Một cánh hoa đào xinh đẹp không báo trước từ bên ngoài cửa sổ lượn nhẹ một vòng, từ từ đáp xuống bàn của một cậu thiếu niên nọ.
Cậu thiếu niên này đồng phục không chỉnh tề, không tuân theo nội quy, nhuộm một đầu đỏ rực hệt như sếu đầu đỏ, thậm chí để chơi trội hơn, bên tai trái còn đeo một cái khuyên bạc đậm mùi dân chơi thứ thiệt.
Trái với đồng học cúi đầu chăm chỉ ghi ghi chép chép bài giảng, vị thiếu niên này ngược lại đem đầu nhỏ trốn sau quyển sách dày cộp an tâm đánh giấc mộng đẹp.
Chẳng biết đầu đỏ thiếu niên này mơ thấy gì, khoé môi thi thoảng còn chảy ra một chất lỏng trong suốt đáng ngờ.
Cạch___ Cạch___
"Ở chỗ bài toán về nguyên hàm này, các em chỉ cần áp dụng công thức của thầy đã dạy vào thì sẽ giải được thôi"
Bạch Trần đưa tay đẩy gọng kính, đặt bút lông viết lời giải lên bảng, viết được một nửa thì chợt dừng lại.
Y nhíu mày, ánh mắt sắc bén giấu sau cặp kính hơi loé lên nhìn về phía bàn học gần cuối nằm trong cùng sát cửa sổ.
Bạn học ngồi sau cậu thiếu niên này nhạy bén nhận ra được tình hình có bất thường bèn lén nhích mông chạy đi báo nguy ngay.
"Hoắc đại ca..." Cậu cầm đầu bút bi chọc chọc vào lưng thiếu niên, vừa chọc còn không quên ngước lên xem thầy giáo có động tỉnh gì không.
Hạ Nhiên đang ngủ ngon lành cành đào bị người quấy phá, mày đẹp có hơi cau lại, cực kỳ khó chịu.
Mà cậu bạn học kia nào để ý nhiều, cậu thấy Hạ Nhiên nhúc nhích một chút, lòng thầm thở phào một hơi như trút được gánh nặng, chính là không bao lâu sau đó cậu thật cmn muốn xông lên đá chết Hạ Nhiên.
Bởi vì Hạ Nhiên ở trước mặt cậu vươn vai một cái, chép chép miệng lại ngã đầu xuống chỗ nằm êm hơn tiếp tục ngủ.
Bạn học nhỏ: "..."
Moá!!!
(ノ`Д')ノ彡┻━┻
"Hoắc..." Cậu bạn nhỏ không nản chí định chọc bút thêm một lần nữa, đáng tiếc Bạch Trần đã trước cậu bước đi tới ngăn lại.
Y giơ lên ngón trỏ đặt ở môi "suỵt" một tiếng ra hiệu cho cậu im lặng, kế đó gõ gõ đầu ngón tay xuống bàn Hạ Nhiên.
"Hoắc Tu"
Hạ Nhiên chiến đấu trong mộng không lâu bị người năm lần bảy quấy phá, triệt để bùng nổ, nâng mí mắt lên, chụp bàn học đứng dậy.
Sát khí ngùn ngụt toả ra nháy mắt liền áp bách cả toàn bộ lớp học.
Khoan đã...
Lớp học?
Hạ Nhiên đưa mắt nhìn xung quanh, quả nhiên cả lớp nhìn anh như sinh vật lạ nào đó mới rơi xuống trái đất này.
Thế là sát khí ngùn ngụt muốn oanh tạc lớp học chẳng mấy chốc xìu xuống đi theo đường ống cống trôi đi.
Bạch Trần nổi tiếng là sát thủ vô tình lúc này cong môi lên cười, theo thói quen đẩy đẩy gọng kính trên sóng mũi.
"Hoắc đại ca phải không? Giờ thầy cho em một cơ hội, chỉ cần em giải được bài tập trên bảng thầy đang giải dở thì chuyện mấy phút trước đó coi như xí xoá hết. Ngược lại..."
Bạch lão sư thâm thúy nhìn Hạ Nhiên làm động tác cắt cổ.
Hạ Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, lặng lẽ hướng mắt lên trên bảng trắng chi chít số má: "..."
...
Thế giới này lấy kịch bản thanh mai trúc mã chuyện xưa làm chủ chốt.
Nữ chính ngốc bạch ngọt kêu Bạch Dư cùng nam chính học bá nạnh nùng Tô Thích kiêm luôn sát vách hàng xóm, cùng nhau viết nên một câu chuyện tình yêu ngược cẩu độc thân qua đường.
Mà mục tiêu vai ác của Hạ Nhiên ở thế giới này gọi là Nại Lạc, review sơ lược là học bá chỉ xếp thứ hai từ trên đếm xuống sau mỗi Tô Thích, chi tiết hơn chút thì là tình địch một mất một còn của nguyên chủ.
