Thực ra lúc Thư Di ngồi nói nhảm một mình, Thư Tình đã không quan tâm nữa, cô cố gắng nới lỏng dây trói, tìm cách thoát thân.
Quả nhiên với thân hình mảnh mai của Thư Di thì chỉ làm được tới đó, Thư Tình thầm cảm ơn trời vì cô ta chỉ đơn độc hành sự chứ không gọi thêm một ai khác.
Dẫu vậy, Thư Tình vẫn không dám chủ quan, việc một đánh một với Thư Di, cô chưa chắc mình đã thắng được, chỉ có thể chạy nhanh ra khỏi nơi đây.
Từ nền đất, Thư Di đang lồm cồm bò dậy, thấy Thư Tình đã ra khỏi cửa, cô ta hét lên: “Thư Tình! Chị đứng lại cho tôi!”
Thấy Thư Tình đã chạy được một quãng xa, Thư Di liền leo lên xe, nhấn mạnh chân ga, giống như một con thú điên mà đuổi theo Thư Tình.
Nơi đây là một nhà kho bị bỏ hoang, Thư Di càng liều lĩnh mà nhấn mạnh chân xuống, cho dù có phải nghiền nát mọi thứ, cô ta cũng phải đâm chết Thư Tình.
Tiếng xe rồ mạnh, đạp qua những chiếc thùng đổ nát mà phóng đi. Thư Tình nghe thấy tiếng động cơ xe từ phía sau, chỉ càng biết cắm đầu cắm cổ mà chạy.
Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, vừa thoát khỏi một Thẩm Thiều Đình thì đã đụng phải một Thư Di điên chẳng kém anh ta. Càng bi ai hơn, tất cả mọi chuyện đều là cô tự chuốc lấy.
Thư Tình hoảng sợ nhìn cỗ máy đang từ từ tới gần, bước chân trượt ngã từ lúc nào không hay.
“Đừng!!!” Thư Tình hét lên, rồi tiếng hét của cô bị chôn vùi trong tiếng động cơ gào rú và nụ cười man rợ của Thư Di. Tay cô ta nắm chặt vô lăng, lao tới.
…
‘Rầm’ mọt tiếng, Thư Tình bị văng ra xa, xe Thư Di đụng phải một tảng đá bên vệ đường, âm thanh kinh động của vụ va chạm như xé toạc màn đêm yên tĩnh.
Thư Di ngẩng đầu dậy khỏi vô lăng, nhớ lại những gì vừa xảy ra vài giây trước đó, nụ cười man rợ trên khuôn mặt cô ta cũng biến mất. Thư Di mở cửa, lảo đảo ra khỏi xe.
Đập ngay vào mắt là hình ảnh Thư Tình bất tỉnh nằm đó, đầu lênh láng máu, phút chốc mặt của Thư Di trở nên trắng bệch. Dù trong ý nghĩ cô ta luôn muốn Thư Tình biến mất, nhưng việc nghĩ với việc trực tiếp hành động là một phạm trù hoàn toàn khác.
Cô ta đã giết chết Thư Tình rồi? Thư Di run run đưa ngón tay lên mũi của Thư Tình, không một cảm giác nào truyền đến, cô ta bị dọa sợ ngã ngửa ra phía sau.
Thư Tình chết rồi. Thư Di hoảng hốt mà ngồi dậy, chạy nhanh về xe mình.
Chạy được vài mét, lại như nhớ ra điều gì đó, bước chân Thư Di chậm lại, cô ta quay đầu.
Không thể để thế này mà đi, nếu ngày mai có người phát hiện ra chị ta thì sẽ rất lớn chuyện. Cô ta phải thu tiêu cái xác của chị, tốt nhất là ném xuống sông để trôi đi. Trên đời này sẽ không còn ai nhớ tới cái tên Thư Tình nữa.
Nghĩ vậy, Thư Di chạy xe tới một bên cái xác của Thư Tình, định bụng đặt cô vào trong cốp xe.
Ý nghĩ còn chưa kịp thực hiện, Thư Di đã bị dọa sợ bởi ánh đèn nhìn từ phía sau gương chiếu hậu. Đoán là có người sắp đi qua đây, cô ta quên luôn việc phải thủ tiêu cái xác, phóng nhanh xe đi.
Khi xe của Thư Di đi khuất, một chiếc xe bán tải từ từ chạy tới, trên xe, là thanh âm có vẻ lo lắng của một thanh niên.
“Đại ca, cho xe chạy nhanh hơn được không? Đường ở đây vắng, sợ chết!”
“Có cái quái gì mà sợ, đêm nào anh mày chả chở hàng qua đây!”
Mặc dù được trấn an, song thanh niên vẫn không hết sợ hãi, cậu thậm chí còn hét to. “Á...phía trước có ma!”
“Ma nào? Mày đừng nghĩ linh tinh.”
“Em mới thấy bóng trắng bên vệ đường…”
“Kít!” Xe phanh gấp, người ngồi trên ghế lái chửi thề. “Mày mà nói thêm một câu nữa là anh cho mày xuống xe.”
“Thật, em thấy nó nằm một bên đường…”
…
Trong bệnh viện nằm ở vùng ngoại ô của thành phố Hà.
Thư Tình được đẩy lên xe cấp cứu, chuyển thẳng vào phòng phẫu thuật.
“Tiến hành chụp CT, nếu có bất thường phải mổ gấp...”
“Bác sĩ, không có người nhà bệnh nhân, giấy tờ tùy thân cũng không có. Bệnh nhân được được người đi đường phát hiện và đưa vào đây.”
