào, nhưng từ trước đến nay, anh ấy là người duy nhất anh yêu đến vậy.】
Chọn gửi đi, Tề Sơ Phàm cảm thấy tin nhắn của mình có hơi lạ đời, nhưng dù gì cũng gửi đi rồi, hơn nữa càng lạ đời càng bức bách hơn, càng có thể khiến cho em gái mình biết mình có bao nhiêu để ý Hàn Thanh Ngạn.
Qua không quá vài giây, di động lại chấn động một chút, Tề Sơ Vân lần này đáp lại rất nhanh. Cô nói 【Nếu anh yêu anh ấy như vậy thì cứ yêu đi, nhưng đừng vội nói cho ba mẹ, nếu sau vài năm nữa anh vẫn kiên trì sống cùng anh ấy thì nói cũng không muộn.】
Qua vài năm nữa a...
Tề Sơ Phàm dừng chân nhìn chằm chằm di động, Hàn Thanh Ngạn vẫn luôn đi trước cảm thấy cậu ấy không đuổi kịp mình, nghiêng đầu cũng chẳng thấy cậu ấy đâu nữa thì đành quay đầu lại bốn mắt nhìn nhau.
"Làm sao vậy?" Hàn Thanh Ngạn mặt than mặt hỏi.
Tề Sơ Phàm lắc đầu, cậu nói: "Chỉ là đột nhiên suy nghĩ, nếu sau vài năm nữa, chúng ta vẫn yêu đối phương như lúc này thì thật tốt a..."
Hàn Thanh Ngạn há miệng thở dốc, nhắm mắt lại nhỏ giọng nói: "...Sẽ vậy."
"Anh nói gì cơ?"
"Không có gì."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.