Đúng vậy, cái vị nguyên chủ Hoắc Tu này, tiếng xấu đồn xa, được người người tôn lên làm "hỗn thế ma vương" chính là thích thầm Bạch nữ sĩ, còn về vấn đề vì sao phát sinh chuyện này ha hả đát.
Nguyên chủ trong một lần đang bắt nạt một cậu nhóc lớp dưới, tình cờ lúc này nữ chính ngây thơ thánh thiện của chúng ta đi ngang qua, và tất nhiên là chiếu theo kịch bản thông thường quy định.
Bạch nữ sĩ dùng tư thế gà mẹ che chở gà con đem cậu bạn nhỏ kia bảo hộ sau lưng, bộ dáng quật cường chống lại nguyên chủ.
Nàng ưỡn ngực cup a mắng thật to: "Lấy đông hiếp yếu, đồ không biết xấu hổ"
Nguyên chủ từ hồi cha sanh mẹ đẻ tới bây giờ có nghe ai chửi mình bao giờ đâu, cho nên không giận ngược lại còn hứng thú bừng bừng, não tàn nghĩ thế này.
A... Cô gái này thật thú vị, tôi phải có được em fu fu fu =)))
Sau đó nguyên chủ điên cuồng theo đuổi, càng quét tình địch bốn phía đánh dấu chủ quyền, quét quét thế nào lại lồi ra một tên bốn mắt cả ngày không có việc gì đem mặt cắm đầu vào sách ngán đường cướp đi Bạch nữ sĩ.
Nguyên chủ đại khái lúc đó là vẻ mặt không khác táo bón là mấy, làm ngẫm lại tốn công tốn sức cho cố vào, cuối cùng bị một thằng bốn mắt ẫm người đẹp đi, nguyên chủ chưa hắc hoá lên đã là may mắn.
Cho nên về sau, nguyên chủ phát thệ phải cho Nại Lạc nếm đủ mùi địa ngục trần gian, cho hắn biết trái đắng khi dám cả gan cướp người dưới mí mắt nguyên chủ là như thế nào.
Nhưng mà nguyên chủ hồn nhiên không biết rằng, Nại Lạc thích nữ chính là thật nhưng sự thật cái người chân chính ẫm đi nữ chính không phải là vai ác Nại Lạc mà là nam chính Tô Thích, để rồi từ sự nhầm lẫn tai hại này rước hoạ về sau cho mình.
Các loại tìm đường chết, cuối cùng trong một lần Nại Lạc gấp gáp cứu người, vốn đã gom không đủ tiền lại còn bị nguyên chủ chèn ép không cho ai đưa tay giúp đỡ.
Đầu óc bị lừa đá nguyên chủ này còn quá đáng đưa ra yêu cầu, chỉ cần Nại Lạc chịu quỳ xuống liếm giày của hắn thì muốn hắn đưa tay bố thí chút tiền không phải là quá khó.
Nại Lạc thật gấp đến phát điên, túng quẫn phải cắn răng quỳ gối trước nguyên chủ liếm giày.
Kết quả, nguyên chủ có cái rắm đưa tiền ngay ấy, cho nên đợi đến khi Nại Lạc thương tích đầy người cầm tiền về được thì người hắn muốn cứu cũng không còn nữa.
Đến đây, vai ác vốn đã đen lắm rồi nay triệt để đen luôn từ đầu đến đuôi.
Cũng phải khen Nại Lạc sức nhẫn nại lớn, nhẫn nhịn thật nhiều năm trưởng thành lăn lộn trong giới xã hội đen, chờ đến khi bản thân leo lên được chức lão đại.
Nội trong một đêm đem cả nhà nguyên chủ đánh sập, lại không rên một tiếng đem nguyên chủ đi.
Chờ đến khi nguyên chủ được cứu ra thì đã thành một tên điên hoàn toàn, mà vai ác sau khi trả thù xong, còn lên kế hoạch chỉnh chu bắt cóc nữ chính, đem nàng bắt trở về giam tại bên mình.
Chính là hắn phạm phải một sai lầm lớn, với hào quang nam chính, hắn căn bản không phải là đối thủ của Tô Thích.
Biết mình thua, Nại Lạc thả ra Bạch Dư, trao nàng ánh mắt ôn nhu ngày trước, trao trả nàng lại tự do, sau đó nhấn ngòi nổ chôn sẵn quanh nhà kho, muốn cùng Tô Thích đồng quy vu tận.
Đáng tiếc, nam chính sao có thể dễ dàng ngủm củ tỏi như vậy.
Đại kết cục, Nại Lạc bị bom nổ tan xác không còn một mảnh xương, còn Tô Thích lại may mắn (đương nhiên) được cứu ra nhưng do bị thương quá nặng nên trở thành người thực vật mãi mãi không có dấu hiệu tỉnh lại.
Nếu ấn theo thế giới thực thì trăm phần trăm Tô Thích đã nghẻo ngay từ phút đầu tiên, thế nhưng cố tình đây là thế giới tiểu thuyết phi logic phi nhận thực tế.
