Bóng dáng nửa người nửa ma của Liêu Tuệ Hân thảm hại bước đi trên đường, cô rẻ vào một con hẻm nhỏ, với tình hình này nếu đi về nhà cũng chẳng được gì cả, cô bị ám ảnh tâm lý quá nhiều nên bây giờ không dám xuất hiện ở những nơi đông người, sau khi bị người phụ nữ đó rạch mặt thì cô như rơi vào vực thẳm, tất cả mọi thứ đều mất chỉ trong một đêm, cô cũng chẳng còn thiết tha gì để sống nữa cả.
Giây phút Liêu Tuệ Hân định kết liễu đời mình thì một đôi bàn tay chìa ra đỡ lấy eo của cô từ phía sau, Liêu Tuệ Hân liền phản ứng mạnh đẩy người đó ra rồi lùi về phía sau, tay ôm lấy đầu của mình kêu la thảm thiết.
“Đừng, đừng đánh tôi!”
Tên đó nhìn cô chằm chằm rồi lúc này cũng từ tốn bước tới cùng với chiếc ô trên tay che mưa cho cô, hắn khụy người xuống đưa đôi bàn tay to lớn chìa ra trước mặt của Liêu Tuệ Hân, lúc này hắn cũng cất giọng nói trầm ấm.
“Có muốn trả thù không?”
Liêu Tuệ Hân vẫn không ngừng run rẩy, cô quá sợ đám đàn ông rồi, cô không dám tin thêm bất kỳ nữa, cô co rút người lại không dám ngẩng đầu lên, Lập Mặc Thế đứng dưới cơn mưa lớn tay vẫn giữ chặt chiếc ô trên tay che chắn cho Liêu Tuệ Hân, nhưng ngay sau đó hắn liền khụy gối xuống nhìn sự sợ hãi của cô, ngay sau đó hắn không ngần ngại tiến tới ôm lấy Liêu Tuệ Hân vào lòng dỗ dành.
“Đừng đụng vào tôi!”
Mặc cho Liêu Tuệ Hân chống đối với mình nhưng Lập Mặc Thế vẫn giữ tư thế đó, có vẻ như cô không còn chống cự nữa mà òa lên khóc lớn, đôi mắt của Lập Mặc Thế trở nên tối lại, hắn nhẹ buông cô ra.
“Nếu như cô đồng ý đi theo tôi, tôi nhất định sẽ giúp cô trả thù tên Diệp Khuynh Xuyên đó.”
“Anh…anh là ai? Sao lại biết anh ta?”
Nghe nhắc đến Diệp Khuynh Xuyên, Liêu Tuệ Hân liền phản ứng mạnh mẽ.
“Hắn… là kẻ thù của tôi, đi theo tôi cô sẽ có lợi đấy, có muốn hợp tác hay không?”
“Làm sao tôi có thể tin tưởng ở anh?”
Liêu Tuệ Hân vẫn giữ sự phòng bị đối với Lập Mặc Thế, hắn lần này không tiến tới mà đứng dậy đưa chiếc ô cho cô rồi quay lưng định rời đi.
“Cô không tin cũng không sao, sau này cần giúp đỡ cứ tìm đến tôi, và cô hãy nhớ chỉ có tôi mới có thể giúp được cô mà thôi.”
Nói dứt lời Lập Mặc Thế quăng xuống đất một tấm danh thiếp rồi quay người rời đi, bóng dáng dần khuất trong màn mưa mịt mù ấy, Liêu Tuệ Hân cầm tờ danh thiếp trên tay trong đầu cũng bắt đầu bừng cháy lên ngọn lửa thù hận.
“Nếu như thật sự có cơ hội, tao sẽ khiến chúng mày chết không toàn thây.”
…
Đêm hôm đó, tại Diệp gia, trong không khí tĩnh lặng của màn đêm thì Liêu Ngữ Tịch rón rén rời khỏi giường, cô ôm bụng đau đớn đi vào nhà vệ sinh, giờ cũng đã khuya rồi ra đường giờ này cũng chẳng có cửa tiệm nào mở cửa, cô nhớ rõ là bà dì mình khoảng tuần sau mới đến nên chưa kịp chuẩn bị nữa là bà dì đã gõ cửa sang thăm rồi.
