Sau khi bĩnh tĩnh lại, Thẩm Thiều Đình mới bảo Tịnh Kỳ. “Đừng tin lời người say làm gì?”
Ngoài mặt Thẩm Thiều Đình tỏ ra bình thản nhưng sự luống cuống trong ánh mắt của hắn lại không giấu được Giang Khải, anh hừ một tiếng.
Thẩm Thiều Đình muốn đem quá khứ xấu xa của hắn chôn vùi, không dễ thế đâu.
Giang Khải chuẩn bị mở miệng khiêu khích Thẩm Thiều Đình thì bị hắn cắt ngang. Thẩm Thiều Đình nói một câu rất không hợp hoàn cảnh.
“À, tôi vừa mới gặp Giang Lâm ở hội trường.”
Cộng thêm nụ cười kín kẽ, hắn làm như cả hai đang tán gẫu chứ không phải là đang giương cung bạt kiếm với nhau.
Giang Lâm là cháu trai đầu nhà họ Giang, anh họ của Giang Khải, cũng là người trực tiếp cạnh tranh quyền thừa kế với anh. Không phải ngẫu nhiên mà Thẩm Thiều Đình nhắc đến cái tên này, ý tứ của hắn chính là muốn cảnh cáo Giang Khải, cảnh cáo cái vị trí mà anh đã bỏ ra rất nhiều công sức để dành lấy.
Giang Khải cười nhạt một tiếng, không nói gì.
Thẩm Thiều Đình nghĩ đã khiến được Giảng Khải im miệng, liền bảo Tịnh Kỳ. “Em xuống trước đi, hôn lễ sắp bắt đầu rồi.”
“Nhưng…”
“Bọn anh chỉ nói chuyện làm ăn thôi, không có chuyện gì đâu.” Thẩm Thiều Đình trấn an cô, lại đẩy cô vào thang máy, nhấn nút.
Tịnh Kỳ đi rồi, không còn ai khiến Thẩm Thiều Đình phải cố kỵ, ánh mắt không còn là dịu dàng mà là hung hãn. “Nếu để tôi bắt gặp cậu nói lung tung một lần nữa…”
“Thì sao?”
“Chuyện thừa kế nhà cậu, tôi không rảnh nhúng tay.” Thẩm Thiều Đình híp mắt, không thèm che giấu việc làm xấu xa. “Nhưng nếu cậu không biết điều, tôi cũng không ngại giúp sức cho Giang Lâm một chút.”
Thế nhưng, Giang Khải lại không hề nao núng khi nghe mấy lời này. “Anh nghĩ tôi sợ? Không! Chính anh mới là kẻ đang phải sợ đó!”
“Tịnh Kỳ sớm muộn gì cũng sẽ nhớ lại thôi.”
“Nhớ lại năm anh đã đối xử tàn nhẫn với cô ấy thế nào? Nhớ việc anh đã muốn phá Alice ra sao?”
“Im đi!”
Mấy lời này khiến Thẩm Thiều Đình thẹn quá hóa giận, hắn vung một đấm vào Giang Khải, muốn chấm dứt mấy lời nhức nhối mà mình vừa nghe.
Cú đấm của Thẩm Thiều Đình rất mạnh, Giang Khải ngã xuống đất, một vệt máu theo khóe miệng chảy ra, anh đưa tay quệt nó.
Thẩm Thiều Đình càng điên cuồng càng chứng tỏ cho nỗi sợ hãi trong lòng hắn mà thôi.
“Chưa hết đâu.” Giang Khải tiếp tục trào phúng Thẩm Thiều Đình. “Anh biết vì sao khi Tịnh Kỳ ở bên tôi không? Bởi vì chính cô ấy đã cầu xin tôi, cầu xin tôi giúp cô ấy thoát khỏi một con ác quỷ như anh.”
“Cậu vẫn không chịu câm!” Thẩm Thiều Đình xách cổ áo Giang Khải lên, muốn đánh thêm một cú, song Giang Khải không tránh, vẫn cứ tiếp tục giày xéo Thẩm Thiều Đình.
