Hạ Nhiên hiện tại còn đang bận trèo tường vào nhà, hoàn toàn không biết bản thân mình đã vô tình trở thành đối tượng thẩm du dài hạn của Nại Lạc.
Cố dùng hết sức bình sinh bám chặt đầu tường mượn đà leo lên, Hạ Nhiên đầu đội gấu trúc, miệng lẩm bẩm không ngừng chửi chó má.
ĐM cái cốt truyện chết tiệt! Thiết lập nhà họ Hoắc 21h đóng cửa bế quan làm gì, báo hại anh đây thở như chó leo tường vào nhà.
Mà chắc có lẽ là càng chửi càng hăng máu, rất nhanh Hạ Nhiên cũng trèo qua được bức tường dày kiên cố.
Chân vừa chạm đất, Hạ Nhiên bất chấp hình tượng thiếu gia nhà giàu, thoải mái nằm lăn quay ra đất dang hết tay chân.
Mẹ, đúng là một ngày mệt như chó.
"Anh..."
Bỗng dưng cả người Hạ Nhiên bị bao phủ bởi một cái bóng đen thật lớn, một giọng nam trầm từ trên đỉnh đầu cất lên doạ cho Hạ Nhiên xém tí nữa là nhảy cẩng lên chửi thề.
Đậu xanh rau má, lại cái gì nữa đây!
Chủ nhân giọng nói kia là một cậu thiếu niên có thân hình gầy gò trắng trẻo, mặt mũi không đến độ quá khó nhìn, cũng miễn cưỡng được coi là một tiểu soái ca, có điều vẫn còn thua xa anh nhiều lắm.
Hạ Nhiên ngửa đầu nheo mắt nhìn kĩ, ồ, hoá ra là người quen của nguyên chủ nha.
Đây là em trai cùng cha khác mẹ của nguyên chủ, kém một tuổi, gọi là Hoắc Vũ.
Hoắc Vũ từ nhỏ đã không được Hoắc Gia đón về, bởi vì lúc đó mẹ của Hoắc Tu vẫn còn là Hoắc phu nhân nắm quyền sinh sát trên dưới người Hoắc Gia, phải mãi đến khi Hoắc Vũ tròn 13 thì Hoắc phu nhân mới chịu tạ thế, gã mới được Hoắc Phụ ngang nhiên rước về nhà họ Hoắc với danh nghĩa là Hoắc nhị thiếu gia.
Hoắc nhị thiếu gia cái gì cũng tốt, cái gì cũng giỏi hơn Hoắc đại thiếu gia gấp trăm ngàn lần, duy chỉ có một tật xấu là thích anh trai cùng cha khác mẹ từ cái nhìn đầu tiên, thích đến thành bệnh cố chấp.
Đáng tiếc, Hoắc Tu lại chả coi gã ra cái cọng lông gì, mà sau biết được tình cảm của gã dành cho mình thì càng chán ghét kinh tởm gã hơn.
Cho nên đợi đến khi đã lợi dụng xong triệt để Hoắc Vũ trèo lên chiếc ghế Hoắc Gia rồi, Hoắc Tu không thèm kiêng dè nữa, mượn cớ muốn phát triển gia nghiệp nhà họ Hoắc mà ngang nhiên tống cổ gã ra nước ngoài giam lỏng.
Thế nhưng Hoắc Tu lại quên mất rằng Hoắc Vũ là một thằng điên có IQ thiên biến vạn hoá, tức là yêu vào thì như một thằng thiểu năng, dứt yêu thì khôn ra liền -)))
Về sau gã âm thầm cấu kết với Nại Lạc khiến cho Hoắc Tu nội trong một đêm táng gia bại sản, nhưng ác mộng của Hoắc Tư đâu chỉ dừng lại tại đó, hắn không ngờ được rằng bản thân sẽ có một ngày bị Nại Lạc bắt trói lại, coi như một món hàng mà ném vào trong tay Hoắc Vũ, và cơn ác mộng của Hoắc Tu cũng chính thức bắt đầu, sau một thời gian bị giam cầm bị dày dò đến sống đi chết lại, từ một thiếu gia coi trời bằng vung, Hoắc Tu trở thành một thằng điên điên dại dại, cả một đời chỉ có thể phó mặc cho Hoắc Vũ nắm giữ trong lòng bàn tay.
