Vưu Gia đã hơi bung lụa quá trớn, theo lời anh Mạch nói chính là: “Em gái Gia, em bị husky nhập vào người à? Cậy được yêu thương rồi sinh kiêu chính là nói em đấy.”
Câu này ít nhiều cũng có ý mắng người, làm một hộc sinh đã trải qua chín năm giáo dục bắt buộc kèm năm nào cũng là học sinh ba tốt, cô hiểu “Kiêu” này là ngang ngược kiêu ngạo.
╯^╰!
Vưu Gia không rảnh đi cãi lại anh ấy, bởi vì cô sắp phải đi cho nên tâm trạng khá phiền muộn.
Lúc thu dọn đồ đạc, cô được khoảng thời gian im lặng hiếm có.
Thời gian vui sướng luôn ngắn ngủi, sau phóng túng cực hạn chính là hư không sâu thẳm.
Bây giờ cô có cảm giác nằm trên giường sau một đêm đi nhảy vực, cái loại cảm giác khi mà mọi giác quan, dây thần kinh căng thẳng đến cực hạn trôi qua, cả người trở nên vô lực hư không, không có nổi hứng thú làm bất cứ việc gì.
Anh Mạch nhướng mày đi qua chọc Lục Quý Hành, nói bằng khẩu hình với anh: “Dỗ đi!”
Lục Quý Hành ngồi bắt chéo chân trên sô pha, nhìn cô chạy tới chạy lui đông chọc một cái tây chọc một cái, thu dọn đồ đạc không theo một quy luật nào, anh im lặng một lát, sau đó đứng dậy nắm tay cô, ấn cô ngồi xuống sô pha.
Rõ ràng cô đang thất thần.
Anh cúi đầu, Vưu Gia ngẩng đầu, hai người nhìn nhau chừng nửa phút, ánh mắt cả hai giao hội ở không trung, rất có loại cảm giác liếc mắt đưa tình, từ đây sống hết quãng đời con lại. Anh Mạch hiểu ý mở cửa bỏ chạy, tránh cho việc trở thành bóng đèn phát sáng miễn phí, quá không có lời.
Vưu Gia ngồi ở nơi đó, ngoan ngoãn như là trẻ nhỏ được giáo viên đến thăm nhà, trong ánh mắt như có một tầng hơi nước mông lung, mang theo chút đáng thương yếu ớt, cô ngửa mặt mê mang nhìn anh: “Còn chưa thu dọn xong đâu, anh làm gì vậy?”
Môi cô lúc đóng lúc mở, mê người như là mời gọi người nhấm nháp, Lục Quý Hành giữ cằm cô rồi hôn lên, không thâm nhập, đầu lưỡi chỉ nhẹ đảo qua môi răng cô rồi dừng.
“Ngoan ngoãn ngồi, đừng nhúc nhích.” Anh đè nhẹ đầu cô, sau đó xoay người mở valy ra lần nữa.
Đi xa nhà liên tục suốt nhiều năm khiến khả năng sắp xếp đồ vào valy của anh đã luyện đến điểm tuyệt đối.
Nhưng nếu là ở nhà, Vưu Gia đều sẽ sắp xếp trước cho anh.
Đây vẫn là lần đầu tiên anh dọn đồ giúp cô.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Điều này làm anh nhớ lại một chuyện cũ.
Rất nhỏ nhặt, cũng rất tầm thường, nhưng bây giờ nó lại như dòng nước lũ, trào ra bao phủ trong lòng anh.
Thật ra ngay từ đầu Vưu Gia làm những việc này không quá thuần thục.
Mẹ Vưu Gia là một người phụ nữ đảm đang mạnh mẽ, bà quen với việc tất cả mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp, luôn luôn xử lý mọi chuyện của Vưu Gia một cách hoàn hảo, không cần Vưu Gia phải làm gì. Vưu Gia đều được chăm sóc chu đáo về mọi mặt trong cuộc sống, cô là một cô bé được yêu chiều theo đúng nghĩa đen, từ nhỏ đến lớn không phải chịu khổ chịu thiệt gì, từ vật chất đến đinh thần đều ở trạng thái tốt nhất, cô được rất nhiều người yêu thương, cho nên cũng tràn đầy tình yêu mang đi chia sẻ cho những người khác.
Tục ngữ nói, được chiều sinh hư, nhưng Vưu Gia mềm mại từ tận xương cốt, cho nên càng sủng càng đơn thuần, có đôi khi thậm chí có vẻ hơi ngốc.
Khi còn nhỏ cô là nhân vật nổi tiếng trong tiểu khu, học tập tốt, ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại thêm diện mạo xinh xắn đáng yêu, hàng xóm đều khen cô giống thiên sứ. Nhà ai dạy con cũng lấy cô ra làm ví dụ, điển hình cho “con nhà người ta” có thể tức chết trẻ nhỏ không phải đền mạng.
…… A, tuy rằng từ nhỏ đến lớn Vưu Tĩnh Viễn đều treo câu “Em gái tôi là đứa không có mắt nhìn” trên miệng.