“Giờ Tịnh Kỳ yêu anh bao nhiêu thì khi nhớ lại cô ấy sẽ càng hận anh bấy nhiêu.”
Có đánh thêm bao nhiêu cũng vậy, quá khứ tệ bạc của Thẩm Thiều Đình không bao giờ gột rửa.
Thực tế vạch ra trước mắt, nắm đấm chuẩn bị vung lên của Thẩm Thiều Đình cứng đờ.
…
Trong khi đó, ở tầng dưới, tiệc cưới đã bắt đầu, Tịnh Kỳ thấy Thẩm Thiều Đình vẫn chưa trở lại, đôi mày liễu cong lên.
Không phải là đang đánh nhau đó chứ? Thật sơ suất khi nghe lời hắn xuống dưới!
Ngay lúc Tịnh Kỳ định xách váy đi tìm Thẩm Thiều Đình thì hắn đã ở ngay sau cô, ấn Tịnh Kỳ trở lại chỗ của mình.
Nhìn bộ vest vẫn còn phẳng phiu của Thẩm Thiều Đình, Tịnh Kỳ mới yên tâm là hắn chỉ gặp Giang Khải để nói chuyện.
Thẩm Thiều Đình ngồi bên cạnh Tịnh Kỳ, khoác lấy vai cô, mắt cùng nhìn lên hội trường. Đang đến đoạn bố của Jade dẫn cô đi tới, ngậm ngùi giao con gái mình cho Lăng Triệt.
Tịnh Kỳ để ý thấy khóe mắt Lăng Triệt cũng ngân ngấn nước, cô quay đầu hỏi Thẩm Thiều Đình. “Bạn anh xuất thân từ trường điện ảnh phải không?”
Chỉ là một cuộc hôn nhân đối phó, có cần phải cảm động đến vậy.
Thẩm Thiều Đình chỉ cười yếu ớt, rõ ràng là biết gì đó nhưng hắn chỉ nói: “Anh không biết?”
Tịnh Kỳ cũng không hỏi gì thêm.
Sau khi kết thúc phần lễ, mọi người chuyển qua hoạt động vui chơi, ca hát. Tịnh Kỳ cũng bị mấy phù dâu khác kéo đi, thì ra là đã đến đoạn được nhiều người mong chờ, cô dâu ném hoa.
Tịnh Kỳ mới chỉ xác lập quan hệ yêu đương với Thẩm Thiều Đình chưa lâu, chuyện kết hôn còn chưa nghĩ tới, chủ động đứng vào góc khuất. Thế nhưng Jade tinh quái đã nhìn thấy vị trí của cô, cố ý ném hoa ngay vào đó.
Hoa được chuẩn xác ném tới vị trí của Tịnh Kỳ, khiến cô không còn cách nào phải đưa tay đỡ lấy.
Tịnh Kỳ nhận được hoa trong tiếng vỗ tay, chỉ biết ngượng ngùng cúi mặt.
Mà ở bên dưới, Hàn Đông với Lăng Triệt thấy cảnh này thì cảm giác như tu thành chính quả thay cho Thẩm Thiều Đình, vỗ vai hắn. “Xem ra Thẩm tổng sắp cưới được người đẹp về nhà rồi.”
Thẩm Thiều Đình không buồn trả lời, mắt hắn vẫn đang dán vào hình ảnh Tịnh Kỳ ngượng ngùng ôm bó hoa cưới. Cô mặc lễ phục dành cho phù dâu đã đẹp thế, không biết nếu khoác lên bộ váy cưới thì sẽ lộng lẫy tới mức nào nữa.
Hôn lễ, váy cưới… Thẩm Thiều Đình không quên năm đó khi quyết định cưới cô về nhà, hắn đã làm những gì.
Tội lỗi của hắn đúng là không thể gột rửa.
Thẩm Thiều Đình uống cạn hết rượu trong ly.
…
Hôm nay Thẩm Thiều Đình uống hơi nhiều rượu, Tịnh Kỳ không yên tâm để hắn một mình, theo hắn về biệt thự Nam Sơn.