Cuối cùng Hạ Nhiên đưa ra kết luận.
Quý trọng hoa cúc, thận trọng tránh xa thằng nhóc này một chút vẫn tốt hơn.
Vì thế để không phải một ngày nào đó mông nở đầy hoa, Hạ Nhiên nhấc mông kết hợp bàn chân lùi về sau giữ khoảng cách an toàn với gã.
Hoắc Vũ mười mấy năm nay thị lực luôn duy trì 10/10, không mù đến nỗi nhìn không ra Hạ Nhiên đang mang tâm tư phòng bị với hắn.
Lòng gã chợt dâng lên cỗ chua sót khó tả nỗi.
Gã không biết từ khi nào mà khoảng cách giữa gã và anh lại cứ càng xa dần như hiện tại...
Rồi liệu một ngày nào đó anh sẽ bỏ rơi gã mãi mãi không?
Càng nghĩ nội tâm Hoắc Vũ càng hoảng, gã quỳ xuống, mặc kệ ánh mắt như sắp giết người đến nơi của Hạ Nhiên, chạm nhẹ vào một bên gò má anh.
Gã tự thề với lòng mình, chỉ cần gã còn một hơi thở thì tuyệt đối sẽ không để cái ngày đó xảy ra.
Hoắc Vũ rũ mắt, cùng đôi mắt Hạ Nhiên tràn đầy sát ý giao nhau, gã nhoẻn miệng cười vuốt nhẹ má Hạ Nhiên: "Anh à, anh phải ngoan đấy, nếu không em sẽ không để anh yên ổn ngồi vào cái ghế Hoắc Gia sau này đâu"
Gã vẫn còn nghĩ trước mặt gã vẫn còn là một rối hình người Hoắc Tu mặc sức gã thao túng làm càng.
Vì vậy mà chẳng thèm để ý đến luân thường đạo lý, cúi thấp đầu liền hôn ngấu nghiến Hạ Nhiên.
Cảm nhận đầu lưỡi tham lam chỉ muốn càng quấy hết mọi ngóc ngách trong khoang miệng, Hạ Nhiên nhíu nhíu lông mày.
Kĩ thuật hôn của tên này nát bét thật, chả biết lấy lòng người khác cái méo gì cả, răng nanh nhiều lần cọ vào môi dưới anh gây khó chịu cực kỳ, chắc chắn không bao giờ quen được bạn gái quá 1 tháng đâu nhỉ?
Nhưng may mắn cho gã, anh lại là một người có kinh nghiệm đầy mình, vì thế chẳng khó để anh đảo khách thành chủ, cướp lại vai trò chủ đạo, cùng đầu lưỡi gã đùa giỡn một phen điên đảo.
Hoắc Vũ mở to mắt kinh ngạc, gã bị sự nhiệt tình hiếm có của Hạ Nhiên làm cho có chút thụ sủng nhược kinh.
Song rất nhanh gã lại chủ quan chẳng nghĩ ngợi nhiều, nhắm hai mắt lại tận hưởng cảm giác mới lạ hôm nay Hạ Nhiên mang tới.
Nhìn con mồi ngoan ngoãn sa vào cạm bẫy, đáy mắt Hạ Nhiên loé lên một tia chán ghét.
Thằng ngu.
Đầu lưỡi vốn đang đùa bỡn Hoắc Vũ chợt rụt về phía trong, hung hăng cắn mạnh vào đầu lưỡi gã.
Phập___
"A..."
Hoắc Vũ bật ra tiếng kêu đau đớn, vội vàng tách khỏi môi Hạ Nhiên, gã bụm miệng, máu tươi không ngừng trào ra từ kẽ tay.
