Cùng nằm trên một chiếc giường nhưng bị ngăn cách bởi một chiếc gối, biết rõ rằng cả hai đang ghét nhau nhưng Liêu Tuệ Hân lại muốn ngủ cùng với Liêu Ngữ Tịch có vẻ như cô ta vẫn mang trong mình một ý định gì đó chăng? Quay lưng lại với Liêu Tuệ Hân, cô cầm điện thoại len lỏi chút ánh sáng nhẹ trong không gian tối tăm của căn phòng, đôi môi cong nhẹ lên nở một nụ cười yên lòng, cũng may mắn là Tố Hảo sức khỏe đã ổn.
[Thiếu phu nhân,cô ấy đã ổn rồi ạ.]
Nhận được tin nhắn trong lòng của cô rất vui vẻ,tâm trạng trở nên tốt hơn hẳn.
[Cám ơn cậu vất vả nhiều rồi, cứ nói với cô ấy tịnh dưỡng ở đó, tôi sẽ sớm đến thăm cô ấy.]
Cô vội tắt điện thoại rồi nhắm mắt lại, nhưng cô không thể ngủ được có lẽ vì ngủ cùng một giường với kẻ mình ghét chăng? Nhưng có vẻ phía bên chỗ của Liêu Tuệ Hân bắt đầu động tĩnh, cô ta lăn qua lăn lại dường như cũng không thể ngủ được, quay đầu sang nhìn Liêu Ngữ Tịch, cô nhắm chặt mắt lại rồi giả vờ ngủ say, đưa tay qua lại trước mặt của Liêu Ngữ Tịch để chắc chắn rằng cô đã ngủ say.
“Ê, dậy đi!”
Cô ta đưa tay vỗ nhẹ vai của Liêu Ngữ Tịch rồi khẽ gọi như đang cố kiểm tra một lần nữa.
“Tỉnh dậy đi, không thôi chồng của cô sẽ rơi vào tay tôi đấy!”
“Thật sự muốn nhìn tôi và chồng của cô ân ân ái ái sao?”
Nhưng vẫn không thấy Liêu Ngữ Tịch phản ứng gì, cả người vẫn không cử động hơi thở đều đều làm cho Liêu Tuệ Hân nghĩ rằng cô đã thật sự chìm vào giấc ngủ, cô ta đứng dậy rón rén đi ra mở cửa rồi cẩn thận khép cửa lại, nhưng khi cô vừa rời đi thì đôi mắt Liêu Ngữ Tịch liền bật mở.
Cô nhẹ nhàng ngồi dậy nhìn ra phía cánh cửa, những lời nói vừa rồi của Liêu Tuệ Hân khiến cô buồn cười chết đi được tuy nhiên cô lại chẳng thể cười cố gắng nhịn hết mức có thể, có vẻ như cô ta vẫn mang trong đầu ý nghĩ nhất quyết phải đánh bại cô cho bằng được, cả cuốn bí kíp để mê hoặc đàn ông kia cô cũng đã xem qua những chiêu trò của cô ta đều giống hệt như trong đó bày ra vậy.
“Cuốn sách đó nên đổi tên lại là dành cho đám tiểu tam mới đúng.”
Cô cầm chiếc điện thoại của mình lên rồi đi tới mở cửa len lởi đi dọc hành lang theo dõi đường đi nước bước của Liêu Tuệ Hân, cô ta đứng trước phòng của Diệp Khuynh Xuyên sau đó chỉnh sửa chiếc áo của mình hạ vai áo xuống để lộ phần ngực đầy đặn, ánh mắt mơ màng nhẹ gõ cửa.
Diệp Khuynh Xuyên do ngủ ở chỗ lạ nên anh cũng có vẻ khó ngủ, nghe tiếng gõ cửa anh lại không biết ai đi gõ cửa tìm mình vào giờ này, anh vẫn không chút phòng bị mà đi tới, khi cánh cửa vừa bật mở thì Liêu Tuệ Hân liền nhào vào người của anh ôm chặt lấy, mắt nhắm nghiền miệng thì lẩm bẩm.
“Mẹ ơi… con muốn ăn khoai tây chiên.”
Điệu bộ như một đứa trẻ mè nheo nũng nịu với mẹ của mình thật vậy, Diệp Khuynh Xuyên cứng đờ người đưa tay kéo cô ta ra thì phát hiện cô ta đang nhắm mắt.
“Này, em vợ.”
Liêu Tuệ Hân thầm mở cờ trong bụng vì trình độ diễn xuất của mình, Diệp Khuynh Xuyên liền lùi về phía sau anh khoanh tay trước ngực quan sát hành vi của cô ta, ban đầu anh cũng nghĩ cô ta bị mộng du nhưng nhìn lại có gì đó sai sai ở đây, anh thật khổ sở vì cái căn nhà này, hết chị gái lại đến em gái, có điều cô em gái của Liêu Ngữ Tịch quá bạo lại rất thích việc bày ra sự ngây ngô để câu dẫn đàn ông nhỉ?
