Mối Tình Đầu Cả Đời

Chương 21:




Kẻ ngốc lăn lộn ba ngày ở đoàn làm phim cũng không biết tên biên kịch đã thành công làm chính mình rơi vào hầm ngầm.
Sống sót hay là hủy diệt, đây là vấn đề cần nghiêm túc suy nghĩ.
Thời gian và không gian như đọng lại.
Bên tai vang lên tiếng nói của Lục Quý Hành: “Đây là… Bà xã của tôi!”
Ai nha, mẹ ơi!
Vưu Gia và đạo diễn bên cạnh Lục Quý Hành nhìn nhau chừng ba giây, đại não chuyển động như hồi quang phản chiếu, vùng vẫy một hồi giữa sống và chết, cuối cùng lại nửa sống nửa chết vùng lên, Vưu Gia hơi cúi đầu, mỉm cười miễn cưỡng vờ bình tĩnh nói: “Chào chú!”
Xung quanh có rất nhiều người! Đạo diễn, trợ lý đạo diễn, quay phim, sản xuất, tổ biên kịch, còn có mấy nhân viên công tác, vốn hôm nay bọn họ muốn quay cảnh dưới mưa.
Vưu Gia chỉ đi ngang qua mà thôi.
Không ngờ lại đụng phải Lục Quý Hành.
Tại sao anh ấy lại xuất hiện ở đây!! Why??
Giây phút nhìn thấy anh, cô lập tức rơi vào trạng thái “game over”, đại não hoàn toàn chế máy. Lục Quý Hành nhìn vẻ mặt cô là biết cô không biết anh ở đoàn phim này, cô chỉ đi theo Vưu Tĩnh Viễn đến đây chơi thôi.
Vưu Gia là người không có lòng nhiệt tình với giới showbiz, từ nhỏ đến lớn đều ngoan ngoãn rong chơi trong biển tri thức, phim ảnh cũng không xem được mấy bộ, đối với cô, người nổi tiếng chính là một bức ảnh trên họa báo, đến sau khi hai người ở bên nhau rồi cô mới quan tâm một chút, phần lớn là về anh. Chuyện liên quan đến anh cô cũng không hiểu rõ hết, ví dụ như… Anh đang đóng phim ở đâu? Cô chỉ biết anh đang đóng phim ở bên này, còn đóng cái gì, đóng cùng ai, anh nhớ anh đã nhắc đến với cô rồi, mà cô đại khái là nghe tai này ra tai kia.
Đại khái là ánh mắt Vưu Gia nhìn Lục Quý Hành rất “nhiệt thành”, phản ứng rất cường liệt cho nên Lục Quý Hành mới nhận ra được.
Vì để giải thích giây phút bối rối này, Lục Quý Hành suy nghĩ giây lát rồi giới thiệu Vưu Gia một cách đơn giản: “Đây là… Bà xã của tôi!”
Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, tiếp đến là mười hai con mắt đồng thời nhìn vào Vưu Gia.
Vưu Gia cảm thấy lúc mình bảo vệ khóa luận tốt nghiệp cũng không khẩn trương như bây giờ, chỉ còn kém nghiêm nghỉ cúi đầu thôi.
Đạo diễn trăm công nghìn việc, suốt ba ngày cũng chưa liếc nhìn Vưu Gia lần nào thế mà giờ lại nhìn cô chằm chằm, giống như nhìn thấy thứ gì mới mẻ, ông ấy đẩy gọng kính, cười tươi đến mức nếp nhăn nổi lên trên khuôn mặt: “A, trăm nghe không bằng một thấy, A Quý thật có phúc!” Ông ấy gật đầu với Vưu Gia, tiếng nói nhỏ nhẹ sư sợ dọa cô chạy mất: “Xưng hô thế nào đây?”
Không có cách nào khác, hai ngày nay đoàn phim cũng thảo luận rôm rả, không có việc gì là đi xem tin tức giải trí, thấy công lực đào mồ trâu bò của các bạn nữ đại Quý Quý, ngày nào cũng cười run người, ai cũng tò mò lạnh lùng boy như Lục Quý Hành thì rốt cuộc cô gái như thế nào mới có thể chế ngự được.
Thậm chí có lúc còn cảm thấy người hâm mộ suy nghĩ nhiều, Lục Quý Hành lạnh lùng đến khó hiểu phong tình mà có thể tìm được bạn gái thật là không dễ.
Chẳng qua bây giờ nhìn lại… Chuyện gì cũng có thể xảy ra! Đều có thể!
Fans rút ra kết luận rất kỹ càng tỉ mỉ.
Nhát gan, ngoan, tính tình mềm, tóc dài, mắt một mí, đôi mắt rất đẹp, người không quá cao, thiên gầy, cười lên để lộ răng nhanh, thích mèo, sợ chó.
Càng chi tiết hơn thì không nhìn ra, nhưng chỉ xem diện mạo thì đúng là không khác bao nhiêu.
Vưu Gia là mắt một mí, rất nhiều người mắt một mí mà mí mắt sưng lên sẽ tạo cảm giác như hai mí, nhưng Vưu Gia không như vậy, mí mắt của cô rất mỏng, con ngươi hơi sâu vào trong, khiến ngũ quan nhìn có vẻ thâm thúy hơn, góc cạnh khuôn mặt không rõ ràng, trái lại rất mềm mại. Khóe mắt mượt mà, to nhỏ vừa phải, cho nên dù là mắt một mí thì cũng không phải rất nhỏ. Khi cười rộ lên có thể nhìn thấy rõ răng nanh, kết hợp với khuôn mặt kia của cô, thật sự có cảm giác như thiếu nữ quỷ hút máu trong thế giới giả tưởng.
Thêm chút hiệu ứng đặc biệt là có thể cosplay thành thiếu nữ quỷ hút máu rồi.
Rất khó hình dung cả người cô, nếu tách ra thì không phải rất đẹp, nhưng ghép lại với nhau thì rất thu hút ánh nhìn.
Chính là kiểu rất có tướng mỹ nhân.
Lục Quý Hành cao 1m83, Vưu Gia đứng thẳng đại khái đến cằm anh, rất gầy, chủ yếu là khung xương nhỏ, da trắng trời sinh, nhìn cả người rất tinh xảo.
Lúc vừa vào đoàn phim, có người còn lén lút thảo luận không biết có phải tổng giám đốc Vưu đưa bạn gái đến không.
“Mắt nhìn người của tổng giám đốc Vưu không tệ.”
… Chẳng qua sau này đã được chứng thực là hiểm lầm.
Không ngờ rằng, cuối cùng lại được thằng nhãi Lục Quý Hành này nhận lấy.

