Mỗi Ngày Tổng Tài Đều Bị Vả Mặt

Chương 6: “Anh đúng là điên hết thuốc chữa!”




“Bố...” Thư Tình ôm mặt, mắt nhòe đi.
Người vừa ra tay đánh cô là Lê Cảnh, bố ruột của cô.
Lê Cảnh ném cặp tài liệu lên sofa, mặt hằm hằm tức giận
“Cái đồ bất hiếu! Mày nói lại tao xem!”
Đang lúc chuyện hợp tác giữa Thẩm thị và Lê thị còn chưa đâu vào đâu, nó lại muốn ly hôn với Thẩm Thiều Đình. Cơn thịnh nộ đã được nhóm lửa sau khi gặp ‘con rể’ nay lại vì mấy lời loạn ngôn của con gái mà sôi lên sùng sục. Lê Cảnh thật muốn đánh nó thêm một cái để cho nó tỉnh ra.
Bọn họ nhận nó về Lê gia, cho nó ăn sung mặc sướng, đã không thổi gió được gì bên tai Thẩm Thiều Đình thì thôi, còn muốn phá hoại.
Khuôn mặt của Lê Cảnh trở nên xa lạ trong mắt của Thư Tình, nó làm cô không còn ôm hi vọng gì đối với sự yêu thương của ông nữa. Nhưng đây là cuộc đời cô, cô có quyền quyết định.
Suy nghĩ này thôi thúc Thư Tình, cô không sợ hãi gì mà cương quyết nói: “Bố mẹ không đồng ý cũng được. Con vẫn sẽ ly hôn với Thẩm Thiều Đình, đây là cuộc đời của con, không phải của hai người…”
“Mày!!!” Lê Cảnh vung tay lên, những lời trả treo của Thư Tình làm ông ta hoàn toàn nổi điên. Nếu không phải là Dương Dung lao tới ôm ông ta lại, thì không biết thứ gì sẽ giáng xuống Thư Tình nữa.
“Thôi mà ông. Con bé nó còn trẻ người non dạ, để tôi khuyên nó.”
“Mẹ con bà coi làm gì thì làm, đừng phá hỏng chuyện của tôi là được!” Lê Cảnh đẩy Dương Dung ra, bực bội mà đi lên lầu.
Phòng khách chỉ còn là ba mẹ con, Thư Di tỏ ra hiểu chuyện: “Mẹ lên lầu với bố đi, để con ở đây nói chuyện với chị Tình cũng được.”
Giọng Thư Di ngoài mặt thì tỏ ra nhỏ nhẹ, nhưng chỉ có cô ta mới biết, trong lòng mình đang dậy sóng hân hoan đến thế nào. Thư Tình là thiên kim hàng thật giá thật thì sao chứ, chất lượng còn không bằng một góc đồ giả là cô đây.
Chỉ tiếc là kịch xem đang hay, Dương Dung lại nhảy vào phá đám. Trong suy nghĩ của Thư Di, Thư Tình phải bị đánh thêm vài cái nữa chị ta mới bớt ngu ngốc ra.
Thư Di lén bĩu môi nhìn về phía Dương Dung, chỉ thấy bà vẫn ngồi yên ở đó, không có dấu hiệu nào là muốn đi.
“Thôi còn lên trước đi, để mẹ nói chuyện với chị.”
“Vâng...” Thư Di mất hứng bỏ đi.
Còn lại mình Thư Tình, cô khó khăn chống tay ngồi dậy, đôi mắt ráo hoảnh nhìn người sinh ra cô.
Thư Tình lớn lên ở cô nhi viện, những năm tháng tuổi thơ của cô chỉ xoay quanh một suy nghĩ là làm thế nào mới là đứa bé ngoan để được người ta nhận nuôi. Nhưng dù cô có tỏ ra ngoan ngoãn, hiểu chuyện bao nhiêu, người được đưa đi đều là những đứa trẻ khác. Cuộc sống cô độc nhiều năm đã tạo cho Thư Tình tính cách hướng nội, ngoại trừ việc bày ra bộ mặt đã được luyện tập đến quen, cô không biết cách nào để làm vui lòng trưởng bối trong cái nhà này.
Dương Dung nhìn Thư Tình ngồi đó mà tâm trạng hỗn tạp, là đứa bé bà mang nặng đẻ đau chín tháng mà sinh ra, sao không có tình cảm cho được. Chỉ là tình cảm của bà với Thư Di quá bền chặt, bà nhất thời không thể chấp nhận được sự thật con bé không phải là con mình. Lại cộng thêm việc Thư Di bất mãn, oán trách, nó khiến bà không biết làm cách nào để đối xử với Thư Tình như bình thường.
