Mối Quan Hệ Cưỡng Ép

Chương 94: End




Ngày hôm sau, khi Liêu Ngữ Tịch vừa mở mắt tỉnh dậy thì đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ, cô còn tưởng là mình chưa tỉnh ngủ nên bị hoa mắt, cho đến khi nhận ra thì cả người của cô bắt đầu lắc lư, cô cảm thấy được cơn gió mát lạnh thổi vào, còn nghe thấy cả tiếng sóng biển văng vẳng bên tai, Liêu Ngữ Tịch liền bước xuống giường, cô đi tới bên cánh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, quả nhiên cô đang ở trên một con tàu lớn, những đàn chim Hải Âu đang bay lượn trên bầu trời, nơi này rất quen, dường như cô đã từng đi đến một lần rồi thì phải.
Cô nhìn thấy bên trên đầu trời là một khinh khí cầu, còn có những dòng chữ bảo cô quay đầu lại nhìn về phía cầu thang.
“Gì đây?”
Cô mon men đi theo cầu thang để đi dọc theo con tàu, boong tàu rất rộng nhưng chẳng có lấy một người, cô cũng không biết Diệp Khuynh Xuyên đang bày ra trò gì đây nữa, chỉ trong một đêm mà từ nhà để đến được đây cũng cực khổ cho anh nhiều rồi.
Cô đi dọc theo hành lang, có thể nhìn ra được bên ngoài rất rộng lớn và tuyệt đẹp, những gợn sóng lăn tăn soi mình đón ánh bình minh vừa lên tựa như hạt ngọc trai quý giá, Liêu Ngữ Tịch nhìn thấy tấm bảng chỉ dẫn cô để đi lên trên boong tàu cuối cùng, là nơi có thể thư giãn ngắm nhìn khung cảnh ngoài trời.
Nhưng khi vừa đi lên đến nơi thì pháo ở đâu bắn lên cao, Liêu Ngữ Tịch còn chưa tỉnh hồn thì những chùm bong bóng màu hồng và đỏ bay lên cao cùng với những hình trái tim và hoa hồng được treo cùng với bong bóng, Liêu Ngữ Tịch dụi mắt một lần nữa thì cảnh đẹp thơ mộng thần tiên hiện ra trước mặt cô khiến cô không thể không xúc động, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy hạnh phúc như vậy.
Liêu Ngữ Tịch đi tới giữa boong tàu thì cô nhận lấy một tấm thiệp nằm trên bàn, cô mở ra xem thử, bên trong là những tấm ảnh của cô cùng với Diệp Khuynh Xuyên lúc đến đây lần đầu tiên, vẻ mặt ai cũng có vẻ khó chịu vì bị ép buộc, cô không thể giấu được sự hạnh phúc mà bật cười thành tiếng, tiếng bước chân vang lên, cô quay đầu lại nhìn thì thấy anh đang cầm một bó hoa trên tay rồi từ từ tiến lại gần hơn.
“Tịch, có vui không?”
Cô nhẹ nhàng gật đầu.
“Là anh chuẩn bị hết đó sao?”
“Đúng vậy, có hơi vội sẽ có chút sai sót, em thông cảm cho anh nhé.”
“Không sao, em rất thích.”
Cô đột ngột bước tới đưa tay ôm chầm lấy anh rồi òa lên khóc.
“Em chỉ mong rằng cả đời này anh sẽ không làm em phải tổn thương nữa,
“ Xuyên à, em tha thứ cho anh nên anh đừng để em thất vọng có được không?”
Diệp Khuynh Xuyên nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu của cô, anh biết là cô vẫn còn sự sợ hãi và nỗi ám ảnh dài dặc trong lòng nhưng anh nhất định sẽ không để cô phải chịu uất ức thêm lần nào nữa.
“Tịch à, vậy em có thể cho anh cơ hội dùng tấm thân này bù đắp cho em cả đời được không?”
Anh vừa nói dứt lời liền quỳ gối xuống rồi lấy ra một hộp nhẫn cưới, cô bật cười rồi đưa bàn tay của mình ra để anh đeo lên, sau khi đeo xong cô liền nắm lấy cà vạt của anh rồi khụy người xuống trao cho anh một nụ hôn bất ngờ.
