Mỗi Ngày Tổng Tài Đều Bị Vả Mặt

Chương 34: Tạo nghiệp quá nhiều




Giang Khải đã gọi điện cho Tịnh Kỳ tới lần thứ ba, song vẫn không ai bắt máy, anh bực bội nhét điện thoại lại vào túi.
Hôm nay anh cùng Đàm Thanh tham gia một tiệc quyên góp từ thiện. Chủ nhân của bữa tiệc có vẻ là một người hoài cổ, từ cách bài trí cho đến âm nhạc, đều cũ kỹ làm người ta bực mình.
Trên sân khấu, những người biểu diễn violon lại chuyển sang một bản giao hưởng cổ điển khác. Giang Khải đưa tay bóp trán, thực ra anh biết là mình chỉ đang mượn cớ, tâm trạng không tốt, nhìn gì cũng thấy chướng mắt mà thôi.
“Con nghiêm túc một chút đi.” Đàm Thanh ở bên cạnh nhắc nhở.
“OK.” Giang Khải gật đầu, tiếp tục theo bà vào trung tâm hội trường.
Sau chuyện Đàm Thanh gặp Tịnh Kỳ ra oai, mối quan hệ của Giang Khải và mẹ mình khá căng thẳng. Nhưng dẫu sao cũng là người sinh thành ra mình, Giang Khải có thể làm gì được, trong lòng chỉ mong Đàm Thanh nhanh nhanh về Pháp và đừng nhúng tay vào việc của anh.
Nhưng có vẻ như dự định hiện tại đang đi vào ngõ cụt, Giang Khải nhìn vẻ mặt hồ hởi của mẹ mình, bực bội nhấp một ngụm rượu.
“Hứa tổng, chúng ta lại gặp mặt...” Đàm Thanh vừa niềm nở chào hỏi vừa không quên cầm lấy tay con gái đi bên cạnh Hứa tổng, thể hiện sự thân thiết. “Hứa Du hôm nay xinh đẹp quá.”
“Cô lại quá khen rồi.” Hứa Du tỏ ra ngượng ngùng, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ hơi ửng đỏ, sau đó cô ta liếc qua người con trai đang đứng phía sau Đàm Thanh.
“Anh Khải hôm nay cũng tới ạ.”
Giang Khải không đáp, tiếp tục thay ly rượu trong tay sang một loại khác, có vẻ đối với anh, khẩu vị của mình quan trọng hơn là việc xã giao nhạt nhẽo này.
Đàm Thanh thấy cảnh này, liền khẽ kéo góc tay áo Giang Khải. “Hứa Du đang hỏi con kìa?”
“À…” Giang Khải lúc này mới tỏ ra chú ý, lười biếng mà đáp lại một câu. “Đi theo làm vệ sĩ cho quý phu nhân đây.”
Thấy thái độ của con trai, Đàm Thanh bắt đầu tỏ ra không vui. Nhưng ngại bố con Hứa tổng đang ở đây, cũng không muốn thể hiện quá lộ liễu.
Song Giang Khải lại cứ thích đi ngược ý muốn của bà.
“Con nói không đúng? Nơi này đâu thích hợp với con?”
“Được rồi.” Hứa tổng thay mặt giảng hòa. “Có lẽ người trẻ nó thích những không gian náo nhiệt hơn.”
“Đúng vậy.” Hứa Du cũng hùa theo. “Không hiểu sao bố lại muốn con tới nữa.”
Đàm Thanh bắt được ý tứ này, liền đẩy Giang Khải.
“Anh đưa Hứa Du đi tìm nơi nào đó vui hơn đi.”
“Còn để nơi này cho mấy người già chúng tôi đàm đạo.”
Lúc nói chuyện, đôi mắt Đàm Thanh khẽ liếc Giang Khải cảnh cáo, bảo anh đừng chống đối. Giang Khải nhìn khuôn mặt đã vì giận mà đã tím tới nơi của mẹ mình, chỉ có thể miễn cưỡng dẫn Hứa Du đi.
Nhìn bóng lưng hai người, Hứa tổng cụng ly rượu với Đàm Thanh, hài lòng mà nói. “Trông hai đứa cũng xứng đôi đấy chứ.”
“Không dám.” Đàm Thanh thở dài. “Mấy năm nay nó mới tu chí ra được một chút, chứ trước đó vẫn khiến tôi đau đầu lắm.”

Khi thoát khỏi tầm mắt của mẹ mình, Giang Khải liền nói với Hứa Du.
“Đúng ý cô rồi nhé, giờ thì chúng ta mỗi người một đường.”
“Ơ...” Hứa Du hụt hẫng, khi cô ta còn chưa kịp tìm được câu từ nào để thuyết phục anh ở lại thì Giang Khải đã vào thang máy.
Giang Khải dùng tốc độ nhanh nhất lái xe tới nhà của Tịnh Kỳ, lại chỉ thấy trước cửa nhà đóng kín.
Rốt cuộc thì hai mẹ con cô đã đi đâu!
