Mỗi Ngày Tổng Tài Đều Bị Vả Mặt

Chương 66: Thủ phạm gián tiếp




Thư Di kề dao vào cổ Tịnh Kỳ, bước chậm từng bước lên cầu thang.
“Cô muốn dẫn tôi đi đâu?”
Thư Di: “Thêm mấy bước nữa đi, chúng ta cùng lên sân thượng.”
Thư Di vừa cười vừa nói, dáng vẻ càng thêm điên dại, trước khi liều lĩnh xông vào đây, cô ta đã lường trước được cái chết của mình, tất nhiên khi chết dẫn Tịnh Kỳ đi theo cùng thì mới vui.
“Chúng ta sẽ cùng nhảy xuống, ở cái nơi mà Thẩm Thiều Đình đã cầu hôn cô.”
“Hahahaha.”
Thư Di cười khùng khục, khi cô ta bước từng bước một, Thẩm Thiều Đình cũng thận trọng đi theo từng bước.
Ở phía dưới sảnh của Thẩm thị, một chiếc xe cảnh sát dùng lại, đội cơ động với nghiệp vụ chuyên nghiệp đang tìm cách leo lên, bọn họ đã nhìn thấy Thư Di, nhưng vì con tin đang bị cô ta khống chế, vẫn không thể manh động.
Thẩm Thiều Đình đã thấy cảnh sát, ra hiệu cho bọn họ đứng yên, hắn phải khiến cho Thư Di buông dao xuống đã.
Thẩm Thiều Đình đưa tay ra, giọng nói bất ngờ dịu dàng vô cùng: “Thư Di, đưa nó cho anh.”
Thư Di khựng lại, hai tiếng Thư Di như được tẩm mật ngọt này dẫn cô ta về rất nhiều năm trước, vào cái lần đầu tiên mà cô ta cùng Thẩm Thiều Đình gặp mặt, hắn cũng đã dùng giọng nói dịu dàng như thế này để gọi cô ta, khiến cô ta si mê hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên, không phải hắn thì không được.
Thẩm Thiều Đình nhận ra biến đổi khác thường này của Thư Di, biết mình đã đi đúng hướng, hắn vừa đi tới, vừa tiếp tục ngọt ngào dụ dỗ cô ta. “Thư Di, đưa nó cho anh, nếu không nó sẽ làm bị thương em đấy.”
“Thật không? Anh Thẩm?” Thư Di bỗng òa lên khóc, nước mắt ngắn dài. “Anh yêu em, đúng không?”
“Đúng vậy.” Ánh mắt Thẩm Thiều Đình lướt qua Tịnh Kỳ một giây rồi bất đắc dĩ khẳng định. Trong tình hình này, bằng mọi giá phải khiến Thư Di buông dao, hắn tin Tịnh Kỳ cũng sẽ hiểu.
Tịnh Kỳ đương nhiên không phải là người không biết phân biệt phải trái, thế nhưng, khi cô nhìn ánh mắt thâm tình mà Thẩm Thiều Đình dành cho Thư Di, trong lòng bỗng nổi lên hoang mang không biết đâu là thật đâu là giả. Thẩm Thiều Đình diễn xuất giỏi như vậy, liệu hắn đối với cô có thật sự là thật lòng.
Tịnh Kỳ nhắm mắt, cố không để bản thân lạc trong suy đoán lung tung nữa.
Tịnh Kỳ chọn tin Thẩm Thiều Đình, mặc kệ quá khứ của hắn và Thư Di có ra sao thì hiện tại cô tin hắn yêu cô thật lòng.
Trong khi đó, Thẩm Thiều Đình đã tiếp cận được tới gần Thư Di, chạm vào bàn tay đang siết chặt của cô ta.
“Thư Di, anh vẫn luôn yêu em, chuyện kết hôn với Tịnh Kỳ chỉ là bất đắc dĩ.”
Ba chữ ‘anh yêu em’ từ miệng Thẩm Thiều Đình luôn là lời mà Thư Di tâm tâm niệm niệm, những ngón tay của cô ta bắt đầu thả lòng.
Thẩm Thiều Đình thở phào, nhanh chóng gỡ nó ra.