Nhưng Vưu Gia được tình yêu nuôi lớn có một đặc điểm đó là thiếu kỹ năng sinh hoạt.
Anh nhớ khi vừa kết hôn, Vưu Gia dọn lại đây ở cùng anh. Khi đó cơm cô cũng không biết nấu, mẹ anh để dì giúp việc đã làm ở nhà anh rất nhiều năm đến đây chăm sóc cuộc sống hai vợ chồng. Dì là người nghiêm khắc trong cuộc sống, rất tự hạn chế, sẽ rời giường vào đúng 6 giờ sáng, sau đó đi chợ mua đồ ăn, chuẩn bị bữa sáng.
Vưu Gia là người thích ngủ nướng, nhưng khi đó Lục Quý Hành thường xuyên thấy cô bò dậy từ sáng sớm, ghé vào phòng bếp xem dì nấu ăn.
Cô chỉ nhìn chứ không nói gì cả, bị anh bắt được kéo về ngủ tiếp thì còn cáu kỉnh với anh.
Có lần anh trêu chọc cô, nói: “Không cần em rửa tay nấu canh, vội vã biểu hiện chính mình như vậy làm gì.”
Vưu Gia dẫm một cái lên chân anh, tức giận ôm tay đi ra ban công ngồi.
Tính cách cô rất tốt, đến tức giận cũng thật sự đáng yêu, chính là cảm giác làm người ta càng muốn bắt nạt cô hơn.
Anh ngày càng thích trêu cô, cô dần học thêm rất nhiều kỹ năng, ví dụ như tức muốn hộc máu, ví dụ như có ý định trả thù, ví dụ như ăn miếng trả miếng, ví dụ như cậy sủng sinh hư…
Nhưng thật ra anh biết Vưu Gia là một người bạn đời rất tốt, tuy cô không biết làm nhiều chuyện, nhưng cô sẽ dâng trái tim chân thành của mình lên cho anh, trái tim kia ấm nóng, sẽ đập.
Khi đó vì công việc nên anh thường xuyên đi công tác xa, lúc ban đầu cô ngồi trên giường xem anh dọn đồ vào valy, ánh mắt lưu luyến không tha, còn có phần ngơ ngác, cô không biết mình nên làm cái gì.
Vưu Gia không biết yêu đương, nói thật cô không biết chút nào cả.
Không biết làm nũng, cũng sẽ không tùy hứng. Không hiểu thử cùng giữ lại. Khi cô đối tốt với ai đó, cô luôn dốc hết toàn lực.
Cô rất thông minh, rất nhiều thứ vừa nhìn là biết, ghi tạc nó trong đầu, không để nó trôi dần theo năm tháng.
Sau đó cô thường xuyên thu dọn đồ đạc cho anh, chỉnh chỉnh tề tề, không chút cẩu thả. Sẽ sắp xếp đồ theo trình tự của anh, không sai một thứ nào.
Cô cũng học được nấu cơm, nhưng thật ra thiên phú thường thường, lần nào cũng là dì dạy cho cô nấu một món, cô sẽ nấu lại giống y đúc từ nguyên liệu, số lượng, trình tự cho gia vị, nhớ kỹ từng chi tiết, phải làm món đó rất nhiều lần rồi cô mới dám thử thay đổi.
Cô làm rất nhiều vì anh, nhớ lại cũng không có gì khắc sâu, nhưng rất nhiều chuyện vụn vặt xếp ở bên nhau, khiến bây giờ nhớ lại, anh cảm thấy khắc cốt ghi tâm.
Anh cảm thấy, cuộc đời này mình chưa làm được mấy chuyện đứng đắn, chỉ riêng Vưu Gia là anh kiếm lời.
…
Rất nhiều chi tiết đều lưu giữ trong đầu, mỗi khi nhớ tới lại khiến trái tim mềm mại hơn, như là ngâm mình trong mây, cũng giống được ánh mắt trời mua xuân ôm ấp.
Vưu Tĩnh Viễn đã đi từ hôm trước, anh ấy đến gặp anh, dặn dò anh phải chú ý, Vưu Gia rất chậm tiêu, muốn phá vỡ vòng an toàn của cô cần phải có kiên nhẫn, sau khi công khai, khả năng cô phải mất một thời gian rất dài mới dần quen.
Anh gật đầu, nói mình biết.
Trước khi đi, Vưu Tĩnh Viễn còn nói thêm một câu: “Còn nữa, đừng chiều nó quá, gần đây nó bắt đầu hơi đắc ý vênh váo rồi.”
Nào chỉ đắc ý vênh váo, thậm chí có cả vô pháp vô thiên.
Lục Quý Hành hơi khựng lại, anh cười đáp: “Cũng chỉ ở trước mặt tôi, cô ấy ở trước mặt tôi mà còn phải kiêng dè vậy mới khiến tôi nên nghĩ lại.”
Vẻ mặt kia có vài phần đắc ý, khiến Vưu Tĩnh Viễn nhìn thấy chỉ muốn mắng một câu “Đm? Bị bệnh ạ!”
Hệ liệt một kẻ có bệnh, một kẻ có thuốc.