Giang Khải bực bội đi xuống bãi đỗ xe, giữa lúc anh đang nghĩ tới những chỗ mà Tịnh Kỳ có thể tới thì một chiếc xe chạy lướt qua trước mặt. Giang Khải nhận ra biển số xe của nó, lập tức lái xe đuổi theo.
Khi điểm đến là bệnh viện, anh bắt đầu ngờ ngợ, lặng lẽ đi theo như một kẻ gian.
Ở trước mặt, Thẩm Thiều Đình đang bế Alice, tuy đã đến giờ ngủ song mắt con bé vẫn mở thao láo. Thấy cảnh này, Thẩm Thiều Đình bắt đầu hối hận với việc không chống lại được sự mè nheo của con bé mà nói sự thật với nó.
Hai người đi vào phòng bệnh, Tịnh Kỳ bây giờ đã tỉnh, thấy Alice cùng Thẩm Thiều Đình tới, liền chống tay muốn ngồi dậy.
“Cứ ngồi đó đi!” Thẩm Thiều Đình chạy tới ấn cô lại xuống giường.
“Mẹ…” Alice chạy tới bên Tịnh Kỳ, muốn khóc tới nơi.
“Mẹ còn đau lắm không?”
“Không.” Tịnh Kỳ muốn ôm con bé nhưng một bên tay còn vướng dịch truyền, tay còn lại bị rạn xương đang phải cố định, chỉ có thể dùng lời an ủi con bé. “Mẹ hết đau rồi.”
Dỗ Alice xong, Tịnh Kỳ mới chú ý tới Thẩm Thiều Đình đứng ở phía sau, khẽ nói với hắn. “Cảm ơn.”
Cô biết hắn là người đã tìm thấy và đưa cô tới đây. Với một người cứu cô từ chỗ chết ra, cô biết một tiếng cảm ơn này cũng là không đủ. Nhưng với ấn tượng quá xấu mà hắn để lại cho cô, Tịnh Kỳ cũng không biết nên làm thế nào mới đúng.
“Không cần đâu.” Thẩm Thiều Đình nói. “Cũng may lúc đó điện thoại của em vẫn còn liên hệ được. Tôi thông qua định vị mới mau chóng tìm tới được đó.”
“Vâng.” Thẩm Thiều Đình đã cho cô bậc thang, Tịnh Kỳ cũng không ngần ngại mà mượn nó để đi xuống. Dù cô biết việc định vị qua điện thoại không chỉ đơn giản là mấy chữ như Thẩm Thiều Đình nói, mà ắt hẳn nó phải tốn rất nhiều nhân lực cùng các mối quan hệ của hắn.
Giang Khải đứng ở ngoài cửa nhìn một nhà ba người, anh không biết họ đang nói gì, chỉ thấy Alice cười nói vui vẻ, khuôn mặt Tịnh Kỳ thì dịu dàng, ánh mắt Thẩm Thiều Đình thì trìu mến. Tức giận muốn phát điên, anh đẩy cửa đi vào, phá vỡ không gian yên bình ít ỏi đó.
Thẩm Thiều Đình lấy tư cách gì để mà vô tư hưởng thụ trái ngọt anh đã gìn giữ bao năm.
Sự xuất hiện của Giang Khải khiến phòng bệnh bỗng trở nên chật chội, tất nhiên phải có một người đi để làm thông thoáng bớt không khí.
Người phải đi còn ai khác ngoài Thẩm Thiều Đình, lần này hắn tiến bộ hơn, không đợi để người ta đuổi, đã tự tìm lý do đi trước.
Có những sự thật, không có so sánh thì không có đau thương, so với hắn chỉ là người gặp Alice có mấy ngày và Giang Khải đã quen thuộc với con bé từ nhỏ tới lớn, Alice tất nhiên sẽ thể hiện sự thân thiết với Giang Khải hơn cả.
...
“Cái này là tự làm tự chịu.”
Trong một quán rượu, Lăng Triệt rót cho Thẩm Thiều Đình một ly, là bạn bè với nhau cơ mà anh ta còn không buồn nói một lời an ủi, còn chọc ngoáy vào nỗi đau của hắn.
Thẩm Thiều Đình lười tranh cãi, hắn nhấp một ngụm rượu, lại thấy vị rượu không mấy cay, liền quát người phục vụ.
“Đổi loại khác đi!”
“Tôi thấy cậu đừng đổi rượu, đổi ly nước ấm để sưởi trái tim nguội lạnh ấy.” Lăng Triệt vẫn không tiếc lời chế nhạo.
Lần này thì Thẩm Thiều Đình không nhịn nữa, bắt đầu lên giọng.
“Cậu nói nhiều thế!”
Hắn lại tiếp tục uống thêm một ly, lần này thì rượu mạnh hơn, Thẩm Thiều Đình thỏa mãn.
Lăng Triệt cười cười, cũng không đâm chọt hắn nữa, anh ta nói. “Cậu biết tôi vừa đi đâu về không?”