“Bé ngoan.” Dương Dung nâng Thư Tình dậy, nhẹ nhàng khuyên nhủ. “Con nên bình tĩnh một chút, con mới chỉ gả cho Thẩm Thiều Đình được mấy ngày, sao con có thể vội vàng phán xét anh ta như thế được.”
“Nhưng…”
“Đừng nói gì… để mẹ nói hết. Cuộc sống này không thể hoàn hảo trọn vẹn như con muốn, phải biết cách chấp nhận nó.”
“Thẩm Thiều Đình là một người đàn ông có vẻ ngoài, tiền tài, địa vị, là niềm mơ ước của rất nhiều thiên kim ở cái đất Hà thành này. Con may mắn được gả cho anh ta, con nên bằng lòng với điều đó.”
Những lời chẳng khác gì tẩy não của Dương Dung làm Thư Tình hoàn toàn chết tâm. Tại sao bà có thể xem việc sống chung với một người đàn ông bạo lực là may mắn. Có phải bà cũng đem tư tưởng như vậy khi gả cho Lê Cảnh không?
Thư Tình chợt cảm thấy nực cười hơn bao giờ hết, cô không biết phải đối đáp thế nào với Dương Dung nữa.
Giữa lúc không khí giữa hai mẹ con gượng gạo đến cực điểm, quản gia từ bên ngoài đi vào: “Phu nhân, xe cậu Thẩm đang đợi ngoài cổng, cậu ấy muốn đón cô Tình về.”
Thẩm Thiều Đình? Sao anh ta biết cô ở đây? Hai mắt Thư Tình mở to, cô theo phản xạ lùi về phía sau một chút.
Dương Dung thấy phản ứng này, bà ta thở dài một tiếng, nói: “Được rồi, còn về nhà đi. Con gái đã lấy chồng, không thể lúc nào thích là về nhà mẹ đẻ.”
“Trương quản gia, đưa con bé ra cổng.”
“Cô Tình, đi thôi.” Trương quản gia đi tới bên cạnh Thư Tình, đem một thân vô tri vô giác của cô ra cổng.
Mà ở đó, chiếc xe sang trọng của Thẩm Thiều Đình đã mở sẵn cửa chờ Thư Tình, giống như một con quái vật đang nhe răng há miệng, chỉ chờ Thư Tình đi vào là nuốt chửng cô.
Thư Tình ngồi dịch ra xa, dù cô thừa biết việc này vô ích. Hơi thở lạnh lẽo của Thẩm Thiều Đình đã bao vây lấy cô, giọng nói cay nghiệt của hắn cũng đi vào tai cô rõ từng chữ một.
“Cô giỏi lắm! Tôi bảo cô về nhà mà!”
“Đây là nhà mẹ đẻ của tôi, chẳng lẽ tôi về con phải xin phép anh nữa ư?”
“Điều đó không đúng? Cô là vợ của tôi. Muốn đi đâu cũng phải có sự cho phép của tôi.”
Thư Tình cười nhạt, lầm bầm vài tiếng trong miệng: “Anh đúng là điên hết thuốc chữa!”
Song mấy lời này lại bị Thẩm Thiều Đình nghe được, hai mày hắn nhíu lại, ánh mắt hung hãn nhìn về phía Thư Tình.
“Cô vừa nói gì?”
Bị hắn chiếu tướng thẳng, thế nhưng không biết Thư Tình lấy dũng khí ở đâu ra, nói từng chữ rõ rành mạch cho hắn nghe: “Tôi nói là anh điên hết thuốc chữa!”
Có lẽ là vì tức nước vỡ bờ, những chuyện xảy ra trong hôm nay đã quá sức chịu đựng với cô.
“Cô!!!” Thẩm Thiều Đình muốn đưa tay bóp cổ Thư Tình, song lúc này xe lại đột ngột phanh gấp, hắn mất đà ngã nhào về phía trước.
“Lái xe kiểu gì thế!” Hắn quát tài xế ngồi ở ghế trên.
“Tôi xin lỗi, tại tôi không chú ý.”
“Chú lái xe bao nhiêu năm rồi?” Thẩm Thiều Đình nới lỏng cà vạt, hắn rõ ràng không hài lòng với câu giải thích của tài xế Lý. “Nói với tôi một câu không chú ý là xong ư?”