Thế nhưng, khi hắn còn chưa kịp vui mừng thì tình huống bỗng đi theo một hướng bất ngờ, Thư Di kích động lên, cô ta cầm dao đâm vào tay Thẩm Thiều Đình, kéo Tịnh Kỳ ra xa.
“Anh nghĩ tôi còn bị mắc lừa anh một lần nữa?”
“Thẩm Thiều Đình, anh còn nhớ năm xưa từng nói gì với tôi không?” Mấy lời giả dối này có thể Thẩm Thiều Đình đã quên nhưng cô ta vẫn nhớ rõ từng chữ một.
“Anh yêu em nhưng anh không thể không cưới Thư Tình. Haha. Thẩm Thiều Đình, tất cả những gì tôi làm đều là vì tôi quá yêu anh.”
Nghe Thư Di nói, mặt Thẩm Thiều Đình sượng ra, hắn đúng là đã quên năm xưa mình từng nói những lời hoang đường gì với cô ta rồi.
Khi con người ta sợ hãi thì còn đâu tâm tư đâu để che dấu những hành động bản năng. Thế nên, Tịnh Kỳ nhìn thấy hết thảy những phản ứng của Thẩm Thiều Đình. Cảm giác giống như đang bóc một lớp hành, sự thật về Thẩm Thiều Đình càng được bóc ra bao nhiêu, nước mắt của cô lại thành sông bấy nhiêu.
Máu từ tay Thẩm Thiều Đình chảy xuống từng giọt, song hắn vẫn không có cảm giác đau. Mọi tế bào đều đang dồn vào Tịnh Kỳ. Bởi Thư Di đã hoàn toàn mất kiểm soát, chỉ cần cô ta dùng sức mạnh hơn một chút, mũi dao sẽ đâm thẳng vào cổ cô.
Thế nhưng, Tịnh Kỳ đã bắt đầu mất niềm tin với Thẩm Thiều Đình, cô không còn đủ kiên nhẫn với hắn, là mạng sống của cô, cô muốn tự quyết định.
Tịnh Kỳ giơ tay lên, giữ lấy cổ tay Thư Di trong tiếng hét thất thanh của Thẩm Thiều Đình.
“Đừng!”
Tịnh Kỳ không muốn nghe, trước mắt cô hình ảnh Thư Di hiện tại và bốn năm trước như nhập lại vào một. Đã một lần sống lại từ cõi chết, cô không tin mình không làm được lần thứ hai.
Thư Di hoảng hốt vì hành động liều chết của Tịnh Kỳ, bước chân cô ta loạng choạng, ngã nhào xuống cầu thang, Tịnh Kỳ cũng bị cô ta kéo theo, lăn xuống.
Con dao văng ra, rớt xuống nền nhà, mũi dao chạm vào mặt đá tạo nên một tiếng ‘keng’ chói tai như hồi chuông của thần chết.
Mọi thứ diễn ra đột ngột chỉ trong vòng vài giây.
Thư Di chỉ bị trật khớp, Tịnh Kỳ lại không may mắn được như vậy, đầu cô đập vào tường, một dòng máu chảy ra.
Đến khi bị cảnh sát lôi đi, tiếng cười điên loạn của cô ta vẫn không chịu dừng.
Thư Tình cuối cùng cũng chết rồi, cô ta thành công rồi...

Đứng trước sự tra hỏi của cảnh sát, Thư Di đã khai hết những tội lỗi mà cô ta đã gây ra, không chỉ dừng lại ở việc bắt cóc Tịnh Kỳ hay thuê người sát hại cô mà cả những việc làm cách đây bốn năm cũng bị lôi ra ánh sáng, từ việc ép Tịnh Kỳ uống thuốc phá thai cho đến lái xe đâm cô.
Tờ ghi lại lời khai của cô ta được gửi đến tay Thẩm Thiều Đình khi hắn đang ngồi canh bên giường bệnh của Tịnh Kỳ. Đọc hết nó, trái tim vốn đã bị đâm một nhát đầm đìa máu của hắn càng bị đục khoét sâu hơn, băm vằm thành từng mảnh.
Thẩm Thiều Đình vò nát nó, ném đi, song vẫn đau không thở nổi.