“Vẫn tiến hành làm đi, bệnh nhân không chờ được đâu.”
Khoa ngoại thần kinh trở nên náo loạn vì một bệnh nhân vô gia cư, dẫu vậy, mọi thủ tục vẫn được tiến hành đầy đủ. Trần Minh dặn dò kíp trực: “Cầm máu vết thương trước đã, đồng thời phát tin tức tìm người nhà bệnh nhân.”
“Trong trường hợp không tìm được người nhà, nếu bệnh nhân cần phải phẫu thuật thì vẫn cứ làm.”
“Vâng.”
Sau khi xử lý chuyện ở khoa ngoại thần kinh, Trần Minh đi thang máy xuống khoa chấn thương chỉnh hình.
Thân là trưởng khoa, anh ta lo chuyện khoa mình còn chưa xong, lại phải bao đồng sang chuyện của khoa khác.
“Tình hình thế nào rồi? Cánh tay thoải mái chứ?”
Người ngồi trên giường bệnh lắc đầu, ghét bỏ nhìn cánh tay đang bó bột cứng ngắc.
“Giống như là sắp phế đến nơi rồi.”
Vincent lắc đầu, không giấu được nụ cười khổ sở trên khuôn mặt điển trai. Trách được ai đây, là anh nhìn trúng vợ người ta và bị đánh thành ra thế này.
“Cho đáng đời!” Trần Minh không có chút thương xót nào mà nói. “Tôi đã nói rồi, cái tính đào hoa này sớm muộn cũng hại chết cậu. Hôm nay chỉ bị người ta đánh, hôm sau có khi mất mạng.”
Vincent bị mắng tới đen mặt, song vì số phận đưa đẩy phải nương nhờ vị anh họ này, chỉ có thể im lặng chịu trận.
“Khoảng mấy ngày thì em có thể tháo nó được, ở bên ấy mẹ đã ráo riết gọi em về.”
“Chịu, có nhanh thì cũng phải mười ngày nửa tháng, cậu cứ tiếp tục ngoan ngoãn ở đây dưỡng thương đi. Phía gia đình tôi sẽ nói giúp cậu.”
“Không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước.”
“Anh không ngồi nói chuyện với em một lúc được à?”
“Anh mày bận trăm công nghìn việc, đâu rảnh như mày, hở ra là đi gây họa.”
Lại bị mắng, Vincent chỉ có thể nín nhịn nuốt cục tức xuống.
“Thôi, không nói chuyện mày nữa. Anh lên lại khoa đây, mới nhận một bệnh vô gia cư, tiên lượng lại khá dè dặt, anh phải lên xem sao? Để đó cho mấy bác sĩ trẻ xử lý, anh không yên tâm.”
“Vâng.” Vincent không nghĩ ngợi gì, nằm xuống giường, tay vắt lên trán một cách chán nản.
…
Trong khi đó, tại phòng làm việc của Thẩm Thiều Đình ở thành phố Hà.
Đã qua một ngày một đêm thế nhưng vẫn không tìm được Thư Tình, cô giống như đã bốc hơi khỏi Hà thành này vậy, Thẩm Thiều Đình vô cùng tức giận.
Nếu bây giờ thả cô ta đi để cô ta lặng lẽ sinh một đứa bé nào đó rồi về đây ra điều kiện với hắn, lại cộng thêm việc đứa bé thật sự là con hắn thật, thế chẳng khác gì hắn tự lấy đá đập xuống chân.
Thế nên, bằng bất cứ giá nào cũng phải lôi được cô ta về đây.
“Tôi cho các người thêm một ngày nữa, nếu không tìm được cô ta thì các người cũng cút luôn đi!”
Thẩm Thiều Đình đưa tay kéo cà vạt, lại cởi tiếp hai cúc áo, dẫu vậy sự bức bối vẫn không giảm bớt chút nào.
Lúc này, điện thoại để trên bàn đổ chuông, Thẩm Thiều Đình thấy người gọi tới là Hàn Đông, liền nhanh như cắt cầm máy lên nghe.
Hàn Đông vẫn đang ở lại tỉnh Lâm và giúp hắn tìm người, việc cậu ta gọi hắn lúc này đồng nghĩa là đã có tin tức, Thẩm Thiều Đình không khỏi chờ đợi.
Và hàn Đông không phụ sự kỳ vọng của Thẩm Thiều Đình, nói ra điều mà hắn mong chờ bấy lâu.
“Thiều Đình, đã tìm được người rồi.”
“Chắc chắn không?” Thẩm Thiều Đình cố nén đi kích động mà hỏi lại, bởi bao năm qua, hắn đã trải qua nhiều lần vui mừng rồi lại thất vọng, hắn không muốn cảm xúc đó lặp lại thêm một lần nào nữa.
“Thật...tôi đã xác nhận kỹ rồi, nó hoàn toàn trùng khớp với bản vẽ mà cậu đưa…”
Không kịp đợi Hàn Đông nói xong, Thẩm Thiều Đình đã tắt máy cái rụp, có lời xác nhận này của cậu ta, việc tìm thấy người gần như đã chắc chắn.
Sự vui mừng khiến Thẩm Thiều Đình quên đi nỗi bức bối hiện tại, cũng khiến hắn lờ đi việc thanh âm của Hàn Đông có vẻ khác thường.
Trong khi đó ở tỉnh Lâm, Hàn Đông nhìn những bức hình chụp trong tay, chỉ biết ngửa mặt lên trời mà cười nhạt. Đây đúng là trò đùa nghiệt ngã của ông trời.