Hạ Nhiên lúc này mới chịu từ trên mặt đất ung dung đứng dậy, nghiêng mặt nhổ sạch máu còn lợn cợn trong miệng ra.
"Hoắc... Tu..." - Hoắc Vũ gằng từng chữ một, xem ra là đang rất tức giận đây.
Mà cố tình Hạ Nhiên lại làm bộ như không biết, ngả ngớn đáp lại gã: "Ây, có nha, ơ mà em trai sao mặt mày tái nhợt thế nhở? Bị bệnh thiếu máu hả em?"
Hoắc Vũ sắc mặt vô cùng đặc biệt khó coi, hệt như vừa đớp phải một cục c** vào mồm, nhưng gã lại nhịn được, không nói không rằng, hùng hổ đi tới muốn bắt lấy cánh tay Hạ Nhiên lôi đi, tránh hai người gây gổ ồn ào làm đánh thức cả nhà Họ Hoắc.
Thế nhưng khi tay gã còn chưa chạm vào cánh tay Hạ Nhiên được 15cm thì đột nhiên Hạ Nhiên lại mỉm cười dịu dàng bắt lấy cổ tay gã, chỉ với một cú xoay người đã đem gã quăng ngã nằm ra đất.
Hoắc Vũ ngớ người nằm dài trên đất, đầy đầu người da đen dấu chấm hỏi to đùng: "..."
Cmn, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đợi đến khi gã nhìn thấy bóng dáng hiên ngang rời đi của Hạ Nhiên thì mới kịp hoàn hồn, tròng mắt đỏ ngầu, tức đến run người.
Gã chưa từng tức giận như hiện tại bao giờ.
Hoắc Vũ nghiến răng "ken két", tự thề với lòng mình, nhất định vào một ngày nào đó không xa, gã phải bẻ gãy tay chân của Hoắc Tu, sau đó biến anh thành đồ chơi tình dục của mình trên giường, đợi đến khi chơi chán rồi thì ném anh ta ra ngoài đường cho súc vật thay nhau h**p đến chết mới thôi.
...
Con đường học tập ở kiếp trước của Hạ Nhiên chẳng khá hơn nguyên chủ ở vị diện này là mấy.
Đến trường thì luôn muộn nhất lớp nhưng tan học thì lại sớm hơn mọi người.
Mỗi ngày không cùng đàn em trốn học cắm mông ở quán net thâu đêm suốt sáng thì cũng là tụ tập đi giao lưu đánh nhau với các nam sinh trường khác.
Và như một sự thật hiển nhiên, xếp hạng của Hạ Nhiên trong lớp luôn bền vững qua năm tháng đứng trót lớp.
Roẹt___
Hạ Nhiên vẻ mặt hờ hững đội gấu trúc còn đang ngủ say ke trên đầu, anh vác cặp một bên vai, bình thản kéo cửa lớp ra, bên trong vắng tanh không một bóng người.
Hoàn hảo, rất thích hợp để làm chuyện tốt.
Hạ Nhiên nhếch môi, chân chưa kịp đặt vào lớp thì đột nhiên một bóng người lướt qua vai anh, mang theo một làn hương bạc hà nhàn nhạt vương vấn nơi chóp mũi.
"Chào buổi sáng"
Gió ngoài cửa sổ nhè nhẹ thổi khiến chiếc màn mỏng trắng tinh khẽ lay động, thời gian lúc này hệt như bị người ta ấn nút tua chậm.
Thiếu niên mặc đồng phục thể dục đóng nút che kín cổ cùng cặp mắt kính vỡ nát như mạng nhện, sau lưng là chiếc balo đã sờn cũ mang nặng nhiều quyển sách, nhẹ nhàng đi lướt qua Hạ Nhiên đến chỗ bàn học, vừa đặt mông xuống liền lôi ra một quyển sách dày cộp cắm mặt vào.
Hạ Nhiên sững sờ tại chỗ, sau vài giây, mới nhớ tới chuyện mình cần phải làm, anh lấy trong cặp một túi giấy lớn bị ép nhăn nhúm đi tới chỗ Nại Lạc.