“Anh chính thức bị đeo gông vào cổ rồi, em sẽ hành hạ anh, để trả thù.”
“Được, em muốn sao cũng được.”
Đợi sau khi màn cầu hôn vừa kết thúc thì lúc này tiếng vỗ tay cũng vang lên, người xuất hiện là ba của Diệp Khuynh Xuyên, ông biết hết mọi chuyện về hôn nhân giả của hai người và cuối cùng cũng đợi được đến ngày hai người cùng nhau xác nhận tình cảm của mình, không giấu được sự xúc động của mình, ông đưa tay lau nước mắt.
“Hai con phải hạnh phúc đấy!”
Bên cạnh đó còn có Tố Hảo và Cáp Lợi, còn có mặt của dì Khả, Nhĩ Thái, và một số người giúp việc trong nhà, dưới sự chứng kiến của trời của đất của biển của gió, mình chứng cho tình yêu của họ, Diệp Khuynh Xuyên không ngại ngần mà kéo lấy eo của cô rồi nhẹ nhàng trao cho cô một nụ hôn cháy bỏng, nụ hôn tưởng chừng kéo dài nhưng Liêu Ngữ Tịch vì bị say sóng nên đã đẩy anh ra rồi chạy tới gần đó nôn.
“Gì đấy, chẳng lẽ có tin vui?”
Mọi người không nghĩ đến chuyện cô say sóng nên cứ thế nháo nhào lên mừng rỡ, Diệp Khuynh Xuyên sắc mặt lo lắng đi tới bế cô lên rồi vỗ vỗ nhẹ vào lưng.
“Em say sóng rồi đúng không? vậy chúng ta vào bờ luôn nhé.”
“Được.”
Trên thành phố bắt đầu nổi lên những cơn gió mát mẻ trong lành, Liêu Ngữ Tịch mặc trên người chiếc váy cưới lộng lẫy mà Tố Hảo đã mang từ cửa hàng đến, cô nắm chặt lấy tay của Diệp Khuynh Xuyên và chạy trên cát, để lưu giữ lại những khoảnh khắc tuyệt đẹp đó Tố Hảo cùng với Cáp Lợi đã liên tục tác nghiệp với nhau để chụp lại những tấm ảnh đẹp nhất của hai người.
Anh đột ngột bế Liêu Ngữ Tịch lên vui sướng nói.
“Tịch, anh có được em rồi, cuối cùng thì anh cũng đã có được em rồi.”
“Anh không hối hận chứ?”
“Không hối hận!”
Anh hô lớn, nhưng có lẽ sau hai năm kết hôn với nhau anh lại là người muốn rút lại lời nói ấy ngay lập tức, bời vì tình cảnh là như thế này, trong căn nhà to lớn những món đồ chơi trẻ em rải rác khắp nơi, tiếng la oai oái của một người con gái vang lên.
“Diệp Khuynh Xuyên, ba hồn bảy vía anh đâu rồi hả?”
“Đây…anh đây…vợ ơi em về rồi hả?”
Diệp Khuynh Xuyên từ trên phòng đi xuống đầu tóc rũ rượi, quần áo thì xộc xệch, đến cả râu còn chưa kịp cạo.
“Còn ngủ nữa, đi dọn dẹp đồ chơi của con trai anh bày ra đi, còn nữa, đi tắm rửa tân trang lại nhìn anh bây giờ muốn buồn nôn đến nơi rồi đây.”
Liêu Ngữ Tịch bực bội khi nhìn thấy cảnh chiến trường của anh và cậu con trai Diệp Kinh Kha bày ra, cô giận dỗi mà trở về phòng của mình, lúc này cả hai cha con nhìn nhau sau đó liền lặng lẽ đi dọn dẹp mọi thứ, Diệp Khuynh Xuyên đi tới gõ cửa phòng thì lúc này Liêu Ngữ Tịch cũng đi ra, còn chưa kịp mắng thì nhìn thấy bên ngoài đã sạch sẽ thậm chí con người cũng rất bảnh trai.
“Vợ ơi, thưởng cho anh được không? anh xong việc rồi.”
“Cút!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.