Edit: Qing Yun
Lục Quý Hành có thể tìm được Vưu Gia, thật ra không có gì khó.
Bên này có tám con phố, ngã ba ngã năm. Ở giữa có nhiều đường tắt, ngõ cụt, Vưu Gia chạy sang bên trái, hướng đó chỉ có một đường lớn đi thẳng đến quảng trường số ba, còn lại là ba đường nhỏ.
Lấy sự hiểu biết của Lục Quý Hành đối với Vưu Gia, cô nhất định sẽ đi theo đường chính.
Rốt cuộc từ nhỏ đến lớn đều là bé ngoan, không có việc gì sẽ không đi đường tắt hẻo lánh.
Loại tiềm thức theo bản năng này, khả năng chính cô cũng không chú ý.
Từ quảng trường số ba đi một đoạn nữa là đến quảng trường số bảy, lúc này Vưu Gia chỉ có ba con đường, rẽ trái, rẽ phải hoặc là đi thẳng.
Đầu tiên Lục Quý Hành lựa chọn phương pháp loại trừ, cái đầu nhỏ kia của cô có đôi khi cũng thích suy nghĩ những thứ phức tạp.
Nếu thấy có thể rẽ thì cô nhất định sẽ không đi thẳng.
Anh đứng ở giữa nhìn hai bên trái phải, ba giây sau anh dứt khoát chọn bên phải, phía bên trái cách đó không xa có một đám người đang tụ tập, nhìn dáng vẻ thì là diễn viên quần chúng đi theo trợ lý nhiếp ảnh để nghiên cứu địa hình, Vưu Gia không thích nơi đông người, thấy chỗ có nhiều người cô chắc chắn sẽ tránh đi, như vậy chỉ có thể là bên phải.
Quả nhiên, đi không đến ba phút đã thấy được cô.
Cô ngồi trên ghế dài ven đường, đang vui vẻ tạo dáng chụp ảnh.
Anh khẽ cười, sờ chóp mũi đi qua, chống tay lên lưng ghế cúi đầu nhìn cô…
Cái gọi là hiểu biết, đại khái chính là có thể nhìn đến những chi tiết mà người khác không biết.
…
Vưu Gia vừa đá vừa đánh, sau đó lập tức rụt cổ, cô nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của anh thì ngoan ngoãn lùi về phía sau một bước.
Thò tay lần mò vào túi, sờ nửa ngày, cuối cùng cũng lấy ra được một viên kẹo, lột vỏ nhét vào miệng anh.
Quy phục xin tha không chút do dự!
Lục Quý Hành im lặng một lát, bỗng cười khẽ rồi xoa mạnh đầu cô, nghiêng đầu nói: “Đi thôi! Dẫn em đi dạo một cái.”
… Hả??
Không… Không tính sổ sao?
Hạnh phúc tới quá bất ngờ, Vưu Gia có phần không kịp phản ứng, cô lôi kéo vạt áo anh, hỏi: “Hôm nay anh không bận ạ?”
“Ừ.” Anh kéo bàn tay cầm hồ lô và thịt nướng đến tận bây giờ vẫn chưa rửa ra khỏi áo thun trắng của mình, Vưu Gia còn chưa kịp liên án anh vô tình vô nghĩa vô cớ gây rồi thì anh đã trở tay cầm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
Vưu Gia sửng sốt, sau đó híp mắt cười trộm, ngửa đầu nhìn sườn mặt của anh, anh lại rất bình tĩnh… Dù xung quanh người đến người đi, còn anh thì chưa đeo cả khẩu trang.
Thật ra sau khi tẩy trang, Lục Quý Hành ở trước máy quay và sau máy quay khá khác nhau, cho dù bây giờ người qua đường rất nhiều, nhưng ngoài một ít người hâm mộ trung thành ra thì không mấy ai có thể liếc mắt một cái là nhìn ra anh ngay, đặc biệt là dưới hoàn cảnh này—chỗ nào cũng là khác du lịch, hôm nay là ngày mở cửa đón khách, chín khu đã mở sáu khu, đường phố náo nhiệt hơn ngày thường rất nhiều, mà anh chỉ mặc áo hun quần jean đơn giản, nhìn rất trẻ trung đời thường, không giống minh tinh, trái lại còn giống anh chàng nhà bên hơn.
Nhưng nhiều người như vậy, lại còn là phim trường, bao nhiêu người đến đây chỉ vì gặp được minh tinh, ai chỉ cần hơi chú ý anh một thôi thì sao có thể không nhận ra.
Trước giờ Vưu Gia luôn nhát gan, sợ bị vây xem, cho nên cô lấy khẩu trang trong túi ra đeo lên cho anh.
Với không tới, còn phải kiễng chân lên, cô bèn nhỏ giọng nói: “Bây giờ đưa anh ra ngoài chẳng khác gì dắt theo gấu trúc, lúc nào em cũng phải đề phòng có người mơ ước anh… Thật muốn khóa anh ở trong nhà.”
Cầm… Tù play? Lúc trong đầu nhảy ra từ này, cô đã bị chính mình dọa sợ.