Trời sinh một đôi.
Thật tốt.
Đỡ đi tai họa người khác.
Vưu Tĩnh Viễn rời đi, khi đi mang theo nỗi niềm nghi ngờ nhân sinh cùng định nghĩa mới về giá trị quan đới với thế giới này.
…
Hiện tại Lục Quý Hành cũng đang tâm sự nặng nề.
Anh suy nghĩ rất nhiều, thật ra anh cũng áy náy bởi thời gian anh ở bên cô quá ít.
Vưu Gia rất thích anh, cái loại thích mà tràn đầy ra ngoài, cô không biết biểu đạt như thế nào mới nói liên mồm, luôn mãi chọc anh, anh cảm nhận được, cho nên chưa bao giờ cảm thấy phiền.
Mới đầu Vưu Tĩnh Viễn còn sợ anh không quan tâm Vưu Gia, đã giơ nắm tay dọa anh không được bắt nạt Vưu Gia, anh ấy nói: “Tuy rằng tôi cũng cảm thấy em gái mình ngốc nghếch, nhưng nói thế nào cũng là cậu chủ động trêu chọc, cậu mà không tốt với nó thì tôi cho cậu biết tay.”
Nhưng sau đó câu mà Vưu Tĩnh Viễn nói nhiều nhất chính là: “Cậu đừng có chiều nó quá!”
Có đôi khi anh ấy còn dạy bảo Vưu Gia, việc gì cũng phải một vừa hai phải, đừng có được voi đòi tiên.
Nhưng thật ra Vưu Tĩnh Viễn làm sao có thể hiểu được, đối với những chuyện này, anh chỉ cảm thấy thích thú.
–
Dù thời gian trôi qua chậm như thế nào, cuối cùng vẫn đến lúc phải rời khỏi.
Vưu Gia kéo valy đi đến cửa kiểm tra, lúc phất tay nói tạm biệt với Lục Quý Hành, cô đau lòng đến mức muốn khóc.
Nói nhẹ một tiếng: “A Quý, em đi đây!”
Lục Quý Hành giơ tay, ngón cái cọ qua mặt cô, bốn ngón tay cố định sau cổ cô, anh cúi đầu đụng trán vào trán cô, tiếng nói nặng nề: “Về nhà phải gọi điện cho anh, đừng nói chuyện với người lạ, trên đường nhớ chú ý an toàn, nhớ kỹ chưa?”
“Ha.” Vưu Gia đột nhiên muốn cười.
“Ha cái đầu em, rốt cuộc có nhớ kỹ không?”
Cuối cùng Vưu Gia cũng cười ra tiếng, cô kéo khẩu trang của anh xuống, nhón chân hôn lên khóe môi anh, sau đó nhanh chóng kéo khẩu trang lại, trong lòng có cảm giác sung sướng như vừa nhúng chàm con trai nhà lành trước chốn đông người, tâm trạng tốt lên đôi chút, cô kéo valy bước nhanh vào cửa.
“Nhát cáy, sau này có con gái nhất định em sẽ bị con gái chê cười.”
Lúc đi qua cửa kiểm tra, cô quay đầu lại, thấy Lục Quý Hành còn đứng ở đó, anh hơi nâng cằm với cô, nắm tay vỗ nhẹn lên ngực.
Vưu Gia không nhìn được mặt mày hớn hở.
…
Đêm hôm đó, Lục Quý Hành đã đăng một bài viết vô cùng màu mè đồng thời không giống phong cách của anh.
Anh viết: Tôi muốn ôm cả thế giới mang đến đặt dưới chân cô ấy, tôi muốn đứng trên đỉnh núi nói với cả chúng sinh rằng cô ấy là của tôi, tôi yêu cô ấy, yêu đến mức khó nói thành lời, yêu đến điên cuồng. Cô ấy chỉ cần mỉm cười, trái tim tôi lập tức hóa thành một hồ nước xuân. Nếu là cô ấy, khắp cõi hồng trần này, vạn dặm non sông này đều hủy diệt thì có làm sao?
Một lời thoại trong phim.
Nhưng anh cảm thấy rất phù hợp với tâm trạng của mình bây giờ.
Đương nhiên fans cảm thấy rất ê răng, cũng rất vui mừng.
“Ai da, em sẽ làm bộ đây chỉ đơn thuần là chia sẻ một lời thoại trong phim.”
“Ai da, nhìn mà xem, hồ nước xuân của anh tôi nhộn nhạo cả rồi.”
“Ai da, công khai chính là không giống trước.”
“Ai da, anh tôi lại là người thế này.”
“Phá hư đội hình, tôi sắp không quen biết cái ai da này rồi, ai da, nhìn xem đây là fans ưu tú cỡ nào.”
“Ai da.”
“Ai da, tổ chức thành nhóm đi trộm chị dâu A Quý, có ai muốn hẹn không?”
“Ai da, lầu trên sao lại ưu tú như vậy, tính tôi nữa nhé.”
“Ai da, tôi cũng phải đi trộm chị dâu A Quý.”
“Ai da, sao các cô lại ma quỷ như vậy…”