Chu Dương gửi tin nhắn trêu chọc: Chậc, khoe ân ái trước mặt hai mươi triệu fans, chị nói ngày nào đó em nhất định sẽ bị người ta đánh cho coi!
Vưu Gia: “…”
Hình như cô… Không làm gì cả???
Mà hình như, Lục Quý Hành cũng không nói được mấy câu…
Khoe… Khoe cái gì?
Anh Mạch càng như phát rồ, anh ấy gửi mười mấy tin nhắn giọng nói, tất cả đều là tiếng cười “Ha ha ha ha” đáng sợ, “fans của chồng em thật tài tình! Sớm hay muộn cũng có một ngày A Quý bị họ đùa chết, giúp anh hỏi cậu ấy một câu cậu ấy có bóng ma tâm lý không, ha ha ha!”
Tiếng cười như ma âm vòng quanh tai, làm cho Vưu Gia rất muốn đập di động.
Vưu Tĩnh Viễn lại như ông già Vưu nhập vào, chỉ hận không thể lấy tư thế của giáo viên dạy Đảng là giáo dục tư tưởng cho cô, khi nói chuyện video, đôi chân mày của anh ấy không giây phút nào được thả lỏng: “Khi còn nhỏ ngoan bao nhiêu, bây giờ đều bị tên đểu Lục Quý Hành kia dạy hư không còn lối về.”
Vưu Gia không cách nào phản bác, chỉ nhỏ giọng nghẹn một hồi lâu mới cãi lại một câu: “… Ai là tên đểu, anh… Anh lặp lại lần nữa?”
Vưu Tĩnh Viễn: “…”
Con gái lớn không giữ được, đúng là con gái lớn không giữ được.
–
Ngày hôm sau, vì có việc nên Vưu Tĩnh Viễn rời đi trước, sau cuộc khảo sát dài nửa tháng này, công ty quyết định đầu tư thêm hai mươi triệu, đạo diễn mừng rỡ cười không khép được miệng, nhưng vì Vưu Tĩnh Viễn không còn ở đây, không có cách nào biểu đạt lòng cảm kích vô biên cùng sự vui mừng khó nói thành lời, cho nên ông ấy cười hề hề, bắt đầu chuẩn bị một ngày du lịch “lãng mạn” cho Vưu Gia, cho Lục Quý Hành nghỉ một ngày, để anh đưa cô đi… Cưỡi lạc đà, ngắm hoàng hôn.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, gió nhẹ, ánh nắng không gay gắt, độ ẩm trong không khí rất cao, thời tiết này ở nơi có khí hậu khô ráo rõ ràng là dấu hiệu trời sắp mưa.
Vưu Gia cầm theo một chiếc ô khi ra ngoài.
Trời giữ thu, không khí hơi se lạnh, Lục Quý Hành dặn cô mặc thêm áo khoác.
Vưu Gia luôn ở giữa nhây và nhát, nhưng ở trước mặt Lục Quý Hành lại có ngạo cốt không tầm thường, chính là: Anh nói em đi hướng đông, em càng muốn đi hướng tây, anh không bắt em về được, có bị đánh chết em cũng không quay đầu lại.
Vưu Gia cầm áo khoác lên, đắn đo giây lát lại buông xuống.
Không mặc.
Cuộc sống chính là cần có đôi chuyện ngoài ý muốn mới thú vị.
— Lục Quý Hành mà biết cô nghĩ gì thì nhất định sẽ mở đầu cô ra xem bên trong bị rót mấy lít nước. Trẻ nhà người ta càng lớn càng hiểu chuyện, chỉ có nhà anh là càng lớn càng ương.
Bên này là cảnh khu, cần có vé mới vào được, một tấm vé mất khoảng hơn bốn trăm.
Lục Quý Hành là quét mặt đi vào.
Anh là nhân viên đoàn phim, có giấy phép đặc biệt.
Không biết có phải nhân viên công tác trong này nhận ra anh hay không, bọn họ nhìn anh mấy lần, hôm nay Lục Quý Hành mặc một bộ đô rất thoải mái, đội mũi lưỡi trai, cũng không cố đè thấp vành mũ, đeo thêm một chiếc khẩu trang, giống như một anh trai nhà bên.