Hắn hối hận, hắn hổ thẹn khi đối diện với Tịnh Kỳ, khi mà hắn cũng là kẻ gián tiếp gây ra mọi bất hạnh cho cô.
Cho dù hắn cố bài xích những chuyện xấu xa ra khỏi đầu bao lần thì sự thật vẫn cứ rành rành ra đó. Đúng là ngày ấy, khi đã kết hôn với Thư Tình, hắn vẫn dây dưa với Thư Di, tạo cho cô ta một niềm tin ảo rằng hắn yêu cô, chuyện kết hôn là bất đắc dĩ. Mục đích của hắn chính là để hai đứa con gái của Lê Cảnh tự hủy hoại nhau.
Khi đó, hận thù làm mờ mắt hắn, làm lung lạc lý trí hắn, hiện tại có hối hận bao nhiêu cũng không cứu vãn được.
“Tịnh Kỳ…” Thẩm Thiều Đình cầm lấy tay cô, một giọt nước mắt của hối hận muộn màng rơi xuống. “Giờ anh chỉ cần em sống an nhiên vui vẻ mà thôi.”
Còn chuyện tình yêu, hắn đã không còn mong chờ gì nữa. Khi Tịnh Kỳ biết sự thật hắn đã không còn cơ hội, sau những chuyện mà hắn gián tiếp gây ra thì càng vô vọng hơn.
Thẩm Thiều Đình gục đầu xuống cầu nguyện, và có lẽ ông trời cũng nhìn thấy thành tâm của hắn, ngón tay Tịnh Kỳ khẽ động đậy, cô mở mắt.
Thẩm Thiều Đình tưởng mình hoa mắt, lắc đầu lại lần nữa để xác nhận, khi thấy Tịnh Kỳ đúng là đã tỉnh lại, hắn mừng rỡ y hệt một đứa trẻ. “Tịnh Kỳ, em tỉnh rồi...”
Tịnh Kỳ không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn hắn, đôi mắt dù mở to nhưng một chút thần sắc cũng không có.
Thẩm Thiều Đình cũng chỉ dám nhìn cô, hắn không biết Tịnh Kỳ đã nhớ lại hay chưa, nếu nhớ lại thì cô đã nhớ được bao nhiêu chuyện, trong lòng thấp thỏm không yên.
Tịnh Kỳ nhìn hắn một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi hỏi. “Thẩm Thiều Đình, những lời Thư Di nói có thật hay không?”
Thẩm Thiều Đình không muốn trả lời, tránh mắt đi, Tịnh Kỳ lại bắt lấy tay hắn, ép hắn phải đối diện với ánh mắt đầy tín nhiệm của cô.
Tịnh Kỳ nói trong khổ sở: “Em đã rất cố gắng để nhớ lại mọi chuyện, thế nhưng trước mắt chỉ toàn màu đen, em không thể nhìn thấy gì cả. Cho nên…”
“Thẩm Thiều Đình, em sẽ tin những gì anh nói.”
Cô chỉ còn hắn, chỉ cần hắn nói có thì cô tin là có, nói không thì cô sẽ xem như là không. Giả thiết này mọc lên trong đầu Thẩm Thiều Đình rồi khiến lý trí của hắn bị lung lay. Đang trong những ngày đẹp nhất của tình yêu, nói hắn từ bỏ, hắn không thể.
Thẩm Thiều Đình lựa chọn nói dối, khiến hắn đã sai lại càng thêm sai.
“Không đúng sự thật.” Thẩm Thiều Đình trả lời chắc nịch. “Những lời Thư Di nói đều là bịa đặt.”
“Em tin anh…” Tịnh Kỳ ngồi dậy ôm hắn, sự tín nhiệm của cô khiến nỗi sợ hãi trong Thẩm Thiều Đình tan biến thành hư vô.
Hắn ôm cô, thầm nghĩ ông trời đúng là thương xót hắn.
Trong khi lòng Thẩm Thiều Đình dậy sóng hân hoan thì tâm Tịnh Kỳ lại tĩnh lặng như nước, cô ôm hắn, cùng hắn thân mật thế nhưng ánh mắt lại lạnh băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.