“Em vợ, ban đêm mà đến phòng đàn ông như vậy không hay cho lắm.”
Anh bước tới gần tiếp diễn sự việc như ý mà cô ta mong muốn, đưa tay nâng cằm của Liêu Tuệ Hân lên, đôi mắt của cô vẫn nhắm nghiền nhưng dường như hơi thở có vẻ gấp gáp giống như đang hồi hộp, anh nhìn vẻ mặt của cô ta liền phì cười một cái ghé mặt lại gần vào cổ của cô ta để hơi thở của mình thổi phà nhẹ trên hõm cổ.
“Mẹ… ơi…”
Cô cố ý choàng tay lên cổ của anh rồi nhảy cẩng lên ôm chầm lấy anh, đôi chân quấn quanh thắt lưng của Diệp Khuynh Xuyên không chịu buông, anh lia mắt nhìn thấy chiếc điện thoại phía bên ngoài xuất hiện, tuy nhiên anh không phản ứng gì mà quay người lại đặt cô nằm xuống giường.
Liêu Ngữ Tịch ở bên ngoài đôi mắt tối sầm lại, lại một lần nữa Liêu Tuệ Hân tiếp tục dụ dỗ người đàn ông bên cạnh của cô để lên giường, những chiêu trò này chỉ những tên đàn ông tầm thường mới bị dính bẫy mà thôi, xem ra trước giờ cô đánh giá cao Diệp Khuynh Xuyên quá nhiều rồi, anh ta cũng có dục vọng trong người, thật sự kinh tởm.
Diệp Khuynh Xuyên cố ý làm vậy để cho Liêu Ngữ Tịch quay lại, nhưng hàng động bên trong lại hoàn toàn ngược lại, anh đưa tay véo má của Liêu Tuệ Hân khiến cô ta kêu lên đau đớn, tiếng kêu đó lại vang lên tưởng rằng đó là tiếng rên rỉ vì sung sướng của cô ta.
“A… đau…”
Anh nheo mắt lại đột ngột đưa tay bóp lấy cổ của Liêu Tuệ Hân khiến cô ta suýt chết ngạc đến nơi.
“Ưm…a…”
Tiếng kêu của cô ta khiến anh cảm thấy như bị đấm vào tai vậy, so với tiếng kêu của Liêu Ngữ Tịch thì vẫn không bằng được, dẫu cho cô mở miệng ra là mắng anh các thứ nhưng anh lại thích chất giọng của cô hơn là cô gái lẳng lơ này, không hiểu sao họ có thể là chị em được nữa.
“Tự dâng miệng đàn ông như vậy,tôi không hứng thú đâu.”
Nói dứt lời anh liền quăng cô ta qua một bên, Liêu Tuệ Hân liền bừng tỉnh lại giả vờ ngơ ngác rồi rưng rưng nước mắt, đưa hai tay che lại trước ngực của mình.
“Anh…anh rể…sao…sao chúng ta lại…”
Dưới ánh đèn mờ ảo, nụ cười của anh chứa vài phần đáng sợ và sự lạnh lẽo bao trùm lấy căn phòng, đôi bàn tay của anh siết chặt lấy cổ tay của Liêu Tuệ Hân rồi thì thào.
“Em vợ cũng biết quan tâm anh quá, tối vậy rồi vẫn còn sang phòng anh để ngủ cùng anh vì sợ anh ngủ không quen sao?”
“Không… không có.”
Liền ngồi bật dậy, Liêu Tuệ Hân lùi về phía sau nhưng vẻ mặt của Diệp Khuynh Xuyên chỉ nhởn nhơ như người xem kịch.
“Vậy sao? vậy thì về phòng ngủ đi, nếu không chị của em sẽ hiểu lầm mất.”
“Vâng…vâng…ạ.”
Nói dứt lời, Liêu Tuệ Hân liền ngồi dậy rồi kéo áo của mình lên vôi chạy khỏi phòng của anh, cô ta vì sợ vẻ mặt vừa rồi của anh với lại sợ màn kịch của mình bị phát hiện mới nhanh chóng rời khỏi phòng của anh, Liêu Tuệ Hân hớt hải chạy về phòng nhưng rón rén mở cửa để tránh Liêu Ngữ Tịch giật mình, cô thấy động tĩnh bên trong đã vội về phòng và lên giường nằm được vài phút là Liêu Tuệ Hân đã chạy về tới rồi.
Liêu Tuệ Hân thở dốc rồi tựa lưng vào cánh cửa.
“Chết tiệt, sao buổi tối anh ta lại đáng sợ quá vậy, cứ nghĩ anh ta bóp chết mình rồi.”