Bạch nữ sĩ mỗi ngày đều kiên trì tới lảm nhảm cùng Tô Thích thẳng đến khi kì tích xảy ra, đoạn tình cảm này cảm động trời xanh, làm cho ông trời cho Tô Thích cơ hội tỉnh lại.
Khép lại câu chuyện thanh mai trúc mã này, Bạch Dư cùng Tô Thích tại lễ đường trao nhau nhẫn cưới.
Hạ Nhiên sau khi đọc xong kịch bản, trầm mặc rất lâu không rên rỉ một lời.
Đệch... Cái kịch bản củ chuối đậm mùi teenfic này của thằng nào viết ra vậy? Đã thế nguyên chủ chuyên tìm đường chết, thế quái nào lại kéo anh vào đây lãnh đạn dùm, hơn nữa anh là bị điên rồi mới đi cứu vớt cái đứa luôn tùy thời muốn đem anh tống giam chơi ngục tối play.
Bảo anh đi cứu hắn, thà rằng anh live stream phát sóng trực tiếp ăn c** còn hơn.
Hoa Cúc ngồi ngã trái ngã phải trên đầu Hạ Nhiên, gặm một sấp lá trúc, vung vuốt cào cào đầu anh.
[Ký chủ đại nhân, ngài không thấy boss phản diện rất đáng thương sao? Không làm cảm động trái tim yếu đuối của ngài sao a?]
Hạ Nhiên run lên, xách ổn lại hai thùng nước.
"Mày xem nếu tao có trái tim thì đâu bị hệ thống thiểu năng nhà mày kéo tới đây" Hạ Nhiên đầy mặt khinh bỉ, phun ra mỉa mai.
Hoa Cúc: [...]
Lời kí chủ nhà nó nói sao nó cảm thấy lại có chút đúng nhỉ?
(・-・;)ゞ
Bạch Trần giảng bài hơn phân nửa, đúng lúc quay lưng lại bắt gặp vẻ mặt khinh bỉ chúng sinh của Hạ Nhiên, y lôi kéo khoé miệng, thâm tình trao đổi ánh mắt với anh.
"Hoắc Tu, em vẻ mặt khinh bỉ thế là có ý gì? Là chê tôi cho em hình phạt quá nhẹ nhàng sao hửm?"
Hạ Nhiên hai tay hai bên xách một thùng nước, đầu đội một con gấu trúc béo mụp đã thu về size dạng bỏ túi 13 cm: "..."
...
Hạ Nhiên bày ra tư thế đại lão, trong lòng ôm theo một con gấu trúc béo tốt ục ịch ngồi giữa một toán nam sinh nghoe ngẩy chân, hai bên hai nam sinh bự xác thay phiên nhau hết đấm đấm vai lại đến xoa xoa bắp tay anh lấy lòng.
Trong số toán nam sinh đó có một người ngựa quen đường cũ nhảy ra, xé mở kẹo mút đút cho Hạ Nhiên, lén xem sắc mặt anh xong mới dám mở miệng ra không ngừng bôi đen vai ác còn chưa lên sân.
"Hoắc đại ca, hôm nay thằng bốn mắt kia nó cúp học rồi, chắc là vì hôm qua bị chúng ta xé rách cái áo đồng phục duy nhất của nó đó đại ca haha"
"Hoắc ca, mà hôm trước ý đại ca, chính mắt em nhìn thấy cái thằng bốn mắt Nại Lạc kia cứ tối đến lại lén lút chạy tới đi làm trong Bar, mà chỗ đó có sạch sẽ gì đâu, nhìn cái tướng tá ẻo lả của nó, trăm phần trăm là làm đ* đực trong đó chắc rồi"
Hạ Nhiên không hứng thú lắm với loại đề tài chỉ có mấy đứa con gái mới hứng thú bàn này, thuận miệng hỏi cho có lệ: "Quán Bar thằng đó chui vào làm tên là gì?"
Chân chó nam sinh được để ý tới, hưng phấn vẫy vẫy đuôi đem hết thông tin mình có nói ra hết.
"Dạ, hình như gọi là Hắc Nguyệt ạ, với em nghe nói ở đó do một đại ca xã hội đen mở ra nên đại đa số người đến, nếu không phải là loại ăn chơi trác táng như Hoắc Ca thì..." Trông thấy Hạ Nhiên hơi đanh mặt lại, tim cậu đàn em này như nhảy lên tận cuống họng: "Khụ khụ... Là em nhầm, loại người tới đây không phải dạng chơi bơi hư hỏng muốn bay lắc thì toàn mấy tên mặt mũi bặm trợn lui tới"
Hạ Nhiên rũ mắt xuống, trầm ngâm xoa xoa cằm.
Hmm... Hắc Nguyệt cái tên này sao anh lại cảm thấy như bắt gặp ở đâu rồi thì phải.
Ngay lúc anh còn đang vắt óc suy nghĩ, trong đầu đã "đinh đang" một tiếng vang lên âm thanh lạnh lẽo của máy móc.
[Nhiệm vụ đã được mở: Ngăn Nại Lạc bước vào giới hắc đạo]
Hạ Nhiên: "..." Đờ phắc!!!