Do cô làm động đậy nên Diệp Khuynh Xuyên cũng theo đó mà bừng tỉnh giấc, anh thấy cô ở trong nhà vệ sinh lâu lắm rồi mà vẫn chưa ra, nên cũng ngồi bật dậy đi tới gõ cửa.
“Này, cô ổn chứ?”
Liêu Ngữ Tịch ở bên trong nói vọng ra.
“Tôi không sao, ngủ đi!”
Nhưng anh cảm thấy cô có vẻ như đang gặp sự cố gì đó, Liêu Ngữ Tịch cuối cùng cũng không chịu được mà mở cửa ra rón rén quan sát bên ngoài, cô định sẽ ra ngoài mua thử thì bị Diệp Khuynh Xuyên túm lấy áo.
“Đi đâu giờ này?”
Cô tưởng là anh đã ngủ rồi nhưng không ngờ vẫn còn thức canh cô từ nãy đến giờ, cô cảm thấy chuyện này vô cùng khó nói, nhưng cơn đau bụng bắt đầu ập đến, cô nhăn mặt một cái rồi ôm lấy bụng của mình.
“Không sao chứ?”
Diệp Khuynh Xuyên buông cô ra rồi đỡ lấy eo của cô, Liêu Ngữ Tịch khá nhạy cảm lùi về phía sau nhưng vẫn giữ tư thế ôm bụng, mặt mày nhăn nhó.
“Tôi… tôi đi mua đồ cá nhân.”
“Tối như vậy định đi một mình? Mua gì nói đi tôi đi mua cho cô.”
Cũng không cần phải ngại ngùng nữa, Liêu Ngữ Tịch liền đưa tay ngoắc anh lại gần, Diệp Khuynh Xuyên cũng kề tai sát lại, lúc này cô thì thầm bên tai của anh, không biết đã nói gì mà mặt của Diệp Khuynh Xuyên bắt đầu chuyển sắc, anh cứng đờ người rồi gật đầu sau đó khoác chiếc áo khoác lên người.
“Ở nhà đi, tôi mua cho cô, mà… cô sử dụng loại nào.”
Anh gãy đầu gượng gạo hỏi, Liêu Ngữ Tịch đau đến nổi không chịu nổi nửa liền khụy người xuống nói gấp.
“Loại nào cũng được, nhanh nhanh giúp tôi nhé!”
Diệp Khuynh Xuyên gật đầu rồi nhanh chân rời đi, anh trang bị cho mình chiếc kính đen, khẩu trang và một cái nón đội lên đầu, cũng may gần đó có một cửa hàng còn mở, anh bước vào đi tới kệ đồ dùng phụ nữ chọn đại mấy loại khác nhau rồi mang ra ngoài thanh toán, người nhân viên thấy có hơi khả nghi nhưng vẫn làm trong nhiệm vụ thanh toán cho anh.
Đây cũng là lần đầu Diệp Khuynh Xuyên đi mua mấy thứ này cho phụ nữ, anh cũng lỡ nhận lời rồi không đi mua thì không được, khoảng mười phút sau anh cũng về đến nhà, ánh đèn trong phòng vẫn còn sáng, anh quăng vào phòng một mớ đồ dùng đó nhiều loại khác nhau.
“Tôi mua đại, cô thích cái nào thì xài cái nấy.”
“Cám ơn anh.”
Liêu Ngữ Tịch như được cứu sống lại, cô lấy đại một gói đồ dùng đi vào trong, cơ thể cũng thoải mái hơn, nhưng có điều bụng vẫn còn đau, mỗi lần tới kỳ là cô đau như muốn chết đi sống lại vậy, nhưng khi thấy cô nằm ôm bụng đau như vậy Diệp Khuynh Xuyên liền đi xuống hỏi dì Khả, dì cũng chỉ cho anh một vài cách chăm sóc phụ nữ ngày đèn đỏ.
“Cho cô ấy uống đường đỏ với dùng cái này chườm bụng cho cô ấy.”
Diệp Khuynh Xuyên gật đầu nhận lấy hai thứ đó của dì Khả rồi nhanh chóng đi về phòng.