Nhưng nếu cẩn thận lắng nghe, sẽ nghe thấy anh tức hộc máu nhỏ giọng dạy dỗ Vưu Gia: “Vưu Gia, em lại ngứa da đúng không?”
Không nghe lời, không nghe một câu nào hết, nói mặc áo khoác không mặc, nói ăn cơm không ăn, chuyện không cho cô làm thì cô làm bằng sạch.
Nói không cho cô chạy loạn… Cô lại chạy nhảy lung tung y như Husky vừa được thả ra khỏi chuồng, có trong một chốc lát, anh thậm chí không nhìn thấy cô đâu cả, sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh. Vừa quay đầu liền thấy cô đứng ở chỗ góc khuất tầm nhìn của anh, đang cười ngã trước ngã sau.
Nói cô đừng bò sườn cát một mình, sườn cát rất khó đi, phải dò từng bước, sườn dốc ngắn ngủn một hai trăm mét có thể đi nửa giờ, nhưng cô không nghe, cứ thế lao đi như con ngựa thoát cương, chạy đến giữa thì mệt thành chó mặt xệ, ôm đầu gối nằm xuống cồn cát, nói hay rằng nằm phơi nắng, nằm mười phút mới đáng thương ôm tay anh: “A Quý, em đi không nổi.”
Nửa đoạn đường sau, anh cõng cô trên lưng, lúc đi lên đến đỉnh, anh sắp sửa không thở nổi, tức giận tới mức hai mắt xẹt đầy sao, muốn mắng cô hai câu, nhưng quay đầu thấy cô nhảy nhót như chim chóc đầy máu sống lại, đã chạy đi xa một đoạn.
Anh đuổi theo sau cô, sợ cô chạy lạc, như là ông bố mệt tâm mệt sức, thật muốn kéo cô về đánh một trận.
Cô quay đầu lại cười với anh, anh thấy vậy liền rụt tay lại.
“A Quý……”
“A Quý……”
“A Quý……”
Ma âm rót vào tai. Anh tức giận liếc nhìn cô: “Làm sao?”
“Không sao cả, gọi anh một tiếng thôi.”
Nhất định là đời trước anh đã phạm tội ác gì rồi.
…
Một vài địa điểm ngắm cảnh bên trong là khu thu phí riêng, Vưu Gia ngoan ngoãn đi mua vé, không dám thả anh đi ra ngoài rêu rao.
Bạn có thể tưởng tượng một minh tinh xen lẫn trong nhóm người thường rồi trở thành du khách bình thường không? Vưu Gia cũng không thể tưởng tượng, trước khi đến nơi còn muốn đánh bài chuồn, nói hay là bỏ đi! Chẳng may bị nhận ra, cảm giác rất kỳ quái.
Anh Mạch nói: “Gánh nặng thần tượng có cần nặng tới vậy không? Đàn ông kết hôn bị nhận ra thì cứ nhận, cũng không phải làm việc gì không thể cho mọi người biết, ai còn không có thú vui giải trí, đưa vợ ra ngoài chơi không phải rất bình thường à?”
Vưu Gia cảm thấy rất có lý.
Đương nhiên, đến buổi tối cô bắt đầu hối hận.
Chạng vạng, bọn họ đi đến đường biên khu thắng cảnh, cùng đội lạc đà đi “Hải Thị Thận Lâu” trong trung tâm sa mạc, Hải Thị Thận Lâu là một khu khách sạn, xem như là trung tâm du dịch, được xây dựng với kiến trúc cổ, đây cũng là nơi ở của đoàn phim, nhưng khác chính là máy bay trực thăng đi thẳng đến đây từ buổi sáng, đoàn phim muốn để Vưu Gia và Lục Quý Hành có không gian riêng cho nên mới để họ đi theo con đường của khách du lịch bình thường.
Đoàn phim thuê trọn Hải Thị Thận Lâu, có thêm nguồn vốn khiến họ trở nên kiên cường hơn không ít, trực tiếp thương lượng với khách sạn để họ dừng cho thuê phòng, khu vực này tạm thời phong bế, ngoài trả phí dụng tương ứng, sau này phim khởi chiếu, đoàn phim sẽ quảng bá cho khách sạn.
Đây là một hồi mua bán có lợi cho cả hai bên.