Lục Quý Hành cúi đầu nhìn cô, mặt chi che khuất, không nhìn được biểu cảm của anh, chỉ có thể nhìn được đôi mắt, anh nhướng mày, sau đó nhéo cằm cô: “Khóa?”
Vưu Gia đón nhận ánh mắt mê hoặc của anh, cô li3m môi, ngượng ngùng không dám nói một ít tư tưởng s@c tình với anh. Đều cho cô nàng nghiện mạng xã hội Chu Dương, ngày nào cũng phổ cập khoa học về tiểu thuyết người lớn tổng tài bá đạo cho cô…
Cô yếu ớt uyển chuyển tỏ vẻ: “Chính là… Như vậy… Như vậy, a, nói cách khác, ha ha.”
Ai nha, thẹn quá.
Chu Dương từng nói cho cô, cái gọi là tổng tài bá đạo, cái đầu tiên là phải bá đạo, sau đó phải bi3n thái, lúc thích bạn, mấy chuyện như thổ lộ, theo đuổi, hẹn hò đều không phù hợp với khí chất của tổng tài bá đạo, mà phải đi thẳng vào ván đề luôn: “Cô gái, tôi nhìn trúng cô.” Hành động phải dứt khoát trực tiếp có phong phạm, ví như nhét một tấm thẻ đen qua: “Mật mã là sáu số không, tùy tiện quẹt!” Nếu còn chưa đủ, vậy chỉ có thể ra tuyệt chiêu… “Trời lạnh, cho nhà họ Vương phá sản đi!”
À, nếu cô gái đó là con gái nhà họ Vương.
Chờ khi đối phương khóc như hoa lê dính mưa đi cầu xin anh ta, anh ta có thể ngồi bắt chéo chân, cao ngạo lạnh lùng tỏ vẻ: “Ở bên tôi ba năm, tôi sẽ cứu nhà họ Vương giúp cô.”
Sau đó tổng tài bá đạo liền thành công khóa người trong nhà làm này làm kia.
Vưu Gia nghe xong, cảm thấy tam quan đổ vỡ, hỏi ra nghi vấn nghĩ mãi không ra: “Này… Phạm pháp nhỉ?”
Chu Dượng trợn trắng mắt liếc cô: “Tổng tài bá đạo giàu nhất nhì nước, mánh khóe thông thiên, pháp là cái gì, không tồn tại!” Sau đó lại liếc nhìn cô cái nữa: “Không đúng, tiểu thuyết thôi mà, còn không thể thả bay trí tưởng tượng à, chẳng lẽ em muốn tìm logic trong văn tổng tài? Từ nhỏ đến lớn em làm gì thế, truyện người lớn mà cũng chưa từng đọc à?”
Không…
Vưu Gia phảng phất bị mở ra cánh cửa đến thế giới mới.
Học được kỹ năng và tri thức mới, cũng thả bay trí tưởng tượng, tưởng tượng cảnh mình khó Lục Quý Hành trong nhà, tay cầm roi da nhìn dáng vẻ xin tha đáng thương của anh, còn… Rất k1ch thích.
Chảy máu mũi.
Ừm.
…
Cô nghĩ cái gì, Lục Quý Hành không cần đoán cũng có thể nhìn ra được phần nào, bởi tất cả đều viết trên mặt rồi.
Tai đỏ như tích máu, môi khẽ nhấp, còn vô thích li3m môi, ánh mắt láo liên, vừa nhìn đã biết là đang nghĩ chuyện tốt gì.
Lục Quý Hành híp mắt, cúi đầu nói bên tai cô: “Như vậy… Như vậy?”
Vưu Gia “ai nha” một tiếng, hoàn toàn không bình tĩnh được, cô đấm anh một cái, chôn mặt vào ngực anh, thẹn thùng nói: “Anh quá ác liệt, không thể cho em thắng một lần sao!”
Lúc nào cũng bắt nạt cô, hiểu ngầm không tốt sao, lại cứ phải nói ra.
Anh Mạch người có tuổi, chạy hồng hộc đuổi theo, thấy vậy thì bị k1ch thích không nhẹ, anh ấy che ngực, ho khan lắc đầu thở dài: “Ở nơi công cộng, chú ý ảnh hưởng một chút được không?”
Vưu Gia ló mặt nhìn anh Mạch, Lục Quý Hành săn sóc ôm lấy eo cô, đối với việc vợ chủ động nhào vào ngực, trước giờ anh đều không có sức chống cứ.
Anh Mạch bày ra vẻ mặt không muốn nhìn, lúc này mới hỏi Vưu Gia: “Sao mặt em đỏ thế?” Nói xong lại nhìn sang Lục Quý Hành, vẻ mặt càng thêm thâm ý hơn: “A Quý, chú ý ảnh hưởng! Cậu nhìn xem cậu làm Vưu Gia đỏ hết mặt rồi kìa. Biết vợ hay xấu hổ mà còn đùa giỡn cô ấy ở nơi công cộng, cậu có phải người hay không.”
Lục Quý Hành: “…”
Ai đùa giỡn ai?