Đầu óc Vưu Gia còn chưa kịp động thì Lục Quý Hành đã trả lời thay cô: “Cùng họ với tổng giám đốc Vưu, tên một chữ Gia, gọi cô ấy là Vưu Gia là được. Xin lỗi, cô ấy hơi sợ người lạ.” Nói xong, anh nhìn thoáng qua Vưu Gia, ánh mắt thâm thúy, Vưu Gia cảm thấy được an ủi, cô vô thức li3m môi rồi đi đến gần anh.
Lục Quý Hành nắm lấy tay cô theo bản năng, chỉ siết chặt giây lát rồi buông lỏng ra ngay, sau đó làm bộ làm tịch nhét vào túi áo, anh cúi đầu nói với cô: “Người trong đoàn làm phim rất tốt, không phải ngượng ngùng.”
Đạo diễn cười ha ha: “Ai, tôi lại chưa nói cái gì, cậu không phải khẩn trương, tôi còn có thể ăn vợ câu à.” Đại diễn cười gật đầu với Vưu Gia, lại nói hai câu khách sáo sau đó vội vàng quay lại nơi quay phim. Trước khi đi còn nói thấm với Lục Quý Hành: “Nhìn vợ c ậu nhỏ thật đó!”
Lục Quý Hành nở nụ cười: “Vâng, thỉnh thoảng tôi cũng sẽ có cảm giác tội lỗi.”
Vưu Gia: “…”

Vưu Tĩnh Viễn bắt chéo chân ngồi thảnh thơi uống trà dưới ô che nắng, Văn Thanh đi dạo một vòng ở bên ngoài trở về nói vào bên tai anh ấy: “Bên ngoài như ong vỡ tổ, tất cả đều đang nói về cô Vưu.”
Cái câu “bà xã của tôi” kia thật sự như quả bom ném xuống mặt nước!
Bây giờ Vưu Gia chính là gấu trúc trong vườn bách thú, tự mang bug hấp dẫn ánh nhìn, ai đi ngang qua cô cũng phải ghé mắt liếc nhìn một cái, không đi ngang qua cũng muốn tạo cơ hội đi quang qua, như muốn nhìn xem rốt cuộc cô nhiều hơn người thường mấy cái tay mấy cái chân.
Vưu Gia rụt rè đi trong trường quay, tự hỏi mình phải làm gì để có vẻ tự nhiên hào phóng không như cố ý.
Còn chưa suy nghĩ xong, đầu cô đã đâm trúng… Ngực của Lục Quý Hành!
Anh đột nhiên xuất hiện ở một cỗ ngoặt, nhìn thấy cô thất thần không nhìn đường thì cố ý đứng đó không tránh, khi Vưu Gia phát hiện ra anh muốn tránh đi thì đã không còn kịp, chỉ có thể đâm vào lòng anh.
Mũi đâm vào đau điếng, cô nướng mắt lưng tròng lên án anh: “Anh cố ý à?”
Anh mím mỗi cười khẽ, thẳng thắn đáp: “Ừ.”
Vưu Gia: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.