Đoàn phim cần nơi ở riêng tư, khách sạn cũng cần quảng bá, đề không cá hại, nhưng nói thế nào đây cũng là một điểm đặc sắc của khu du lịch, ngừng kinh doanh đột ngột cũng không dễ làm.
Khách sạn không có khả năng lập tức tạm ngừng kinh doanh, cho nên mấy ngày nay vẫn sẽ có du khách đi đến.
Có khá nhiều người đi cùng Vưu Gia và Lục Quý Hành đến đây.
Bọn họ đều đi theo đội lạc đà.
Lạc đà bây giờ là lạc đà nhà nuôi, có thương gia tập trung những hộ phân lẻ lại, sau đó ký hợp đồng với khu du lịch, về việc chia tiền, bên thương gia bốn, khu du lịch sáu, người cung cấp lạc đà thì lấy tiền chỗ thương gia, nhận theo số lượng lạc đà.
Đây đều là nghe được khi trò chuyện với đội lạc đà.
Lạc đà đi rất chậm, thời điểm chạng vang, bầu trời chưa hoàn toàn ám xuống, chân trời khoác lên màu đỏ diễm lệ, màn đêm dần kéo đến, nhiệt độ cũng thấp đi rõ ràng.
Có lẽ là kiến thức của Vưu Gia đều bị chó ăn, cô đã quên khí hậu sa mạc đặc thù, hấp thụ nhiệt nhanh, mà tán nhiệt cũng nhanh, bây giờ khả năng cô phải chôn mình trong cát thì mới có thể ấm áp được đôi chút, cô ngồi trên lưng lạc đà, chỉ cảm thấy lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng đổ về đây, tránh cũng không thể tránh.
Khi cô quay đầu nhìn Lục Quý Hành, cảm xúc trong hai mắt cực kỳ phức tạp, Lục Quý Hành chỉ có thể chấp nhận cởi áo khoác ra ném cho cô.
“Em không…”
Lục Quý Hành lườm cô một cái: “Câm miệng, mặc vào.”
Cuối cùng Vưu Gia cũng cảm thấy mình ương bướng quá mức, đành cúi đầu tỏ vẻ em sai rồi, còn trộm liếc nhìn anh, mỉm cười lấy lòng, ý đồ làm anh hạ hỏa.
Lạc đà đi rất ổn định, bước đi không nhanh không chậm, cơ bắp cử động theo từng bước chân. Vưu Gia ghé vào trên người nó, cảm nhận được một loại… Cảm giác an toàn khó lòng giải thích!
Lục lạc vang lên đinh đang, người dẫn đầu liên tục cảnh cáo du khách không được hét, không được chụp đánh lạc đà, càng không cần làm ra hành động quá mức để tránh cho lạc đà bị kích động…
Lãng mạn?
Không tồn tại.
Vưu Gia vừa hút nước mũi, vừa nhìn khuôn mặt âm u kèm biểu cảm muốn đánh cô của Lục Quý Hành, chỉ cảm thấy lãng mạn chính là mây bay ở chân trời, chỉ có thể nhìn chứ không thể sờ.
Chẳng mấy chốc đến đến đích, người dẫn đội hô “Nằm”, từng con lạc đà vững vàng nằm xuống, du khách leo xuống khỏi lưng lạc đà, có người rời đi, cũng có người ở lại đây chụp ảnh.
Ánh đèn nơi xa sặc sỡ lập lòe, chiếu rọi bầu trời đêm khiến nó càng thêm mỹ lệ.
Lục Quý Hành ra ngoài chỉ mặc một cái áo thun và một cái áo khoác, bây giờ đưa áo khoác cho cô, anh chỉ còn áo thun, dưới trời đêm lạnh lẽo này, nhìn anh có vẻ đặc biệt… Mát mẻ.
Vưu Gia đi qua ôm tay anh, sưởi ấm cho anh. Cô cúi đầu, dùng thái độ tốt đẹp nói: “Em sai rồi.”
Lục Quý Hành không để ý đến cô.
Vưu Gia lắc cánh tay anh: “A Quý…”
“A Quý……?”
“A Quý……!”
Giọng điệu thay đổi mấy hồi, mang theo vài phần áy náy, vài phần hối hận, vài phần đau lòng, có cả ý vị làm nũng.
Cuối cùng Lục Quý Hành cũng ừ một tiếng, sau đó nắm tay cô.