Anh đặt mông ngồi trên bàn Nại Lạc, sang chảnh vắt chéo chân ném túi giấy vào trong lòng hắn.
"Ê bốn mắt, cho mày đấy"
Thật ra từ đầu tới cuối ánh mắt Nại Lạc luôn đặt trên người Hạ Nhiên một tấc không rời, cho đến khi tận mắt nhìn thấy anh hồn nhiên đặt mông lên bàn mình, bụng dưới lại một trận nóng rực.
Tay cầm bìa sách của Nại Lạc run lên, hắn khẽ hít một hơi thật sâu, cúi đầu, đem sự chú ý của mình dẫn tới cái túi giấy nằm trong lòng.
Mà Hạ Nhiên lại tưởng bị hắn lơ đẹp, buồn bực giơ tay nắm tóc hắn giật ngược về sau.
"Này, tao đang nói chuyện với mày đấy!"
Nại Lạc ngước nhìn, mày nhíu chặt, giấu sau cặp kính là đôi mắt đỏ rực nhuốm đầy mùi dục vọng muốn lập tức ăn tươi nuốt sống người đối diện.
Khi hắn ngửi được mùi hương dễ chịu phát ra từ cơ thể Hạ Nhiên, hắn đã gần như sắp đánh mất cả lí trí, muốn vồ lấy anh ngay lập tức đặt dưới thân mình điên cuồng yêu thương một phen.
Nhưng suy cho cùng, do nhiều năm rèn luyện tính nhẫn nại, chút dục vọng xuất phát từ bản tính dã thú này, hắn vẫn nhịn xuống được.
Nại Lạc nhấp môi, không mặn không nhạt nói: "Thế thì sao, cậu là gì của tôi mà buộc tôi phải trả lời cậu"
Hạ Nhiên nghiêng đầu, híp mắt cười.
Đúng rồi anh đã là gì của thằng bốn mắt này đâu nhở? Nó nói thế đúng quá rồi còn gì.
[Kí chủ à xin hãy bình tĩnh, nào hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh nhé!]
Hoa Cúc từ trên đầu anh nhảy sang đầu Nại Lạc, liều mạng dùng mạng què này đổi cho phản diện, nếu như phản diện bị kí chủ nhà nó đánh chết thì cấp trên nó sẽ nhổ sạch lông của nó làm gối nằm mất thôi! TTvTT
Bất quá, nỗ lực của nó thành công cốc rồi, bởi vì Hạ Nhiên chỉ nhìn nó đúng một giây, sau đó gạt tay hất bay nó văng sang một bên, tận tâm ấn đầu Nại Lạc tiếp xúc thân mật với mặt bàn.
Rầm____
Nại Lạc ghé sát mặt trên bàn, hai bên tai ù lên, cảm giác từ trong mũi mình có gì đó ấm nóng đang mãnh liệt trào ra, rất nhanh đã lan ra che hết tầm nhìn của hắn thành một mảnh đỏ rực.
"Bốn mắt, mày nghe cho kĩ đây, tao chỉ nói một lần thôi, từ hôm nay trở về sau, tao chính là chủ nhân duy nhất của mày, tao gọi thì sủa lại ngay lập tức cho tao"
Hạ Nhiên thô bạo nắm tóc Nại Lạc kéo lên, nhìn hắn thảm hại như vậy tự dưng lòng tốt bụng trỗi dậy, anh nhếch mép cười xấu xa, vươn tay định đem cặp kính xấu xí che mất ngũ quan Nại Lạc ném đi cho đỡ chướng mắt thì ngoài cửa lớp đột nhiên xuất hiện thêm một người.
Là cậu bạn mũm mĩm đáng yêu ngồi ở sau Hạ Nhiên - Ôn Triển Bình.
Khi Ôn Triển Bình vừa đặt chân vào lớp, Hạ Nhiên liền nhanh chân phi về chỗ ngồi giả vờ nằm ngủ, bỏ lại Nại Lạc mặt đằng đằng sát khí ôm mũi khó chịu nhìn anh.