Tài xế Lý nhìn Thẩm Thiều Đình, cũng khó hiểu. “Lâu nay Thẩm tổng sống khá quy củ. Nếu cần phải xã giao cũng uống rất ít, hiếm khi say như thế này.”
Tịnh Kỳ cũng không rõ Thẩm Thiều Đình bị đả kích gì, xe tới cổng biệt thự Nam Sơn, cô bảo tài xế Lý đỡ hắn lên phòng, còn mình thì tìm phòng bếp pha cho Thẩm Thiều Đình ít nước giải rượu.
Diện tích nơi này rộng lớn song chỉ có mỗi Thẩm Thiều Đình và một vài người làm, cảm giác hơi buồn chán và cô độc.
Tịnh Kỳ lục lọi trong phòng bếp, tìm ra vài nguyên liệu cơ bản, nước giải rượu chỉ cần gừng, mật ong và nặn vào một ít chanh, chưa đầy vài phút Tịnh Kỳ đã làm xong cho hắn.
Lúc cô định đem ly nước lên lầu thì một vòng ôm từ phía sau ập tới, Tịnh Kỳ đẩy Thẩm Thiều Đình ra. “Anh làm gì thế?”
Tịnh Kỳ rất ghét mùi rượu, nằm ở trên người Thẩm Thiều Đình thì cũng không ngoại lệ.
Thẩm Thiều Đình vẫn không dừng việc ôm cô, đầu hắn vùi vào mái tóc dài của Tịnh Kỳ. “Anh đã tắm qua rồi.”
Hành động của hắn thuần thục đến nỗi khiến Tịnh Kỳ nảy sinh nghi hoặc việc Thẩm Thiều Đình say chỉ là giả vờ.
“Anh uống nó đi đã!” Tịnh Kỳ đưa ly trà giải rượu cho hắn, Thẩm Thiều Đình vui vẻ nhận lấy, một hơi uống cạn.
Thấy hắn có vẻ đã tỉnh táo, Tịnh Kỳ liền cầm túi xách lên. “Em về trước đây.”
“Đợi đã.” Thẩm Thiều Đình kéo Tịnh Kỳ lại, ôm cô vào lòng, lời nói như rót mật vào tai Tịnh Kỳ. “Đêm nay ở lại đây với anh…”
Nói rồi không cho Tịnh Kỳ cơ hội từ chối, Thẩm Thiều Đình đã cúi xuống hôn cô.
Tịnh Kỳ muốn đẩy hắn ra song lại bị vòng ôm chẳng khác gì gọng kìm của Thẩm Thiều Đình giữ lại, canh giải rượu chẳng hề có một chút tác dụng, Thẩm Thiều Đình mượn cơn say mà hành động càng thêm càn rỡ.
Tịnh Kỳ cũng như bị hơi men từ hắn làm cho mê muội lý trí, câu từ chối cũng tự động nuốt lại.
Thẩm Thiều Đình bế Tịnh Kỳ lên lầu, rõ ràng Tịnh Kỳ biết mình nên đẩy hắn ra nhưng đôi mắt của Thẩm Thiều Đình giống như có ma lực, chỉ cần nhìn nó, mọi phòng bị của cô đều vô tác dụng.
Thẩm Thiều Đình dùng một chân đá lại cửa phòng còn Tịnh Kỳ thì cứ thế bị động để Thẩm Thiều Đình đè xuống giường, kéo dây váy của cô xuống.
Trong cơn mê man, Tịnh Kỳ mở ra đôi mắt mờ ảo, nhìn căn phòng với bức tường sơn màu, ảo ảnh trước mắt ngày một rõ ràng.
Người đàn ông với đôi mắt đục ngầu thô lỗ đè cô xuống giường, xé rách cơ thể cô, dày vò cô bằng cách thức tàn nhẫn nhất.
Tịnh Kỳ nhắm mắt, cố xua đi những hình ảnh ấy song càng đáng sợ hơn, khuôn mặt người đàn ông ấy và Thẩm Thiều Đình hợp lại làm một.
Tịnh Kỳ hét lên, đẩy Thẩm Thiều Đình ra...