Đồng thời nói: “Không có lần sau.”
Anh còn có thể làm gì ngoài tha thứ cho cô.
Vưu Gia lập tức cười đến không còn nhìn rõ đôi mắt.
“A Quý tốt nhất.”
“A Quý em rất thích anh!”
…
Vưu Gia lại lấy tuyệt chiêu của mình ra!
Ý cười trên khóe môi Lục Quý Hành còn chưa biến mất, chợt nghe thấy có người ở sau lưng chần chờ gọi anh: “Thầy Lục… Là anh ạ?”
Phản ứng đầu tiên của Vưu Gia chính là giấu mình đi.
Ưm, cô ẩn nấp rồi.
Ôm chặt tay anh, đầu dụi vào ngực anh.
Căng… Cẳng thẳng tới mức tay đổ mồ hôi.
Anh giơ một tay ấn đầu cô, cũng quay lại nhìn người kia, gật đầu một cái rất nhẹ.
Đối phương là cô gái trẻ tuổi, bên cạnh có năm sáu người bạn, có lẽ là kết bạn đến đây du lịch, không ngờ có thể gặp được thần tượng.
Cô gái rõ ràng có hơi kích động: “Đúng là thầy Lục rồi! Hồi nãy lúc mua vé em đã chú ý đến anh, nhưng lại nghĩ chắc mình nhìn nhầm.” Ánh mắt cô gái nhìn về phía Vưu Gia, khẽ cười: “Đây là… Bà xã anh ạ?”
Từ sau khi Lục Quý Hành công khai, trên mạng đều ở trong trạng thái điên cuồng, fans như ma quỷ chế truyện cười trêu chọc anh, khiến người qua đường cũng có biết tới Lục Quý Hành, đương nhiên Lục Quý Hành cũng bị chú ý, nhưng cô cũng chỉ lộ mặt một lần là ở trong video vũ đạo kia, khi đó cô đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai, căn bẳn không nhìn rõ mặt.
Bây giờ Vưu Gia ở trong lòng anh, càng không thấy rõ mặt hơn, nhưng xem thận hình cùng độ thân mật, vậy cũng đoán được ít nhiều.
Lục Quý Hành ừ một tiếng, anh tháo mũ ra đội lên đầu Vưu Gia, vỗ nhẹ gáy cô, sau đó mới nói: “Xin lỗi, bà xã tôi hơi nhát gan, không quá thích ứng trường hợp này.”
Bạn nữ vội vàng xua tay, biết chính mình quấy rầy, bây giờ nên giả vờ không biết idol để không làm anh mất vui mới đúng, nhưng cuối cùng không nhịn được, vì thế đành phải cười xin lỗi: “Là bọn em quấy rầy, chỉ là nhìn thấy anh nên khá kích động, không sao hết ạ, anh chị đi chơi đi, đi chơi đi.”
Một cô gái khác cũng cười: “Vợ anh đáng yêu thật đó, chúc anh chị hạnh phúc!”
“Cảm ơn!”
Mấy người đều là fan của Lục Quý Hành, bây giờ kích động run tay, khó khăn nhẫn nhịn, cuối cùng không nhịn được đi hỏi thế chụp ảnh được không, Lục Quý Hành từ chối, anh giải thích rằng đi cùng vợ nên không tiện, nhưng có thể ký tên cho bọn họ.
Fans vẫn rất vui vẻ.
Cuối cùng lúc rời đi, mọi người tạm biệt nhau, còn cố ý nói tạm biệt với cô. Vưu Gia cảm thấy mình trốn tránh mãi hình như rất không lễ phép, bèn ló hai mắt, giơ móng vuốt lên phất tay với bọn họ.
Mấy người đi xa rồi vẫn còn đang thảo luận: “Ha ha ha, vợ của anh đáng yêu thật đó!”
“Đúng vậy.”
“Nhỏ con ghê, nhưng không lùn như tưởng tượng, tớ cảm thấy chắc chắn cũng rất xinh đẹp.”
“Đôi mắt cũng rất đẹp, vừa rồi tớ có nhìn lướt qua.”. Truyện Nữ Phụ
…
Vưu Gia che lực, nói nhỏ với Lục Quý Hành: “Em cảm thấy, fans của anh… có một trăm lớp filter trên đôi mắt.”