Thẩm Thiều Đình: “Có gì nói mau!”
“Đấy!” Lăng Triệt lắc đầu. “Thô lỗ như cậu chả trách lần nào gặp người ta cũng bị đuổi.”
“Hôm nay bệnh viện mở tiệc tri ân những nhà hảo tâm đã đóng góp. Cậu biết tôi gặp ai không? Giang Khải và mẹ cậu ta.”
“Chuyện đó có gì lạ đâu.” Thẩm Thiều Đình thờ ơ đáp lại. Giang gia cũng là một gia tộc lớn, hoạt động từ thiện cũng nhiều vô số.
Lăng Triệt lắc đầu. “Quan trọng là nội tình bên trong kìa.”
“Có vẻ như Đàm Thanh đã bắt đầu sốt ruột với chuyện kinh doanh của con trai mình, đang nghĩ đến chuyện liên hôn. Nhưng thanh niên họ Giang này vẫn chung thủy một lòng với Tịnh Kỳ lắm.”
Cuối cùng, anh ta còn lắc đầu cảm thán một câu. “Xem ra mối lương duyên này không thành được rồi.”
Lăng Triệt nói ra chuyện này đơn giản cũng chỉ là tìm chuyện tán gẫu, không ngờ, Thẩm Thiều Đình lại nghe ra ý khác, hắn trầm ngâm một hồi, sau đó cười khẽ.
“Cậu đúng là bạn tốt của tôi!”
Lăng Triệt: “...”
Anh ta vẫn chưa hiểu ý của Thẩm Thiều Đình, tự dưng hắn nói mấy lời này làm gai ốc của anh ta cũng nổi hết lên.
Thẩm Thiều Đình không quan tâm, hắn tiếp tục nói. “Ai bảo không thành, có chất xúc tác thì sẽ thành.”
“Thẩm Thiều Đình, cậu định làm gì?” Lăng Triệt bắt đầu lờ mờ nhận ra ý của Thẩm Thiều Đình, việc đầu tiên là ngăn cản. “Thế này là tạo nghiệp đấy.”
“Không sao.” Thẩm Thiều Đình bàng quan. Dù sao thì kiếp này hắn đã tạo quá nhiều nghiệp rồi, thêm một chút nữa cũng không sao.

Hôm sau, Thẩm Thiều Đình từ Thẩm thị về nhà, hắn theo thói quen lên lầu tìm Alice.
“Cháu sao vậy?” Thấy Alice ngồi buồn thiu ở cửa, Thẩm Thiều Đình quan tâm hỏi nó.
Alice: “Đàn piano của cháu bị hư rồi.”
Nói rồi, cô bé lại nhìn Thẩm Thiều Đình với ánh mắt hi vọng.
“Chú có biết sửa nó không?”
Sửa? Thẩm Thiều Đình nhìn cây đàn piano nằm một góc, không biết phải trả lời con bé thế nào. Nghề nào nghiệp đấy, hắn đâu biết sửa mấy đồ điện tử này chứ?
Song Thẩm Thiều Đình cũng không muốn sụp đổ hình tượng trong mắt con bé, hắn bỗng bối rối.
Đúng là ngược đời, chuyện kinh doanh thua lỗ vài chục tỷ cũng chưa khiến hắn nhăn mặt, vậy mà việc cỏn con này lại làm khó dễ hắn.
Cuối cùng để không mất hình tượng lại không để bản thân bị khó xử, Thẩm Thiều Đình đề nghị. “Để chú mua cho cháu một cái mới.”
Hắn dẫn Alice đi, lúc ra cửa lại bắt gặp một người phụ nữ đi vào nhà.
“Ai đây?” Thẩm Thiều Đình hỏi Alice.
“Là dì Vân. Dì ấy là dì giúp việc theo giờ ở nhà cháu.”
“Giúp việc?” Thẩm Thiều Đình nhíu mày hỏi lại con bé. Bởi hắn tới đây mấy ngày rồi cũng chưa hề gặp người phụ nữ này.
“Vâng ạ.” Alice vẫn làm một diễn giả nhiệt tình cho Thẩm Thiều Đình. “Mấy ngày trước dì ấy có việc về quê. Nay mẹ nằm viện nên gọi dì ấy lên sớm để trông cháu.”
“À, chú hiểu rồi.” Thẩm Thiều Đình không suy nghĩ gì nhiều, tiếp tục dẫn Alice đi mua đàn.
Thẩm Thiều Đình mua cho Alice một cây đàn với chất lượng vô cùng tốt, cơ mà nó lại hơi lớn, đem cây đàn đặt vào liền biến phòng của Alice trở nên chật chội.
Đúng là chật thật. Một mình hắn ở còn thấy bí bách, hai mẹ con Tịnh Kỳ sao thoải mái được. Thẩm Thiều Đình đứng ở cửa trầm ngâm, hắn nghĩ mình phải làm cách nào để khiến cuộc sống của mẹ con cô ấy tốt lên mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.