“Thành thật xin lỗi.”
“Thôi lái xe đi!” Đoạn nhạc dạo này làm Thẩm Thiều Đình quên đi cơn giận bùng lên vì Thư Tình. Hắn để cô yên bình về tới biệt thự.
Nhưng hóa ra đó lại là những phút giây yên bình nhất trong ngày hôm nay, còn Thư Tình vẫn chìm trong lối sâu địa ngục không biết đâu mới là đáy.
Vừa bước vào cửa, cô đã nghe thấy Thẩm Thiều Đình thở dốc cùng với tiếng chửi thề: “Mẹ kiếp!”
“Chuẩn bị nước lạnh cho tôi!” Thẩm Thiều Đình ra lệnh cho người làm, ném chiếc áo vest sang trọng xuống nền nhà.
Những âm thanh này làm Thư Tình không thể không chú ý, cô lén lút nhìn hắn, lại bị hai mắt đỏ ngầu của Thẩm Thiều Đình dọa cho sợ.
“Cút về phòng!”
Âm thanh cuồng nộ này gióng lên hồi chuông báo động trong Thư Tình, cô chạy lên phòng mình, khóa kín cửa.
Ngồi trên giường, Thư Tình vẫn chưa hết run rẩy vì những gì mình vừa chứng kiến. Có lẽ đây mới là cơn điên thực sự của Thẩm Thiều Đình, còn những gì cô thấy mới chỉ là màn dạo đầu mà thôi.
Thư Tình đem chăn trùm kín người, cố ru mình ngủ giữa đêm tối đáng sợ.
Giữa lúc hai mắt đã lim dim ngủ, Thư Tình giật bắn người khi cảm giác có một bàn tay đang sờ soạng dưới chân cô.
“Ai...ai đấy?” Cùng với tiếng hét, Thư Tình bật sáng trưng đèn trong phòng.
Chỉ thấy ở phía cuối giường, Thẩm Thiều Đình mặc áo tắm lù lù đứng đó, tóc còn chưa lau khô, từng giọt chảy qua cằm và nhỏ xuống lồng ngực tinh tráng của hắn.
Trông thân thể của Thẩm Thiều Đình còn hấp dẫn hơn cả những người mẫu nam xuất hiện trong các tạp chí.
Nhưng giờ Thư Tình chẳng còn tâm trí đâu mà chú ý tới điều đó, sự xuất hiện như mọc từ dưới đất lên của Thẩm Thiều Đình đã dọa cho cô mặt trắng bệch.
“Anh vào đây làm gì?”
“Cô còn phải hỏi?” Thẩm Thiều Đình nhếch môi, khinh bỉ mà nói với Thư Tình.
“Tôi chỉ làm điều mà bố cô muốn mà thôi.”
Lê Cảnh đúng là một con cáo già, chỉ vì muốn có thêm lợi ích trong chuyện hợp tác mà cả việc bỏ thuốc hắn cũng dám làm. Ông ta nghĩ đứa con gái sắc nước hương trời của ông ta sẽ làm hắn mê muội. Đúng là vọng tưởng!
Một phân lợi ích hắn cũng không cho ông ta, và đứa con gái của ông ta cũng đừng hòng mà lung lạc được hắn. Cô ta chỉ xứng đáng là một công cụ để hắn phát tiết dục vọng mà thôi.
“Đừng...đừng qua đây.” Khi thấy Thẩm Thiều Đình leo lên giường, Thư Tình theo phản xạ lùi về một góc. Thế nhưng ở trong cái phòng chỉ vỏn vẹn có mười mét vuông này thì cơ hội đâu để cho cô chạy thoát. Chỉ vài bước đã bị Thẩm Thiều Đình bắt được và xốc ngược người lên.
“Cô là vợ của tôi, tôi chỉ thực hiện nghĩa vụ của một người chồng mà thôi.”
“Bỏ ra!” Hai tay Thư Tình đấm loạn xạ vào lưng Thẩm Thiều Đình, nhưng chẳng hề gì, bước chân của hắn ngày một nhanh, hắn đá cửa phòng, ném Thư Tình lên chiếc giường Kingsize.
“Làm bộ làm tịch! Không phải cô giỏi nhất là việc này sao?”
Còn giả bộ cương liệt với hắn, cô nghĩ hắn dễ mắc lừa như những tên đàn ông khác à!
Nói rồi, Thẩm Thiều Đình đè lên người Thư Tình, tách hai chân cô ra, xé toạc váy áo trên người cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.